Phương sơn trưởng nói một câu thôi học, trong phòng lập tức yên tĩnh hồi lâu, Nam Lăng bá đột nhiên đứng lên, trừng to mắt hổ nhìn Phương sơn trưởng nói: “Không được, tuyệt đối không thể thôi học.”
Ý thức được khẩu khí của mình không tốt, hắn mới chậm rãi nói: “Phương sơn trưởng, tuy Tử Mặc nhà ta có chút bất hảo, trở về ta chắc chắn sẽ quản giáo nó nghiêm hơn, không thể thôi học! Hắn mới mười bốn tuổi, không đọc sách thì để nó ở nhà làm gì?” Trêu chó chọc mèo, rời nhà trốn đi sao?
Sắc mặt Phương sơn trưởng càng thêm khó coi: “Nam Lăng bá, thư viện là nơi để đọc sách, không phải chỗ để đốt thời gian.”
“Vậy để nó học thêm hai năm nữa đã, lớn một chút sẽ hiểu chuyện hơn mà.” Nam Lăng bá vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nhưng Phương sơn trưởng đã hạ quyết tâm: “Hài tử của các ngươi thì các ngươi mang về nhà mà quản giáo, cứ như vậy đi, mang hài tử của các ngươi đi đi.”
Nam Lăng bá còn định nói gì đó nhưng lại bị Tề Lương Sinh kéo lại, chỉ có thể im lặng. Chỉ thấy Tề Lương Sinh chắp tay hành lễ với Phương sơn trưởng: “Trước nay đã làm phiền Phương sơn trưởng.”
Đây là có ý muốn cho Tề Nhị thôi học, Nam Lăng bá nóng nảy, lúc nãy Tề Lương Sinh kéo hắn, hắn còn tưởng Tề Lương Sinh có biện pháp thuyết phục Phương sơn trưởng, không ngờ hắn lại cúi đầu chấp nhận.
“Phương...”
“Đã làm phiền Phương sơn trưởng.” Đường Thư Nghi cũng chắp tay hành lễ, ngắt lời Nam Lăng bá. Nam Lăng bá tức giận đến mức trừng mắt nhìn Đường Thư Nghi và Tề Lương Sinh, nhưng hai người đều không dao động.
Lúc này, Phương sơn trưởng nhìn Đường Thư Nghi nói: “Hầu phu nhân, đại công tử của quý phủ gần đây đọc sách rất tốt!”
Đường Thư Nghi không biết vì sao ông ta lại nhắc tới Tiêu Ngọc Thần, nhưng vẫn nói: “Ngọc Thần đọc sách tốt hơn Ngọc Minh một chút, bình thường cũng xem như là nghiêm túc khắc khổ.”
Phương sơn trưởng hừ nhẹ một tiếng, tuy nhẹ đến mức khó mà nghe ra nhưng Đường Thư Nghi vẫn đọc được điều gì đó trong ánh mắt ông ta. Lại nghe ông ta nói: “Sách đọc vạn quyển nhưng đức hạnh tồi tệ, còn chẳng bằng không đọc.”
Sắc mặt Đường Thư Nghi lập tức lạnh xuống, đây rõ là đang nói Tiêu Ngọc Thần đức hạnh tồi tệ a! Lại còn làm trò trước mặt người khác, đây là quang minh chính đại hủy đi tiền đồ của Tiêu Ngọc Thần! Một đại nho đương thời, sơn trưởng thư viện Thượng Lâm lại nói đức hạnh của Tiêu Ngọc Thần có vấn đề, bảo hắn sao này làm sao kết giao với ngươi khác, làm sao mà làm việc?
Tuy Tiêu Ngọc Thần ở phương diện nam nữ có chút hồ đồ, tuy có chút cứng đầu nhưng không thể xem là đức hạnh có vấn đề, lời nhận xét này nàng không thể nhận.
Xoay người, từ trên cao nhìn xuống Phương sơn trưởng đang ngồi sau án thư, Đường Thư Nghi nhếch môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hỏi: “Phương sơn trưởng nói lời này là ý gì!”
“Hừ!” Phương sơn trưởng lại hừ lạnh, ông ta nói: “Đại công tử của quý phủ làm ra chuyện gì, chẳng lẽ Hầu phu nhân lại không biết?”
“Mong Phương sơn trưởng chỉ giáo.” Đường Thư Nghi chắp tay thi lễ với Phương sơn trưởng, nghiêm túc nói: “Nếu quả thật Ngọc Thần nhà ta làm chuyện gì sai trái, ta chắc chắn sẽ quản giáo nghiêm khắc. Nếu không thì mong Phương sơn trưởng thu lại lời nói, quân tử không nói vọng ngữ.”
Một câu “quân tử không nói vọng ngữ” đã khiến Phương sơn trưởng thay đổi sắc mặt, một đại nho đương thời lại bị người ta nghi ngờ nói dối, đây cũng là đánh vào mặt ông ta. Ông ta không nghĩ vị Hầu phu nhân này lại làm việc cứng rắn như vậy. Đừng nói là trượng phu đã chết của nàng, cho dù là đại quan triều đình đối với ông ta cũng phải khách khí một chút, Tề Lương Sinh chính là một ví dụ.
Ông ta cả giận nói: “Vậy lão hủ hỏi ngươi, hôn sự của phủ ngươi và Ngô phủ đã hủy rồi đúng không?”
Đường Thư Nghi sửng sốt, nàng không nghĩ tới Phương sơn trưởng lại nói tới chuyện này, vậy thì nàng còn không sợ: “Đúng, vừa hủy mấy ngày trước, Phương sơn trưởng cảm thấy có gì không ổn sao?”
“Có gì không ổn?” Phương sơn trưởng lại hừ lạnh: “Chẳng lẽ không phải vì đại công tử của quý phủ làm ra chuyện gì đồi bại sao?”
134
Đường Thư Nghi thật sự giận tới mức muốn bật cười, chuyện từ hôn này nàng còn chưa nói ra ngoài câu nào đâu, bây giờ lại bị người ta giáp mặt chất vấn, Ngô gia thật đúng là được!
Nàng mỉm cười nhìn Phương sơn trưởng nói: “Ngọc Thần ba tuổi vỡ lòng, là lão Vĩnh Ninh hầu tự mình dạy dỗ, sáu tuổi vào thư viện Thượng Lâm, được phu tử trong thư viện dạy dỗ. Nửa năm trước có việc mới rời thư viện về nhà đọc sách. Ta không thể nói Ngọc Thần tốt đẹp cỡ nào, nhưng đức hạnh chắc chắn không có vấn đề. Nếu không thì là người nào dạy ra cái đức hạnh đồi bại đó? Là công công ta, lão Vĩnh Ninh hầu? Hay là phu tử của thư viện Thượng Lâm các ngươi?”
“Này...” Phương sơn trưởng nhất thời á khẩu không trả lời được, ông ta có thể nói lão Vĩnh Ninh hầu không đúng hay là phu tử của thư viện Thượng Lâm không ổn sao? Không thể.
Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh đều không khỏi nhìn về phía Đường Thư Nghi, chỉ thấy nàng mặc trường bào xanh sẫm hoa văn mẫu đơn in chìm, búi tóc mẫu đơn song vận, ung dung quý phái, đẹp tựa phù dung. Nhưng thứ khiến người ta thu hút lúc này không phải là diện mạo đoan trang xinh đẹp mà là khí chất trầm ổn hiên ngang của nàng. Lời ra khỏi miệng đều đánh vào chỗ trọng yếu, khiến người ta không thể cãi lại.
Bọn họ cũng không biết Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại là người như vậy.
Mà Đường Thư Nghi thấy Phương sơn trưởng không thể đáp lời nàng, bèn nói tiếp: “Hôn sự của Hầu phủ ta và Ngô gia vừa hủy chưa được mấy ngày, làm sao mà Phương sơn trưởng lại biết được? Hay là có ai thì thầm bên tai, để ngài bôi nhọ nhi tử nhà ta?”
“Phụ nhân ngươi chớ có nói bậy.” Phương sơn trưởng nghe nàng nói tới hai chữ bôi nhọ thì càng thêm tức giận, nhưng cũng không biết nên cãi lại thế nào, bèn nói: “Ta không nói với một phụ nhân, ta sẽ tìm Đường quốc công nói chuyện này.”
