Liễu Bích Cầm cúi đầu không nói, Quan đại tẩu cũng không nói, đứng dậy đốt giường đất cho nàng ta, sau đó lại thở dài một tiếng rồi rời đi.
Giường đất dần dần nóng lên, nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng cao, Liễu Bích Cầm chui ra khỏi bọc chăn dày cộm. Đi đến trước cái bàn cũ nát cạnh cửa sổ, lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo.
Gương đồng có vài vết trầy xước, phản chiếu gương mặt tinh xảo của nàng ta, nghĩ đến những lời Quan đại tẩu vừa nói, nàng ta hỏi Hồng Nhi: “Ngươi nói xem bây giờ hắn đang làm gì?”
Hồng Nhi biết hắn ở đây chính là Tiêu thế tử, nàng ta cũng ở thôn trang, nào biết công tử Hầu phủ đang làm gì, bèn nói: “Nô tỳ không biết. Nhưng chắc chắn trong phòng Tiêu thế tử đã có than bạc than hoa, ra cửa cũng có áo lông chồn che thân, không phải chịu một chút lạnh lẽo nào.”
Liễu Bích Cầm lại ngân ngấn nước mắt: “Chẳng lẽ hắn đã quên ta thật rồi sao? Bằng không tại sao lại không cho ta một chút tin tức nào?”
Hồng Nhi đi đến bên cạnh nàng ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ngài sớm ngày tính toán đi!”
Liễu Bích Cầm nắm gương đồng thật chặt, trầm mặc hồi lâu nói: “Ta đã biết.”
Nghe nàng ta nói vậy, Hồng Nhi vô cùng vui mình. Nô tỳ như bọn họ, chủ tử sống tốt thì bọn họ mới tốt. Mà nàng ta cho rằng sống cuộc sống giàu có mới là tốt.
...
Hôm sau, Tiêu Ngọc Minh ăn sáng xong đã lập tức ra cửa, tuy đầu gối vẫn còn đau nhưng cũng không cản trở việc hắn cưỡi ngựa. Ghìm chặt dây cương, vung roi quất xuống mông ngựa, con ngựa hí vang một tiếng rồi lập tức phi nước đại, Nghiên Đài và Thạch Mặc cũng cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Rất nhanh đã tới trại ngựa, người canh cửa thấy người tới là hắn thì không hề ngăn cản, mở cửa cho người vào trong. Mấy ngày không giục ngựa chạy như bay, Tiêu Ngọc Minh dùng sức vung roi, phi như bay trong trại ngựa.
Từ đằng xa đã thấy vài người đang phi ngựa chạy phía trước, nhìn kỹ lại, hắn không nhịn được nhếch miệng cười, hôm nay vận khí thật tốt, lại có thể đụng phải người muốn gặp. Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vung roi để ngựa tăng tốc, chỉ một lúc sau đã đuổi kịp người phía trước.
Lúc vượt qua bọn họ, hắn còn nhìn đám người kia, lộ ra nụ cười khinh miệt đầy khiêu khích. Người nọ cũng là một thiếu niên tuổi tác không lớn, sao có thể chịu được chuyện này, lập tức vung roi đuổi theo.
Lúc đuổi kịp Tiêu Ngọc Minh, hắn ta trào phúng nói: “Tiêu Nhị, nghe nói ngươi bị thư viện Thượng Lâm cho thôi học, như thế nào, không bị nương ngươi phạt chứ?”
Tiêu Ngọc Minh khinh thường nhìn hắn ta: “Mạnh Thành Thiên, tiểu gia có bị thư viện thôi học thì cũng hơn ngươi, nghe nói ngay cả Bách Gia Tính mà ngươi cũng đọc không được, ha ha ha, thật là cười chết tiểu gia.”
Mạnh Thành Thiên, cũng chính là thân đệ đệ của Lương nhị phu nhân. Vì là hài tử có được lúc về già nên từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên. Bởi vì hắn ta không thích đọc sách mà Mạnh gia cũng không cưỡng cầu, nghe nói mười mấy tuổi còn chưa đọc được Bách Gia Tính, trở thành mục tiêu chê cười của giới quyền quý ở Thượng Kinh. Hiện tại Tiêu Ngọc Minh lại nhắc tới chuyện này, Mạnh Thành Thiên thẹn quá thành giận, vung roi muốn đánh Tiêu Ngọc Minh.
