Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

285

Đường Thư Nghi vẫn chưa biết, Tiêu Dịch Nguyên đã biết thân phận của mình, nàng còn đang đợi Tiêu Ngọc Minh trở về đây, cũng không biết hôm nay hắn biểu hiện trước mặt Hướng đại tướng quân như thế nào. Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Minh đã trở lại, sắc mặt coi như khá tốt, không có chút không vui nào.

"Thế nào rồi?" Nàng hỏi.

Tiêu Ngọc Minh đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, nói: "Hướng đại tướng quân bảo con làm tuỳ tùng cho ngài ấy."

Đường Thư Nghi nghe xong thì sững sờ, sau đó vẻ mặt hiểu rõ, hỏi: "Con nói thế nào?"

"Làm thì làm thôi!" Tiêu Ngọc Minh nói, vẻ mặt như không có gì.

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn, sau đó mỉm cười: "Ta biết nhi tử ta là người co được dãn được, con xem, làm công tử ca của Hầu phủ được, cũng làm tuỳ tùng của đại tướng quân được."

Tiểu Ngọc Minh: "......."

"Vậy hôm nay con ở bên người Hướng đại tướng quân làm gì?" Đường Thư Nghi hỏi.

Tiêu Ngọc Minh đáp: "Đại tướng quân làm gì con đều đi theo bên cạnh, buổi sáng ngài ấy từ sân luyện võ trở về vẫn luôn ở trong thư phòng, đọc sách xem bản đồ, buổi chiều đi gặp mặt hai vị bằng hữu."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Hướng đại tướng quân dụng tâm, Nhi tử, ngài ấy tự lấy mình làm gương mà chỉ dạy con. Con làm tuỳ tùng của ngài ấy, luôn theo sát bên người ngài ấy, đại tướng quân luyện võ như thế nào, xem sách gì, làm sao quản giáo bộ hạ, làm sao ở chung với đồng liêu vân vân, con đều nhìn rõ một chín một người. Chỉ cần con dụng tâm, tuyệt đối có thể học được điều gì đó."

"Nương, con biết rồi." Tiêu Ngọc Minh nói.

"Nhi tử của ta trưởng thành rồi." Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Lát nữa ăn tối xong, con viết những chuyện hôm nay Hướng đại tướng quân đã làm ra, suy nghĩ chuyện nào con nên học, học như thế nào. Chỗ nào không hiểu, ngày mai mang hỏi đại tướng quân."

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu, trong lòng Đường Thư Nghi lại suy nghĩ, nhất định phải tặng lễ vật cho Hướng phu nhân, tặng lễ vật lớn. Dù sao Hướng đại tướng quân cũng là người chiều tức phụ, chỉ cần Hướng phu nhân vui vẻ, Hướng đại tướng quân cũng hạnh phúc.

Ăn tối xong, Tiêu Ngọc Minh không trở về viện của mình, mà đến gặp Ngưu Hoành Lượng, xin hắn chỉ dạy phương pháp đọc bản đồ. Bản đồ mà hôm nay Hướng đại tướng quân xem, xem thế nào cũng không hiểu được.

Ngưu Hoành Lượng biết Tiêu Ngọc Minh học tập bên người Hướng đại tướng quân thì vô cùng vui mừng, còn nói: "Nhị công tử, đây chính là cơ hội hiếm có, ngài nhất định phải tận dụng nó!"

"Ta biết Ngưu sư phụ." Tiêu Ngọc Minh cung kính nói: "Ta đến đây để xin ngài chỉ giáo cách đọc bản đồ."

"Không thành vấn đề, ngài đi cùng ta." Ngưu Hoành Lượng rất vui vẻ, Nhị công tử Hầu phủ bắt đầu chủ động học hỏi, đây là một khởi đầu rất tốt.

Vào phòng, Ngưu Hoành Lượng lấy một tấm bản đồ ra, bắt đầu giảng cho hắn nghe từng chút một...

Đường Thư Nghi rất nhanh liền biết chuyện này, nàng nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Ngưu sư phụ có một nhi tử đúng không?"

