Từ cách làm việc của vị Hoàng đế này và biểu hình ngày thường của y mà nói, y cũng không phải là loại người quang minh lỗi lạc. Thậm chí y rất thích ra tay sau lưng.
Lấy chuyện ngày hôm nay làm ví dụ, rõ ràng y đang kẻ xướng người hoạ với Lương quý phi. Y bày ra vẻ mặt buồn bã vì mất đi nhi tử, để Lương quý phi làm càn làm bậy ở trước mặt, sau đó tìm cơ hội gi ết chết Tiêu Ngọc Minh.
Sau đó, y sẽ đổ phần lớn trách nhiệm lên người Lương quý phi, lại nói một câu chính mình vì quá đau buồn, đầu óc hồ đồ, sau đó lại cho thêm một chút lễ vật. Lúc đó bọn họ chính là người câm ăn khổ qua, cho dù trái tim có cay đắng đến đâu cũng không thể nói ra một câu phản bác.
Một Hoàng đế, mỗi ngày nghĩ không nghĩ cách làm sao quản lý triều chính, làm sao để đất nước mạnh mẽ, mà giống như một số nữ nhân trong nội trạch, toàn làm những chuyện mưu đồ thủ đoạn không thể đặt lên bàn, thật đáng khinh bỉ.
"Trước khi phụ thân con trở về Kinh, con không được đi đâu cả, cũng không được đến bên Hướng tướng quân, chỉ được ở trong nhà. Cho dù có ra ngoài, cũng mang mang thêm nhiều thị vệ.” Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh.
Nơi nào cũng không an toàn như ở nhà, bây giờ Tiêu Hoài còn sống, nắm chặt quân quyền Tây Bắc trong tay, tương lai của Tiêu Ngọc Minh không cần lo lắng.
Tính cách Tiêu Ngọc Minh không thể ngồi yên, nhưng vẫn gật đầu. Hắn biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.
"Cũng không cần căng thẳng quá," Đường Quốc Công nhìn Đường Thư Nghi nói: "Thời điểm này, Hoàng đế cho dù muốn mạng của Ngọc Minh, cũng sẽ không dễ dàng ra tay."
Y cũng phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, không để lại chút sơ sót. Nếu thủ đoạn giết Tiêu Ngọc Minh của y chỉ hơi cẩu thả một chút, để Tiêu Hoài tìm được manh mối, liền có lý do để tạo phản. Thậm chí Tiêu Hoài cũng không cần tạo phản, dẫn quân thu Nhu Lợi quốc, ở bên đó xưng Đế cũng được.
Cho nên bây giờ Hoàng đế mới là người đắn đo nhiều nhất, nhất là khi y vẫn là một kẻ lo trước lo sau lại quá đa nghi. Nghĩ đến đây, ông ấy không khỏi thở dài: "Lúc đầu nên để Tiêu Dao Vương kế vị."
Đường Thư Nghi nghe được những điều này, nghĩ đến những thư hoạ của Tiêu Dao Vương. Từ những bức thư hoạ đó có thể nhìn ra, đó là một người rộng lượng lại cương nghị. Phương diện trị quốc không nói, chỉ riêng điểm rộng lượng, đã ném xa vị Hoàng đế hiện tại mấy con phố rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Thư Nghi chìm xuống, cái chết của Tiêu Dao Vương chẳng lẽ cũng là do Hoàng đế làm sao?
Nàng nhìn Đường Quốc Công, thấp giọng nói: "Cái chết của Tiêu Dao Vương sẽ không..."
Nàng chỉ về phía Hoàng cung, Đường Quốc Công cười lạnh một tiếng: "Khó nói."
Đường Thư Nghi cẩn thận nhớ lại thái độ của Thái phi khi nhắc đến Hoàng đế, dường như luôn mang theo chút khinh thường và thù hận mờ nhạt. Có một số chuyện chính là như vậy, nếu không quan tâm, rất dễ bỏ qua một số chi tiết nhỏ, nhưng nếu quan tâm, cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận quan sát liền có thể từ đó tìm ra một chút manh mối.
