Thuý Vân đi ra ngoài, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc đang đứng ở bên cạnh: "Ai ai cũng chạy đến phủ chúng ta, bọn họ không sợ Hoàng đế có ý kiến với bọn họ sao?"
Thuý Trúc không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười.
Ngày hôm sau, Ngô nhị phu nhân đến. Đường Thư Nghi mỉm cười hàn huyên với nàng ta, sau đó Ngô nhị phu nhân lại nói đến chuyện kết hôn, nhìn trúng Đại nhi tử phong thần tuấn lãng nhà nàng.
Đường Thư Nghi cũng không còn sức châm chọc nữa, thật sự cảm thấy trong nhà có Hoàng hậu, công tử ca trong Thượng Kinh tuỳ tiện bọn họ lựa chọn sao? Đương nhiên, mặt ngoài nàng vẫn nở nụ cười nói, chuyện hôn sự của nhi nữ nàng không thể làm chủ, còn cần Tiêu Hoài quyết định.
Sắc mặt Ngô phu nhân không tốt rời đi, ngày hôm sau Đường Thư Nghi bắt đầu truyền ra bên ngoài nàng bị bệnh, không thể tiếp khách.
Ngự thư phòng trong cung.
Hoàng đế nghe Tiêu Khang Thịnh bẩm báo: "Đại phu nhân của phủ Thái phó đến phủ Vĩnh Ninh hầu, sau đó Đại hoàng tử phi gửi thiếp thư mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ngày hôm sau Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử. Hôm qua, Ngô phu nhân cũng đến phủ Vĩnh Ninh hầu, hôm nay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói nói mình bị bệnh không thể tiếp khách."
"Ầm!"
Hoàng đế nghe hội báo xong, đập chén trà bên người xuống đất, "Trẫm còn chưa chết! Bọn họ muốn làm gì? Đi, gọi hai kẻ nghịch tử kia đến đây cho trẫm, ta muốn hỏi xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng chạy ra ngoài, phái tiểu thái giám gọi người tới. Một lúc sau, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vã đi tới, hai người bước vào ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn thấy bọn họ, lại ném một chén trà xuống dưới chân bọn họ.
Hai người vội vàng quỳ xuống.
Hoàng đế đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn xuống hai người bọn họ, nói: "Muốn làm Hoàng đế? Muốn thay thế trẫm?"
"Không dám."
"Nhi thần không dám."
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vàng dập đầu, Hoàng đế dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai người nói: "Vậy các ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu để làm gì?"
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều cúi đầu không lên tiếng, cơn tức trong lòng Hoàng đế càng lúc càng lớn, y giơ chân lên đá mỗi tên một cái, sau đó nói: "Cút về đóng cửa suy nghĩ đi, không có sự đồng ý của trẫm, không được phép ra ngoài."
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, Hoàng đế vội vàng nhìn dáng vẻ hốt hoảng của hai người bọn họ, nhắm mắt lại, ông trời đang trừng phạt y.
Hít một hơi thật sâu, y nói với Tiêu Khang Thịnh: "Gọi một vài vị quan nội các đến đây."
Nhìn vào tình thế hiện tại, khả năng Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc rất lớn, y phải chuẩn bị trước, nên tiếp quản Nhu Lợi quốc như thế nào.
Sau khi Đường Thư Nghi cáo bệnh, cuộc sống của nàng yên tĩnh hơn rất nhiều. Bây giờ nàng mỗi ngày đều xem sổ sách, dạy dỗ Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu. Chớp mắt đã trôi qua mấy tháng, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.
Ngày hôm nay, Triệu quản gia vội vàng đến Thế An Uyên bẩm báo: "Phu nhân, đã điều tra ra chuyện Hà Tư Nguyên giả chết và vào cung làm thị vệ."
