Đến bên ngoài rừng cây, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa không lập tức không lên xe ngựa, mà đợi trận chiến bên trong kết thúc, sau khi người của bọn họ trở về, bọn họ đếm lại nhân số hạ nhân rồi mới lên xe ngựa.
Bên phía Tiêu Ngọc Thần, hai thị vệ đều bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, đều không nguy hiểm đến tính mạng. Bên phía Giai Ninh quận chúa, chết một thị vệ. Nàng ấy mang theo thi thể của thị vệ, muốn hỏa táng đưa tro cốt về cho người nhà thị vệ.
Xe chạy lộc cộc gần nửa canh giờ liền đến huyện nha, Thẩm huyện lệnh sớm đã bảo người thu thập phòng ốc, để Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đi nghỉ ngơi. Tiêu Ngọc Thần vào phòng, lập tức đi tắm rửa.
Mà về bên Giai Ninh quận chúa, tỷ đệ hai người đang nói chuyện. Đệ đệ Lý Cảnh Hạo đứng trước mặt Giai Ninh quận chúa, khuôn mặt nhăn lại, áy náy nói: "Nếu không phải vì ta, tỷ cũng không phải lặn lội đường xa đến Thượng Kinh, cũng không bị đám sơn phỉ bắt đi."
Giai Ninh quận chúa dùng khăn ướt lau tay, miệng nói: "Sau này đừng nói những lời như vậy, chúng ta là một thể. Ta đến Thượng Kinh mưu tính lối thoát cho đệ, cũng mưu tính lối thoát cho chính ta. Nếu đệ không tốt, sao ta có thể tốt được?"
Lý Cảnh Hạo cúi đầu mím môi không nói, Giai Ninh quận chúa vươn tay sờ sờ đầu cậu bé nói: "Khi đến Thượng Kinh không thể tranh giành hơn thua, không được trở nên nổi bật, chỉ cần biểu hiện tầm thường trước mặt Hoàng thượng là được."
Lý Cảnh Hạo gật đầu, cậu bé hiểu mình là đích trưởng tử của Đoan Vương, nếu muốn để Hoàng thượng lập mình làm thế tử, nhất định phải tầm thường. Không có một Hoàng thượng nào muốn có một thân vương mạnh mẽ.
"Ta đi tắm rửa, đệ đi nghỉ ngơi đi." Giai Ninh quận chúa nói với Lý Cảnh Hạo.
Nhưng Lý Cảnh Hạo vẫn đứng đó nhưng không nhúc nhích, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Thấy vậy, Giai Ninh quận chúa nói: "Đệ có gì muốn nói?"
"Chình là... Tỷ bị nhốt cùng thế tử Vĩnh Ninh hầu, hai người..."
Cậu bé còn thấy hai người họ nắm tay nhau cùng nhau chạy.
Giai Ninh quận chúa nghe hắn nói vậy thần sắc khẽ khựng lại, sau đó nói: "Ta nghĩ những lời không nên nói, thế tử Vĩnh Ninh Hầu sẽ không nói."
"Vậy hai người..."
"Cài gì cũng không có, chuyện của ta đệ đừng bận tâm, mau đi nghỉ ngơi đi." Giai Ninh quận chúa đứng dậy đẩy cậu bé ra bên ngoài, Lý Cảnh Hạo chỉ có thể mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa, liền nhìn thấy hai nha hoàn thiếp thân của Giai Ninh quận chúa đang chờ ở cửa. Lý Cảnh Hạo bước ra ngoài, hai người nha hoàn đi vào phục vụ Giai Ninh quận chúa tắm rửa.
"Hai người các ngươi có bị thương không?" Giai Ninh quận chúa hỏi.
Hai nha hoàn lắc đầu, Vân Thanh giơ tay lau nước mắt nói: "Nếu vương phi không chết, biết ngài chịu ấm ức lớn như vậy, nhất định đau lòng muốn chết."
Giai Ninh quận chúa đi vào tịnh thất, miệng nói: "Đây tính là oan ức gì, nếu ta không đi bước này, oan ức lớn hơn phía sau chờ ta và Cảnh Hạo."
"Vương gia trước kia đối với người và công tử rất tốt, sao bây giờ...", Vân Hoa cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Trên mặt Giai Ninh quận chúa mang vẻ giễu cợt, "Các ngươi chẳng lẽ chưa nghe qua, có kế mẫu thì sẽ có kế phụ sao. Ông ta bây giờ nào còn quan tâm sống chết của tỷ đệ chúng ta. Được rồi, đừng khóc nữa, luôn có nơi phân rõ phải trái."