"Đúng vậy, hình như mười hai mười ba tuổi, nghe nói rất thích đọc sách." Thuý Vân nói.

Đường Thư Nghi trầm tư một hồi, "Ngày mai gọi Ngưu sư phụ qua, hỏi nhi tử hắn có muốn đến Thượng Lâm thư viện đọc sách không, nếu muốn thì bảo Triệu quản gia đưa người tới."

Đối với người tận tâm với Hầu phủ, tận tâm với nhi tử nàng, nàng sẽ không bạc đãi.

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu lại nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Nếu hai người các ngươi phải lòng ai, nói với phu nhân ta, phu nhân ta sẽ làm chủ cho các ngươi."

Mặt Thuý Vân nghe vậy thì đỏ lên, Thuý Trúc lại nói: "Phu nhân, nô tỳ không muốn gả đi, nô tỳ đi theo ngài học bản lĩnh."

Đường Thư Nghi cười lớn nói: "Được, vậy ngươi học cho tốt."

Nói rồi nàng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thuý Vân, dô một tiếng nói: "Thật sự nhìn trúng ai rồi à! Nói ta nghe, là ai?"

Mặt Thuý Vân ngượng đến mức càng đỏ hơn, nàng ấy hành lễ với Đường Thư Nghi nói: "Nô tỳ đi xem canh nhân sâm đã được chưa."

Nói xong nàng ấy bước nhanh rời đi, Đường Thư Nghi quay đầu lại tò mò hỏi Thuý Trúc: "Ai vậy? Ngươi biết không?"

Thuý Trúc mỉm cười: "Là nhị nhi tử của Triệu quản gia - Triệu Lập."

Đường Thư Nghi nghĩ đến nhị nhi tử của Triệu quản gia, hình như mười tám mười chín tuổi, là một tên nhóc cao to.

"Triệu Lập có biết không?" Đường Thư Nghi hỏi.

"Biết, là Triệu Lập nhìn trúng Thuý Vân trước." Thuý Trúc nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Ngươi nói với Thuý Vân, khi nào muốn thành hôn thì nói với ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn. Chỉ là, cho dù thành hôn xong cũng phải ở lại chỗ ta tiếp tục làm việc."

Triệu Lập cũng làm việc trong Hầu phủ, bây giờ đang là một tiểu quản sự. Nếu Thuý Vân và Triệu Lập thành hôn, cũng coi như bọn họ không ra khỏi phủ, quay lại làm việc thì lại càng tốt.

Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cho dù là cổ đại hay hiện đại đều như vậy. Sau khi nữ nhân thành hôn, không chỉ dựa vào của hồi môn để giữ vững chỗ đứng, mà còn dựa vào nương gia hoặc là thân phận. Thuý Vân là nha đầu mua từ bên ngoài về, không phải là hài tử trong phủ, so với nhi tử của Triệu quản gia vẫn thấp hơn một bậc.

Tuy nhiên, nếu nàng ấy thành hôn xong vẫn làm việc bên người nàng, ai cũng không dám xem thường nàng ấy. Hơn nữa bọn họ đều là hạ nhân, nào có chuyện ai coi thường ai, chỉ cần nơi nào có người liền có giang hồ.

Đương nhiên, người nhà Triệu quản gia cũng rất tốt, hắn cũng là một người thông minh, Thuý Vân gả vào nhà hắn thật sự rất tốt.

Tán gẫu với Thuý Vân Thuý Trúc một lúc, Đường Thư Nghi tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi.

286

Nhưng Tiêu Dịch Nguyên đang ở trong phòng ngủ của Thượng Lâm thư viện lại làm thế nào cũng không thể ngủ được. Trong phòng không tối lắm, hắn nằm trên giường mở hai mắt nhìn xà ngang. Những hình ảnh quá khứ từ nhỏ đến lớn loé lên trong tâm trí của hắn.

