Minh đại lão gia không nói, hắn ta cũng nghĩ như vậy, cảm thấy không phải Hoàng thượng không muốn tuyển tú, chắc chắn là Định Quốc Công không cho Hoàng thượng tuyển tú vào lúc này.
Người hai phòng của Minh gia một trước một sau về Minh phủ, Minh đại lão gia lại lôi kéo Minh nhị lão gia để thuyết phục, bảo hắn đừng về Hoàng Bình, ở lại Thượng Kinh. Minh nhị lão gia chỉ nói một câu với hắn ta: "Mọi chuyện đều xem ý của Hoàng thượng đi."
Nói xong hắn xoay người rời đi, Minh đại lão gia thấy hắn ngu muội vô tri thì cũng tức giận, hắn ta phất tay áo về viện của mình. Ngày hôm sau, bọn họ liền nhận được thánh chỉ, phong Minh đại phu nhân làm Công Bộ Lang Trung, ngũ phẩm. Minh nhị lão gia làm tri phủ Hoàng Bình, tứ phẩm.
Thái giám tuyên chỉ rời đi, Minh đại phu nhân cầm thánh chỉ đứng đó với vẻ mặt không thể tin nổi, Công Bộ Lang Trung, đó là một chức vị không có thực quyền cũng chẳng béo bở.
"Cảnh Tập.... Cảnh Tập sao nó không...?"
"Đại ca!" Minh nhị lão gia ngắt lời hắn ta: "Chú ý lời nói của huynh, tên huý của Hoàng thượng là thứ huynh có thể gọi sao? Quan hệ giữa các quan viên ở Thượng Kinh rất phức tạp, sau này huynh nhất định phải chú ý lời nói hành động của mình."
"Không phải," Minh đại lão gia nói, "Ta là cữu cữu ruột của nó, sao nó có thể làm như vậy với ta?"
Minh nhị lão gia hừ một tiếng: "Lần này huynh thấy rõ rồi đi, Hoàng thượng sẽ vì chút tình nghĩa giữa chúng ta mà chiếu cố một chút, nhưng sẽ không giao cho trọng trách quan trọng. Cho nên đại ca, sau này huynh vẫn nên cẩn thận hành sự đi."
Minh nhị lão gia cầm thánh chỉ của mình rồi rời đi, hắn rất hài lòng với chức vị tri phủ, hoặc là nói có chút kinh hỉ. Hoàng thượng là thật sự còn quan tâm đến tình nghĩa huyết thống giữa bọn họ.
Sự an bài của Hoàng thượng đối với Minh gia rất nhiều quan viên trong triều đều chú ý, bởi vì từ chuyện này có thể suy đoán được phong cách hành sự của tiểu Hoàng đế bây giờ, thậm chí còn suy đoán được, hắn có hoàn toàn tin tưởng Định Quốc Công hay không.
Tân Hoàng là do một tay Định Quốc Công nâng lên trên, hiện tại hắn cũng đang dựa vào sự ủng hộ của phe cánh Định Quốc Công. Nếu như hắn cho hai huynh đệ Minh gia một chức vị ở vị trí quan trọng, nói rõ hắn đang phát triển thế lực của mình, bắt đầu bày bố thoát khỏi sự ảnh hưởng của Định Quốc Công. Nếu như không có, vậy có nghĩa là mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Định Quốc Công tạm thời vẫn chưa rạn nứt.
Hai đạo thánh chỉ ngày hôm nay khiến người an tâm, cũng khiến không ít người thất vọng. Còn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài lại không nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc khống chế Lý Cảnh Tập, cũng không nghĩ tới mình có thể thu được bao nhiêu lợi ích từ hắn. Chỉ là bọn họ nói những lời này ra không có bao nhiêu ngươi tin tưởng mà thôi.
Nhưng cho dù người khác nghĩ thế nào, cuộc sống của phủ Định Quốc Công trôi qua rất hạnh phúc. Cứ cách vài ngày Đường Thư Nghi lại vào cung giảng bài cho Hoàng thượng, thời gian còn lại đều ở trong phủ nhàn rỗi cho qua ngày.
Giai Ninh quận chúa thân là nhi tức phụ lại càng nhàn nhã hơn, không cần mỗi ngày sớm khuya chăm sóc, cũng không phải hầu hạ mẹ chồng, cho dù muốn tìm mẹ chồng để nói chuyện cũng không thể muốn đi là đi, bởi vì cha chồng nhà nàng ấy thường xuyên ở cùng mẹ chồng.
Ngày hôm nay, Tiêu Hoài có chuyện phải ra khỏi thành, Giai Ninh biết được tin tức liền đi Thế An Uyển. Đến nơi, Đường Thư Nghi đang nói chuyện với tức phụ của Triệu quản gia - Từ Xảo Lan. Thấy nàng ấy đến, liền bảo nàng ấy ngồi bên cạnh nghe.
"Thuý Vân ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nàng ấy xuất giá ta thật sự không nỡ." Đường Thư Nghi nhìn Từ Xảo Lan nói: "Nhưng là cô nương lớn rồi, ta cũng không thể vẫn giữ bên người, chỉ là mong rằng sau khi nàng ấy thành thân, vẫn có thể tiếp tục làm việc cho ta."
Từ Xảo Lan nào dám không đồng ý, lập tức nói: "Vâng, hẳn là như vậy."
"Khi nàng ấy xuất giá, sẽ đi từ viện của ta ra." Đường Thư Nghi lại nói.
Từ Xảo Lan lại vội vàng cảm ơn, phu nhân làm vậy là cho bọn họ thể diện quá lớn.
Lại nói thêm một chút về chuyện thành hôn của Thuý Vân và Triệu Lục, Từ Xảo Lan liền lui xuống, Đường Thư Nghi lại nói với Thuý Vân: "Mặc dù ngươi không phải con cháu trong nhà, nhưng ngươi xuất giá từ chỗ của ta, đây chính là chỗ dựa của ngươi."
Thuý Vân quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi, nước mắt rưng rưng nói: "Cảm tạ phu nhân."
Đường Thư Nghi đỡ nàng ấy dậy, "Cho dù ngươi thành thân rồi, vẫn là người của ta, đừng làm ra dáng vẻ sinh ly tử biệt như vậy, thành hôn sẽ cho ngươi nghỉ một tháng, sau đó lại về làm việc."
Thuý Vân lau nước mắt nói: "Vâng."
Đường Thư Nghi vỗ vỗ tay nàng ấy, "Đi chuẩn bị đi."
Thuý Vân hành lễ rồi đi ra ngoài, thấy Triệu Lục đang đứng ở cửa viện cười toe toét với nàng ấy, nàng ấy cũng không khỏi nhếch khóe môi, bước nhanh qua đó.
Trong phòng, Đường Thư Nghi bảo mọi người dọn bàn, bắt đầu đánh mã điếu với Tiêu Ngọc Châu, Giai Ninh và Thuý Trúc. Xếp bài, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc: "Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, nhìn trúng ai cứ nói với ta."
Thuý Trúc đỏ mặt, "Nô tỳ không gả."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Được rồi, vậy thì không gả."
Lúc này, một tiểu nha hoàn đến báo Đường nhị phu nhân đến. Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó phái người mời nàng ấy vào. Sau khi Đường nhị phu nhân bước vào, thấy bọn họ đang chơi mã điếu, liền thay chỗ Thuý Trúc, ngồi xuống chơi cùng.
Trên mặt nàng ấy tràn ngập ý cười, dáng vẻ hớn hở khắp người có muốn che cũng không che giấu được, Đường Thư Nghi liền hỏi: "Nhị tẩu gặp chuyện vui gì sao?"
Đường nhị phu nhân lại cười hai tiếng rồi mới nói: "Ta mới từ chỗ của An Lạc qua đây, An Lạc mang thai rồi."
592
Đường Thư Nghi sững sờ một lát, sau đó cười nói: "Đó đúng là một chuyện tốt."
Đường nhị phu nhân cười đến híp cả mắt, "Mới có trước tiên không nói chuyện này ra ngoài, chỉ là ta phải nói với người làm cô cô muội đây một tiếng."
Đường Thư Nghi hiểu, nàng ấy đây là có ý muốn mình chăm sóc Đường An Lạc một chút, đối với chuyện này nàng luôn miệng đồng ý: "Ngày mai muội qua thăm An Lạc."
