Thế An Uyển
Đường Thư Nghi bảo Thuý Vân lấy một ít đệm chăn đến thư phòng, nàng nhốt Tiêu Ngọc Minh trong thư phòng, là muốn hắn suy nghĩ về nhân sinh chứ không muốn hắn chịu đói chịu rét.
Thuý Vân nghe dặn dò xong liền rời đi, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đi dạo trong sân, trong miệng còn nói: "Ăn xong đi bộ một trăm bước, có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì bật cười, ngẩng khuôn nhỏ mặt lên hỏi Đường Thư Nghi: "Ngài phạt nhị ca, là vì ca giúp Nghiêm Ngũ bỏ nhà ra đi sao?"
"Cũng có một phương diện là vì vậy." Đường Thư Nghi nhẹ giọng nói với cô bé: "Bỏ nhà đi là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được. Con nhìn Nghiêm Ngũ, nó bỏ nhà ra đi, làm cả phủ Nam Lăng bá đều bất an. Lần này nó còn tính thông minh một chút, trốn ở ngõ Mai Hoa. Nếu nó rời khỏi Thượng Kinh, ở bên ngoài gặp phải lưu manh hay là kẻ thù của phủ Nam Lăng bá, nói không chừng còn mất cả cái mạng nhỏ. Nếu nó chết ở bên ngoài, Nam Lăng bá và Nam Lăng bá phu nhân không phải sẽ đau lòng muốn chết sao."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong nặng nề gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói với cô bé: "Nếu có chuyện gì phải nói cho người trong nhà nghe, luôn có biện pháp giải quyết, bỏ nhà đi là hạ sách cuối cùng. Đặc biệt là với nữ hài tử."
Tiêu Ngọc Châu lại gật đầu, cô bé mới không thèm bỏ nhà ra đi, bên ngoài không có nha hoàn bà tử hầu hạ, ăn không ngon ngủ không yên, người bỏ nhà đi đều kẻ ngốc.
Mẫu nữ hai người đi bộ trong viện một lúc mới chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Sương phòng phía đông vẫn chưa được dọn dẹp xong, Tiêu Ngọc Châu vẫn ngủ với Đường Thư Nghi. Sau khi tắm rửa xong, hai mẫu nữ nằm trên giường, Tiêu Ngọc Châu bảo Đường Thư Nghi kể chuyện cho cô bé nghe.
Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, kể cho cô bé nghe lịch sử của kiếp trước, câu chuyện về nữ thi nhân nổi tiếng Lý Thanh Chiếu, ánh mắt Tiêu Ngọc Châu nghe vậy thì sáng ngời. Cuối cùng Đường Thư Nghi còn ngâm nga bài thơ nổi tiếng của Lý Thanh Chiếu: Sinh đương tác nhân kiệt, tử diệt vi quỷ hùng. Chí kim tư Hạng Vũ, bất khẳng quá Giang Đông.
Tiêu Ngọc Châu không hiểu rõ bài thơ này lắm, nhưng cô bé có thể cảm nhận được khí thế của toàn bộ bài thơ, cô bé nói: "Nàng ấy là một nữ tử rất mạnh mẽ."
"Đúng vậy," Đường Thư Nghi vén góc chăn cho cô bé, "Nàng ấy là một nữ tử không thua gì nam tử."
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một lúc rồi tự hào nói: "Mẫu thân cũng không thua kém nam tử."
Đường Thư Nghi mỉm cười, véo hai má non mịn của cô bé, mỉm cười nói: "Tiểu nịnh nọt."
"Những gì con nói đều là sự thật." Tiêu Ngọc Châu nghiêm túc nói.
"Được rồi, nương biết rồi, ngủ đi."
Tiêu Ngọc Châu nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thiếp đi, Đường Thư Nghi nương vào ánh đèn đọc sách một hồi rồi mới nằm xuống ngủ. Cổ đại không có thứ gì để giải trí, buổi tối chỉ có thể đọc sách để giết thời gian.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi vẫn dậy vào giờ Mão, tắm rửa sạch sẽ đi dạo quanh viện vài vòng rồi mới gọi Tiêu Ngọc Châu dậy. Đợi Tiêu Ngọc Châu thu thập xong, Tiêu Ngọc Thần cũng đi tới. Y phục hôm nay của hắn rất bắt mắt, trực xuyết màu trắng ngà kèm với trường bào màu xám bạc, trên đầu đội một chiếc phát quan màu thanh ngọc, thật sự rất thu hút ánh nhìn của người khác.
"Hôm nay đại ca xinh đẹp quá." Tiêu Ngọc Châu không nhịn được mà nói.
Tiêu Ngọc Thần nhận được khen thẳng thắn như vậy, thẹn đỏ cả mặt, Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu bên cạnh: "Không thể khen nam tử là xinh đẹp, phải khen là tuấn tú."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong lập tức nói: "Hôm nay đại ca thật sự rất tuấn tú."
Tiêu Ngọc Thần xấu hổ ho khan nói: "Bữa ăn đã chuẩn bị xong chưa?"
Đường Thư Nghi Nhi không trêu chọc hắn nữa, ba người ngồi xuống ăn cơm cùng nhau. Ăn xong, Tiêu Ngọc Thần đi tham gia cuộc tụ hội của hắn, Tiêu Ngọc Châu đến gia thục đi học. Chỉ là trước khi rời đi, cô bé bí mật lấy đi không ít điểm tâm, Đường Thư Nghi coi như không nhìn thấy.
68
Sau khi rời khỏi Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Châu không trực tiếp đến gia thục mà đến thư phòng ở tiền viện.