Cho nên, nếu Thái phi biết Tiêu Dao Vương bị Hoàng đế gi ết chết, vì sao bà ấy lại chọn Thất hoàng tử làm người quá kế? Hơn nữa, thái phi bỗng nhiên đối xử tốt với bọn họ, chẳng lẽ cũng đã biết Tiêu Hoài chưa chết từ sớm sao?
Như vậy Tiêu Dao Vương có chết hay chưa?
Nếu Thái phi biết Tiêu Hoài chưa chết, vậy bọn họ hạ nước cờ gì gì?
Nhất thời Đường Thư Nghi cảm thấy mình không thể nhìn thấu rất nhiều thứ chứ đừng nói đến việc khống chế chúng, cảm giác này rất tệ, đặc biệt tệ.
Xe đến phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc xuống xe liền thấy Tiêu Dịch Nguyên đang đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Đường Thư Nghi thấy hắn trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho dù xuất phát từ lý do gì, trong thời khắc nguy nan, người có thể lo lắng cho ngươi, có thể tin tưởng.
Bên này, Tiêu Dịch Nguyên nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh còn sống trở về, thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước hành lễ với Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi, Đường Quốc Công đánh giá hắn một vòng, vẻ mặt hài lòng nói: "Không sao, yên tâm đi."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu, sau đó vài người cùng nhau đi vào. Tiêu Dịch Nguyên vừa đi vừa nói với Đường Thư Nghi: "Nhị gia gia bọn họ lo lắng cho Ngọc Minh, vẫn đang đợi ở sảnh đường."
Vài người cùng nhau bước vào sảnh đường, Tiêu Thành Minh nhìn thấy Đường Quốc Công thì lập tức đứng lên, lo lắng đến mức không biết nên nói gì mới tốt. Vẫn là Đường Quốc Công mở miệng nói chuyện trước. Ông ấy nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Từ Nam Cương tới đây, đường đi có thuận lợi hay không?"
Tiêu Thành Minh vội vàng nói: "Thuận lợi, thuận lợi."
Đường Quốc Công phất phất tay để mọi người ngồi xuống, ánh mắt quét qua những người này, trong lòng cũng hiểu đại khái, căn bản đều là người thành thật biết thân biết phận. Ông ấy lại nói thêm: "Sự việc hôm nay là hiểu lầm, cái chết của Nhị hoàng tử không liên quan gì đến Ngọc Minh, không cần lo lắng."
Ông ấy nói như vậy, Tiêu Thành Minh bọn họ đều hiện rõ sự yên tâm. Lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, thấy hắn vẫn còn tinh thần như vậy, bọn họ lại lần nữa hiểu rõ, phủ Vĩnh Ninh hầu quả nhiên không đơn giản. Một hoàng tử đã chết trong khi đánh nhau với Tiêu Ngọc Minh, nhưng Tiêu Ngọc Minh không xảy ra chút chuyện nào.
Người chết chính là Hoàng tử!
Không nói đến cái khác, nếu loại chuyện này xảy ra trong thôn bọn họ, cho dù người chết là một thôn dân bình thường, người nhà của người chết sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Đào thị vẫn luôn cảm thấy mình cũng là con cháu của Hầu phủ, nên phân chia đồ đac, giờ khắc này cái gì cũng không muốn. Khiến nhi tử của Hoàng đế chết, người còn có thể nguyên vẹn trở về, nếu muốn chỉnh đốn bọn họ, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ như giết một con kiến sao?
362
Từ cách làm việc của vị Hoàng đế này và biểu hình ngày thường của y mà nói, y cũng không phải là loại người quang minh lỗi lạc. Thậm chí y rất thích ra tay sau lưng.
Lấy chuyện ngày hôm nay làm ví dụ, rõ ràng y đang kẻ xướng người hoạ với Lương quý phi. Y bày ra vẻ mặt buồn bã vì mất đi nhi tử, để Lương quý phi làm càn làm bậy ở trước mặt, sau đó tìm cơ hội g iết chết Tiêu Ngọc Minh.
