Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

333

Trà xanh là một loại sinh vật, nữ nhân nhìn thấy trực tiếp trợn tròn mắt, thậm chí muốn tạt nước vào mặt. Nhưng biết làm sao, nam nhân rất thích bộ dáng này!

Như vậy, nam nhân thật sự không nhìn ra trò hề của trà xanh sao? Thật sự ngốc tới mức bị trà xanh làm cho hồ đồ?

Thật ra không phải vậy, nam nhân có rất nhiều lúc, vừa nhìn đã liền nhận ra trò hề của trà xanh, nhưng bọn họ cảm thấy loại trò hề này không ảnh hưởng gì nhiều, ngược lại có một nữ nhân vì tình yêu của mình mà dùng đủ loại tâm cơ, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng thoả mãn.

Đương nhiên, cũng có loại nam nhân thật sự ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức bị trà xanh làm cho hồ đồ. Loại nam nhân này bình thường chưa trả qua nhiều chuyện, tương đối đơn thuần, chẳng hạn như Tiêu Vũ Trần.

Nhưng Đoan thân vương thuộc loại thứ nhất, giờ khắc này nghe thấy lời nói của Vương phi mình, muốn để đích tử của hắn ta quá kế cho Tiêu Dao vương, còn làm bộ làm tịch nói đau lòng đích tử của hắn ta, hắn ta cau mày nói: "Chuyện lập Cảnh Hiền làm thế tử, ngươi đừng nghĩ tới nữa."

Đoan thân vương phi lặng người, đôi mắt xinh đẹp tình tứ mang theo chút oan ức, "Thiếp thân biết rồi, thiếp thân biết Vương gia khó xử."

Đoan thân vương ừm một tiếng, vỗ vỗ bả vai nàng ta nói: "Nếu sự việc không đến tai hoàng đế, chuyện lập Cảnh Hiền làm thế tử, vẫn có thể làm được, nhưng bây giờ Hoàng thượng đã tham gia vào chuyện này, không còn cách nào."

Nếu không đe dọa lợi ích của chính mình, nuông chiều nữ nhân mình thích một chút cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng nếu cứ tiếp tục nuông chiều, sẽ đe doạ đến địa vị của hắn ta, thậm chí là tính mạng, hắn ta tất nhiên không thể nuông chiều nữa.

Thân thể nhu ngược của Đoan thân vương phi dựa sát vào người Đoan thân vương, "Thần thiếp hiểu, nhưng Cảnh Hiền của chúng ta phải làm sao giờ?"

Đoan thân vương liếc mắt nhìn nhị nhi tử đang đứng một bên, im lặng một lát, "Chúng ta trở về trước đi."

Đoan thân vương phi nhu mì vâng một tiếng, lại tỏ vẻ đáng thương sờ sờ đầu nhi tử của mình, nắm tay nó đi theo Đoan thân vương ra khỏi cung. Đi bộ gần nửa canh giờ mới đến cổng cung, Đoan thân vương phi mệt đến mức gần như muốn khuỵu ngã.

Nàng ta được nha hoàn đợi ngoài cổng cung dìu lên xe ngựa, vốn dĩ muốn đợi Đoan thân vương đi lên rồi biểu diễn một lần nữa, nhưng lại nghe thấy Đoan Vương đứng bên ngoài xe ngựa nói: "Các ngươi trở về trước đi, bổn vương đến phủ Lễ Quốc Công."

Đoan thân vương phi vừa nghe vậy, lập tức vén rèm lên, nói: "Vương gia thấy Cảnh Hạo và Giai Ninh, nhất định phải giải thích rõ ràng với bọn họ, những chuyện kia không phải giống như bọn họ nghĩ. Hai hài tử đó có địch ý quá lớn với thiếp thân."

Đoan thân vương xua tay: "Nàng và Cảnh Hiền trở về trước đi."

Vừa nói, hắn ta vừa cưỡi ngựa đi về phía phủ Lễ Quốc Công. Cách phủ Lễ Quốc Công còn một đoạn, hắn ta kéo ngựa lại, do dự một lát rồi mới tiếp tục để ngựa chầm chầm bước đi.