Cửa thư phòng vẫn bị khóa chặt, Tiêu Ngọc Châu đi tới cửa, từ khe hở nhìn vào trong phòng, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Cô bé thấp giọng gọi: "Nhị ca, nhị ca, ca có ở đây không?"
Tiêu Ngọc Minh vừa ăn sáng xong, đang dựa vào trường kỷ suy nghĩ về nhân sinh, nghe thấy giọng nói của cô bé liền đi tới cửa, dựa vào khung cửa nói: "Ta không ở thì có thể ở đâu?"
"Không phải ca biết bẻ khoá sao? Nói không chừng lại bẻ khoá đi ra ngoài.” Tiêu Ngọc Châu cho rằng nhị ca của mình cũng coi như là một nhân tài, loại chuyện như bẻ khóa này hắn có thể làm được.
Tiêu Ngọc Minh nhất thời không nói nên lời, "Khóa là khoá ở bên ngoài, ta ở bên trong làm sao bẻ được?"
Tiêu Ngọc Châu mở to hai mắt, "Ca thật sự muốn bẻ khóa?"
Tiêu Ngọc Minh: "..... Không có chuyện gì làm thì thích đi đâu thì đi đi."
Tiêu Ngọc Châu không quan tâm đ ến giọng điệu không tốt của hắn, lấy điểm tâm mà mình đã trộm trước đó ra, nhưng nhìn khe hẹp trên cửa, căn bản không thể chiếc túi điểm tâm vào được. Nghĩ một hồi, cô bé chỉ có thể cầm một một miếng nhét vào trong khe, miệng còn nói: "Ca xem ca làm gì lại không làm, tại sao lại đi giúp Nghiêm Ngũ ca bỏ nhà ra đi? Ngốc chết đi được!"
Tiêu Ngọc Minh vươn tay lấy điểm tâm được nhét qua khe hở, bỏ vào miệng nói: "Muội tiểu hài tử thì biết cái gì?"
Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, "Sao ta lại không biết? Nghiêm Ngũ ca sau khi bỏ nhà ra đi, có nha hoàn bà tử hầu hạ không? Có thể thích ăn cái gì liền ăn cái đó không?"
Tiêu Ngọc Minh: "..."
Tiêu Ngọc Châu không muốn để hắn trả lời, lại nhét một miếng điểm tâm khác vào trong đó rồi nói: "Chắc chắn cái gì cũng không có đúng không? Vậy ca nói xem huynh ấy có ngu ngốc hay không?"
Tiêu Ngọc Minh lại nhận lấy điểm tâm vừa nhét vào trong, "Muội biết cái gì? Cha của Nghiêm Ngũ bắt hắn thi tú tài."
Tiêu Ngọc Châu: "Ở trong nhà đọc sách được hầu hạ thoải mái, hay là ra ngoài chịu khổ chịu mệt mới thoải mái?"
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Tiêu Ngọc Châu lại hừ một tiếng, "Nói các người là kẻ ngốc, huynh còn không chịu nhận."
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Tiêu Ngọc Châu còn phải đi gia thục đi học, không ở lại lâu, nhồi thêm vài món điểm tâm rồi rời đi, trước khi đi cô bé còn hỏi: "Buổi chiều huynh muốn ăn điểm tâm gì?"
"Mai côi tô." Tiêu Ngọc Minh trầm ngâm nói.
"Biết rồi."
Tiêu Ngọc Châu rời đi, Tiêu Ngọc Minh suy nghĩ về những lời cô bé nói lúc trước, sau đó nói: "Thật đúng là như vậy."
........
Đường Thư Nghi đương nhiên biết Tiêu Ngọc Châu cầm điểm tâm đi đâu, nhưng nàng không ngăn cản bởi vì nàng muốn huynh muội bọn họ bồi dưỡng tình cảm. Nàng cũng dặn dò nhà bếp làm thêm nhiều điểm tâm, đặc biệt là mai côi tô, đó là món mà Tiêu Ngọc Minh thích ăn.
"Tích cách nó tùy tiện cẩu thả như vậy, tại sao lại thích ăn đồ ngọt đến thế?" Đường Thư Nghi nghĩ đến khẩu vị của Tiêu Ngọc Minh, không nhịn được nói với Thuý Trúc Thuý Vân.
Thuý Trúc và Thuý Vân đều bật cười, Thuý Vân cũng nói: "Ta nghe nói người thích ăn đồ ngọt đều là người dễ mềm lòng, Nhị công tử nhà chúng ta nhìn thì tuỳ tiện bừa bãi, thật ra là người mềm dễ mềm lòng nhất."
Đường Thư Nghi mỉm cười, giơ tay về phía nàng ấy nói: "Ngươi biết nói chuyện lắm."
"Những gì nô tỳ nói đều là sự thật." Thuý Vân cười nói.
......
Chủ tớ ba người nói cười một lúc, Đường Thư Nghi nhìn thời gian, xem ra người Ngô phủ đến cũng sắp tới rồi, nàng liền nói với Thuý Trúc: "Ngươi đi ra ngoài cổng chờ đi, chúng ta không thể khinh thường khách nhân."
"Vâng."
Thuý Trúc đáp một tiếng rồi xoay người rời đi, thông qua những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nàng cũng đoán được đại khái, chuyện hôn sự của Đại công tử nhà nàng và Ngô nhị tiểu thư, ước chừng không thể thành công, có điều càng là như vậy, bọn họ càng phải lễ độ chu đáo, không thể để người khác tìm ra chỗ xấu.