Sau đó, y sẽ đổ phần lớn trách nhiệm lên người Lương quý phi, lại nói một câu chính mình vì quá đau buồn, đầu óc hồ đồ, sau đó lại cho thêm một chút lễ vật. Lúc đó bọn họ chính là người câm ăn khổ qua, cho dù trái tim có cay đắng đến đâu cũng không thể nói ra một câu phản bác.
Một Hoàng đế, mỗi ngày nghĩ không nghĩ cách làm sao quản lý triều chính, làm sao để đất nước mạnh mẽ, mà giống như một số nữ nhân trong nội trạch, toàn làm những chuyện mưu đồ thủ đoạn không thể đặt lên bàn, thật đáng khinh bỉ.
"Trước khi phụ thân con trở về Kinh, con không được đi đâu cả, cũng không được đến bên Hướng tướng quân, chỉ được ở trong nhà. Cho dù có ra ngoài, cũng mang mang thêm nhiều thị vệ.” Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Minh.
Nơi nào cũng không an toàn như ở nhà, bây giờ Tiêu Hoài còn sống, nắm chặt quân quyền Tây Bắc trong tay, tương lai của Tiêu Ngọc Minh không cần lo lắng.
Tính cách Tiêu Ngọc Minh không thể ngồi yên, nhưng vẫn gật đầu. Hắn biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.
"Cũng không cần căng thẳng quá," Đường Quốc Công nhìn Đường Thư Nghi nói: "Thời điểm này, Hoàng đế cho dù muốn mạng của Ngọc Minh, cũng sẽ không dễ dàng ra tay."
Y cũng phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, không để lại chút sơ sót. Nếu thủ đoạn giết Tiêu Ngọc Minh của y chỉ hơi cẩu thả một chút, để Tiêu Hoài tìm được manh mối, liền có lý do để tạo phản. Thậm chí Tiêu Hoài cũng không cần tạo phản, dẫn quân thu Nhu Lợi quốc, ở bên đó xưng Đế cũng được.
Cho nên bây giờ Hoàng đế mới là người đắn đo nhiều nhất, nhất là khi y vẫn là một kẻ lo trước lo sau lại quá đa nghi. Nghĩ đến đây, ông ấy không khỏi thở dài: "Lúc đầu nên để Tiêu Dao Vương kế vị."
Đường Thư Nghi nghe được những điều này, nghĩ đến những thư hoạ của Tiêu Dao Vương. Từ những bức thư hoạ đó có thể nhìn ra, đó là một người rộng lượng lại cương nghị. Phương diện trị quốc không nói, chỉ riêng điểm rộng lượng, đã ném xa vị Hoàng đế hiện tại mấy con phố rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Thư Nghi chìm xuống, cái chết của Tiêu Dao Vương chẳng lẽ cũng là do Hoàng đế làm sao?
Nàng nhìn Đường Quốc Công, thấp giọng nói: "Cái chết của Tiêu Dao Vương sẽ không..."
Nàng chỉ về phía Hoàng cung, Đường Quốc Công cười lạnh một tiếng: "Khó nói."
Đường Thư Nghi cẩn thận nhớ lại thái độ của Thái phi khi nhắc đến Hoàng đế, dường như luôn mang theo chút khinh thường và thù hận mờ nhạt. Có một số chuyện chính là như vậy, nếu không quan tâm, rất dễ bỏ qua một số chi tiết nhỏ, nhưng nếu quan tâm, cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận quan sát liền có thể từ đó tìm ra một chút manh mối.
Cho nên, nếu Thái phi biết Tiêu Dao Vương bị Hoàng đế gi ết chết, vì sao bà ấy lại chọn Thất hoàng tử làm người quá kế? Hơn nữa, thái phi bỗng nhiên đối xử tốt với bọn họ, chẳng lẽ cũng đã biết Tiêu Hoài chưa chết từ sớm sao?
