Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

527

Lý Cảnh Tập liếc nhìn nàng ta, quay đầu nói với binh sĩ canh gác bên ngoài: "Lát nữa thái y nói các nương nương có thể đi vào, mới để các nương nương vào thăm Hoàng thượng."

"Vâng." Binh sĩ cung kính trả lời.

Lý Cảnh Tập xoay người trở lại ngự thư phòng, không thèm liếc nhìn Hoàng hậu và những nương nương kia lấy một cái. Hai tay Hoàng hậu siết chặt lại, nàng ta có thế nào cũng không nghĩ tới, Định Quốc Công lại đẩy Lý Cảnh Tập ra ngoài. Như vậy chuyện này liền khó làm.

"Ha!" Lương quý phi cười ra tiếng, sau đó nói: "Lúc đầu nữ nhi của Định Quốc Công gặp nạn trong cung, hẳn là Khang thân vương đã cứu đúng không? Thật là một tràng kịch lớn!"

Hoàng hậu mím chặt môi không lên tiếng, Lương quý phi lại cười vài tiếng: "Hoàng hậu nương nương lần này xem ra mất cả chì lẫn chài rồi, ai sẽ nghĩ tới Minh phi chết sớm lại là người chiến thắng cuối cùng chứ?"

Hoàng hậu quay đầu lạnh lùng nhìn nàng ta: "Lương quý phi, bây giờ Hoàng thượng vẫn còn bệnh, người đừng gây thêm rắc rối."

"Ha ha ha!" Lương quý phi cười: "Hoàng hậu có bản lĩnh thì nên đấu với người nên đấu đi, ở đây giở vẻ uy phòng với ta làm cái gì?"

"Nhi tử mình bị người hại chết, xem ra ngươi còn vui lắm." Hoàng hậu chế giễu.

Lương quý phi thu lại nụ cười trên mặt, "Dù sao bây giờ ta chỉ chờ xem kịch hay là được rồi."

Hoàng hậu mạnh mẽ hừ lạnh một tiếng, Lương phi nheo mắt nhìn về phía ngự thư phòng.

Thái y bận rộn một lúc lâu, Hoàng đế mãi không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng viện thủ viện thái y đến trước mặt Tiêu Hoài, cung kính hành lễ với hắn rồi nói: "Định Quốc Công, thân thể Hoàng thượng lúc trước tích tụ một chút bệnh trạng, bây giờ lại tức giận công tâm, tạm thời không thể nào tỉnh lại."

Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Đại khái khi nào thì tỉnh lại?"

Thái y cau mày: "Không xác định."

"Được rồi, các ngươi đều canh giữ ở bên Hoàng thượng đi." Tiêu Hoài nói.

"Vâng."

Thái y lại quay về tẩm điện Hoàng đế, Tiêu Hoài quay đầu nhìn tiểu thái giám ở bên cạnh nói: "Để các nương nương vào thăm Hoàng thượng đi."

Tiểu thái giám đáp lại một tiếng rồi ra ngoài, hành lễ với đám người Hoàng hậu: "Các vị nương nương có thể vào gặp Hoàng thượng rồi."

Hoàng hậu vội vàng đi đến tẩm điện, lúc này nàng ta càng hy vọng Hoàng đế có thể tỉnh lại. Tình hình hiện tại, Hoàng đế tỉnh lại sẽ có lợi cho nàng ta hơn.

Lương quý phi và các nương nương khác theo sát phía sau, cũng tiến vào tẩm điện. Viện thủ Thái y thấy các nàng, vội vàng hành lễ nói: "Hoàng thượng còn chưa tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng."

Hoàng hậu gật gật đầu đi tới bên giường, nhìn thấy Hoàng đế sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ngay cả môi cũng có chút tím tái, giống như người chết. Nàng ta đặt tay dưới mũi Hoàng đế, cảm nhận được luồng khí nhẹ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không có chuyện là tốt.

Nàng ta dùng khăn tay lau khóe mắt, hồi thần lại nhẹ giọng hỏi Thái y: "Hoàng thượng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Thái y cung kính đáp: "Gần đây thân thể của Hoàng thượng không được khỏe, hôm nay lại tức giận công tâm... không biết khi nào mới có thể tỉnh dậy."

Ánh mắt Hoàng hậu ẩm ướt, "Bổn cung ở lại đây hầu hạ Hoàng thượng."

Thái y tất nhiên không dám nói gì về chuyện này, lui về phía sau vài bước rồi trầm mặc. Hoàng hậu quay đầu lại nói với đám người Lương quý phi: "Thái y nói Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, các ngươi đều trở về trước đi, hôm nay bổn cung ở lại chăm sóc Hoàng thượng."

Lương quý phi bọn họ đều không có nhi tử có thể ngồi lên Hoàng vị, thật ra chuyện Hoàng đế sống hay chết đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng lắm. Dù sao bọn họ ngày thường đều sẽ tự sống trong viện của mình. Mà Đại Càn Triều không có luật người sống bồi táng, bọn họ cũng không cần sợ, sau khi Hoàng đế chết kéo bọn họ chôn cùng.

Lương quý phi đứng trước giường Hoàng đế, hạ mắt nhìn y một lát, sau đó xoay người rời đi, những nương nương khác cũng đi ra ngoài.

Trong tẩm điện, Hoàng hậu ngồi bên cạnh giường bệnh của Hoàng đế một lúc, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thì thầm vài câu bên ả cung nữ thiếp thân của nàng ta.

Cung nữ nghe nàng ta nói xong trong mắt mang theo hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn nặng nề gật đầu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.

Tiêu Hoài và Lý Cảnh Tập vẫn luôn ngồi trong ngự thư phòng, ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi. Hai người đứng dậy đi tới đi lui trong ngự thư phòng rồi lại ngồi xuống chơi cờ. Tối nay hai người bọn họ sẽ không ngủ.

Chơi xong hai ván cờ, hai người dựa vào ghế gấm nói chuyện, Tiêu Hoài hỏi Lý Cảnh Tập: "Ngươi nói lòng người có lớn không?"

Lý Cảnh Tập suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người khác nhau cần có tấm lòng khác nhau, bách tính bình thường chỉ cần lo cả nhà một ngày ba bữa cơm, lo phụ mẫu con cái là được rồi. Đại quan đảm nhiệm chức vụ trong triều đình, tấm lòng không chỉ lo cho nhà mình mà còn phải lo trách nhiệm của bọn họ."

Nói đến đây hắn dừng lại rồi lại nói: "Là bậc đế vương, cần phải lòng có thiên hạ, lòng có bách tính."

Tiêu Hoài nghe xong ừm một tiếng, "Ta nói không phải cái này."

Lý Cảnh Tập nghe hắn nói xong thì cau mày: "Vậy ngài muốn chỉ cái gì?"

Tiêu Hoài nhìn hắn mỉm cười: "Trong lòng ta, chỉ chứa được một mình phu nhân của ta."

528

Khuôn mặt Lý Cảnh Tập đỏ lên, sau đó đứng dậy lắp bắp nói: "Ta... Trong lòng ta cũng chỉ có thể chứa một người."

Tiêu Hoài im lặng, nhìn hắn một lúc rồi nói: "Ta trước giờ không ép buộc người khác, bất kể ngươi lựa chọn như thế nào......"

Vừa nói hắn vừa nhìn vào vị trí mà mà Hoàng đế thường ngồi, lại nói, "Nên là của ngươi sẽ là của ngươi."

Lý Cảnh Tập hoảng hốt, hắn hiểu ý của Tiêu Hoài, bất kể sau này hắn có ở bên cạnh Tiêu Ngọc Châu hay không, Tiêu Hoài cũng sẽ đẩy hắn lên vị trí đó. Nhưng nếu không hắn không làm được chuyện chỉ có mình Ngọc Châu, vậy sẽ không gả Tiêu Ngọc Châu cho hắn.

"Ta… ta không cần ghế kia, chỉ muốn Ngọc Châu.” Lý Cảnh Tập lo lắng nói: "Ta thề......"

Lý Cảnh Tập giơ tay lên, Tiêu Hoài mỉm cười kéo tay hắn xuống, "Nhìn ngươi lo lắng kìa, ta và ngươi chỉ tuỳ tiện nói chuyện mà thôi."

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Lý Cảnh Tập vẫn còn mang chút lo lắng, hắn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta không thể sống thiếu Ngọc Châu, trái tim ta ngoại trừ nàng ấy ra chứa không nổi người khác."

Bây giờ chỉ cần vừa nghĩ đến Tiêu Hoài không muốn gả Ngọc Châu cho mình, hắn liền hoảng sợ muốn khóc. Như thể ánh sáng rực rỡ nhất trong trái tim đột nhiên biến mất.

"Ừm, ta hiểu rồi, tiếp theo đánh cờ đi." Tiêu Hoài nói.

Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn hắn, mím môi rồi lại ngồi xuống đối diện hắn, cẩn thận chơi cờ. Lần này thật sự rất cẩn thận, chỉ sợ Tiêu Hoài cảm thấy có chỗ nào không vừa ý, liền không gả Ngọc Châu cho hắn.

Tiêu Hoài đương nhiên cảm nhận được sự cẩn thận của hắn, nhưng hắn không nói gì, tiếp tục nhàn nhã chơi cờ. Lúc này một tiểu cung nữ mang theo một hộp thức ăn đi tới, cung cung kính kính hành lễ nói: "Lương quý phi nương nương phái nô tài mang chút đồ ăn đêm cho Quốc Công gia và điện hạ."

Tiêu Hoài ánh mắt nhìn bàn cờ, thản nhiên nói: "Đặt ở đó đi."

"Vâng."

Tiểu cung nữ cầm hộp thức ăn đi đến bên bàn, đặt điểm tâm xuống bàn. Sau đó quay đầu lại nhìn hai người đang chơi cờ, duỗi tay ra bắt đầu cởi nút thắt y phục.

Dư quang kéo mắt Lý Cảnh Tập nhìn thấy vậy, lông mày nhíu chặt lại. Nhưng Tiêu Hoài không lên tiếng, hắn cũng im lặng. Lúc này, Tiêu Hoài thả một quân cờ xuống bàn cờ, nói: "Giết!"

Lý Cảnh Tập nghe xong đứng dậy, cầm thanh trường kiếm lên đâm vào tim cung nữ, cung nữ kia a lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống vũng máu.

"Đưa người đến chỗ Lương quý phi," Lý Cảnh Tập hét về phía bên ngoài, "Hỏi quý phi nàng ta quản giáo hạ nhân như thế nào."

Giọng nói của hắn vừa buông xuống, hai binh sĩ đi vào kéo cung nữ đi, sau đó một vài tiểu thái giám đi vào, lau dọn vết máu trên mặt đất.

Hôm nay đã có ba người chết trong ngự thư phòng này.

Lý Cảnh Tập và Tiêu Hoài tiếp tục chơi cờ, Hoàng hậu ở tẩm điện bên cạnh nghe xong động tĩnh bên này, bàn tay nắm chặt lại với nhau. Ban đầu nàng ta nghĩ để một cung nữ thoát y phục, làm ra dáng vẻ bị trêu chọc, Tiêu Hoài liền có miệng khó cãi.

Nhưng nàng ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Lý Cảnh Tập trực tiếp giết ra tay người. Đây còn là tiểu thế tử lúc đầu chỉ biết hèn nhát sao?

Mà giờ khắc này, tẩm cung của Lương quý phi đèn đuốc sáng trưng. Lương quý phi đứng dưới hành lang nhìn cung nữ cả người đầy máu, cười lạnh nói với binh sĩ đưa người qua: "Định Quốc Công đây là đang ngậm máu phun người, người này cản bản không phải là người trong cung của bổn cung."

"Quý phi nương nương, chính miệng cung nữ này nói là do ngài phái tới." Binh sĩ nói.

Lương quý phi cười lạnh: "Định Quốc khống chế toàn bộ Hoàng cung, Hoàng thượng vẫn còn ở đây, hắn liền muốn bắt những người chúng ta chết đúng không? Được, vậy bây giờ ta liền chết, để Định Quốc Công yên lòng."

Lương quý phi sải bước đi về phía ngự thư phòng, đến nơi, nàng ta đứng ở cửa hô to: "Định Quốc Công trong tay ngươi nắm quân quyền, ta là nữ nhân tay trói gà không chặt, tất nhiên không đấu lại người. Nếu như ngươi đã bước ép ta chết, vậy bây giờ ta liền chết trước mặt người."

Vừa xong liền muốn đâm vào tường, thái giám canh giữ bên ngoài tất nhiên không dám để nàng ta thật sự đâm vào, cho nên vội vàng ngăn lại. Lúc này Lý Cảnh Tập đi ra, nhìn Lương quý phi nói: "Lương quý phi, cung nữ kia thoát y phục trước mặt bổn vương, Hoàng thượng đang bệnh nặng, nàng ta lại làm ra chuyện ngỗ nghịch như vậy, chẳng lẽ bổn vương không giết được nàng ta?"

Lương quý phi không ngờ tới, người ra đối mặt với nàng ta là Lý Cảnh Tập, nàng ta sững sờ một lúc rồi nói: "Cung nữ kia không phải người trong cung bổn cung, Định Quốc Công ngậm máu phun người."

"Lương quý phi," Lý Cảnh Tập nhìn nàng ta lạnh lùng nói: "Tai ngươi có vấn đề gì sao? Bổn vương nói, cung nữ đã bị vị bổn vương gi ết chết, người cũng là do bổn vương sai người mang đến cung ngươi. Nếu như ngươi thấy bổn vương vu khống ngươi, ngươi đi tìm Hoàng hậu nương nương, bảo nàng ta điều tra vị cung nữ kia tại sao lại nói là người trong cung ngươi."

Lương quý phi híp mắt nhìn Lý Cảnh Tập, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, hài tử hèn nhát nắm đó lại trưởng thành dáng vẻ như bây giờ. Khí thế áp người, lời nói sắc bén.

Lúc này lại nghe hắn nói: "Ngày thường Hoàng bá phụ bận rộn chính vụ, phi tần hậu cung nên quản lý chính mình và hạ nhân cho tốt, không nghĩ tới các ngươi lại như thế này…"

Những lời phía sau hắn không nói, nhưng Lương quý phi đã tức đến khuôn mặt đỏ bừng. Nàng ta bị một tiểu tử lông còn chưa mọc hết trách mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK