Hầu phu nhân cau mày hỏi: "Làm sao? Xảy ra chuyện gì?"
Phan nhị phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó nói: "Quốc công phu nhân nói, nàng tình cờ biết được Nhị lão gia qua lại thân thiết với Mạnh thị."
Hầu phu nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải chuyện lớn mất mạng. Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bà ấy không thể lộ ra vẻ mặt như vậy. Bà ấy hỏi: "Mạnh thị nào?"
Phan nhị phu nhân đã rơi nước mắt đầy mặt, "Là tiện nhân đã hoà ly với Lương gia tự sống một mình."
Lão Hầu phu nhân hiểu ra, đúng lúc muốn giảng hoà, lại nghe thấy Phan nhị phu nhân nói: "Mẫu thân, lần này cho dù là ai ngăn cản, ta cũng sẽ không thiện bãi cam hưu với hắn ta."
Nàng ấy nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, lão Hầu phu nhân cũng vội vàng đứng lên: "Con đây là muốn đi làm cái gì?"
Phan nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Đi bắt gian."
Lão Hầu phu nhân gấp gáp: "Ta phái người đi bắt người về cho con."
Nếu ở làm náo loạn ở bên ngoài, nhi tử bà ấy sẽ mất mặt đến cỡ nào!
Phan nhị phu nhân quay đầu lại nhìn bà ấy nói: "Nương, nương biết tính khí của con, nếu như không để con xả cơn tức này ra ngoài, tháng ngày về sau con không thể nào sống được."
Nói xong, nàng ấy phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đến phủ Xương Minh bá một chuyến, nói chuyện này với phụ thân mẫu thân ta."
Nha hoàn trả lời một tiếng rồi chạy đi, Phan nhị phu nhân xoay người đi ra bên ngoài, dẫn theo bà tử gã sai vặt hùng hùng hổ hổ mà ra khỏi phủ. Lão Hầu phu nhân vội vàng nói với Hầu đại phu nhân: "Mau đi nói với lão đại, bảo nó đến cứu lão nhị. Lần này nếu như bị đánh hỏng người thì phải làm sao?"
Bình Dương Hầu phu nhân nghe xong trong lòng ghê tởm một hồi, nhưng miệng vẫn đồng ý, sau đó dẫn người ta khỏi viện lão Hầu phu nhân. Nàng ấy chậm rãi đi về phía viện của mình, kéo dài thời gian hết mức có thể.
Trong lòng nàng ấy không vui, nếu Phan Bân có thể bị đánh một trận, ngược lại giải toả cục tức trong lòng nàng ấy. Nàng ấy đã nhìn trúng đích nữ của Định Quốc Công từ sớm, muốn con bé gả cho nhi tử nhà mình. Nhưng trong nhà xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, phu thê Đinh Quốc có đồng ý không?
Phan nhị phu nhân hùng hùng hổ hổ dẫn người đến chỗ ở của Mạnh Tú Trân, ngươi nói làm sao nàng ấy biết Mạnh Tú Trân sống ở đâu, đương nhiên là vì Đường Thư Nghi để lại người dẫn đường cho nàng ấy!
Một hàng người khí thế hùng hổ đến nơi ở của Mạnh Tú Trân. Phan nhị phu nhân được nha hoàn đỡ xuống xe, một gã vai vặt của phủ Định Quốc Công từ trong một góc chạy tới hành lễ với nàng ấy: "Bẩm Nhị phu nhân, Nhị lão gia vẫn còn đang ở bên trong."
Phan nhị phu nhân liếc nhìn hắn ta, không thể không thừa nhận, Quốc Công phu nhân đúng là làm việc gì cũng nghĩ rất chu toàn. Nàng ấy nói: "Thưởng."
Nha hoàn đứng bên cạnh, lập tức lấy bạc ra nhét vào tay gã sai vặt, gã sai vặt vui mừng cảm tạ, sau đó đứng ở phía sau.