Như vậy Tiêu Dao Vương có chết hay chưa?
Nếu Thái phi biết Tiêu Hoài chưa chết, vậy bọn họ hạ nước cờ gì gì?
Nhất thời Đường Thư Nghi cảm thấy mình không thể nhìn thấu rất nhiều thứ chứ đừng nói đến việc khống chế chúng, cảm giác này rất tệ, đặc biệt tệ.
Xe đến phủ Vĩnh Ninh hầu, lúc xuống xe liền thấy Tiêu Dịch Nguyên đang đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Đường Thư Nghi thấy hắn trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cho dù xuất phát từ lý do gì, trong thời khắc nguy nan, người có thể lo lắng cho ngươi, có thể tin tưởng.
Bên này, Tiêu Dịch Nguyên nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh còn sống trở về, thở phào nhẹ nhõm, bước lên phía trước hành lễ với Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi, Đường Quốc Công đánh giá hắn một vòng, vẻ mặt hài lòng nói: "Không sao, yên tâm đi."
Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu, sau đó vài người cùng nhau đi vào. Tiêu Dịch Nguyên vừa đi vừa nói với Đường Thư Nghi: "Nhị gia gia bọn họ lo lắng cho Ngọc Minh, vẫn đang đợi ở sảnh đường."
Vài người cùng nhau bước vào sảnh đường, Tiêu Thành Minh nhìn thấy Đường Quốc Công thì lập tức đứng lên, lo lắng đến mức không biết nên nói gì mới tốt. Vẫn là Đường Quốc Công mở miệng nói chuyện trước. Ông ấy nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Từ Nam Cương tới đây, đường đi có thuận lợi hay không?"
Tiêu Thành Minh vội vàng nói: "Thuận lợi, thuận lợi."
Đường Quốc Công phất phất tay để mọi người ngồi xuống, ánh mắt quét qua những người này, trong lòng cũng hiểu đại khái, căn bản đều là người thành thật biết thân biết phận. Ông ấy lại nói thêm: "Sự việc hôm nay là hiểu lầm, cái chết của Nhị hoàng tử không liên quan gì đến Ngọc Minh, không cần lo lắng."
Ông ấy nói như vậy, Tiêu Thành Minh bọn họ đều hiện rõ sự yên tâm. Lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, thấy hắn vẫn còn tinh thần như vậy, bọn họ lại lần nữa hiểu rõ, phủ Vĩnh Ninh hầu quả nhiên không đơn giản. Một hoàng tử đã chết trong khi đánh nhau với Tiêu Ngọc Minh, nhưng Tiêu Ngọc Minh không xảy ra chút chuyện nào.
Người chết chính là Hoàng tử!
Không nói đến cái khác, nếu loại chuyện này xảy ra trong thôn bọn họ, cho dù người chết là một thôn dân bình thường, người nhà của người chết sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Đào thị vẫn luôn cảm thấy mình cũng là con cháu của Hầu phủ, nên phân chia đồ đac, giờ khắc này cái gì cũng không muốn. Khiến nhi tử của Hoàng đế chết, người còn có thể nguyên vẹn trở về, nếu muốn chỉnh đốn bọn họ, chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ như giết một con kiến sao?
362
"Không có chuyện gì là tốt, Không có chuyện gì là tốt." Tiêu Thành Minh nhìn Tiêu Ngọc Minh nói.
Đối với ông ấy, mặc dù Tiêu Ngọc Minh không phải người ông ấy nhìn từ nhỏ, nhưng chỉ cần hắn là người Tiêu gia bọn họ, đều nên được bảo vệ. Mặc dù ông ấy không thể bảo vệ hắn, nhưng lo lắng là thật.
Tiêu Ngọc Minh thấy ông ấy thật sự lo lắng cho mình, liền mỉm cười với ông ấy, trong lòng Tiêu Thành Minh vui như hoa nở.