Tuy công phu của Tiêu Ngọc Minh cũng chỉ là công phi mèo cào nhưng dù sao cũng có luyện tập, thấy hắn ta quất roi tới, hắn đã kịp thời ép mình vào lưng ngựa tránh được một roi. Sau đó hắn ngồi dậy, vung roi quất vào ngựa của Mạnh Thành Thiên. Lần này hắn dùng mười phần sức lực, ngựa của Mạnh Thành Thiên ăn đau, hí vang một tiếng rồi chạy như điên.
Mạnh Thành Thiên ngồi trên lưng ngựa sợ tới mức vội vàng nắm chặt dây cương, đề phòng bị ngã xuống...
Mạnh Thành Thiên tuy đọc sách không thông nhưng lại rất thích cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa xem như không tồi. Ngựa của hắn ta bị Tiêu Ngọc Minh dốc hết toàn lực quật một roi thì hoảng loạn chạy như bay, nhưng hắn ta cũng không ngã ngựa, trấn an con ngựa của mình xong lập tức vọt tới chỗ Tiêu Ngọc Minh.
Bên này, Tiêu Ngọc Minh và đám Tề Nhị Nghiêm Ngũ đã hội hợp, vừa nói vừa cười. Mạnh Thành Thiên đưa theo vài người vọt tới, vừa xuống ngựa đã muốn đánh nhau với bọn Tiêu Ngọc Minh.
“Mạnh Thành Thiên, có giỏi thì tỷ thí với ta một phen, sao hả?” Tiêu Ngọc Minh tay trái cầm roi ngựa vỗ vỗ vào tay phải.
“So cái gì?” Mạnh Thành Thiên biết thằng nhãi Tiêu Ngọc Minh này quỷ kế đa đoan, không dám đồng ý ngay. Nhưng lại thấy Tiêu Ngọc Minh khinh thường nhìn hắn ta nói: “Nghe nói bên Tây Sơn có hồng hồ, chúng ta tỷ thí một phen, xem ai có thể bắt được nó.”
Mạnh Thành Thiên chưa từng nghe nói Tây Sơn kinh giao có hồng hồ, bèn quay sang hỏi người bên cạnh. Một người nhỏ giọng nói: “Quả thật có nghe Tây Sơn có hồng hồ ly, lông đỏ như máu, trông rất đẹp mắt.”
Mà lúc này, ở phía đối diện truyền đến tiếng chế nhạo của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ: “Mạnh Thành Thiên, ngươi có dám đi hay không.”
Mạnh Thành Thiên cảm thấy tài săn bắn của mình cũng không thua ba tên khốn trước mắt này, bèn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được, vậy thắng cược sẽ được gì?”
Nghiêm Ngũ và Tề Nhị đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh nhấp môi không nói lời nào, bộ dáng lưỡng lự. Mạnh Thành Thiên thấy thế, trào phúng nói: “Sao hả? Tiêu Nhị ngươi vừa nghe tới phần thưởng thắng cược đã bối rối rồi sao?”
Tiêu Ngọc Minh làm ra vẻ bị khích tướng, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi một con chiến mã quan ngoại, nếu ta thắng thì sao?”
Mạnh Thành Thiên vừa nghe tới chiến mã quan ngoại thì mắt lập tức sáng lên, hắn ta kích động nói: “Được, nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi năm ngàn lượng bạc, sao hả?”
Tiêu Ngọc Minh bĩu môi: “Tiểu gia thiếu bạc sao?”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Mạnh Thành Thiên hỏi.
Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫy vẫy tay nói: “Được rồi được rồi, bạc đi vậy.”
Năm ngàn lượng bạc có thể mua được bốn năm con chiến mã quan ngoại. Không đúng, chiến mã quan ngoại này có đôi khi có nhiều bạc cũng không mua được đâu.