Hai nha hoàn lau nước mắt, bắt đầu tắm rửa cho nàng ấy.
Bên này, sau khi Tiêu Ngọc Thần tắm xong đơn giản ăn chút gì đó, sau đó lấy ra một tờ giấy và bút bắt đầu viết thư về nhà, chỉ là lần gặp nguy hiểm này hắn không định viết ra, tránh cho người nhà lo lắng.
Sau khi viết thư xong chuẩn bị đi ngủ, Trường Phong đi tới dọn giường, miệng nói: "Ngài định làm gì đám sơn phỉ kia?"
Tiêu Ngọc Thần cởi nút y phục nói: "Thẩm huyện lệnh đã báo chuyện này với Binh Bị Đạo, Binh Bị Đạo sẽ xử lý."
Trước không nói đến thân phận của hắn, Giai Ninh quận chúa là quận chúa của thân vương phủ, là hoàng thất hàng thật giá thật, nhưng lại bị sơn phỉ ở nơi này bắt được, là Binh Bị Đạo quản hạt không nghiêm, bọn họ nhất định sẽ phái binh trấn áp sơn phỉ.
Trường Phong dọn giường, trộm liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần, nhỏ giọng nói: "Nô tài nhìn thấy ngài kéo tay Giai Ninh quận chúa."
Tiêu Ngọc Thần: "..." Ngươi đúng là tinh mắt..
"Đó là ứng phó cấp bách." Tiêu Ngọc Thần trừng mắt nhìn Thường Phong nói.
Trường Phong vâng một tiếng, "Nô tài biết."
"Đừng nói nói lung tung, danh tiết của nữ tử rất quan trọng." Tiêu Ngọc Thần nghiêm nghị nói.
Trường Phong vội vàng bảo đảm: "Nô tài tuyệt đối không nói ra ngoài."
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, "Ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Trường Phong vâng một tiếng lui xuống, Tiêu Ngọc Thần cũng lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Thẩm huyện lệnh gọi người mời bọn họ đến tiền sảnh. Lúc Tiêu Ngọc Thần và Quan Nghi Niên đến, thấy Lý Cảnh Hạo và Thẩm huyện lệnh đã ở đó, sau khi hành lễ chào hỏi nhau xong thì ngồi xuống, Thẩm huyện lệnh nói: "Hôm qua ta đã phái người cưỡi ngựa tốc hành gửi thư cho Binh Bị Đạo, hôm nay có lẽ Binh Bị Đạo sẽ đến, mong các vị chờ một chút."
Nếu Binh Bị Đạo phái binh đến trấn áp sơn phỉ, có lẽ sẽ hỏi bọn họ một chút tình hình của sơn phỉ, Tiêu Ngọc Thần và Lý Cảnh Hạo cũng không phản đối.
Lý Cảnh Hạo còn nói: "Hôm qua chúng ta phái người đến trong Kinh, gọi người đến đón tỷ đệ chúng ta, tỷ đệ chúng ta còn phải làm phiền thêm vài ngày."
Thẩm Hiền Lăng vội vàng nói không thành vấn đề, cầu còn không kịp.
306
Nói chuyện xong, ba người cùng ra khỏi tiền sảnh, Lý Cảnh Hạo nói với Tiêu Ngọc Thần: "Chuyện giải quyết xong, Tiêu thế tử có về Thượng Kinh không?"
"Không về, ta còn có việc phải làm." Tiêu Ngọc Thần nói.
Lý Cảnh Hạo gật đầu: "Thế tử có muốn mang gì về Thượng Kinh không? Ta có thể giúp thế tử mang về."
"Vậy thì quá tốt," Tiêu Ngọc Thần nói, "Ta trở về dọn dẹp một chút, phiền ngài mang về giúp ta."
"Không phiền."
Lý Cảnh Hạo liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần, hôm qua khi nhìn thấy hắn, hắn cả người nhếch nhác, không để ý đến dáng vẻ của hắn. Hôm nay gặp lại vị Tiêu thế tử này có thể nói hắn là nam tử tiêu soái nhất mà cậu bé từng thấy.
Cậu bé lại nghĩ đến tỷ tỷ nhà mình, trong lòng thở dài một tiếng.