Lúc này, Đường Quốc Công nói: "Vừa có thư tới, Tiêu Hoài chưa chết, còn lập công trên chiến trường, có lẽ không lâu nữa liền về Kinh."
Những lời này nhất thời khiến căn phòng yên tĩnh, sau đó Tiêu Thành Minh giọng nói run rẩy hỏi: "Quốc Công gia, lời ngài nói là thật sao?"
Đường Quốc Công mỉm cười: "Đương nhiên là sự thật."
Đúng lúc này, Triệu quản gia đi tới, cúi người bẩm báo: "Có một binh sĩ từ Tây Bắc muốn cầu kiến."
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó nói: "Mau mời vào."
Nói rồi nàng đứng dậy, thấp giọng nói với Đường Quốc Công: "Đến thư phòng con."
Đường Quốc Công cúi đầu, Đường Thư Nghi giải thích với Tiêu Dịch Nguyên một tiếng, bảo Tiêu Thành Minh bọn họ trở về trạch tử nghỉ ngơi, sau đó cùng Đường Quốc Công và Tiêu Ngọc Minh đến thư phòng.
Lúc này, Tiêu Dịch Nguyên nói với Tiêu Thành Minh: "Nhị gia gia, chúng ta trở về trước đi. Hầu gia vẫn chưa chết, tiếp theo Hầu phủ sẽ có rất nhiều chuyện."
Tiêu Thành Minh gật đầu, sau đó đoàn người trở về trạch tử nơi bọn họ sống lúc trước.
Bên này, đám người Đường Thư Nghi đến thư phòng không lâu, Triệu quản gia dẫn vị binh sĩ từ Tây Bắc kia đến.
"Mạt tướng Lỗ Chí Quốc tham kiến Quốc Công gia, tham kiến Hầu phu nhân, tham kiến Nhị công tử." Lỗ Chí Quốc bước vào, ôm quyền hành lễ.
Đường Thư Nghi làm động tác mời, "Ngồi đi."
"Vâng." Lỗ Chí Quốc ngồi thẳng xuống.
Khoé môi Đường Thư Nghi mang theo ý cười, binh sĩ tham gia quân đội này, đúng là khác với người bình thường!
Nàng hỏi: "Ngươi từ Tây Bắc đến?"
"Vâng." Lỗ Chí Quốc lấy một lá thư từ trong ngực ra, hai tay đưa cho Đường Thư Nghi, "Đây là thư của Hầu gia gửi cho phu nhân."
Đường Thư Nghi nhận lấy bức thư Lỗ Chí Quốc dâng lên, xé mở phong thư cầm ra đọc, nét chữ cứng cáp có lực hiện lên trước mắt. Mở đầu bằng hai chữ - Phu nhân.
Đều nói Tiêu Hoài và thê tử tình cảm sâu đậm, hai người cầm sắt hoà minh như đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng phu thê thân mật, không nên xưng hô bằng từ ngữ cứng nhắc như này.
Lại nhìn xuống dưới, phía trước là những lời chào thông thường, mà phần lớn là hỏi thăm về hài tử, còn phu nhân như nàng lại chỉ một câu cho có. Sau đó liền kể về những gì hắn đã trải qua trong những năm nay.
Đầu tiên, hắn bị gan tế hại, rơi xuống sông được thôn dân của Nhu Lợi quốc cứu, sau đó tham gia quân đội của Nhu Lợi quốc làm nội gián, sau lại thời cơ chín muồi, trở lại Tây Bắc quân dẫn quân tấn công Nhu Lợi.
Cuối cùng viết, trong thư hắn viết cho Hoàng đế có nói rõ, muốn tăng binh và lương thảo vũ khí, hy vọng Đường Quốc Công đứng giữa phối hợp. Đồng thời, muốn Tiêu Ngọc Minh đến Tây Bắc để huấn luyện.
Một lá thư viết đúng quy củ, tìm không ra lỗi nào, nhưng không có nhiều cảm xúc. Đọc xong, Đường Thư Nghi đưa bức thư cho Đường Quốc Công. Đường Quốc Công đọc xong, khẽ cau mày, lại đưa bức thư cho Tiêu Ngọc Minh.