Đường Thư Nghi thấy ông ta lấy giới tính để nói chuyện thì càng bực, nàng nói: “Phương sơn trưởng bôi nhọ nhi tử ta, không nói được nguyên nhân lại lấy chuyện ta là nữ tử để đàn áp, đây cũng đâu phải hành vi của quân tử nhỉ.”
“Ngươi...”
Phương sơn trưởng nói không nên lời, Đường Thư Nghi cười lạnh một tiếng: “Đường Thư Nghi làm việc ngay thẳng đoan chính, hôm nay vô tội bị Phương sơn trưởng bôi nhọ, liên quan đến thanh danh của ta và nhi tử, ta tuyệt đối không thể cho qua nhẹ nhàng.”
“Ngươi... Ngươi muốn như thế nào?” Phương sơn trưởng thấy nàng nói không thể cho qua, bỗng nhiên có chút hối hận vì đã nói ra những lời ban nãy, vốn dĩ chuyện của phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô gia không liên quan tới ông ta, ông ta cần gì phải lội xuống vũng nước đục này.
Ông ta chỉ là nghe nói chuyện Tiêu Ngọc Thần và Ngô Tĩnh Vân từ hôn là vì Tiêu Ngọc Thần làm chuyện có lỗi với Ngô Tĩnh Vân, Hầu phủ còn lấy thế áp người. Vì ông ta có quan hệ tâm giao với ngoại công của Ngô Tĩnh Vân, hôm nay thấy Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ông ta mới không nhịn được nói một câu đức hạnh của Tiêu Ngọc Thần có vấn đề.
Hiện tại thấy bộ dạng không chịu buông tha của Hầu phu nhân, ông ta có chút hối hận. Nhưng ông ta có hối hận thì lời cũng đã nói ra.
Mà lúc này, lại thấy phụ nhân mỹ mạo trước mắt khí thế áp người khẽ nhấp môi đỏ nói: “Phương sơn trưởng ngài nói đức hạnh của nhi tử nhà ta có vấn đề là vì chuyện nhi tử nhà ta từ hôn Ngô nhị tiểu thư, vậy chúng ta gọi Ngô đại nhân tới đây đi, để ông ta nói rõ trước mặt mọi người nguyên nhân hôn sự này bị hủy bỏ, để xem là đức hạnh của ai có vấn đề.”
Nàng nói xong lại cười lạnh nhìn Phương sơn trưởng đã nhăn nhó rúm ró rồi nói tiếp: “Để xem có phải là Phương sơn trưởng ngài có nói hươu nói vượn, bôi nhọ nhi tử của ta không.”
Nàng lại xoay người nhìn Tề Lương Sinh cùng Nam Lăng bá, chắp tay thi lễ: “Thỉnh Tề đại nhân và Nam Lăng bá làm chứng.”
“Được, nếu đã đụng phải chuyện này thì ta nguyện làm người chứng kiến.” Nam Lăng bá nãy giờ cũng có điều bất mãn với Phương sơn trưởng, vừa nghe Đường Thư Nghi nói như vậy, hẳn là đã nắm chắc sẽ khiến lão già này ăn mệt, bèn sảng khoái đồng ý.
Tề Lương Sinh cũng nhìn Phương sơn trưởng nói: “Lời ong tiếng ve bên ngoài không thể tin, Phương đại nho, hôm nay Tề mỗ cũng nguyện ý làm nhân chứng cho hai người.”
Phương sơn trưởng nhìn Đường Thư Nghi, ánh mắt tối lại, chuyện đã tới nước này, ông ta cũng chỉ có thể đồng ý gọi Ngô Quốc Lương tới đây. Nhưng xem thái độ cứng rắn của Đường Thư Nghi là có thể nhìn ra chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu và Ngô phủ từ hôn, phỏng chừng bên chiếm lý là phủ Vĩnh Ninh hầu.
Bây giờ ông ta có hối hận cũng vô dụng.
Đúng lúc này, lại nghe Hầu phu nhân nói vọng ra cửa: “Người đâu, mau tới.”