Sau khi tách ra, Tiêu Ngọc Thần và Quan Nghi Niên cũng không trở về phòng, hai người trực tiếp ra đường mua đồ. Những thứ mà Tiêu Ngọc Thần mua cho Đường Thư Nghi và ba người bọn họ lúc trước đều bị đám sơn phỉ cướp mất, chỉ có thể mua lại.
Quan Nghi Niên cũng mua một ít, Quan gia không chỉ giúp Hầu phủ trông coi thôn trang Tây Sơn mà những năm qua mua không ít đất đai cửa hàng, gia cảnh rất sung túc, trong tay Quan Nghi Niên cũng không thiếu tiền.
Đợi bọn họ mua đồ xong trở về, Binh Bị Đạo đến, Tiêu Ngọc Thần cất đồ trở lại trong phòng, dẫn Trường Phong đến sảnh đường.
Trên đường gặp Giai Ninh quận chúa cũng đang đi đến sảnh đường, hành lễ lẫn nhau xong rồi cùng nhau đi qua. Bởi vì tiếp xúc "thân mật" ngày hôm qua, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa gặp mặt nhau có chút xấu hổ, một đường không nói chuyện.
Binh Bị Đạo thật sự hỏi bọn họ về đám sơn phỉ, ba người bọn họ kể lại những chuyện bọn họ nghe thấy nhìn thấy, Binh Bị Đạo nghe xong nói: "Dưới sự quản hạt của hạ quan lại xuất hiện chuyện sơn phỉ cướp đạt, là hạ quan thất trách. Hạ quan nhất định nhanh chóng dẫn binh trấn áp đám thổ phỉ đó."
Đối với chuyện này Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa không có biểu hiện gì, nhiệm vụ của hắn ta là trấn áp sơn phỉ, trấn áp thành công, nói không chừng quan vị của hắn còn có thể giữa được, trấn áp không thành công, vậy thì mất mũ quan đi.
Rời khỏi sảnh đường, vài người lại cùng nhau trở về chỗ ở, lần này cũng không quá ngại ngùng. Trên đường đi, Tiêu Ngọc Thần hỏi Giai Ninh quận chúa: "Là Hoàng thượng phái người đến đón quận chúa và Lý công tử sao?"
"Chuyện này không tiện quấy nhiễu Hoàng bá phụ, ta sai người truyền tin cho ngoại tổ mẫu của ta." Giai Ninh quận chúa nói.
Tiêu Ngọc Thần nghĩ nghĩ, ngoại gia của Giai Ninh quận chúa chính là phủ Lễ Quốc Công. Chỉ là sau khi Lễ Quốc Công chết, con cháu không có ai thành tài, mắt thấy đang dần lụi bại.
"Mệt nhọc quận chúa giúp ta mang đồ về Thượng Kinh." Tiêu Ngọc Thần khách khí nói.
"Tiện tay mà thôi, thế tử không cần khách khí." Giai Ninh quận chúa khách khí trả lời.
Hai người khách khách khí khí nói vài câu, sau đó trở về phòng của mình.
Tiêu Ngọc Thần không muốn nán lại nơi này lâu, nhưng vẫn ở lại hai ngày rồi mới rời đi. Hai thị vệ đi cùng hắn đều bị thương, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi hai ngày.
Hai ngày sau, bọn họ lên đường tiếp tục hành trình, cũng coi như cùng nhau trải qua sinh tử, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa tiễn bọn họ ra ngoài thành.
Lúc sắp rời đi Lý Cảnh Hạo còn nói, đợi khi nào Tiêu Ngọc Thần về Thượng Kinh, nếu cậu bé còn ở Thượng Kinh thì cùng nhau uống rượu. Nhưng vừa mới nói xong, cậu bé đã bị Giai Ninh quận chúa trừng mắt nhìn, một hài tử mới hơn mười tuổi, thế mà dám hẹn người ta uống rượu.
Tiêu Ngọc Thần thấy tương tác giữa hai tỷ đệ thì nhịn không được bật cười, chợt nghĩ đến đệ đệ và muội muội, hai người bọn họ cũng thường gặp mặt liền cãi nhau.
Một hàng năm người cưỡi ngựa rời đi, Giai Ninh quận chúa nhìn bóng lưng mấy người từ từ biến mất, quay đầu lại nói với Lý Cảnh Hạo: "Trở về thôi."
