Đại thái giám nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào tiểu oa nhi được Tiêu Hoài ôm vào lồng ngực, vị tiểu chủ tử này cũng không phải là đầu thai vào nhà bình thường đó!
Mấy người lại ngồi lên cỗ kiệu, chỉ chốc lát sau đã tới Từ Ninh Cung. Vừa mới tiến vào, Thái hoàng thái hậu đã bước tới, nhìn Tiêu Tiểu Quai một cái rồi nói: "Đây là Tiểu Quai sao! Mau, cho ai gia ôm một cái nào."
Bà ôm lấy Tiêu Tiểu Quai từ lồng ngực Tiêu Hoài, đoàn người Đường Thư Nghi hành lễ với bà, Thái hoàng thái hậu nhìn tiểu oa nhi phấn nộn như cục bột nhão trong tay, tùy ý xua tay nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."
Tiêu Hoài có chút bất đắc dĩ, mẫu tử bọn họ xa cách bốn năm, nhưng khi gặp mặt, một ánh mắt lão mẫu thân cũng không thèm cho hắn.
Mọi người cùng ngồi xuống, Lý Cảnh Tập lén lút kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi cùng với mình, Đường Thư Nghi thấy nhưng làm như không thấy. Ngồi ở trên cùng, Thái hoàng thái hậu ôm Tiêu Tiểu Quai, vẻ mặt tươi cười chơi đùa với con bé. Ánh mắt của tiểu nha đầu ba tháng đặc biệt linh hoạt, vừa nói nhiều ánh mắt vừa nhìn tới nhìn lui, hơn nữa còn cười với Thái hoàng thái hậu một cái.
Tâm tình Thái hoàng thái hậu như tan chảy, bà ấy nhìn Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, nói: "Ta rất thích đứa nhỏ này, muốn nhận con bé làm tôn nữ, ý của các con thế nào?"
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sửng sốt, sau đó đứng lên tạ ơn. Chuyện này bọn họ không cự tuyệt được, mà cũng không có biện pháp cự tuyệt.
"Nếu là tôn nữ của ta, vậy con bé phải có thân thận tương ứng." Thái hoàng thái hậu nói. "Phong Tiêu Ngọc Ngôn làm công chúa, ban thưởng phong hào Phúc Tuệ, ban cho quận Trì Dương làm đất phong."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại lập tức tạ ơn, Thái hoàng thái hậu nói bọn họ miễn lễ, sau đó nhìn Đường Thư Nghi, nói: "Cơ thể con vẫn khỏe chứ?"
Đường Thư Nghi cười gật đầu: "Vẫn tốt lắm ạ."
Nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn nói: "Vẫn nên tĩnh dưỡng cho thật tốt, nữ nhân sinh con không dễ dàng gì."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Dạ phải."
Đứa nhỏ mới được ba tháng nên còn ngủ nhiều, chỉ chốc lát sau Tiêu Tiểu Quai đã ngủ mất. Thái hoàng thái hậu ôm con bé đến thiên điện, đặt con bé nằm trong một chiếc giường nhỏ đã chuẩn bị tốt, sau đó lại nhẹ nhàng quay trở lại chính điện, bàn chuyện hôn sự của Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.
Thái hoàng thái hậu không kìm chế được mà đắm chìm trong sự vui sướng khi biết mình cuối cùng cũng có tôn nữ. Lý Cảnh Tập thấy bà ấy như thế, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tổ mẫu, còn chuyện thành thân của con và Ngọc Châu."
Thái hoàng thái hậu sửng sốt, sau đó nói: "Ai da, ta quên mất chuyện hôn sự của hai người các con."
Lý Cảnh Tập: "..." Ở trong lòng tổ mẫu, ta đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Ngày mai sau khi phu thê Định Quốc Công tới, ta sẽ thương nghị chuyện hôn sự với bọn họ." Thái hoàng thái hậu nói.
Trên mặt Lý Cảnh Tập mang theo ý cười: "Tôn nhi muốn thành thân trước năm mới."