Phan nhị phu nhân nheo mắt nhìn cổng lớn màu đỏ son, quay đầu chỉ vào vài gã sai vặt nói: "Mấy người các ngươi canh ở phía đông nam tây bắc của viện tử, nếu như Nhị lão gia nhảy khỏi tường, trực tiếp bắt lấy."
Những gã sai vặt này đều là người khi nàng ấy xuất giá mang từ nhà mẹ đẻ đến, tất nhiên nghe lời nàng ấy, vài người đáp lại một tiếng rồi lập tức rời đi. Phan nhị phu nhân hít một hơi thật sâu nói: "Đập cửa cho ta."
Lời nói của nàng ấy vừa rơi xuống, mấy gã sai vặt tiến lên trước dùng toàn lực đạp cửa, chẳng mấy chốc cửa đã bị đạp mở toang. Phan nhị phu nhân khí thế hung hãn dẫn người đi vào trong, mà những hạ nhân trong viện thấy vậy lập tức ngăn cản, người Phan nhị phu nhân dẫn tới cũng chẳng phải dạng vừa, đẩy những hạ nhân kia ra mở đường cho Phan nhị phu nhân.
Đi đến chính giữa viện, Nhị phu nhân nhìn về hướng chính phòng, lớn tiếng nói: "Phan Bân, ngươi cút ra đây cho ta."
Ở trong phòng Phan Bân và Mạnh Tú Trân đang lăn lộn trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai người vội vàng mặc y phục, nhưng vừa mới tìm thấy y phục, giọng nói của Phan nhị phu nhân đã truyền đến.
"Nàng ấy.... Làm sao nàng ấy đến được đây?” Phan Bân vội vàng nhanh chóng mặc y phục vào.
Mặc dù Mạnh Tú Trân biết Phan nhị phu nhân, nhưng bởi vì không quá quen thuộc, đương nhiên không thể nhận ra giọng nói của nàng ấy, liền hỏi: "Ai? Ngươi ở bên ngoài còn có người khác?"
"Phu nhân ta." Phan Bân tuỳ tiện mặc một bộ y phục vào, đẩy cửa sổ muốn nhảy từ cửa sổ trốn ra ngoài, nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hai gã sai vặt đang canh giữ ở bên ngoài. Thấy hắn ta, gã sai vặt nói: "Nhị lão gia, ngài tốt nhất nên đi cửa chính đi, bên ngoài đều có người canh giữ."
Phan Bân: "........"
Hắn ta đóng cửa sổ lại, sau đó giọng nói của Phan nhị phu nhân lại truyền đến, "Ta đếm đến ba, Phan Bân, nếu ngươi vẫn cứ không ra ngoài, ta sẽ vào trong, một....."
Phan Bân vội vàng đi tới cửa muốn mở cửa ra, nhưng Mạnh Tú Trân vội vàng chạy tới, ngăn hắn ta lại nói: "Ngươi mở cửa ta phải làm sao?"
Phan Bân đẩy nàng ta ra, "Phu nhân ta tính khí không tốt, nếu không ra ngoài, nàng ấy có thể xét nát ta."
Vừa nói hai tay hắn ta vừa kéo, cánh cửa mở ra, liền thấy phu nhân nhà mình đang đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta. Trái tim Phan Bân thắt lại, hắn ta vội vàng nói: "Phu nhân, ta biết sai rồi, về nhà ta bồi thường cho nàng được không."
Phan nhị phu nhân phớt lờ hắn ta, giơ tay chỉ vào Mạnh Tú Trân đang đứng ở cửa, nói: "Trói ả lại cho ta."
Giọng nói của nàng ấy vừa rơi xuống, bà tử gã sai vặt mà Phan nhị phu nhân dẫn tới đều lao lên, người của Mạnh Tú Trân tất nhiên ngăn cản, đang lúc hai bên đánh nhau, đúng lúc này, lại có một nhóm người khác đi vào trong viện, người nào người nấy đều cao to khoẻ mạnh khí thế hùng hổ.
Phan nhị phu nhân nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy nam tử dẫn đầu, mũi chua xót nước mắt đẫm lệ bước tới hét lên: "Tam ca."
