Sáng sớm ngày hôm sau, người tới nghênh thú Hoàng hậu là sứ phó sứ, mang theo quan viên phụ trách lễ nghi trong cung tới Định Quốc Công phủ. Chính sứ là Tề Lương Sinh, phó sứ là Đường Thư Bạch. Tề Lương Sinh đã là quan viên nhất phẩm, Đường Thư Bạch nhị phẩm, đây có thể nói là quy cách cao nhất rồi.
Trải qua một loạt các nghi thức rườm rà, Tiêu Ngọc Châu ngồi lên phụng liễn của Hoàng hậu để đi vào Hoàng cung. Đội nghênh thú Hoàng hậu tiến cung, tất nhiên phải đi từ cửa chính của Hoàng cung. Tiêu Ngọc Châu đầu đội mũ phượng, một thân y phục đỏ thẫm, chân đi từng bước một tiến vào Hoàng cung, đây sẽ là nơi nàng sinh sống sau này.
Nghi thức tiếp theo, hẳn là Lý Cảnh Tập sẽ đứng ở trên bậc thang cao nhất để chờ nàng, nàng bước đi trên bậc thang thật dài, sau đó hai người nhận đủ các loại lễ báo của quan lại. Nhưng khi nàng vừa bước vào cửa cung, chỉ thấy Lý Cảnh Tập đã đứng ở phía trước chờ nàng, nàng nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ, Lý Cảnh Tập lập tức bước tới, cầm lấy tay nàng, hai người cùng nhau bước đi trên bậc thang cao vút.
"Ngọc Châu, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ.... xa cách nhau nữa." Lý Cảnh Tập cúi đầu nhìn Hoàng hậu của hắn, nói.
"Được." Tiêu Ngọc Châu đáp.
Đế Hậu cùng nhau đạp bậc thang từ thấp nhất đi lên, tuy rằng không hợp quy củ nhưng không ai dám đứng ra nói. Hoàng thượng hiện tại của bọn họ cũng không phải là một chủ nhân dễ nói chuyện.
Kế tiếp lại là một loại các nghi thức phức tạp khác, đến lúc trời gần sẫm tối, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập mới trở về Khôn Ninh cung. Sau đó lại tiến hành thêm một số nghi thức nữa, cuối cùng các trình tự hôn sự cũng kết thúc.
Tiêu Ngọc Châu tê liệt ngã xuống giường, hữu khí vô lực nói: "Quá mệt mỏi, ta không nghĩ rằng sẽ mệt như vậy."
"Để ta đấm lưng cho nàng." Lý Cảnh Tập cởi giày ngồi xổm bên cạnh nàng, không nhẹ không nặng đấm bóp lưng cho nàng.
"Đi xuống một chút, ở chỗ này..."
Tiêu Ngọc Châu thoải mái chỉ chỉ, Lý Cảnh Tập mỉm cười hầu hạ nàng. Chỉ chốc lát sau, tay hắn bắt đầu không thành thật, bàn tay tiến vào trong vạt áo của Tiêu Ngọc Châu, tay hắn vuốt ve trên tấm lưng bóng loáng mảnh khảnh của nàng, môi dán lên tai nàng. Một thân Tiêu Ngọc Châu tê dại, nghiêng người vòng tay qua cổ hắn, hai người giao thoa tại một điểm.
"Ngọc Châu." Lý Cảnh Tập nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng ấy, nhẹ giọng nói. "Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Tiêu Ngọc Châu cười, trêu ghẹo nói: "Hoàng thượng vất vả rồi."
Lý Cảnh Tập cũng cười: "Quả thật rất vất vả."
Sau đó hắn cúi người hôn lên môi nàng.
Hoàng hậu xuất giá, không có chuyện hồi môn, nhưng ngày thứ ba từ khi Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập thành hôn, vẫn trở về phủ Định Quốc Công. Tuy nhiên cả hai đều mặc thường phục, không có nghi trượng của Hoàng đế và Hoàng hậu. Như vậy không chỉ bọn họ thấy phiền phức, mà phủ Định Quốc Công tiếp đón bọn họ cũng phiền phức.