Thái hoàng thái hậu nghe xong thì nhíu mày: "Nếu muốn thành thân trước năm mới, thời gian có chút gấp."
Lý Cảnh Tập mím môi, sau đó nói: "Đồ cưới của Ngọc Châu không cần phải chuẩn bị những thứ như đồ dùng gia đình, thời gian hẳn là đủ."
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai thương nghị chuyện hôn sự với phu thê Định Quốc Công, ta sẽ tận lực sắp xếp hôn sự trước khi qua năm."
Lý Cảnh Tập nhếch môi cười: "Cảm ơn tổ mẫu."
Thái hoàng thái hậu xua tay: "Trở về nghỉ ngơi đi."
Lý Cảnh Tập đứng dậy hành lễ rời đi, đêm nay đã định là một đêm không ngủ của hai tổ mẫu tôn nhi bọn họ. Một người là bởi vì có tôn nữ mà hưng phấn, người còn lại là vì rất nhanh sẽ được thành thân nên kích động.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm sáng, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Ngôn tiến cung. Vừa tới cửa cung, bọn họ đã nhìn thấy đại thái giám bên cạnh Thái hoàng thái hậu đứng chờ ở cửa, hắn nhìn thấy bọn họ, lập tức hành lễ rồi nói: "Thái hoàng thái hậu đã chờ Quốc công gia và Đế sư từ sớm."
Đại thái giám nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào tiểu oa nhi được Tiêu Hoài ôm vào lồng ngực, vị tiểu chủ tử này cũng không phải là đầu thai vào nhà bình thường đó!
Mấy người lại ngồi lên cỗ kiệu, chỉ chốc lát sau đã tới Từ Ninh Cung. Vừa mới tiến vào, Thái hoàng thái hậu đã bước tới, nhìn Tiêu Tiểu Quai một cái rồi nói: "Đây là Tiểu Quai sao! Mau, cho ai gia ôm một cái nào."
Bà ôm lấy Tiêu Tiểu Quai từ lồng ngực Tiêu Hoài, đoàn người Đường Thư Nghi hành lễ với bà, Thái hoàng thái hậu nhìn tiểu oa nhi phấn nộn như cục bột nhão trong tay, tùy ý xua tay nói: "Các ngươi đều đứng lên đi."
Tiêu Hoài có chút bất đắc dĩ, mẫu tử bọn họ xa cách bốn năm, nhưng khi gặp mặt, một ánh mắt lão mẫu thân cũng không thèm cho hắn.
Mọi người cùng ngồi xuống, Lý Cảnh Tập lén lút kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi cùng với mình, Đường Thư Nghi thấy nhưng làm như không thấy. Ngồi ở trên cùng, Thái hoàng thái hậu ôm Tiêu Tiểu Quai, vẻ mặt tươi cười chơi đùa với con bé. Ánh mắt của tiểu nha đầu ba tháng đặc biệt linh hoạt, vừa nói nhiều ánh mắt vừa nhìn tới nhìn lui, hơn nữa còn cười với Thái hoàng thái hậu một cái.
Tâm tình Thái hoàng thái hậu như tan chảy, bà ấy nhìn Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, nói: "Ta rất thích đứa nhỏ này, muốn nhận con bé làm tôn nữ, ý của các con thế nào?"
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều sửng sốt, sau đó đứng lên tạ ơn. Chuyện này bọn họ không cự tuyệt được, mà cũng không có biện pháp cự tuyệt.
"Nếu là tôn nữ của ta, vậy con bé phải có thân thận tương ứng." Thái hoàng thái hậu nói. "Phong Tiêu Ngọc Ngôn làm công chúa, ban thưởng phong hào Phúc Tuệ, ban cho quận Trì Dương làm đất phong."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại lập tức tạ ơn, Thái hoàng thái hậu nói bọn họ miễn lễ, sau đó nhìn Đường Thư Nghi, nói: "Cơ thể con vẫn khỏe chứ?"
Đường Thư Nghi cười gật đầu: "Vẫn tốt lắm ạ."
Nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn nói: "Vẫn nên tĩnh dưỡng cho thật tốt, nữ nhân sinh con không dễ dàng gì."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Dạ phải."
Đứa nhỏ mới được ba tháng nên còn ngủ nhiều, chỉ chốc lát sau Tiêu Tiểu Quai đã ngủ mất. Thái hoàng thái hậu ôm con bé đến thiên điện, đặt con bé nằm trong một chiếc giường nhỏ đã chuẩn bị tốt, sau đó lại nhẹ nhàng quay trở lại chính điện, bàn chuyện hôn sự của Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu cùng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài.
632
Tiêu Ngọc Châu đã gần mười tám tuổi, ở thời cổ đại, nữ tử ở độ tuổi này đã quá trễ để lấy chồng, quả thật không thể trì hoãn hôn sự thêm được nữa. Hơn nữa, rất rõ nhìn thấy, Lý Cảnh Tập đã trưởng thành hơn rất nhiều, cho dù là làm Đế vương hay là nam nhân đều không thể bới móc được. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều đồng ý không chút do dự.
Nhưng khi nghe Lý Cảnh Tập nói muốn thành thân trước năm mới, hai người đều cảm thấy như vậy rất gấp gáp. Đại hôn của Đế Hậu không giống như chuyện nam nữ thành thân như những nhà bình thường, ở giữa có rất nhiều công đoạn cần phải chuẩn bị, không phải là phức tạp bình thường thôi đâu. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết kia của Lý Cảnh Tập, tâm Đường Thư Nghi vẫn mềm đi.
Thôi vậy, sớm muộn gì nữ nhi nhà mình cũng phải xuất giá, sớm mấy tháng cũng không sao.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài ở trong Hoàng cung một ngày rồi mới hồi phủ. Sau đó phần thưởng Thái hoàng thái hậu ban tặng lần lượt chảy vào Định Quốc Công phủ. Chuyện này khiến nhóm quyền quý trong kinh thành xác nhận rằng dù vào năm nay Định Quốc Công không ở trong kinh, nhưng địa vị vẫn như cũ không đổi.
Ngày thứ hai lâm triều, Lý Cảnh Tập tuyên bố chuyện đại hôn, Hoàng hậu là Tiêu Ngọc Châu. Đối với chuyện này, các vị đại thần đã sớm biết trước, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ làm nhanh chóng như vậy, đại hôn trước năm mới.
Sau khi lâm triều kết thúc, ý chỉ của Thái hoàng thái hậu đưa tới Định Quốc Công phủ lại một lần nữa khiến cho quyền quý trong kinh thành phải khiếp sợ.
Phu thê Định Quốc Công lại thật sự sinh thêm một đứa nhỏ nữa, lần này là một nữ nhi!
Tiểu nữ nhi của Định Quốc Cong được Thái hậu nhận làm tôn nữ, phong làm công chúa!
Hiện tại, Định Quốc Công phủ dường như phong quang vô hạn, nóng bỏng phỏng tay. Không ít người đều đang dự đoán Định Quốc Công phủ có thể duy trì trong bao lâu, nhưng Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều không quan tâm đến điều này, bọn họ đều không nghĩ đến chuyện nắm triều chính trong tay, vậy thì có gì đáng sợ chứ?
Đại hôn của Đế Hậu tuy có nhiều nghi thức rườm rà, nhưng quan viên Lễ bộ đã có trù bị từ trước, vậy nên mọi người cũng không có gì vội vã, chỉ có một nhà Minh Đại lão gia là sốt ruột.
Mấy năm nay, Minh Vũ vẫn luôn không xuất giá, tính chờ sau khi Lý Cảnh Tập thành thân sẽ nạp phi. Trong kinh thành bọn họ, người có suy nghĩ như thế này không ít, trong lúc vẫn đang chuẩn bị cho đại hôn của Đế Hậu, phía dưới âm thầm ào ào như vũ bảo.
Đúng lúc này, Giai Ninh và Tạ Hi Hoa lần lượt phát hiện có thai, Định Quốc Công phủ vui mừng gấp bội.