Hai người định ra thời hạn bảy ngày, ai săn được hồng hồ trước sẽ là người chiến thắng. Bàn bạc xong, nhân mã đi về phía Tây Sơn. Trên đường đi, Tề Nhị nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Sao ngươi lại muốn tỷ thí với hắn ta?”
Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ, không nói tình hình thực tế cho bọn họ, chỉ tìm cớ qua loa: “Nhìn hắn ta không vừa mắt.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều hiểu rõ. Nhị hoàng tử và phủ Vĩnh Ninh hầu không đội trời chung, nhà ngoại Lương gia của hắn ta cũng giống nhau, do đó nhà mẹ đẻ của Lương nhị phu nhân và phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không thể nào lui tới.
“Có người nói Tây Sơn có hồng hồ nhưng chưa có ai thấy qua nha, lần này chưa chắc ngươi đã thắng.” Nghiêm Ngũ nói.
Tiêu Ngọc Minh cười quỷ dị: “Mấy hôm trước ngoại công của ta có được một con hồng hồ.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nghe hắn nói thế thì sửng sốt, sau đó bật cười ha ha, hai người bắt đầu thương lượng xem nên tiêu xài năm ngàn lượng bạc Tiêu Ngọc Minh thắng được như thế nào.
Một đoàn bảy tám quý công tử, mặc cẩm y hoa phục, cưỡi ngựa tiến vào phạm vi Tây Sơn, nháy mắt đã khiến mấy trăm dặm quanh đó náo động, Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi cũng biết được chuyện này từ miệng Quan đại tẩu.
Quan đại tẩu đi rồi, Hồng Nhi làm như vô tình nói với Liễu Bích Cầm: “Tiểu thư, ngài nói là công tử nhà ai thế?”
Liễu Bích Cầm có chút hoảng loạn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng ta lắc đầu nói: “Sao ta biết được.”
166
“Dù sao cũng không phải là gia đình bình thường, nghe mô tả chắc chắn là công tử đại gia.” Hồng Nhi nói xong, nhìn Liễu Bích Cầm nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, không thì để nô tỳ đi tìm hiểu một chút?”
Nội tâm Liễu Bích Cầm giãy giụa một chút, sau đó gật đầu: “Ngươi cẩn thận chút.”
Hồng Nhi vui vẻ đáp được, hưng phấn vén mành đi ra ngoài. Nội tâm Liễu Bích Cầm chua xót vô cùng, nghĩ đến nàng ta cũng từng là tiểu thư đại gia, nào ngờ có ngày lại vì kế sinh nhai mà hiến thân mình.
Nhưng nàng ta cũng không còn cách nào a, Tiêu Ngọc Thần bặc vô âm tín, nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu hắn đã quên nàng ta thì nàng ta phải ở lại nơi đơn sơ rách nát này chờ đợi đau khổ cả đời sao?
Không, nàng ta không thể sống như vậy, nàng ta phải tranh thủ cho bản thân.
Bên này, Hồng Nhi rời khỏi thôn trang, đi thêm khoảng một khắc mới nhìn thấy một đám người ở phía xa xa đang đứng trước cửa nhà hai nông hộ, dường như đang nói gì đó. Lại gần thêm một chút đã thấy một thiếu niên ngập tràn anh khí đứng trong đám người, không phải Tiêu Ngọc Minh thì là ai.
Bởi vì quan hệ của Liễu phu nhân và Vĩnh Ninh hầu phu nhân khá tốt, trước kia hai nhà thường xuyên qua lợi, Hồng Nhi tất nhiên cũng từng gặp Tiêu Ngọc Minh.
Người có thể đi cùng công tử Hầu phủ hiển nhiên xuất thân không kém, Hồng Nhi càng thêm kích động. Nàng ta trốn trong một góc quan sát, thấy đoàn người nói xong đã cưỡi ngựa đi vào núi. Hồng Nhi đến chỗ hai hộ nông gia kia tìm hiểu.
Thì ra là người qua đường muốn nhờ hai hộ nông gia này chuẩn bị một ít nước và thức ăn cho đàn ngựa của bọn họ. Tại sao lại cần hai hộ mà không phải là một, là bởi vì đám người này phân thành hai nhóm khác nhau, lại không đội trời chung nên cũng không thể cho ngựa ăn chung.