Đối với vợ cả, hắn ta vẫn cảm thấy có một chút áy náy. Dù sao đi nữa, nếu như chuyện của hắn ta và Vương phi hiện tại không bị phát hiện, vợ cả cũng không vì sinh non mà chết.

Đến cổng phủ Lễ Quốc Công, gã sai vặt thấy hắn ta ăn mặc phú quý, khí thế không bình thường, liền mỉm cười bước lên phía trước hỏi: "Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Đoan thân vương cau mày, bởi vì người trong phủ Lễ Quốc Công không biết hắn ta mà tức giận. Hắn ta trầm mặt nói: "Bổn vương đến thăm lão Lễ Quốc Công phu nhân."

Một tiếng bổn vương của hắn ta, gã đầy tớ liền biết thân phận của hắn ta. Nhưng lại không lập tức mời hắn ta vào phủ, mà xoay người lại chạy nhanh vào phủ báo tin. Đoan thân vương hừ mạnh một tiếng, người của phủ Lễ Quốc Công càng ngày càng không có quy tắc.

Bởi vậy, cảm giác tội lỗi của hắn ta dành cho vợ cả biến mất không còn một chút.

Hắn ta dắt ngựa, đứng bên ngoài phủ Lễ Quốc Công một lúc lâu, suýt nữa thì hất tay áo rời đi, lúc này quản gia của phủ Lễ Quốc Công đến, cúi sâu người hành lễ với hắn ta, nói:

"Thỉnh an vương gia. Lão phu nhân vì chuyện của Giai Ninh quận chúa và tiểu công tử, uất ức trong lòng, ngã bệnh trên giường, người cả phủ đều đang lo lắng, đã thất lễ với Vương gia, mong Vương gia lượng thứ."

Đoan thân vương mím chặt môi lại, bàn tay cầm roi ngựa cũng nổi lên gân xanh. Phủ Lễ Quốc Công đây là muốn làm nhục mặt hắn ta, hắn ta sợ Hoàng thượng chứ không sợ một phủ Lễ Quốc Công sắp lụi bại. Lại hừ mạnh một tiếng, sải bước vào trong phủ, "Vậy bổn vương vào thăm lão phu nhân."

Ông ta sải bước đi về phía trước, quản gia đi theo phía sau, vẻ mặt mang theo ý bất mãn. Không lâu sau, đến bên ngoài nơi lão Lễ Quốc Công phu nhân ở, liền thấy vài vị lão gia của phủ Lễ Quốc Công đều ở, Giai Ninh và Cảnh Hạo cũng ở đó. Nhìn thấy hắn ta, những người này chỉ tuỳ ý hành lễ về phía hắn ta.

Cơn giận của Đoan thân vương đã bị đè nén đến cực điểm, đi đến bên giường của lão Lễ Quốc Công phu nhân, nhìn thấy trên đầu lão thái thái đắp một cái khăn, cả người gần như sắp rời đi.

Sự tức giận trên mặt hắn ta dịu đi một chút, "Lão phu nhân đây là bị bệnh gì?"

"Ngoại tổ mẫu bởi vì chuyện của ta và Cảnh Hạo mà đau lòng, tức giận." Giai Ninh quận chúa trực tiếp nói, không còn chút thận trọng như trước đó.

Cơn giận của Đoan thân vương không thể đè nén được nữa, hắn ta quay mặt lại trừng mắt nhìn Giai Ninh quận chúa nói: "Đây là thái độ ngươi nên có đối với bổn vương sao?"

334

Lý Cảnh Hạo thấy vậy, vội vàng đứng trước mặt Giai Ninh quận chúa, ngẩng mặt lên hỏi Đoan thân vương: "Vậy phụ vương muốn tỷ đệ bọn con có thái độ gì? Phải tạ ơn ngài hạ thủ lưu tình, để tỷ đệ chúng ta chạy trốn từ cõi chết sao?"