Đường Thư Nghi thấy sắc mặt Tiêu Ngọc Châu hồng hào, tinh thần cũng rất tốt, liền biết mấy ngày nay nàng ấy sống rất vui vẻ. Tuy nhiên nàng vẫn hỏi: "Hai ngày qua con thấy thế nào?"
Tiêu Ngọc Châu cười vui vẻ: "Hoàng tổ mẫu không để con đi thỉnh an buổi sáng, con đều ăn sáng xong mới qua nói chuyện với ngài ấy. Hoàng thượng chàng ấy… cũng rất tốt."
Đường Thư Nghi mỉm cười gật đầu, "Phỏng chừng tiếp theo sẽ có người nhắc tới chuyện tuyển tú, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Bây giờ có không ít người cho rằng, lúc trước Hoàng thường không tuyển tú là bởi vì Hoàng thượng muốn đợi Tiêu Ngọc Châu. Bây giờ Hoàng đế đã làm đại hôn, chắc chắn sẽ có người nhảy ra lại nhắc đến chuyện tuyển tú.
"Con đã biết, người yên tâm.” Trước đại hôn nàng ấy đã nghĩ tới, cũng đã chuẩn bị tốt việc cùng nhau đối mặt với Lý Cảnh Tập.
"Còn chuyện con thừa kế, chắc chắn sẽ có không ít người tạo áp lực cho con, nhưng con nhớ phải giữ vững tâm tình bình tĩnh, chuyện hài tử còn phải nói đến duyên phận.” Đường Thư Nghi lại nói.
Mặt Tiêu Ngọc Châu hơi ửng đỏ, "Con biết rồi."
.......
Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập ăn cơm trưa xong rồi mới hồi cung, sau khi hồi cung, hai người cùng nhau đến Từ Ninh cung. Ngồi xuống, Thái hoàng thái hậu nói với hai người: "Minh đại phu nhân gửi thẻ bài, ngày mai muốn vào cung. Nữ nhi Minh Vũ của nàng ta hơn hai mươi tuổi vẫn chưa xuất giá, đang đợi cái gì không cần ta nói, cháu nói nên làm thế nào?"
Lời này là hỏi Lý Cảnh Tập, dù sao Minh Vũ cũng là biểu muội của hắn, muốn xử lý thế nào còn cần hắn mở miệng.
"Ngày mai để bọn họ vào cung.” Lý Cảnh Tập tuỳ ý nói.
Thái hoàng thái hậu không nhìn ra được cảm xúc trên mặt hắn, liền nói: "Chuyện này cháu phải xử lý cho tốt, đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu."
Lời nói mang theo ý cảnh cáo, Lý Cảnh Tập bất lực mỉm cười. Hắn coi như hiểu rõ, tôn tử là hắn này không quan trọng bằng cháu dâu.
"Tôn tử đã biết.” Hắn nói.
Lại nói chuyện một lúc, hai người cùng nhau trở về Khôn Ninh cung, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Chàng định làm thế nào?"
Lý Cảnh Tập ôm lấy nàng ấy, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt, nào còn chút uy nghiêm của bậc đế vương. Liền nghe hắn nói, "Giết gà doạ khỉ thôi!"
Tiêu Ngọc Châu hôn lên má hắn, sau đó đỏ mặt nói: "Thưởng cho chàng."
"Phần thưởng này không đủ."
"Chỉ có nhiêu đó thôi."
.......
Tiểu phu thê bắt đầu cười đùa vui vẻ.
Tiểu phu thê tân hôn ân ái, cuộc sống về đêm tất nhiên kích tình không thôi, ngày hôm sau Lý Cảnh Tập thượng triều từ sớm, lúc gần đi còn dặn dò cung nữ không cần gọi Tiêu Ngọc Châu dậy, cho nên nàng ấy ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông.
Tắm rửa thay y phục ăn sáng, sau đó đi đến Từ Ninh cung. Đến nơi, liền thấy Minh đại phu nhân và Minh Vũ đã đến, đôi mắt hai người đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc. Mà Lý Cảnh Tập cũng ở đó, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó uống trà.
Tiêu Ngọc Châu hành lễ với Thái hoàng thái hậu và Lý Cảnh Tập, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. Lý Cảnh Tập quay đầu sang nhẹ giọng hỏi: "Nàng ăn sáng chưa?"
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Ta ăn rồi."