Hồng Nhi lại hỏi thêm vài chuyện, sau đó hưng phấn trở về thôn trang của phủ Vĩnh Ninh hầu ở Tây Sơn. Vào phòng, vừa thấy Liễu Bích Cầm, nàng ta đã nói: “Tiểu thư, ngài đoán xem ta nhìn thấy ai?”
Liễu Bích Cầm u buồn hỏi: “Nhìn thấy ai?”
Hồng Nhi kề sát vào tai nàng ta, hạ giọng nói: “Tiêu nhị công tử.”
“Ai?” Liễu Bích Cầm cho rằng bản thân nghe lầm.
“Chính là Tiêu Nhị công tử.” Hồng Nhi nói.
Liễu Bích Cầm lập tức đứng lên muốn chạy ra ngoài. Hồng Nhi vội vàng giữ chặt nàng ta: “Tiểu thư, ngài muốn làm gì?”
“Ta muốn đi hỏi Tiêu Ngọc Minh vì sao Thần ca ca không tới thăm ta.” Liễu Bích Cầm ần ật nước mắt, Tiêu Ngọc Minh có thể tới Tây Sơn, tại sao Tiêu Ngọc Thần lại không thể.
Hồng Nhi giữ chặt nàng ta, vội vàng nói: “Tiểu thư ngài còn chưa rõ sao? Tất nhiên là Tiêu thế tử không muốn hoặc là không thể tới gặp ngài.”
Liễu Bích Cầm cắn răng chảy nước mắt, Hồng Nhi kéo tay nàng ta, thâm thúy nói: “Tiểu thư, không thể dựa vào Hầu phủ và Tiêu thế tử, ngài sớm tính toán đi.”
Liễu Bích Cầm rơi lệ đầy mặt trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định, Hồng Nhi thấy thế vội nói: “Tiểu thư, lần này là một cơ hội tốt.”
“Nhưng... nhưng thân phận của ta...” Nàng ta là nữ nhi tội thần, nếu bị phát hiện thì chỉ có đường chết. Đây cũng là lý do từ khi nàng ta tới thôn trang Tây Sơn vẫn không dám ra ngoài.
“Ai nha, tiểu thư nhà ta. Tiêu thế tử có thể giấu ngài, người khác không thể sao?” Hồng Nhi nói.
Liễu Bích Cầm lại mím môi, do dự một hồi lâu, nàng ta nói: “Ngươi chú ý hướng đi bên kia một chút.”
Hồng Nhi vội vàng gật đầu, lại vui vẻ chạy đi. Quan đại tẩu thấy Hồng Nhi ra ra vào vào, bèn nói với Quan Hữu Căn: “Ta thấy mục đích của Hầu phu nhân sắp thành rồi.”
Quan Hữu Căn hút hai hơi thuốc lá sợi, nói: “Không cần phải xen vào, người nào có mệnh của người đó.”
Quan đại tẩu thở dài, trong miệng lẩm bẩm: “Nhưng gả cho một nông hộ giàu có bình thường vẫn tốt hơn vào đại trạch làm thiếp!”
Tuy nói tới Tây Sơn đi săn chỉ là cái cớ, nhưng nghẹn mấy ngày trong nhà, có thể ra ngoài tất nhiên phải chơi cho vui, Tiêu Ngọc Minh vô cùng hưng phấn. Giục ngựa chạy vào rừng, thấy cách đó không xa có một con thỏ, hắn kéo cung nhắm chuẩn, buông dây cung, mũi tên bay thẳng tới chỗ con thỏ đang gặm cỏ...
“Trúng!” Nghiêm Ngũ nói: “Tiêu Nhị ngươi được nha, tài bắn cung tiến bộ rồi!”
Tiêu Ngọc Minh cười ha ha, nhìn Nghiên Đài đi nhặt con thỏ rồi nói: “Mấy ngày này ta luyện võ cũng không phải luyện không.”
Tề Nhị khó hiểu: “Không phải ngươi đang luyện cơ bản sao? Sao tài bắn cung lại lên tay vậy?”