Lý Cảnh Hạo ừm một tiếng, tỷ đệ hai người lên xe ngựa. Ngồi xuống, Lý Cảnh Hạo nhìn Giai Ninh quận chúa, do dự một lát rồi nói: "Tỷ nói thế tử Vĩnh Ninh Hầu lấy thê tử chưa?"
Giai Ninh quận chúa suy nghĩ một hồi: "Hẳn là chưa, trong số đồ hắn nhờ chúng ta mang đồ về Thượng Kinh, không có đồ cho nữ tử trẻ tuổi dùng."
"Vẫn là tỷ tỷ tinh tế." Lý Cảnh Hạo cười khúc khích, đổi lấy một cái trợn mắt của Giai Ninh quận chúa.
"Vậy tỷ tỷ nói xem, thế tử Vĩnh Ninh Hầu đã định thân chưa?" Lý Cảnh Hạo lại hỏi.
"Thu chút tâm tử nhỏ của đệ lại đi." Giai Ninh quận chúa lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc, bộ dáng giống như không muốn nói chuyện.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy, thở dài như ông cụ non, "Mẫu thân mất rồi, phụ thân chúng ta lại thành như vậy, hôn sự của tỷ ta không bận tâm thì ai bận tâm?"
Giai Ninh quận chúa đặt quyển sách trong tay xuống, bất lực nói: "Chuyện hôn sự của ta trong lòng ta có tính toán."
Lý Cảnh Hạo rụt vai xuống, "Ta không muốn tỷ vì chuyện thừa kế vương vị của ta mà tìm một người mình không thích thành hôn."
Giai Ninh quận chúa lại bất lực, "Đệ suy nghĩ quá nhiều rồi, ta sẽ không để chính mình chịu oan ức."
Lý Cảnh Hạo nghiêng đầu suy nghĩ: "Thế tử Vĩnh Ninh Hầu kia, mấy ngày nay xét thấy nhân phẩm đàng hoàng, chủ yếu là đẹp trai. Tỷ tỷ nếu như mỗi ngày nhìn khuôn mặt đó, tâm tình chắc chắn cũng trở nên tốt hơn. Chỉ là không biết đã định thân chưa."
"Câm miệng." Giai Ninh quận chúa nhìn cậu bé, dáng vẻ như muốn tức giận, Lý Cảnh Hạo quả nhiên im lặng không nói nữa.
Bên phía Thượng Kinh, Đường Thư Nghi còn chưa biết đại nhi tử nhà minh vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng, lúc này nàng đang ở phủ Hướng đại tướng quân, nhìn Hướng Ngũ và Tiêu Ngọc Minh so đấu.
Từ khi Tiêu Ngọc Minh đi bên người Hướng đại tướng quân học tập, nàng cách năm ba hôm lại đến phủ của Hướng đại tướng quân bái phỏng, nhi tử đang học tập bên người người ta, tất nhiên phải thường xuyên giữ liên lạc tình cảm. Hôm nay ăn sáng xong, nàng liền cầm lễ vật đi tới.
Trò chuyện với Hướng phu nhân một lúc, Hướng phu nhân dẫn nàng đến sân luyện võ ở tiền viện, đến nơi thuộc hạ của Hướng đại tướng quân đang so đấu. Đường Thư Nghi đã từng thấy Tiêu Ngọc Minh luyện võ, cho dù nàng mang lăng kính nhìn hài tử nhà mình, cũng không có cách nào nói Tiêu Ngọc Minh giỏi hơn những người này.
Tuy nhiên nàng cũng không nản lòng, Tiêu Ngọc Minh đã bị trì hoãn quá lâu, thời gian bắt đầu thành thật nghiêm túc luyện võ cũng chưa dài.
"Tướng quân nhà ta nói, Ngọc Minh rất có linh tính trong phương diện võ thuật, hắn tiến bộ rất nhanh." Hướng phu nhân nói.
Nhi tử được khen ngợi, Đường Thư Nghi đương nhiên vui vẻ, nhưng miệng vẫn khiêm tốn nói: "Chỉ là thông minh một chút mà thôi, còn cần đại tướng quân chỉ dạy thêm."
Hướng phu nhân mỉm cười: "Yên tâm, bây giờ chàng ấy rất vừa ý với Ngọc Minh nhà ngài."
Đường Thư Nghi cười càng thêm vui vẻ.