"Vậy nữ nhi Liễu gia không có gì đáng sợ cả." Đường nhị phu nhân bị Đường đại phu nhân nói đến mức có chút thiếu tự ti.
"Nữ nhi Liễu gia không đáng sợ, điều đáng sợ là, nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nữ nhân kia." Đường đại phu nhân thở ra một hơi, nhẹ giọng phân tích: "Chúng ta không sợ gả nữ nhi cho một nam nhân không có tâm, chỉ sở gả cho nam nhân chỉ yêu duy nhất một nữ nhân, ngươi hiểu không?"
“Nam nhân tâm tâm niệm niệm duy nhất một nữ nhân, có thể vì nữ nhân đó mà sinh, có thể vì nữ nhân đó mà chết, vì nữ nhân đó mà làm ra những chuyện mà chúng ta không tưởng tượng ra được. Mấy năm trước, si tình lang Hứa gia kia, vì ý trung nhân mà hưu thê, ngươi quên rồi sao?"
"Cài này... cái này... Ngọc Thần có lẽ sẽ không như vậy đi, Tiểu Ngũ dù gì cũng là thân biểu muội.” Đường nhị phu nhân bị nói đến hoảng sở.
Đường đại phu nhân hừ một tiếng: "Thân biểu muội thì đã làm sao?"
Đường nhị phu nhân niết khăn tay trầm tư, Đường đại phu nhân chậm rãi thở một hơi nói: "Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của ta, Ngọc Thần có thể không như vậy, nhưng vạn nhất đâu? Ngươi có dám đặt cược vào cái vạn nhất đó không?"
Đường nhị phu nhân lắc đầu, Đường đại phu nhân lại nói: "Ngươi cũng đừng nói với Thư Nghi, ta ước chừng nàng ấy cũng không đồng ý. Không phải xem thường Tiểu Ngũ, nàng ấy có lẽ cũng sỡ Ngọc Thần cô phụ Tiểu Ngũ."
"Ta... Ta sẽ suy nghĩ lại.” Đường nhị phu nhân đứng dậy vội vã rời đi.
Nàng ấy trước đây không nghĩ nhiều như vậy. Cảm thấy Tiêu Ngọc Thần sau này là Vĩnh Ninh hầu, nữ nhi của nàng ấy gả qua đó sẽ đảm nhiệm Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tiếp theo, lại có thân cô cô chăm sóc, Tiêu Ngọc Thần cũng không phải người có tính hồ nháo, liền cảm thấy mối hôn sự này không thể tốt hơn. Bây giờ nghĩ lại, quả thật cũng không tốt lắm.
Phải nên suy nghĩ lại lần nữa.
Đường Thư Nghi không biết suy nghĩ của Đường nhị phu nhân, nếu biết, chắc chắn sẽ nói lá gan của nàng ấy đúng là rất lớn. Bây giờ chính nàng cũng không rõ, nếu Liễu Bích Cầm chết trong chuyện này, đại nhi tử của nàng sẽ ra sao.
Mặc dù Tiêu Ngọc Thần đã đốt hết chân dung của Liễu Bích Cầm, nhưng nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn liền biết, Liễu Bích Cầm đã cắm rễ ở trong lòng hắn sâu đến mức nào. Chỉ mới nghĩ đến đến việc đưa người đi nơi khác, sau này hai người không thể ở bên nhau, đã thành như vậy rồi, nếu như người đó chết thì sao?
Đường Thư Nghi không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. Đây vốn dĩ là chuyện mà Tiêu Ngọc Thần nên tự gánh vác, bởi vì chính hắn trồng, quả tự nhiên phải do hắn gánh chịu. Nếu hắn không chịu nổi, vậy thì cũng không còn cách nào khác, thế tử của Hầu phủ chỉ có thể đổi sang người khác.
Về điểm này, suy nghĩ của nàng Đường Quốc Công không mưu mà hợp.
Chỉ là thân làm phụ mẫu, tự nhiên hy vọng Tiêu Ngọc Thần có thể vượt qua được khó khăn này.