Tiêu Ngọc Minh giải thích: “Mỗi ngày ta đều đứng tấn, đôi tay cũng ổn định hơn không ít. Kéo cung bắn tên, tay ổn định tất nhiên sẽ bắn chuẩn hơn rồi.”
Nghiêm Ngũ và Tề Nhị nghe hắn nói như vậy đều có chút hâm mộ. Tề Nhị thở dài: “Ngươi quyết định luyện võ, sau này vào quân doanh, nói không chừng còn có thể làm đại tướng quân. Còn ta sau này làm gì đây?”
Nghiêm Ngũ cũng nặng nề thở dài, hắn cũng không biết sau này nên làm gì. Bọn họ cũng đâu muốn ăn chơi trác táng như vậy, cũng có một chút chí tiến thủ.
Tiêu Ngọc Minh nghĩ nghĩ: “Nếu không hai ngươi kinh thương đi, sau này thành đại hoàng thương, bạc nhiều đến mức đếm không xuể, ngẫm lại cũng rất sung sướng.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đưa mắt nhìn nhau như đang suy tư gì đó, kinh thương cũng xem như là một lối thoát. Nhưng thương nhân sẽ bị người ta khinh thường, nhưng thân phận của bọn họ cũng đâu chỉ là thương nhân, bọn họ còn là công tử đại gia tộc, ai dám khinh thường?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, hôm nay chơi vui vẻ đã rồi lại tính.” Tiêu Ngọc Minh nói xong đã lập tức cưỡi ngựa chạy vào rừng, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ngẫm lại thấy cũng đúng, chuyện sau này thì để sau này nói, hôm nay vui sướng trước đã. Hai người vung roi giục ngựa đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.
Hơn một canh giờ sau, ba người nghỉ ngơi ở một bãi đất trống trong rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị săn được một con gà rừng và một con thỏ, Tiêu Ngọc Minh thu hoạch nhiều hơn một chút, nhiều hơn bọn họ một con lợn rừng. Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngọc Minh săn được lợn rừng, hắn rất hưng phấn. Trước kia chỉ săn được gà rừng, thỏ hoang linh tinh.
“Lông thỏ này không tồi, mang về cho Ngọc Châu làm bao tay.” Tiêu Ngọc Minh nhìn một con thỏ béo mập bên cạnh mình rồi nói. Sau đó hắn đột nhiên đứng lên nói tiếp: “Còn phải săn thêm hai con nữa, cũng làm cho nương ta một đôi bao tay.”
Hắn nói xong lập tức nhảy lên ngựa đi săn thỏ. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị liếc mắt nhìn nhau, Nghiêm Ngũ nói: “Ta cũng phải tặng nương ta bao tay, nếu không bà ấy mà nghe Hầu phu nhân có mà bà ấy không có, chắc chắn lại khóc lóc với ta.”
Tề Nhị nghĩ nghĩ: “Ta không có nương, vậy ta làm cho tổ mẫu.”
Hai người cũng lên ngựa đi săn thỏ, mãi cho đến khi trời tối mịt, ba người mới ra khỏi khu rừng. Trong tay gia đinh người nào cũng xách mấy con thỏ, cũng coi như là thu hoạch đầy ắp.
Ba người giục ngựa tới chỗ nông hộ dưới chân núi, chuẩn bị cho ngựa ăn rồi về nha. Vừa tới cửa nhà kia, Mạnh Thành Thiên và một đám người cũng về tới, nhìn thấy ba người bọn họ, Mạnh Thành Thiên lập tức quan sát con mồi, thấy đều là thỏ và gà rừng, lớn nhất cũng chỉ có một con lợn rừng thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không săn được hồng hồ, Tiêu Ngọc Minh cũng không săn được, không tính là hắn ta thua.
Mà Tiêu Ngọc Minh căn bản không thèm để ý tới việc hắn ta có săn được hồng hồ hay không, cái mà hắn để ý là Mạnh Thành Thiên có săn được mỹ nhân không. Nhìn tình huống hiện tại hắn là không có. Nhưng cũng không vội, mới một ngày thôi mà.
“Mạnh Thành Thiên, ngày mai còn tới không?” Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Mạnh Thành Thiên hừ một tiếng: “Chỉ cần ngươi tới thì ta tới.”