Tiêu Ngọc Minh cầm lấy lá thư trong tay, bàn tay có chút run rẩy, thật ra đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy chuyện cha hắn từ cõi chết trở về có chút không thật. Khi nhìn thấy hàng chữ trong thư, đôi mắt hắn hơi ẩm ướt. Đặc biệt khi nhìn thấy trong thư, phụ thân hỏi thăm và lo lắng cho hắn và huynh trưởng muội muội, hai hàng nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Cho dù ngày thường không nói, sự ra đi của phụ thân đối với ba huynh muội bọn họ mà nói là một cú đả kích vô cùng nặng nề. Khi không có ai, bọn họ đều khóc vì tưởng niệm phụ thân.
Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, chợt nhận ra, đối với chuyện Tiêu Hoài sống lại, cảm xúc của ba hài tử hoàn toàn khác với nàng. Tiêu Hoài đối với nàng mà nói, chẳng khác người xa lạ là bao, nhưng đối với ba hài tử, đó là phụ thân của chúng, một phụ thân cho chúng sự ấm áp và an toàn.
Nếu đã vậy, nếu tương lai nàng và Tiêu Hoài không thể nước sông không phạm nước giếng, kết bạn cùng nhau sống qua ngày, đối với ba hài tử có thể sẽ trở thành một sự đả kích lớn.
Nàng lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh thấy mọi người trong nhà đều đang nhìn mình, mà mình còn đang khóc, đột nhiên cảm thấy vừa xấu hổ lại thẹn đỏ mặt, nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt, quay đầu nói với Đường Thư Nghi: "Nương, con không sao."
Đường Thư Nghi gật đầu, nhìn Lỗ Chí Quốc hỏi: "Thân thể của Hầu gia thế nào? Vết thương lúc trước đã lành chưa?"
Dù Tiêu Hoài có lạnh nhạt với thê tử thì nàng cũng phải đóng vai một thê tử yêu phu quân sâu đậm.
"Hầu gia rất khoẻ, những vết thương lúc trước cũng không để lại tai họa ngầm." Lỗ Chí Quốc nói.
"Quân nhu để tiến đánh Nhu Lợi quân có đủ không?" Đường Quốc Công hỏi.
"Tình hình bây giờ vẫn chưa căng thẳng lắm, nhưng nếu muốn chiếm thủ phủ Nhu Lợi, vẫn cần thêm binh, lương thảo và vũ khí." Lỗ Chí Quốc.
Đường Quốc Công ừm một tiếng, sau đó lại nghe Lỗ Chí Quốc nói: "Ý của Hầu gia là, cần Quốc Công gia phối hợp."
Đường Quốc Công không chút do dự nói: "Chuyện này không vấn đề gì, ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ, khi tiên hoàng còn sống, vẫn luôn muốn chiếm lấy Nhu Lợi quốc."
Chỉ là, tấn công Nhu Lợi là một công lao lớn, chỉ sợ có người thừa nước đục thả công, cướp lấy công lao. Ông ấy nhất định phải để Tiêu Hoài đánh đến không còn nỗi lo về sau.
"Ngươi cần trở về Tây Bắc không?" Đường Thư Nghi hỏi Lỗ Chí Quốc.
"Có, hai ngày nữa mạt tướng sẽ khởi hành." Vừa nói hắn vừa nhìn Tiêu Ngọc Minh: "Ý của Hầu gia là, để Nhị công tử đi cùng mạt tướng đến Tây Bắc."
Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công không tiếp lời này, bọn họ vẫn sợ Hoàng đế giở trò sau lưng. Nhưng Tiêu Ngọc Minh rất muốn đi, hắn háo hức nhìn Đường Thư Nghi: "Nương, để con đi đi, để con giả trang cũng được!"
Đường Thư Nghi vẫn có chút do dự, không có gì quan trọng bằng mạng sống.