Đường nhị phu nhân càng vui vẻ hơn, dù sao Tiêu Dịch Nguyên cũng là nhánh phụ của phủ Định Quốc Công, chuyện Đường Thư Nghi qua đó an bài, Tiêu Dịch Nguyên bọn họ chắc chắn sẽ coi trọng. Cũng không phải nói, Đường An Lạc ở nhà chồng không được coi trọng, nàng ấy chỉ là muốn gấp đôi bảo đảm mà thôi.
Lại đánh bài một lúc, Đường nhị phu nhân rời đi. Đường Thư Nghi và Giai Ninh cùng tiễn nàng ấy, khi trở về, Giai Ninh không khỏi sờ sờ bụng dưới của mình. Tính đi tính lại, nàng ấy và Tiêu Ngọc Thần đã thành thân gần được nửa năm, nhưng bụng nàng ấy lại không có chút động tĩnh gì.
Vốn dĩ nàng ấy không gấp gáp, nhưng bây giờ Đường An Lạc mới thành thân được hơn một tháng đã có tin vui, lại so sánh với nàng ấy vẫn mãi chưa mang thai thì có chút không được hay. Chỉ là, trên mặt nàng ấy không hề biểu hiện ra ngoài, vẫn cứ giữ nụ cười trên mặt mà tiếp tục nói chuyện với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vốn dĩ sợ nàng ấy suy nghĩ nhiều, muốn an ủi vài câu, lại thấy nàng ấy như vậy liền không nói gì nữa. Giai Ninh ăn trưa trong Thế An Uyển rồi mới trở về Thanh Phong Uyển, vào tẩm thất nàng ấy ngây người ngồi trên tháp.
Đại nha hoàn bên người nàng ấy thấy vậy, nhẹ giọng nói: "Quận chúa, ngài đừng suy nghĩ quá nhiều."
Giai Ninh ừm một tiếng, sau đó nói: "Cũng lâu rồi chưa đến thăm ngoại tổ mẫu, ngày mai đi thôi."
Đại nha đầu gật đầu: "Nô tỳ liền đi sắp xếp."
......
Đường Thư Nghi phái người thông báo cho người gác cổng, bảo Tiêu Ngọc Thần sau khi trở về thì đến gặp nàng. Buổi chiều Tiêu Ngọc Thần trở về, liền trực tiếp đến Thế An Uyển, Đường Thư Nghi bảo hắn ngồi xuống, sau đó nói: "Hôm nay Nhị cữu mẫu của con đến, nói An Lạc mang thai rồi."
Tiêu Ngọc Thần nghe lời này cũng sững người, đang định nói hắn không vội muốn hài tử, lại nghe thấy Đường Thư Nghi nói: "Ta không có ý muốn thúc giục các con, chỉ là muốn nói với con, ta và phụ thân con đều không vội muốn ôm tôn tử tôn nữ, các con cũng không cần áp lực. Nếu như Giai Ninh vì chuyện này mà buồn phiền, con phải kịp thời khuyên giải. Các con thành hôn còn chưa đến nửa năm, có nhiều người thành hôn nhiều năm mà không có hài tử, đừng vội."
"Nhi tử… nhi tử không vội.” Tiêu Ngọc Thần lập tức nói.
Hắn thật sự không vội.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Nói với con những lời này là để nhắc nhở con, sau khi trở về, nếu như Giai Ninh không nói về chuyện hài tử, con cũng đừng nhắc tới."
"Nhi tử đã biết."
"Ừm, con về đi."
Đường Thư Nghi phất phất tay để hắn rời đi, Tiêu Ngọc Thần cảm thấy chưa nói được mấy câu đã rời đi thì không hay lắm, liền nói: "Nhị tử ở lại nói chuyện với mẫu thân một lát."
Đường Thư Nghi xua tay: "Ta không cần con ở cùng, con về bên tức phụ con đi."
Nàng nói như vậy, Tiêu Ngọc Thần vẫn không rời đi. Nhưng lúc này Tiêu Hoài đã trở về, được rồi, hắn vẫn nên đi thôi, nếu không lại bị người ghét bỏ. Hắn đứng dậy cáo từ, sau đó trở về Thanh Phong Uyển.