"Ngươi...." Đoan thân vương duỗi tay chỉ vào Lý Cảnh Hạo, "Các ngươi nói với Hoàng thượng như vậy sao? Nói bổn vương muốn giết các ngươi?"

Cả Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đều không lên tiếng, Đoan Vương cười lạnh một tiếng: "Chẳng trách Hoàng thượng thấy bổn vương liền quát mắng, các ngươi đúng thật là hiếu thảo mà!"

"Vậy Vương gia còn muốn bọn họ như thế nào?" Lão Lễ Quốc Công phu nhân đang nằm trên giường lúc này mới ngồi dậy, nhìn Đoan thân vương nói: "Hai người bọn nó chết trong vương phủ của ngươi mới là hiếu thảo sao?"

"Bổn vương trước giờ chưa từng muốn giết bọn nó." Đoan thân vương nói.

Hắn ta thực sự không nghĩ đến, chẳng qua chỉ muốn đưa vương vị cho tiểu nhi tử mà thôi.

"Phụ vương, chúng ta đi nói chuyện khác đi." Giai Ninh quận chúa tiến lên một bước, nói với lão Lễ Quốc Công phu nhân: "Ngoại tổ mẫu, ngài nghỉ ngơi cho tốt, chúng cháu ra chỗ khác nói chuyện với phụ vương."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân vẻ mặt lo lắng, Giai Ninh quận chúa nắm lấy tay bà ấy: "Chỉ ở trong phủ chúng ta."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân biết mình không thông minh bằng ngoại tôn nữ, vài đứa nhi tử của bà ấy cũng vậy, đành thở dài một hơi gật gật đầu. Giai Ninh quận chúa quay lại làm hành động mời, "Phụ thân theo con đi."

Nói rồi nàng ấy đi ra ngoài, Đoan thân vương nhìn nàng ấy thật sâu, sải bước đi theo, Lý Cảnh Hạo cũng đi theo sau. Ba người họ vào một căn phòng khác, Đoan Vương đi đến chỗ ngồi chính ở giữa rồi ngồi xuống, vẻ mặt tức giận hai đứa con. Tất cả đều là vì bọn họ, nếu bọn họ không cáo trạng trước mặt với Hoàng thượng, hắn ta cũng không bị khiển trách.

Hắn ta giơ tay lên đập mạnh xuống bàn, "Bổn vương không ngờ tới, các ngươi lại to gan như vậy."

Hắn ta lửa giận ngút trời, nhưng Giai Ninh quận chúa lại lành lùng nhàn nhàn liếc nhìn hắn ta, "Đều là bị ép mà ra, nếu không chỉ còn một con đường chết."

"Đều là bị ép mà ra, nếu không chỉ còn một con đường chết."

Lời nói của Giai Ninh quận chúa, càng làm Đoan thân vương thêm tức giận. Hắn ta “phắt” một tiếng đứng dậy, nhìn nữ nhi đoan trang xinh đẹp trước mặt đang điểm tĩnh nhìn chính mình, hắn ta như thể nhìn thấy vợ cả đã chết nhiều năm.

Vợ cả hắn ta cũng thường như vậy, khi hắn ta tức giận, liền điềm đạm mà nhìn hắn ta, như thể hắn ta là một hài tử không biết kiểm soát cảm xúc của mình, mà nàng ấy là người lớn, một người có thể giữ được tỉnh táo vào lúc đó.

Hắn ta ghét bộ dáng như vậy của vợ cả, vô cùng ghét. Bởi vì trước mặt nàng ấy, hắn ta cứ như thể mãi mãi không trưởng thành.

Vợ cả chết rồi, hắn ta cảm thấy chính mình được giải thoát rồi, những năm qua hắn ta sống vô cùng thoải mái, loại thoải mái trước đây chưa từng có. Không nghĩ tới, hôm nay hắn ta lại từ khuôn mặt của nữ nhi, nhìn thấy thần thái tương tự vậy.

"Ta là phụ thân ngươi." Đoan thân vương không khỏi tức giận hét lên.