Vừa nói, hắn vừa đưa một tập tư liệu lên, trong đó ghi rõ Hà Tư Nguyên tìm ai làm hộ tịch giả, sau này lại tìm ai vào cung làm thị vệ.
"Bằng chứng vật chứng và nhân chứng liên quan, lão nô đều đã sắp xếp ổn thoả." Triệu quản gia nói.
"Được." Đường Thư Nghi mỉm cười nói, lần này không sợ thất bại.
Bên ngoài có tiếng huyên náo, sau đó Thuý Trúc vén rèm cửa đi vào, hưng phấn nói: "Phu nhân, Hầu gia đánh hạ Nhu Lợi quốc rồi."
"Ngươi lấy tin tức ở đâu?" Đường Thư Nghi hỏi.
Thuý Trúc trong lòng hưng phấn, nàng ấy không phát hiện giọng điệu của Đường Thư Nghi quá bình tĩnh, nàng ấy nói: "Lính truyền tin rao khắp đường."
Nói rồi nàng ấy mô phỏg tiếng hét của lính truyền tin: "Biên quan đại thắng, Vĩnh Ninh Hầu đánh hạ Nhu Lợi quốc."
Đường Thư Nghi thấy nàng ấy bắt chước chẳng ra cái gì cả, không nhịn được mà bật cười. Lúc này, rèm cửa lại bị vén lên, Tiêu Ngọc Châu chạy vào, hưng phấn hỏi: "Nương, cha sắp về rồi sao?"
Tin tức Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc, sau khi được lính truyền tin truyền khắp nẻo đường, toàn bộ Thượng Kinh trong nháy mắt đều biết được. Lão bách tính reo hò nhảy múa, văn nhân học tử cảm thấy phấn chấn trong lòng. Đầu óc của các quyền quý chính khách bắt đầu điên cuồng xoay chuyển.
Giờ khắc này, Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng, nghe lính truyền tin bẩm báo: "Mười ngày trước, Hầu gia dẫn quân tấn công thủ phủ của Nhu Lợi quốc, Dung vương Nhu Lợi Quốc giết Hoàng đế của Nhu Lợi quốc, mở cổng thành nghênh đón binh lính Hầu gia vào thành. Đây là thư tín của Hầu gia."
Lính truyền tin dâng thư lên, Tiêu Khang Thịnh nhận lấy bức thư đưa cho Hoàng đế, tay Hoàng đế kích động đến mức phát run. Đánh hạ Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, bây giờ cuối cùng y đã sáp nhập Nhu Lợi quốc vào lãnh thổ của Đại Càn Triều.
Tiên hoàng từng nói, sáp nhập Nhu Lợi quốc về Đại Càn Triều chính là đại sự thiên thu, nếu y có thể hoàn thành chuyện này, chiến công của y vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách của Đại Càn.
Kể từ khi kế vị đến nay, y luôn đòi hỏi chính mình phải làm một vị minh quân, mặc dù việc này rất khó khăn, nhưng y tự cảm thấy mình đã làm rất tốt, bây giờ Tiêu Hoài lại đánh hạ Nhu Lợi quốc, y có thể gọi là minh quân thiên cổ.
Trong lòng Hoàng đế nhất thời kiêu hãnh không thôi, nhất thời lại cảm khái vạn phần. Xé mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, từng chữ cứng cáp hữu lực của Tiêu Hoài khiến đại não của y lấy lại một tia bình tĩnh.
384
Trong thư, Tiêu Hoài kể lại quá trình chiếm thủ phủ Nhu Lợi quốc, trước khi tấn công thủ phủ Nhu Lợi quốc, hắn đã gặp và liên lạc với Dung thân vương của Nhu Lợi quốc vài lần, cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, Dung thân vương giết Hoàng đế Nhu Lợi quốc mở cổng thành, nghênh đón quân đội Đại Càn vào thành, Nhu Lợi quốc từ giờ khắc đó sáp nhập vào Đại Càn. Tuy nhiên, Đại Càn phải tiếp tục giữ lại vương vị của Dung thân vương, cho hắn một mảnh đất phong nhất định.
Chuyện này, Tiêu Hoài đã đề cập đến trong chiến báo lúc trước, Hoàng đế không phản đối.
Ngoài ra, trong thư Tiêu Hoài còn nói, mau chóng phái các quan viên tương ứng qua đó, hắn muốn nhanh chóng khởi hoàn về triều. Hoàng đế nhìn tới đây liền thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Hoài chủ động đề nghị y phái quan viên qua đó, còn phái ai qua hắn cũng không nhắc tới, cái này làm y bớt được không ít tâm tư.
Nhưng y cảm thấy rất khó hiểu, Nhu Lợi quốc đã bị Tiêu Hoài chiếm giữ, Tiêu Hoài chẳng lẽ không thèm muốn một chút quyền lợi gì ở đó sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không có chút tâm tư phản nghịch nào sao?
Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức cắt đứt ý niệm này của chính mình, nhất định phải diệt trừ Tiêu Hoài, mặc kệ hắn có tâm phản nghịch hay không.
Khép lại bức thư, y ha ha cười lớn hai tiếng: "Tiêu khanh không hổ là mãnh tướng đệ nhất Đại Càn ta, thưởng, trọng thưởng."
Một canh giờ sau, một hàng thái giám cung nữ, tay cầm phần thưởng mà Hoàng đế ban cho Vĩnh Ninh Hầu đi ra khỏi cung điện. Những người này không lên xe ngựa, đi bộ thành một hàng dài đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều người đứng xem, ai cũng tận mắt nhìn thấy ân sủng của Hoàng đế đối với Vĩnh Ninh Hầu.
Khi Đường Thư Nghi nhận được tin tức, trong lòng không hỏi khen ngợi Hoàng đế rất biết diễn kịch. Trong lòng y không biết đang hy vọng Tiêu Hoài chết đến mức nào, nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ vẻ vô cùng hào phóng như vậy.
Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, loại đồ vật như tiền tài này, ai mà không thích chứ.
Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến tiền sảnh tiếp chỉ, lúc đứng dậy, Tiêu Khang Thịnh mỉm cười nói: "Hầu phu nhân, Hoàng đế nói, khi nào Hầu gia khải hoàn về triều, nhất định đích thân đến cổng thành đón Hầu gia."
Đường Thư Nghi chắp tay hành lễ về phía Hoàng cung, "Tạ Hoàng thượng ân điển."
Tiêu Khang Thịnh mỉm cười cáo từ, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tính toán những lần ban thưởng này. Lần này Hoàng đế vẫn ra tay hào phóng như trước, thậm chí còn hào phóng hơn lần trước.
"Con xem thích cái gì, chọn một chút chuyển vào nhà kho nhỏ của con." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích: "Sau khi cha trở về, Hoàng thượng nhất định ban thưởng tiếp, lúc đó con lại đến chọn."
Đường Thư Nghi mỉm cười gõ trán con bé nói, nói: "Được rồi, đến lúc đó con lại qua chọn."
Mẫu nữ hai người cùng nhau kiểm kê đồ đạc, ghi sổ cho vào kho. Phủ Vĩnh Ninh hầu hiện tại có thể nói là hòn đá nóng bỏng tay, càng là lúc này càng phải cẩn thận, Đường Thư Nghi tiếp tục cáo bệnh đóng cửa không ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu cũng vậy, con bé cả ngày ở trong thư phòng đọc sách với Đường Thư Nghi.
Thấy con bé đọc sách nghiêm túc như vậy, Đường Thư Nghi không nhịn được nói: "Nếu như con tham gia kỳ thi xuân, nhà chúng ta nói không chừng lại có một nữ tú tài."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong liền cười khúc khích.
Chớp mắt đã trôi qua hai tháng, sắp đến năm mới. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu lại bắt đầu bận rộn. Một là chuẩn bị đồ cho năm mới, hai là kết toán cuối năm.
Trong lúc đang bận bù đầu rối óc, lại có tướng sĩ Tây Bắc tới phủ, thấy Đường Thư Nghi liền bẩm báo: "Phu nhân, hai ngày nữa Hầu gia vào Kinh, ngày vào Kinh rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn. Hầu gia nói, nếu hôm đó phu nhân ra ngoài, phải mang theo nhiều người hơn."
Đường Thư Nghi nghe vậy thì sững sờ, Tiêu Hoài định làm gì?
"Hầu gia có bảo ngươi cầm thư tới không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Binh sĩ lắc đầu, "Không có."
Trái tim Đường Thư Nghi trầm cuống, lần trước khi Tiêu Hoài phái binh sĩ đến nhà truyền tin, đều cầm theo thư tới. Nhưng lần này lại không có, chẳng lẽ sợ lỡ đâu có biến cố, sẽ bị lộ thư ra ngoài sao?
Đường Thư Nghi cảm thấy khả năng này rất cao. Nhưng chính xác thì Tiêu Hoài định làm gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Đường Thư Nghi liền đè nó xuống. Nếu Tiêu Hoài tạo phản vào lúc này, hắn cũng sẽ không bảo nàng ra ngoài phải mang thêm nhiều người mà phải bảo nàng lập tức chạy trốn.
Vậy thì, rất có khả năng chuyện Tiêu Hoài định làm có liên quan đến Đại hoàng tử và Thái phó.
"Ngươi trở về nói cho Hầu gia biết, ta hiểu rồi." Đường Thư Nghi nói.
Binh sĩ nghe xong ôm quyền cáo từ, Đường Thư Nghi gọi Triệu quản gia tới, phân phó hắn: "Chuẩn bị sẵn sàng chứng cứ liên quan đến chuyện Mẫn phi hãm hại Minh phi, sắp phải dùng đến nó rồi."
Triệu quản gia vội vàng đi chuẩn bị, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm xuất thần, Tiêu Hoài sắp trở lại, sau này nên ở chung như thế nào? Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Chỉ là nguyên tắc của nàng là, không để chính mình chịu oan ức.
"Don dẹp thư phòng ở tiền viện của Hầu gia," Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Nhìn xem thiếu cái gì, chuẩn bị thêm vài bộ y phục cho Hầu gia rồi đặt ở đó."
Thuý Vân Thuý Trúc nghe nàng nói vậy thì bối rối, dọn dẹp thư phòng cho Hầu gia thì có thể hiểu, nhưng tại sao lại đặt thêm vài bộ y phục của Hầu gia vào thư phòng? Lúc trước, không phải y phục của Hầu gia đều ở trong phòng phu nhân sao?
Hai người muốn hỏi, nhưng thấy Đường Thư Nghi đã nhắm mắt lại, bọn họ liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi đến ngoài cửa, Thuý Trúc thì thầm với Thuý Vân: "Ngươi có phát hiện hay không, sau khi phu nhân biết Hầu gia không chết, cũng không đặc biệt vui mừng. Hơn nữa, Hầu gia sắp trở về, phu nhân cũng chẳng đặc biệt nhiệt tình. Ngày trước, nếu như Hầu gia sắp từ biên quan trở về, mọi đồ vật của ngài ấy đều do một tay phu nhân xử lý, bây giờ..."
"Đừng đoán bậy, phu nhân làm vậy hẳn là có lý của ngài ấy." Thuý Vân nói.
"Ta chỉ là có chút lo lắng." Thuý Trúc liếc nhìn trong phòng.
Trên mặt Thuý Vân cũng có chút lo lắng, "Phu nhân luôn có quy tắc của riêng mình, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được."
Thuý Trúc gật đầu, sau đó đi theo Thuý Vân đến thư phòng ở tiền viện.