Giai Ninh thấy thấy trở về, nàng mỉm cười giúp hắn thay thường phục. Tiêu Ngọc Thần thấy sắc mặt nàng ấy vẫn như bình thường, liền kéo nàng ấy lại gần cùng nhau nói chuyện, không nói đến chuyện hài tử.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi ăn sáng xong liền đến bên chỗ Tiêu Dịch Nguyên bọn họ, Giai Ninh đi đến phủ Lễ Quốc Công. Có một số việc nàng ấy không có cách nào nói với Đường Thư Nghi, cũng không muốn nói với Tiêu Ngọc Thần, chỉ có thể nói với lão Lễ Quốc Công phu nhân.
"..... Cháu cũng không vội có hài tử, Ngọc Thần cũng vậy, nhưng An Lạc mới thành thân hơn một tháng đã mang thai, so ra thì cháu có vẻ...."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy nói: "Trước để đại phu bắt mạch cho cháu, chỉ cần thân thể cháu không có vấn đề, chúng ta cái gì cũng không sợ."
Giai Ninh gật đầu, lão Lễ Quốc Công phu nhân phái người đi mời đại phu, sau đó thấp giọng hỏi: "Mẹ chồng cháu không nói gì chứ?"
Giai Ninh lắc đầu: "Không nói gì, lúc trước mẹ chồng nói với cháu, khi nào chúng cháu muốn có hài tử, muốn có mấy đứa, nàng và cha chồng cháu đều sẽ không quản."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân yên tâm, nói: "Mẹ chồng cháu thật sự rất tốt. Chẳng qua, cháu phải nhớ, chỉ cần Ngọc Thần không nói nạp thiếp, cho dù ai nói để hắn nạp thiếp, cháu đều không được đồng ý. Trước khi cháu sinh được trưởng tử, tuyệt đối không thể để thiếp thất mang thai."
Khi Giai Ninh nghe thấy hai từ "nạp thiếp", trái tim nàng ấy như bị một bàn tay lớn bóp chặt, cơn đau nghẹt thở đến cùng cực.
Trước khi thành thân nàng ấy có thể nói với mình, nàng ấy rõ ràng chính mình muốn cái gì, cũng có thể thoải mái mà nói, nếu như Tiêu Ngọc Thần một lòng với nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ không phụ lòng.
Nhưng nếu Tiêu Ngọc Thần nạp thiếp, hoặc là trong lòng có nữ tử khác, nàng ấy sẽ làm tốt những chuyện mà một chính thất nên làm, đương nhiên cũng phải có được những thứ mà một vị chính thất nên có.
Nhưng mà, sau khi thành thân, nàng ấy trải qua thời kỳ mật ngọt với Tiêu Ngọc Thần, cảm tình càng lúc càng thêm sâu đậm, thậm chí trong những ngày này, nàng ấy chưa từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp. Bây giờ ngoại tổ mẫu nhắc đến thiếp thất, trái tim nàng ấy không nhịn được mà đau đớn, nàng ấy biết chính mình đã rơi vào tròng rồi.
Lúc này lão Lễ Quốc Công phu nhân lại nói: "Cháu cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần là người hiểu quy củ, đều sẽ không để tiểu thiếp sinh thứ trưởng tử. Mẹ chồng của cháu là người sáng suốt, Ngọc Thần cũng là người rất tốt, sẽ không làm loại chuyện này."
Mặc dù trong lòng Giai Ninh cảm thấy khó chịu không thôi, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt, nàng ấy khẽ gật đầu nói: "Cháu biết rồi."
Không lâu sau đại phu đến, Giai Ninh duỗi tay ra để ông ấy bắt mạch. Đại phu đặt ngón tay lên cổ tay nàng ấy, một lúc sau lại chuyển sang tay kia, sau đó nói: "Thân thể quận chúa khoẻ mạnh, không có tổn thương."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân hỏi: "Còn mặt nối dõi thì sao?"
Đại phu: "Lão phu nói rồi, thân thể quận chúa không có tổn thương, tất nhiên không lo chuyện sinh dục."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân yên tâm, đợi đại phu rời đi liền mỉm cười nói với Giai Ninh: "Hồ đại phu là đại phu giỏi nhất Thượng Kinh, ông ấy nói cháu không sao chắc chắn không sao cả. Chuyện hài tử cũng phải xem duyên phận, bây giờ không có là duyên phận chưa đến."
Giai Ninh gật đầu: "Thật ra cháu không vội."
.....