Khi hắn sinh ra, nhà bọn họ vẫn chưa có nơi ở cố định, hắn được sinh ra trong một ngôi miếu đổ nát. Lúc đó gia đình vô cùng nghèo khổ, vỏ cây ven đường cũng có thể nhai nuốt, nương hắn sính hắn xong cũng không ăn được miếng cơm ngon nào, cho nên không có sữa, hắn uống nước rau dại mà lớn lên.

Sau đó người một nhà bọn họ đi về phía nam, cuối cùng ở Nam Cương tìm được một nơi dừng chân, gia đình cũng coi như ổn định, nhưng cuộc sống vẫn khốn khổ như trước.

Tổ mẫu hắn ngày nào cũng nói, nếu lúc đầu không để tổ phụ tòng quân thì tốt rồi. Tổ mẫu nói tổ phụ thông minh lại chăm làm, thân thể cường ngạnh mạnh mẽ, vào núi một chuyến có thể kiếm đủ lương thực cho gia đình ăn trong một tháng. Còn nói, khi tổ phụ còn ở nhà, cả nhà gần như chưa từng bị cắt thịt, vì tổ phụ hắn rất giỏi săn bắn.

Lúc đó bọn họ nghe xong đều ch ảy nước dãi, bọn họ một năm chưa chắc đã ăn được một miếng thịt. Bọn họ đều nghĩ, nếu tổ phụ còn sống thì tốt quá, nhưng tổ phụ của họ đã chết.

Nhưng bây giờ người nói với hắn, lúc đầu tổ phụ của hắn không chết, mà theo tiên hoàng giành giang sơn lập được đại công, được phong hầu tước, nhưng hắn lại cưới một cao môn quý nữ.

Trong lòng nghẹn đến hoảng.

Tuy nhiên, hắn biết rằng những chuyện mình gặp phải bây giờ chắc chắn không đơn giản, thậm chí hắn có chút hoài nghi những điều trong thư nói có phải là thật hay không. Nhưng hắn phân biệt như thế nào? Hắn là một thư sinh nghèo, trong Thượng Kinh khổng lồ này không quen biết được mấy ai, làm sao có thể nghe được tin tức của phủ Vĩnh Ninh hầu?

Hơn nữa còn có người có ý đồ xấu muốn lợi dụng hắn.

Hắn vốn định hỏi Phương đại nho, nhưng mà, sự việc còn chưa biết thật giả, hắn làm sao có thể hỏi? Phương đại nho đối với hắn không tồi, nhưng còn lâu mới đến mức có thể hoàn toàn tin tưởng.

Đêm hôm đó hắn không tài nào ngủ được, nhưng cũng không dám quay qua lật lại, bởi vì có người trong phòng ngủ ôm ý không tốt với hắn.

Cuộc sống trước đây của hắn tuy rằng vất vả, nhưng chưa bao giờ phức tạp như vậy.

Sáng hôm sau, Đường Thư Nghi bảo người đưa một bộ y phục bình thường đến cho Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn không quan tâm lắm đến việc mình mặc gì, trực tiếp thay đổi y phục rồi đến phủ Hướng đại tướng quân.

Thật ra mỗi người gần như đều muốn nỗ lực để chính mình trở nên tốt hơn, nhưng nếu như phương hướng và phương pháp nỗ lực không đúng, chỉ sẽ luôn thật bại, từ đó mất đi tự tin, cuối cùng từ bỏ hoặc sống một đời tầm thường vô vị.

Nhưng nếu tìm được phương hướng và phương pháp đúng đắn, vậy thì những nỗ lực đó sẽ có kết quả, cũng khiến con người ngày càng tự tin hơn. Tiêu Ngọc Minh hiện tại đang đã tìm ra phương hướng và phương pháp phù hợp, hắn cảm thấy cả người mình đều tràn đầy năng lượng.

Là một mẫu thân, hài tử đang từng chút trở nên tốt hơn, Đường Thư Nghi cũng thấy cả người tràn đầy năng lượng. Ăn sáng xong, nàng gọi Ngưu Hoành Lượng đến Thế An Uyển, hỏi thăm tình hình của nhi tử hắn xong liền nói: "Có muốn đến Thượng Lâm thư viện đọc sách không, nếu muốn ta sẽ bảo Triệu quản gia sắp xếp."