Đại hôn Đế Hậu đã được định vào ngày mười tám tháng chạp, trước đó một ngày, Đường Thư Nghi tới phòng Tiêu Ngọc Châu, nhìn thấy nữ nhi rạng rỡ như đóa hoa, nàng muốn cười nhưng lại cười không nổi. Rất nhanh đứa nhỏ sẽ phải đối mặt với một cuộc sống không giống như trước đây, nàng không nỡ, đồng thời cũng có chút lo lắng.
"Trước đây nương đã nói với con rất nhiều đạo lý, hiện tại nương sẽ không nhắc lại nữa." Đường Thư Nghi nắm lấy bả vai Tiêu Ngọc Châu, nói. "Con phải nhớ kỹ, người con gả là Hoàng thượng, không phải bởi vì người trong nhà muốn như thế, mà là bởi vì con và Hoàng thượng yêu thích lẫn nhau. Nương và phụ thân con, còn có ca ca và muội muội con, chúng ta không cần con phải giúp đỡ chúng ta cái gì, chúng ta chỉ muốn con sống hạnh phúc qua ngày."
Nước mắt Tiêu Ngọc Châu lăn dài: "Nữ nhi đã hiểu."
Đường Thư Nghi dùng khăn lau nước mắt cho con bé, lại nói: "Về sau con đã là Hoàng hậu rồi, trong lòng không thể chỉ toàn nữ nhi tình trường, con còn phải quan tâm đến gia đình, chăm lo cho thiên hạ."
"Nữ nhi biết." Tiêu Ngọc Châu nói.
"Tuy rằng Cảnh Tập là Hoàng thượng, hắn đã từng hứa hẹn rằng sẽ không nạp phi, nhưng nếu có một ngày hắn vi phạm lời thề, con không thể chịu đựng được, vậy thì không cần phải chịu đựng. Nương và phụ thân con đã chuẩn bị đường lui cho con, nữ nhi của ta không cần phải tham gia vào những chuyện như hậu cung tranh đấu, làm lãng phí thời gian." Đường Thư Nghi kiên định nói.
Bọn họ thật sự có khả năng để nữ nhi của mình trở thành Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử hòa ly.
Nước mắt Tiêu Ngọc Châu mãnh liệt rơi xuống: "Nương, làm nữ nhi của người thật tốt quá."
Ánh mắt Đường Thư Nghi ươn ướt, nhưng nàng vẫn cười nói: "Nhưng, ta tin tưởng Hoàng thượng."
"Nương, người yên tâm, nếu có một ngày hắn vi phạm lời thề, con có thể sẽ rất đau lòng, nhưng con sẽ không vì hắn mà làm ra những loại chuyện không nên làm. Nam nhân không yêu con thì không đáng để con phải lưu luyến." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.
Lý Cảnh Tập là do Đường Thư Nghi dạy dỗ, Tiêu Ngọc Châu cũng thế. Vận mệnh của nàng đã sớm không giống như nữ tử bình thường, trong mắt chỉ có phu quân và mảnh đất ba mẫu.
Đường Thư Nghi kiêu ngạo cười: "Nữ nhi của ta phải là như thế."
Mẫu nữ hai người nhìn nhau cười, sau đó, nội tâm Đường Thư Nghi có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh lấy ra hai cuốn sách nhỏ: "Đạo lý phu thê, là khi tình cảm đạt tới mức độ nào đó thì mọi chuyện sẽ trở thành nước chảy thành sông, con không cần phải câu nệ và sợ hãi..."
Trái ngược với Tiêu Hoài, chỉ đưa cho nhi tử hai cuốn sách là xong việc, Đường Thư Nghi giáo dục chuyện này có thể nói là rất nhiều. Có một số việc chính là như vậy, vừa mới bắt đầu có thể là khó mở miệng, nhưng chỉ cần đã mở đầu, mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tóm lại Đường Thư Nghi đã dạy hết những điều mà nàng có thể dạy.