512
Người đến là tam ca của Phan nhị phu nhân, cùng với vài vị công tử của phủ Xương Minh bá. Thấy muội muội ruột chịu oan ức thành dáng vẻ này, Hà tam gia siết chặt nắm tay, miệng nói: "Đợi đấy, tam ca trút giận cho muội."
Phan nhị phu nhân gật đầu, Hà tam gia chỉ tay về phía Phan Bân, "Đánh cho ta."
Hắn vừa ra lệnh, tôi tớ cao lớn của phủ Xương Minh bá lập tức lao tới, đè chặt Phan Bân tay đấm chân đá.
"Nữ nhân kia muội định xử lý thế nào?" Hà tam gia hỏi Phan nhị phu nhân.
Phan nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Tú Trân đang hoảng loạn co rúm lại trong một góc, nói: "Kéo ra ngoài, ở đường phố tấp nập đánh một trận."
Nàng ấy muốn toàn bộ Thượng Kinh biết, Mạnh Tú Trân là một đãng phụ.
"Được." Hà tam gia lại vẫy tay, lại thêm vài tên tôi tớ nhào qua, kéo Mạnh Tú Trân ra ngoài.
Tôi tớ của Mạnh Tú Trân muốn cứu nàng ta nhưng bọn họ không có nhiều người như Phan nhị phu nhân!
"Ngươi buông ta ra, gia gia ta phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Mạnh Tú Trân đầu tóc bù xù, y phục đơn bạc, cả khuôn mặt vặn vẹo lại hét lên. Giờ khắc này nàng ta chỉ có thể lấy gia gia và phụ thân của nàng ta ra doạ.
Nhưng liệu Phan nhị phu nhân và Hà tam gia có sợ không? Đương nhiên là không.
"Được thôi! Ta muốn xem xem, Mạnh gia các ngươi không tha cho ta như thế nào.” Phan nhị phu nhân nói.
Đều là quyền quý ở Thượng Kinh, Mạnh gia không có Nhị hoàng tử làm hậu thuẫn, sao so lại với phủ Xương Minh bá.
"Ta không muốn, các ngươi buông ta ra, buông ta ra......" Mạnh Tú Trân gào hét, nhưng vẫn bị đám tôi tớ kéo về phía trước. Đến cửa, lại gặp một nhóm người, là Bình Dương Hầu dẫn người tới.
Huynh đệ nhà mình làm ra chuyện nhục nhã như vậy, Bình Dương Hầu cho dù địa vị có cao đến bao nhiêu cũng không đủ tự tin, chỉ có thể cười làm lành. Hắn mỉm cười nói chuyện với Hà tam gia, nhân tiện giải cứu đệ đệ không được tích sự gì nhà mình ra.
Hà tam gia biết muội muội nhà mình còn phải tiếp tục sống với Phan Bân, không thể đánh quá hung, liền phất tay bảo người của mình dừng lại. Nhưng Phan Bân đã bị đánh thành đầu lợn, nằm trên mặt đất như chó chết. Bình Dương Hầu cảm thấy hắn đã mất hết mặt mũi, thật sự muốn đánh hắn ta thêm một trận nữa.
Ở đằng kia, Mạnh Tú Trân bị kéo đến đường phố phồn hoa, vài vú già cũng tay đấm chân đá nàng ta một trận, còn có một bà tử hắng to giọng, kể chuyện xảy ra giữa Mạnh Tú Trân và Phan Bân. Một đám người vây xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Mạnh Tú Trân nằm trên mặt đất giả chết, bây giờ nàng ta chỉ có thể làm như vậy.
Nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới, đời này nàng ta phải trải qua chuyện này.
Chuyện xảy ra ở bên này, Mạnh gia bên kia rất nhanh đã biết chuyện. Mạnh lão thái gia nghe tin xong, tức giận đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng Mạnh Tú Trân họ Mạnh, không thể không quan tâm, nếu không Mạnh gia càng mất mặt.