634: (HOÀN CHÍNH VĂN)
Hai người có sự tương tác như bình thường, nhưng trong mắt Minh Vũ, lại chính là Tiêu Ngọc Châu đang nũng nịu ra vẻ, khoe khoang trước mặt nàng ta, trong lòng nàng ta ghen tị đến điên cuồng.
Trong lòng Minh đại phu nhân tất nhiên không thoải mái, nhưng nàng ta biết bây giờ không phải là lúc chống lại Tiêu Ngọc Châu, nhanh chóng để Minh Vũ vào cung mới là điều quan trọng nhất. Nàng ta đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Châu, huỵch một tiếng quỳ trên mặt đất.
"Cầu Hoàng hậu cho Minh Vũ vào cung, nàng đã hơn hai mươi rồi, không thể đợi thêm được nữa."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Châu bối rối, "Minh đại phu nhân, Minh Vũ tiểu thư hơn hai mươi chưa thành thân, có quan hệ gì đến việc vào cung? Ngươi mau tìm người phù hợp với nàng rồi gả đi thôi?”
Minh Vũ và Minh đại phu nhân thấy nàng ấy hiểu rõ lại ra vẻ hồ đồ, đều nghiến răng ken két, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ tủi thân.
Minh đại phu nhân quỳ trên mặt đất, lau nước mắt nói: "Minh Vũ có hôn ước với Hoàng thượng, không thể gả cho người khác được! Chúng ta đều biết thân phận của Minh Vũ không thể làm Hoàng hậu, cho nên đợi đại hôn của Hoàng thượng xong, mới để Minh Vũ vào cung."
Tiêu Ngọc Châu quay đầu hỏi Lý Cảnh Tập: "Hoàng thượng có hôn ước với Minh Vũ cô nương?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Không có."
Tiêu Ngọc Châu cúi đầu nhìn xuống Minh đại phu nhân, "Minh đại phu nhân, ngươi nói như thế nào đây?"
Minh đại phu nhân siết chặt nắm đấm, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Tiêu Ngọc Châu lên tiếng: "Minh đại phu nhân, gạt quân là đại tội, ngươi suy nghĩ cho kỹ."
Minh đại phu nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu trẻ tuổi ngồi trước mặt nàng ta, thần sắc hai người đều bình đạm, nhưng nàng ta lại cảm thấy áp lực đến mức run rẩy cả người. Nàng ta nhất thời không biết có nên kiên trì cách nói lúc trước hay không.
"Biểu ca.” Minh Vũ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh Tập, nước mắt lăn dài trên mặt nói: "Biểu ca, muội từ nhỏ đã biết lớn lên sẽ gả cho biểu ca, những năm nay cũng vẫn luôn đợi biểu ca. Muội không cầu gì khác, chỉ cầu có thể vào cung, cho dù làm một tỳ nữ thấp kém cũng được. Hu hu hu...."
"Nữ nhi tội nghiệp của ta!"
Mẫu nữ hai người ôm nhau khóc lóc, Lý Cảnh Tập vốn đã không kiên nhẫn, đang muốn lên tiếng, nhưng Tiêu Ngọc Châu giành trước một bước nói: "Bổn cung trước giờ không phải người thích cưỡng cầu, các ngươi nếu như nói Minh Vũ có hôn ước với Hoàng thượng từ sớm, bổn cung đã không thành thân với Hoàng thượng. Chỉ có điều, bây giờ các ngươi nói ra cũng coi như không muộn."
Những lời này làm cho vẻ mặt của Minh Vũ và Minh đại phu nhân đều mang theo ý mừng, nhưng lại nghe thấy Tiêu Ngọc Châu nói: "Nếu có hôn ước tất nhiên phải có bằng chứng, nếu như các ngươi có thể cầm bằng chứng ra, ta sẽ hoà ly với Hoàng thượng."
Những lời này làm cho toàn bộ đại điện yên lặng như tờ, Minh Vũ và Minh đại phu nhân càng sợ hãi đến nỗi ngồi bệt xuống đất, bọn họ không ngờ tới Tiêu Ngọc Châu lại nói ra những lời quyết đoán như vậy. Hoàng thượng hòa ly với Hoàng hậu cũng không phải là chuyện nhỏ, bọn họ lại nghĩ tới quyền thế của phủ Định Quốc Công, tuyệt đối không phải là thứ bọn họ có thể lay động.
Giờ khắc này hai người họ run như cầy sấy.
"Không... Không cần hoà ly, Minh Vũ chỉ cầu có thể vào cung, không cầu danh phận.” Minh Vũ run rẩy nói.
Tiêu Ngọc Châu cười lạnh: "Minh Vũ tiểu thư, trọng điểm thảo luận của chúng ta bây giờ không phải là vấn đề ngươi có thể vào cung hay không, mà là vấn đề bằng chứng về hôn ước của ngươi với Hoàng thượng."
Minh phu nhân và Minh Vũ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ tới Tiêu Ngọc Châu hành sự lại quyết đoán như vậy, trực tiếp nói muốn hoà ly với Hoàng thượng. Bọn họ vốn dĩ cho rằng, bọn họ là nương gia lúc sinh thời của mẫu thân Hoàng thượng, cầu xin một chút, Hoàng thượng sẽ để Minh Vũ vào cung.
Tiêu Ngọc Châu là Hoàng hậu nếu như không đồng ý, đó chính là ghen tị. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tiêu Ngọc Châu hoàn toàn không để ý đến danh tiếng, trực tiếp nói muốn hoà ly với Hoàng thượng. Hơn nữa, cho dù như vậy, Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu đều không lộ ra vẻ không thích nàng ấy. Tình hình như này, bọn họ nên làm thế nào?
"Minh đại phu nhân, bằng chứng hôn ước giữa Minh Vũ và Hoàng thượng ở đâu?" Tiêu Ngọc Châu nhìn thẳng về phía Minh đại phu nhân hỏi.
Minh đại phu nhân lại phát run, bọn họ có bằng chứng không? Có, bọn họ đã làm giả một cái từ sớm. Nhưng khi Tiêu Ngọc Châu nói ra hai từ hoà ly, bọn họ không dám cầm ra. Bọn họ vô cùng rõ ràng, cái gọi là bằng chứng hôn ước kia căn bản đã không chịu nổi khảo nghiệm.
"Các ngươi trở về đi.” Lúc này Lý Cảnh Tập nói.
Minh đại phu nhân và Minh Vũ vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng không ngờ chính là, bọn họ vừa mới về đến nhà, thánh chỉ liền theo sát đến. Nội dung đại khái của thánh chỉ là, một nhà Minh đại lão gia phạm tội gạt quân, nhưng là Hoàng thượng tân hôn không muốn thấy máu, liền phán bọn họ lưu đày ba mươi năm.
Lưu đày ba mươi năm, có nghĩa cả nhà này đời này đừng nghĩ đến chuyện xoay người, nhất thời quan viên trong triều đều không dám nói đến chuyện tuyển tú. Đương kim Hoàng thượng, khi tàn nhẫn đúng là tàn nhẫn đến cùng cực. Cả nhà Minh đại lão gia chính là thân cữu gia.
Chỉ là có người đang chờ xem, nếu như đường con cái của Hoàng hậu khó, xem xem Hoàng thượng sẽ còn kiên trì chỉ có mình Hoàng hậu hay không. Chỉ là nửa năm sau, Hoàng hậu có thai, lại khiến bọn họ thất vọng.
Lại qua nửa năm sau, Giai Ninh và Tạ Hi Hoa trước sau sinh hài tử, Giai Ninh lại sinh một nam hài, Tạ Hi Hoa cũng sinh một nam hài, Phủ Định Quốc Công có thể nói là con cháu đầy đàn.
Lại là trung thu một năm, Thái hoàng thái hậu triệu cả nhà phủ Định Quốc Công, đến Hoàng cung đón tết trung thu. Cả nhà ngồi trong viện ở Từ Ninh cung, thưởng rượu ngắm trăng, vui vẻ hoà thuận.
Tay Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cùng nắm tay nhau, hai người cùng nhìn trăng sáng trên không trung, lại nhìn người nhà bên cạnh, đời này của bọn họ coi như viên mãn rồi.
….
HOÀN CHÍNH VĂN.
Còn 50c phiên ngoại là trở về cuộc sống hiện đại của Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nhó 😍😍