Ngưu Hoành Lượng ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì, hắn cúi sâu người hành lễ với Đường Thư Nghi, "Đại ân đại đức của phu nhân, tiểu nhân ghi mãi trong lòng."

Cho dù là cổ đại hay hiện đại, chỉ cần là gia trưởng biết nhìn xa, đều sẽ đặt việc giáo dục hài tử lên hàng đầu. Nhi tử của Ngưu Hoành Lượng thích đọc sách, cũng có chút thiên phú, nhưng với khả năng của hắn, chỉ có thể đưa hài tử đến một gia thục không tồi lắm.

Hắn gần như không nghĩ đến, chuyện đưa hài tử đến Thượng Lâm thư viện đọc sách. Hắn biết cầu Đường Thư Nghi có lẽ sẽ có thể, nhưng trong Hầu phủ có nhiều người như vậy, không chỉ có mình hài tử của hắn biết đọc sách, hắn đi cầu người khác cũng đi, kết quả cuối cùng ai cũng không đi được.

Thượng Lâm thư viện cũng không phải do Hầu phủ mở ra, đưa người vào bên trong cũng cần phải đi quan hệ.

Nhưng bây giờ Đường Thư Nghi chủ động nói với hắn, đưa hài tử nhà hắn đến Thượng Lâm thư viện, làm sao có thể không vui mừng cho được.

Thấy hắn hưng phấn như vậy, Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Ta cũng phải cảm ơn ngươi đã hết lòng chỉ dạy Ngọc Minh."

"Đó là chuyện tiểu nhân nên làm." Ngưu Hoành Lượng chân thành nói.

Hắn làm việc cho Hầu phủ, cầm bạc của Hầu phủ, nhận sự bảo hộ của Hầu phủ, nên vì Hầu phủ mà tận tâm tận lực làm việc.

Sau khi Ngưu Hoành Lượng rời đi, Đường Thư Nghi lại sai người gọi Triệu quản gia đến, bảo hắn đưa nhi tử của Ngưu Hoành Lượng đến Thượng Lâm thư viện. Triệu quản gia nghiêm túc đáp vâng, sau đó nói: "Người đang theo dõi Tiêu Dịch Nguyên hồi báo, hôm qua Tiêu Dịch Nguyên hình như có chút bất thường."

Đường Thư Nghi khẽ cau mày, "Có gì bất thường?"

Triệu quản gia: "Hắn khắc khổ đọc sách, trước giờ chưa từng lãng phí một chút thời gian, nhưng hôm qua hắn một mình ngồi bên hồ rất lâu. Trước khi rời đi, thần sắc ngưng trọng. Còn nữa, người của Nhị hoàng tử, tìm một người tên là Thang Tử Ngang, Thang Tử Ngang này sống cùng một phòng ngủ với Tiêu Dịch Nguyên."

Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: "Hẳn là Nhị hoàng tử đã có động tĩnh, không cần quan tâm, chờ xem xảy ra chuyện gì."

Nàng muốn biết lựa chọn của Tiêu Dịch Nguyên rồi mới thực hiện bước tiếp theo.

Mà Tiêu Dịch Nguyên, trải qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng. Cho dù tổ phụ của hắn Tiêu Thành Côn là lão Vĩnh Ninh Hầu, nhưng ông ấy đã chết rồi, cho dù nhi tử của ông ấy Tiêu Hoài cũng đã chết, hiện tại người làm chủ Hầu phủ chính là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, người không có quan hệ huyết thống với hắn.

Cho dù hắn đi nhận thân, người ta cũng nhận rồi, lại có thể làm gì? Chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Hơn nữa, cho dù là phủ Vĩnh Ninh hầu, hay là người gửi thư cho hắn, bây giờ hắn đều không thể đắc tội. Hiện giờ hắn tốt nhất nên bo bo giữ mình, coi như chưa nhận được bức thư kia, coi như hắn không biết gì cả.

Mục tiêu của hắn là khoa cử, không thể vì chuyện khác mà bỏ lỡ nghiệp học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK