Tiêu Hoài tất nhiên không biết sau khi hắn đi, Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ như thế nào, hắn lại bước đến Thế An Uyển. Nhìn thấy Đường Thư Nghi, hắn nói lại suy nghĩ của Tiêu Ngọc Thần, sau đó nói: "Ta nghĩ nó rất có ý với Giai Ninh."
Trên mặt Đường Thư Nghi nở nụ cười, nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ gửi thiếp thư đến phủ Lễ Quốc Công, thăm dò lão Lễ Quốc Công phu nhân trước."
"Phu nhân xem rồi làm là được, ta có việc bận đi trước." Tiêu Hoài nói.
Đường Thư Nghi gật đầu, Tiêu Hoài sải bước đi ra ngoài. Hắn muốn bắt đầu thao tác chuyện cầu Hoàng đế lập thái tử, đồng thời còn phải an bài người đi điều tra phủ Túc thân vương. Hắn cảm thấy Túc thân vương thật sự ăn no không còn việc gì làm, nằm mát ăn bát vàng không phải tốt rồi sao, cứ thích kiếm chuyện để làm.
Bên phía Đường Thư Nghi, sau khi hắn rời đi liền đến thư phòng tự tay viết một tấm thiếp thư, bảo Thuý Vân gửi đến phủ Lễ Quốc Công. Thuý Vân là đại nha hoàn bên người nàng, rất nhiều quý phụ ở Thượng Kinh đều biết. Cho nên sau khi Thuý Vân đến phủ Lễ Quốc Công, liền được dẫn đến trước mặt lão Lễ Quốc Công phu nhân.
"Phu nhân nô tỳ nói, đã lâu ngày không gặp lão phu nhân, ngày mà muốn qua bái phòng cùng ngài nói chuyện." Thuý Vân cung kính nói.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhất thời không biết Đường Thư Nghi có ý gì, nhưng bà ấy vẫn mỉm cười nói: "Vừa hay, ta cũng rất nhớ nàng."
Thuý Vân bàn giao thiếp thư rồi cáo từ rời đi. Đợi nàng ấy rời đi, lão Lễ Quốc Công phu nhân nói với ma ma bên cạnh: "Định Quốc Công phu nhân đây là có ý gì?"
Ma ma suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Lão nô cũng không đoán được."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân thở dài: "Ta vẫn luôn nghĩ, Giai Ninh và trưởng tử Định Quốc Công có thể coi là có chút duyên phận. Trưởng tử Định Quốc Công ngoại hình ưa nhìn, cũng chưa từng nghe nói có thói hư tật xấu nào, hậu viện của phủ Đường Quốc Công lại sạch sẽ, thật sự là mối hôn duyên tốt."
Ma ma mỉm cười nói: "Nói không chừng ngày mai Định Công phu nhân đến đây là để nói chuyện này với ngài."
Lão Lệ Quốc cũng mỉm cười: "Nếu thật sự là như vậy, đúng là tốt nhất. Chỉ có điều, cũng không biết Giai Ninh nghĩ thế nào."
"Đúng vậy, Giai Ninh quận chúa là người có chủ kiến, chuyện này ngài phải hỏi nàng ấy." Ma ma nói: "Nếu ngày mai Định Công phu nhân không nói đến chuyện hôn sự, ngài liền thăm dò ý từ của nàng."
"Đúng, chính là như vậy." Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: "Nếu như có thể định được chuyện hôn sự của Giai Ninh, ta cũng yên tâm."
"Ngài yên tâm, Giai Ninh quận chúa là người có phúc khí." Ma ma nói.
Trước đừng nói có phúc hay không, với tâm tính của Giai Ninh quận chúa, cho dù gả đi đâu cuộc sống đều sẽ không tệ.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe bà ấy nói vậy thì bật cười, bà ấy cũng cảm thấy ngoại tôn nữ nhà mình có phúc khí. Bà ấy nói: "Ngươi đi gọi Giai Ninh đến đây, ta hỏi ý kiến của nó trước."
Ma ma mỉm cười vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi ăn sáng rồi xuất phát đến phủ Lễ Quốc Công. Khi đến nơi, liền thấy ma ma bên người lão Lễ Quốc Công phu nhân đang đợi ở cổng. Hai người hàn huyên vài câu, Đường Thư Nghi ngồi lên kiệu nhỏ đi đến viện tử của lão Lễ Quốc Công phu nhân.
Sau khi gặp mặt lại hàn huyên một hồi, sau đó lại tán gẫu chuyện trong nhà một lúc, Đường Thư Nghi mới bước vào đề tài chính. Nàng mỉm cười hỏi lão Lễ Quốc Công phu nhân: "Giai Ninh quận chúa năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng vui vẻ một hồi, vội cười nói: "Tháng ba năm sau là mười sáu tuổi rồi."
"Đúng là vào độ tuổi đẹp nhất," Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Ngọc Thần nhà ta qua năm mới liền mười chín tuổi, hai người bọn nó cũng coi như tuổi tác xấp xỉ."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân càng thêm vui vẻ, nếp nhăn trên mặt theo nụ cười của bà ấy mà trở nên nhiều hơn. Ma ma đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho bà ấy mấy lần, nhà bọn họ là đằng nữ, nên phải đoan trang một chút.
Nhưng lão Lễ Quốc Công phu nhân chỉ lo vui vẻ, căn bản không nhìn bà ấy. Đường Thư Nghi nhìn thấy động tác nhỏ của ma ma, cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng nhìn như vậy, xem ra lão Lễ Quốc Công phu nhân không phải là người mưu mô. Như vậy vừa hay.
Lúc này, lại nghe thấy lão Lễ Quốc Công phu nhân nói: "Ngươi có nhìn trúng cô nương nào chưa?"
Đường Thư Nghi: "......."
Ma ma ôm trán.
"Có," Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng thêm chân thành, nàng nói: "Ta nhìn trúng Giai Ninh quận chúa, chỉ là không biết lão phu nhân ngài có nỡ lòng hay không."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân đang định nói là nỡ lòng, lúc này ma ma phát ra một trận ho khan dữ dội, lão Lễ Quốc Công phu nhân nuốt lại lời nói vừa đến môi. Bà ấy nói: "Chuyện hôn nhân đại sự của con cái, còn phải xem phụ mẫu của nàng ấy."
"Chính là lẽ này." Đường Thư Nghi nói: "Tuy nhiên, sống cuộc sống sau khi kết hôn là việc của chính mình, còn phải xem ý của Giai Ninh. Nếu Giai Ninh không có ý kiến, chuyện khác đều dễ nói."
Lần này, lão Lễ Quốc Công phu nhân không nghĩ gì nói đấy nữa, "Đúng vậy, lát nữa ta sẽ hỏi ý của Giai Ninh."
"Được rồi," Đường Thư Nghi nói, "Ta trở về chờ câu trả lời của ngài."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói được, Đường Thư Nghi nói chuyện phiếm với bà ấy một lúc rồi cáo từ. Lúc gần đi, Đường Thư Nghi hỏi lão Lễ Quốc Công phu nhân: "Lão phu nhân định khi nào gửi thư cho ta?"
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy thì sững sờ, bà ấy không ngờ tới Đường Thư Nghi lại vội vàng như vậy. Suy nghĩ một lúc bà ấy nói, "Ta cố sớm nhất có thể."
"Được." Đường Thư Nghi gật đầu với bà ấy, sau đó rời đi.
Đợi nàng rời đi, lão Lễ Quốc Công phu nhân quay đầu nhìn về phía bình phong nói: "Ra ngoài đi."
434
Sau đó Giai Ninh quận chúa bước từ phía sau tấm bình phong ra. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy nàng ấy thì có chút chán nản: "Vừa nãy ta vừa nghe Định Công phu nhân đến đây để hỏi chuyện hôn sự, nhất thời vui vẻ quên mất đoan trang."
Giai Ninh quận chúa mỉm cười ngồi bên cạnh bà ấy, "Cháu cảm thấy vừa rồi ngài đã làm rất tốt."
Rất chân thành! Một người khôn ngoan như Định Công phu nhân, ngoại tổ mẫu của nàng ấy cũng không thông minh lắm, khi nói chuyện với Định Công phu nhân, ngoại tổ mẫu biểu hiện ra vẻ chân thành mới là điều đúng đắn.
Nhưng lão Lễ Quốc Công phu nhân lại cảm thấy nàng ấy đang an ủi mình, nặng nề thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Cháu nghĩ sao?"
Giai Ninh quận chúa cau mày, suy tư một hồi, nói: "Cháu chỉ cảm thấy tò mò, vì sao Định Công phu nhân lại gấp gáp như vậy."
Trước khi đi còn hỏi khi nào sẽ trả lời.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe nàng ấy nói vậy cũng cau mày lại, "Đúng vậy! Lúc trước chúng ta cũng thường xuyên qua lại, tại vì sao bây giờ nàng ấy đột nhiên muốn kết hôn?"
"Phái người đi thăm dò một chút." Giai Ninh quận chúa nói.
Giải quyết chuyện hôn sự của mình, nàng ấy không chút ngại ngùng. Mẫu thân nàng ấy mất sớm, phụ thân lại là tính cách kia, ngoại tổ mẫu làm việc cũng không được trật tự lắm, nàng ấy chỉ có thể tự trù tính cho chính mình.
"Cháu thấy Tiêu Ngọc Thần kia thế nào?" lão Lễ Quốc Công phu nhân hỏi.
Lần này, Giai Ninh quận chúa đỏ mặt: "Tiêu.... thế tử khá tốt."
Lão Lễ Quốc Công thấy nàng ấy như vậy, liền cười nói: "Ta cũng thấy rất tốt. Ngoại hình đẹp, xuất thân cũng tốt, sau này còn được thừa kế tước vị, cũng chưa từng nghe nói có thói hư tật xấu gì, Định Quốc Công phu nhân nhìn cũng có vẻ là người dễ ở chung."
Bà ấy càng nói càng cảm thấy đây thật sự là một mối hôn duyên quá tốt rồi.