Cho nên, không mất bao lâu sau tôi tớ của Mạnh gia đã vội vã chạy đến đường phố náo nhiệt kia, người của Phan nhị phu nhân thấy bọn họ liền thu tay rời đi. Dù sao chuyện nên làm cũng đã làm rồi.
Tôi tớ của Mạnh gia kéo Mạnh Tú Trân về Mạnh gia.
Trò hề mặt ngoài đã kết thúc, nhưng màn kịch phía sau chỉ mới bắt đầu trình diễn mà thôi.
Màn đêm bao phủ Hoàng cung trở nên rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài cung nhân đi lại bên ngoài, cũng cố bước đi nhẹ nhất có thể. Cung điện của Lương quý phi cũng một mảnh tối tăm, nhưng phương hướng tẩm điện lại sáng đèn.
Trong tẩm điện, Lương quý phi ngồi dựa vào giường, một cung nữ nhỏ giọng nói: ".... Phan nhị phu nhân dẫn người đến nơi ở của Mạnh thị, ở bên trong bắt được Phan nhị lão gia. Sau đó nương gia của Phan nhị phu nhân cũng đến, đánh Phan nhị lão gia một trận, còn kéo Mạnh thị đến phố phường đông đúc đánh một trận, bây giờ Mạnh thị đã bị kéo về Mạnh gia."
"Nàng ta nên chết!"
Lương quý phi tức giận rời giường, đứng ở đó thở hổn hển một hồi, sau đó nói: "Sáng sớm ngày mai đến Mạnh phủ truyền lời, ta muốn Mạnh thị chết, chết ngay lập tức."
"Vâng." Cung nữ lập tức đến, nàng ấy có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời của Lương quý phi.
Lương quý phi chống eo bình phục lại cảm xúc của mình, sau đó đi đến bên ghế gấm ngồi xuống, nói: "Còn chuyện gì nữa nói hết ra đi."
"Vâng." Cung nữ thận trọng nói: "Hôm nay Định Quốc Công phu nhân đến phủ Bình Dương Hầu, sau khi nàng rời đi không lâu, Phan nhị phu nhân liền đi bắt gian."
"Hừ!"
Lương quý phi nặng nề hừ mạnh một tiếng, "Ta vốn dĩ muốn từ từ rồi ra tay với bọn họ, ai biết bọn họ lại bức ta."
Cung nữ đứng ở một bên không dám lên tiếng, thật ra nàng ấy rất muốn khuyên Lương quý phi, đừng mãi níu lấy chuyện trước kia không buông, an phận làm một sủng phi cũng rất tốt. Nhưng bây giờ Lương quý phi đã điên khùng rồi, nàng ấy không thể khuyên nổi. Nếu cứ khăng khăng khuyên nhủ, nhất định sẽ bị chán ghét.
Qua một lúc sau, Lương quý phi đứng dậy nằm xuống giường, cung nữ nhẹ tay tắt đèn rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Hôm nay Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội, cùng nhau đến phủ Tiêu Dao Vương. Mùng một, nàng đã phái người gửi quà Tết đến cho Thái phi, hôm nay tới để chúc Tết.
Nhìn từ bên ngoài, quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và phủ Tiêu Dao Vương cũng không quá thân thiết, cho nên đến cửa chúc tết cũng xếp hàng sau, đây cũng là để bảo vệ Lý Cảnh Tập. Nếu không, hai nhà qua lại quá thân thiết, sẽ bị người có ý đoán ra gì đó. Bây giờ còn chưa phải thời cơ Lý Cảnh Tập lộ mặt.
Ăn sáng xong, Đường Thư Nghi lại sửa soạn đơn giản một chút, chuẩn bị xuất phát. Hôm nay Tiêu Hoài phải đến đại doanh ngoài Kinh, hai người bọn họ cùng ra khỏi Thế An Uyển. Vừa đi tới cửa, Triệu quản gia chạy tới, hành lễ xong liền nói: "Lương quý phi trong cung hẳn là đã biết chuyện của Mạnh thị rồi."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Ta biết rồi."