Lúc này, nàng đang ở thư phòng với Tiêu Ngọc Minh, nói về chuyện của Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm. Đường Thư Nghi hỏi: "Tìm người để mắt tới bọn họ chưa?"
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Vẫn đang nhìn chằm chằm, dựa theo thói quen trước giờ của hắn ta, có lẽ sẽ an bài người ở trạch tử của Lương Kiện An ở ngõ Tây Lục bên thành Nam, mấy ngoại thất của hắn ta đều ở trạch tử đó."
Đường Thư Nghi khẽ cau mày, "Ta ngược lại hy vọng hắn ta đơn độc giấu người trong trạch tử khác của Lương Kiện An, như vậy mới dễ đổ oan lên người Lương Kiện An hơn."
Nếu trong trạch tử đó, còn có vài ngoại thất của Mạnh Thành Thiên, đến lúc đó cho dù trạch tử đó là của Lương Kiện An, hắn ta cũng có thể dễ dàng chối tội. Nhưng nếu Mạnh Thành Thiên đơn độc giấu Liễu Bích Cầm trong một trạch tử nào đó của Lương Kiện An, Liễu Bích Cầm vừa chết, chết không bằng chứng, người trong trạch tử của Lương Kiện An, hắn ta có rửa cũng không thể rửa sạch được.
Tiêu Ngọc Minh cũng nghĩ đến điểm này, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: "Thật sự không được, trói Liễu Bích Cầm lại rồi ném vào tư trạch của Lương Kiện An."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Yên tâm đi, chỉ cần Mạnh Thành Thiên thu người rồi, Lương Kiện An sẽ không thể trốn thoát, có rất nhiều người sẽ móc nối chuyện này lên người Lương Kiện An và nhị hoàng tử."
Tiêu Ngọc Minh biết, nhị hoàng tử có rất nhiều địch nhân, ví dụ như Đại hoàng, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, thủ đoạn của bọn họ nhiều vô kể hết.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói của Thuý Vân truyền đến: "Phu nhân, Thạch Mặc về rồi."
"Cho hắn vào." Đường Thư Nghi nói.
Một lúc sau, Thạch Mặc mở rèm đi vào, tiên tiên hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh, sau đó bắt đầu báo cáo tình hình, "Nô tài đi theo phía sau Mạnh Thành Thiên, sau khi nhìn thấy hắn ta và chiếc xe kia vào thành, đi được tầm nửa canh giờ liền dừng ở một trạch tử ở phố Dương Môn của thành Đông. Sau đó Liễu cô nương và tỳ nữ bên người nàng ta bước xuống xe ngựa, vài người bước vào trạch tử đó. Nô tài hỏi thăm những người khác, nghe nói trạch tử đó bình thường để không, không ai lui tới,"
Đường Thư Nghi trầm lặng một lát, sau đó nói: "Bảo Triệu quản gia đi điều tra, đó là trạch tử của ai?"
"Vâng."
Thạch Mặc nhận việc rồi đi xuống, Tiêu Ngọc Minh hỏi Đường Thư Nghi: "Khi nào tiến hành bước tiếp theo?"
"Chờ một chút, để đại ca của con tận mắt nhìn thấy, nó mới chết tâm." Đường Thư Nghi nói.
Tận mắt chứng kiến nữ tử mình móc tim móc ruột ra đối xử, yêu đến tận xương thân mật với nam tử khác, chỉ cần là nam nhân đều không thể chịu được. Nhưng như vậy mới có thể trừ tận gốc.
Tiêu Ngọc Minh dựa lưng vào ghế không lên tiếng, hắn biết lần này nương hắn quyết tâm hạ độc thủ. Nghiêm túc suy nghĩ nghĩ, hai huynh đệ bọn họ, đều không khiến người khác bớt lo.
174
"Vết thương trên đầu gối thế nào rồi?" Đường Thư Nghi đổi chủ đề, hỏi.
Tiêu Ngọc Minh duỗi chân tới lui, cười hì hì nói: "Con da thô thịt dày, sắp khỏi rồi."
"Vậy cũng phải chú ý, vẫn phải tiếp tục bôi thuốc." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng, trong lòng ấm áp.
Hai mẫu tử nói chuyện một lúc, đến giờ ăn tối, hai người cùng ra khỏi thư phòng, vừa hay gặp được Tiêu Ngọc Thần đến ăn tối. Tiêu Ngọc Minh chột dạ, trong tiềm thức muốn bịa ra một lý do tại sao mình lại ở trong thư phòng với Đường Thư Nghi.
Nhưng lúc này, Đường Thư Nghi lại thản nhiên hỏi Tiêu Ngọc Thần: "Vết thương của con thế nào rồi?"
"Không có gì to tát." Tiêu Ngọc Thần nói.
"Mấy ngày nay phải chú ý tới chuyện ăn uống, cũng đừng ưu tư quá độ, có một số việc nên đặt sang một bên." Đường Thư Nghi nói chuyện với Tiêu Ngọc Thần rồi cùng nhau vào phòng ăn.
Tiêu Ngọc Minh đi theo phía sau, trong lòng khâm phục không thôi, chỉ riêng chuyện gặp nguy không loạn này của nương hắn, hắn liền không so được.
Bước vào phòng ăn, Tiêu Ngọc Châu đã ở đó, đang cho thỏ nhỏ ăn. Tiêu Ngọc Minh đi tới nói: "Cho thỏ ăn có gì hay, đợi sau này ca ca săn hổ về cho muội cho nó ăn."
Tiêu Ngọc Châu vừa nghe liền biết hắn đang trêu chọc mình, liếc hắn một cái rồi nói: "Huynh bị hổ săn lại thì có."
Đường Thư Nghi nghe vậy thì phì cười, "Vậy Nhị công tử nhà chúng ta phải luyện võ cho tốt, nếu không ngày nào đó bị lão hổ nhìn thấy, sau đó bị lão hổ săn mất."
Lời của nàng, trong đầu tự phác hoạ ra tình cảnh đó thật sự rất buồn cười, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đều bật cười. Tiêu Ngọc Minh ngược lại không thèm để tâm chút nào, còn nói: "Nếu lúc đó ta không phải là đối thủ của nó, chạy là được rồi, chẳng lẽ còn có thể bị một con súc sinh săn sao?"
Mọi người đều bật cười, Đường Thư Nghi cười sắp ra nước mắt. Nàng vẫy tay bảo ba hài tử ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm. Đồ ăn thiên hướng chăm sóc cho Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh hai người bị thương, không ít món ăn thanh đạm.
Sau bữa tối, người một nhà ngồi xuống nói chuyện với nhau. Tiêu Ngọc Châu kể chuyện hôm nay ở gia thục: "Hôm nay nhị thúc đến gia thục, gọi con ra ngoài, nói con không được bắt nạt Tiêu Thanh Vũ. Hừ, chắc chắn là Tiêu Thanh Vũ cáo trạng."
Đường Thư Nghi nghe xong thì cau mày, Tiêu Kính này cũng không biết xử lý mọi chuyện, tranh chấp nhỏ giữa các nữ hải tử trong nhà, cũng không gây ra chuyện lớn gì, cứ để bọn nhỏ tự giải quyết là được rồi. Hơn nữa, cho dù có xảy ra chuyện lớn, còn có phu nhân của hắn ta, chuyện của nội trạch hắn ta tham gia vào làm gì?
Nghĩ xong, nàng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Đừng quan tâm, sau này nên làm gì thì cứ làm đó. Nếu sau này còn đến tìm con, con liền nói, bảo nhị thẩm của con đến tìm ta."
Tiêu Ngọc Châu phì cười: "Nhị thúc làm việc còn không có khí thế như Nhị thẩm."
Đường Thư Nghi nghe con bé nói xong liền nói: "Tính khí của Nhị thúc ngươi ấy mà, ta đoán có lẽ là do tổ phụ và tổ mẫu của ngươi cố ý nuôi dưỡng thành như vậy. Hắn ta là thứ tử, không cùng một mẫu thân với phụ thân ngươi, nếu như hiếu thắng trong mọi chuyện, bị người khác xúi giục, nói không chừng còn có thể làm ra chuyện cướp đoạt tước vị. Ở Thượng Kinh, loại chuyện này không hiếm thấy."
Ba huynh muội đều nghiêm túc nghe, không nói một lời. Đường Thư Nghi lại nói: "Nhà chúng ta coi như bình yên, hai thiếp thất của phụ thân các ngươi, lúc trước ở Tây Bắc, rồi lại được đưa về đây, bởi vì không có hài tử, vẫn luôn an an phận phận."
“Nhưng các ngươi nhìn xem, những gia đình nào có thứ tử thứ nữ thành đoàn, có mấy nhà thật sự bình yên? Nếu như để ta nói, thiếp thất và thứ tử thứ nữ là đại hoạn khiến gia trách không yên."
Nói xong, ánh mắt của nàng quét qua Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, hai huynh đệ tiếp nhận ánh mắt của nàng, mở mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Nói cái gì? Nói sau này bọn họ sẽ không nạp thiếp, sẽ không sinh thứ tử thứ nữ?
Nếu là như vậy, có khi nào bọn họ sẽ trở thành dị loài trong đám nám nhân không? Cũng không đúng, cha của bọn họ không có thứ tử thứ nữ. Đầu óc hai người họ nhất thời có chút rối loạn.
Lúc này, giọng nói của Thuý Vân truyền từ bên ngoài đến, nói Triệu quản gia có chuyện muốn báo cáo, Đường Thư Nghi đứng dậy nói: "Đi thư phòng đi."
Nàng đi đến thư phòng, Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt nghi ngờ, hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Mẫu thân hai ngày qua đang bận chuyện gì?"
Tiêu Ngọc Minh nhún vai: "Làm sao đệ biết?"
Tiêu Ngọc Thần lại nhìn Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Muội cũng không biết."
Tiêu Ngọc Thần cau mày, hắn luôn cảm thấy trong nhà có chuyện đang giấu hắn.
Trong thư phòng, Triệu quản gia đang báo cáo với Đường Thư Nghi: "Lão nô đến nha môn điều tra lai lịch, trạch tử mà Mạnh Thành Thiên để Liêu tiểu thư ở, quả nhiên là của Lương Kiện An."
Đường Thư Nghi không nhịn được cười, Mạnh Thành Thiên thật sự sợ Lương Kiện An chết chậm mà!
"Muốn nhanh chóng động tay sao?" Triệu quản gia thấp giọng hỏi.
Đường Thư Nghi lắc đầu, "Một ngày mười hai canh giờ đều hải nhìn chằm chằm, khi nào Mạnh Thành Thiên và Liễu Bích Cầm đang hành sự, lúc đó liền tới đây báo cáo."
"Cái này..."Triệu quản gia có chút khó hiểu, với phong cách làm việc hiện tại của Hầu phu nhân, làm việc tuyệt đối không chần chừ.
"Có một số chuyện, tận mắt chứng kiến mới có thể chết tâm." Đường Thư Nghi giải thích.
Triệu quản gia hiểu: "Nô nhất định sẽ nhìn chằm chằm, tuyệt đối sẽ không có chút sai lầm."
"Được." Đường Thư Nghi cho biết, Triệu quản gia làm việc nàng rất yên tâm.
Triệu quản gia hành lễ với Đường Thư Nghi rồi đi ra ngoài, đi cách Thế An Uyển một nơi không xa liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn vội vàng bước lên phía trước hành lễ. Tiêu Ngọc Thần bảo hắn đứng dậy, sau đó nói: "Triệu quản gia, mấy ngày nay ở trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Triệu quản gia vẻ mặt hoang mang, "Có chuyện gì? Lão nô không biết!"
Tiêu Ngọc Thần: "....." Ngươi cứ giả về đi.
"Ngươi vừa hội báo chuyện gì với nương ta?" Hắn hỏi.
Triệu quản gia vẻ khó xử, "Phu nhân không để lão nô nói, đại công tử, ngài đừng làm lão nô khó xử."
Này còn nói là không có chuyện gì?