Giai Ninh quận chúa đỏ bừng mặt nghe bà ấy nói chuyện, đôi môi không nhịn được mà khẽ cong lên
Hôm qua, Tiêu Ngọc Châu đã gửi thiếp thư cho Đường An Lạc, Tiết Oánh, cùng những vị tiểu thư mà bình thường con bé chơi khá thân thiết, lấy danh nghĩa cùng nhau nướng thịt trong viện của Hồ Quang Tạ.
Vài vị tiểu thư lúc trước đã từng ăn nướng một lần vào trời đông, cảm thấy như vậy rất thú vị. Lần này Tiêu Ngọc Châu lại mời bọn họ nướng thịt, đồng thời còn nghe nói đến lúc đó Tiêu Ngọc Thần cũng đến, vốn dĩ chỉ mời năm sáu người, kết quả lại hơn mười người đến.
Tiêu Ngọc Thần cũng hẹn một vài vị công tử tương đối quen biết đến, bọn họ vừa chơi cờ vừa trò chuyện trong vọng lâu cách nơi mấy vị tiểu thư chơi không xa. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong vọng lâu nhỏ để vài chậu than đang cháy, không có chút hơi lạnh nào.
Bên phía Tiêu Ngọc Châu bọn họ cũng như vậy, hơn mười vị tiểu thư đang bận rộn nướng thịt, cả người nóng hầm hập. Bên người Tiêu Ngọc Châu có Thuý Vân Thuý Trúc đi theo, đây là do Đường Thư Nghi sắp xếp. Chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn con bé không biết xử lý, lúc đó Thuý Vân Thuý Trúc ở bên có thể giúp đỡ.
Mà hôm nay Tiêu Hoài cũng đến, chỉ chờ dọn dẹp đống lộn xộn cho Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần.
Đường An Lạc thấy hôm nay con bé dẫn theo Thuý Vân Thuý Trúc, liền hạ thấp giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Có phải cô cô nhìn trúng ai trong số các vị tiểu thư này, muốn định hôn cho Ngọc Thần biểu ca không?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Bây giờ không tiện nói cho tỷ biết, lát nữa muội kể cho tỷ nghe. Dù sao tỷ chú ý đại ca của muội, đừng để huynh ấy bị người khác chiếm tiện nghi."
Đường An Lạc bật cười: "Huynh ấy chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư à, còn sợ bị người khác chiếm tiện nghi."
"Tỷ còn không tin, ở đây rất nhiều người muốn chiếm tiện nghi của đại ca muội." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường An Lạc nghe con bé nói, nhìn về những vị tiểu thư kia, liền thấy mấy người bọn họ thỉnh thoảng đều nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần bọn họ. Đường An Lạc không nhịn được nói: "Nương ta vẫn luôn muốn gả ta cho Ngọc Thần biểu ca, chỉ xem lực hấp dẫn ong bướm này của huynh ấy, nếu ta gả cho huynh ấy, chẳng phải bị làm cho tức đến chết rồi à."
Tiêu Ngọc Châu: "......."
Cũng không đến nỗi vậy chứ.
Đúng lúc này, Thuý Vân đi tới nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Ngọc Châu: "Tiểu thư, Huệ Tâm quận chúa đến."
Tiêu Ngọc Châu nghe nàng ấy nói, nhìn sang bên phải, thấy Lý Huệ Tâm mặc một thân đồ đỏ, trên đầu cắm vô số trang sức trân châu, được mấy nha hoàn vây quanh đi tới. Đối với cách ăn diện của nàng ta, Tiêu Ngọc Châu thật sự không dám nhìn thẳng. Này là có bao nhiêu trang sức quý giá đều cắm hết lên đầu bấy nhiêu sao?
Đợi nàng ta tiến đến gần, Tiêu Ngọc Châu hành lễ với nàng ta. Mặc dù Lý Huệ Tâm là một quận chúa không có đất phong cũng chẳng có phong hiệu, nhưng dù sao vẫn là quận chúa, phẩm cấp cao hơn Tiêu Ngọc Châu - người có đất phong cũng được phong hiệu một bậc.
Tuy nhiên, con bé mới hành lễ được một nửa, Lý Huệ Tâm đã thân thiết nắm lấy cánh tay con bé nói: "Muội muội đừng khách khí với ta."
Nếu như nàng ta đã không để mình hành lễ, Tiêu Ngọc Châu tất nhiên sẽ không để mình chịu thiệt, liền mỉm cười nói: "Tạ ơn quận chúa."
"Đã nói rồi, muội muội không cần khách khí với ta." Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn bốn phía, đợi đến khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần đang ngồi ở vọng lâu đó không xa, ánh mắt nàng ta liền sáng lên.
"Sao quận chúa lại đến đây?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Lý Huệ bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt khỏi Tiêu Ngọc Thần, nói: "Nghe nói hôm nay Ngọc Châu muội muội tổ chức yến hội nướng thịt ở đây, ta cũng tới góp vui."
"Vậy thì càng vui." Tiêu Ngọc Châu vừa dẫn nàng ta đến bên bếp nướng, vừa nói: "Ta thích náo nhiệt, cho nên mời rất nhiều tỷ tỷ tới chơi."