"Con biết," Giai Ninh quận chúa cười chế giễu, "Con biết người là phụ thân của con, nhưng mà phụ thân, hôm nay người đến đây muốn làm gì, trực tiếp nói đi."

Kể từ khi quyết định đưa đệ đệ từ đất phong đến Thượng Kinh, người này chỉ còn là phụ thân trên danh nghĩa của bọn họ. Do đó, khi gặp lại nhau, nàng ấy không cần lá mặt lá trái với hắn ta, trực tiếp xé rách mặt.

Còn Đoan thân vương vẫn coi mình là phụ thân thân sinh, khuôn mặt tức giận đến nỗi có chút méo mó, hắn ta nói: "Ngươi hỏi ta đến đây làm gì? Ta cũng muốn hỏi ngươi, tại sao lại im hơi lặng tiếng đến Thượng Kinh? Tại sao cáo trạng trước mặt Hoàng thượng?"

"Phụ vương," Giọng nói của Giai Ninh quận chúa trầm ổn như cũ, nàng ấy nói tiếp: "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Đệ đệ và con là bị ép buộc, nếu bọn con không đến Thượng Kinh, bọn con chỉ còn một con đường chết."

"Bổn vương nói muốn lấy mạng của hai tỷ đệ ngươi khi nào? Bổn vương...."

"Phụ vương!" Giai Ninh quận chúa cắt ngang lời nói của Đoan thân vương, nói: "Chúng ta không cần lặp lại những gì đã nói từ trước."

Đoan thân vương: "......"

Cái gì gọi là lặp lại những gì đã nói từ trước? Hôm nay hắn ta đến đây là để chất vấn tỷ đệ bọn họ.

Giai Ninh quận chúa thở ra, tổ phụ nàng ấy chỉ có một nhi tử như này, nếu không vị phụ thân tốt này của hắn ta, tuyệt đối không thể kế thừa Vương vị. Nàng ấy nói: "Phụ thân ngài biết Lâm Ngọc Tuyền là ai không?"

Đoan thân vương đang trong cơn thịnh nộ, nghe thấy cái tên này liền cau mày lại hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

"Vậy phụ vương trở về tra cho kỹ đi." Giai Ninh quận chúa nói.

"Tại sao bổn vương lại phải tra hắn ta?" Đoan thân vương vẫn lộ ra bộ dáng không nói không thôi.

"Phụ vương, người muốn tiếp tục như thế này trước mặt con và đệ đệ?"

Giai Ninh quận chúa nhớ lại quá khứ, nước mắt trào ra, "Con và đệ đệ đã từng hại phụ vương chưa? Con còn chưa định thân, đệ đệ còn chưa được phong làm thế tử, nếu người không tốt, có chỗ tốt gì với tỷ đệ con? Chẳng lẽ con và đệ đệ là địch nhân của người sao?"

Đoan thân vương bị hỏi đến không nói nên lời, hắn ta lại nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: "Khi mẫu phi còn sống, người ở trước mặt mẫu thân chính là như vậy, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm gì thì làm đó, không chút kiêng dè."

“Phụ vương người nghĩ xem, mẫu phi tại sao lại nhịn người? Tỷ đệ bọn con lại vì sao mà phải nhịn người? Người lại dựa vào cái gì mà có thể như vậy? Chỉ bởi vì mẫu phi là vợ cả của người. Chỉ là bởi vì tỷ đệ bọn con là hài tử của người? Phụ vương, người nghĩ xem, rốt cuộc ai mới là người thật sự đối tốt với ngài."

Đoan thân vương không nói nữa, đứng đó một lúc lâu rồi chán nản ngồi xuống, lẩm bẩm: "Ta... Ta không nghĩ tới mẫu phi của ngươi sẽ chết, thật sự không nghĩ tới."

Giai Ninh quận chúa nước mắt rơi đầy mặt, Lý Cảnh Hạo đứng bên cạnh nàng ấy, nhìn Đoan thân vương nói: "Phụ vương người đi kiểm tra Lâm Ngọc Tuyền đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK