Xe bắt đầu di chuyển, Tiêu Ngọc Minh lập tức đi theo, về phần Tề Nhị hắn không rảnh quan tâm, bây giờ mỗi người tự cứu lấy mạng nhỏ của mình thôi.
Bên kia, Tề Lương Sinh xuất thần nhìn xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh hầu dần đi xa, Tề Nhị đứng đó, chờ cha đến đón mình, nhưng đợi một lúc cũng không thấy phụ thân có động tĩnh gì, thận trọng đi đến bên người phụ thân, nhìn theo ánh mắt của phụ thân, chỉ thấy màn đêm đen kịt, ngoài ra cái gì cũng không thấy.
Cha hắn tức đến ngốc rồi?
"Cha." Tề Nhị cẩn thận hét lên, Tề Lương Sinh vẫn chưa hồi thần, hắn lại cẩn thận nhìn, trước mặt không có gì ngoại trừ một màu đen kịt, "Cha, ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Tề Lương Sinh hồi thần, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của nhi tử chỉ khiến người bận tâm, hắn nặng nề hừ một tiếng, đi đến bên cạnh xe ngựa, giẫm lên ghế đẩu lên xe. Tề Nhị cũng muốn ngồi xe, liền nghe cha mình nói: "Đi theo phía sau, tự về nhà đi."
Tề Nhị: "..." Được rồi, đi thì đi.
Bên này, Đường Thư Nghi về Hầu phủ đi thẳng đến Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Minh thở hổn hển đi theo bên người nàng, không dám lên tiếng. Một lúc sau mẫu tử hai người một trước một sau bước vào Thế An Uyển, Đường Thư Nghi đứng trên bậc thềm dưới hành lang, nhìn Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt ngoan ngoãn, vẫn không thể đè nén được sự tức giận trong lòng.
"Đánh ba mươi roi, ngươi không có ý kiến gì đi." Nàng nói.
Vứt hết đi cái gì mà dạy dỗ hài tử không thể đánh không thể mắng, phải tìm hiểu rõ ngọn nguồn rồi giảng đạo lý. Bây giờ nàng chỉ biết, trên người thấy đau mới thật sự biết sai, mới có thể nhớ lâu.
Tiêu Ngọc Minh từ sớm đã biết không thể thoát khỏi trận đòn roi này, cho nên vừa nghe lời Đường Thư Nghi nói, lập tức nói: "Không có không có, nếu không nương lại đánh thêm vài cái nữa."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, thêm mười cái nữa, tổng cộng bốn mươi cái."
Tiêu Ngọc Minh: "......." Hắn chỉ giả bộ ngoan ngoãn một chút thôi mà.
Đường Thư Nghi mới không thèm quan tâm nhiều như vậy, phái người gọi Ngưu Hoành Lượng tới hành hình, sức lực của hắn lớn. Lần này nàng thật sự ra tay tàn nhẫn muốn trừng trị hắn.
Một lúc sau, Ngưu Hoành Lượng đi tới, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Quỳ xuống."
Tiêu Ngọc Minh cái gì cũng không nói, quỳ xuống trước mặt nàng, Ngưu Hoành Lượng cầm roi, sau khi được Đường Thư Nghi cho phép, hắn giơ roi lên quất vào lưng Tiêu Ngọc Minh. Một roi này chắc chắn dùng rất nhiều lực, y phục của Tiêu Ngọc Minh đều bị quật rách.
Ngưu Hoành Lượng từng là thuộc hạ của Tiêu Hoài, sau khi bị thương liền đến Hầu phủ làm thống lĩnh thị vệ, lòng trung thành với Hầu phủ không cần phải nói. Hắn cũng nhìn Tiêu Ngọc Minh lớn lên, hai người bọn họ coi như có chút tình sư đồ, biết hắn thế mà dám đi kĩ viện, trong lòng cũng vô cùng tức giận, cho nên ra tay không chút lưu tình.
Vụt vụt vụt....
Từng roi từng roi quất vào lưng hắn, chẳng lâu sau, lưng Tiêu Ngọc Minh đã nhuốm một vùng máu lớn.
Bây giờ Đường Thư Nghi cuối cùng cũng coi như tự mình lĩnh hội được câu nói kia, đánh vào thân con lòng mẹ đau. Mỗi lần roi quất vào người Tiêu Ngọc Minh, trái tim nàng lại run lên, giờ khắc này nàng thật sự vừa đau lòng vừa tức giận.
Đ è xuống xúc động muốn nói dừng lại, nàng nhìn Ngưu Hoành Lượng đánh bốn mươi roi, mới đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh nói: "Ngưu thống lĩnh, ngươi trở về trước đi."
"Vâng." Ngưu Hoành Lượng liếc nhìn Tiêu Ngọc Minh một cái rồi mới sải bước rời đi, thật ra hắn cũng rất đau lòng.
"Vào phòng đi." Đường Thư Nghi bỏ xuống câu này rồi xoay người vào phòng.
Toàn bộ da lưng của Tiêu Ngọc Minh đều bị trầy da tróc thịt, máu dọc theo vết thương chảy xuống, nhìn từ phía sau, hắn gần như trở thành một người máu. Nhịn xuống cơn đau xé tim, hắn chống hai tay xuống đất cố gắng đứng dậy, nhưng mới đứng được nửa chừng lại ngã xuống dưới.
Thạch Mặc và Nghiễn Đài thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ hắn, Nghiễn Đài sợ đến mức khóc lên. Tiêu Ngọc Minh mượn sức của hai người bọn họ đứng dậy, sau đó đẩy bọn họ ra, loạng choạng đi vào phòng.
Lúc ban đầu, hắn mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không coi sai lầm ngày hôm nay là chuyện gì quá nghiêm trọng. Chỉ là đến thanh lâu một chuyến mà thôi, cũng không gây ra chuyện gì. Nhưng bây giờ hắn không nghĩ như vậy, cho dù không gây ra chuyện gì, nhưng những gì hắn làm ngày hôm nay, đã ép một nữ nhân như nương hắn chạy đến thanh lâu bắt hắn, chỉ riêng điểm này thôi hắn đã phạm phải sai lầm vô cùng trầm trọng
Vào phòng, nhìn thấy Đường Thư Nghi vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế gấm, hắn đi tới quỳ xuống trước mặt nàng, nói: "Nương, con biết sai rồi."
Đường Thư Nghi thấy lưng hắn huyết nhục mơ hồ, đau đến mức mặt không còn chút máu, mũi cũng chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Kìm nén nước mắt, nàng hỏi: "Sai ở đâu?"
"Con không nên đến thanh lâu, khiến nương lo lắng, còn khiến nương phái đến nơi ô uế đó." Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói.
Đường Thư Nghi hừ một tiếng, xem ra hắn vẫn chưa nhận ra sai lầm thật sự!
Đường Thư Nghi thấy Tiêu Ngọc Minh thật sự không nhận ra sai lầm của mình liền hỏi: "Tại sao con lại muốn đến nơi như vậy?"
Sau khi hỏi xong, nàng phát hiện câu hỏi này có chút ngượng ngùng, đến nơi đó còn có thể làm gì? Cho nên, ngay khi vừa nói câu này ra, căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh một cách lúng túng.
Một lúc sau, Đường Thư Nghi suy nghĩ muốn đổi chủ đề, nhưng lúc này Tiêu Ngọc Minh lên tiếng, hắn nói: "Con... Bọn con chỉ là tò mò."
"Tò mò?"
Đường Thư Nghi nhất thời không biết nên nói gì, được rồi, trẻ con mười bốn mười lăm tuổi, tò mò cái này là chuyện bình thường, nhưng không thể chỉ vì tò mò mà đến loại nơi như vậy được! Nhưng nàng cũng không có cách nào giáo dục phương diện này cho hắn.
Trầm mặc một lát, nàng lại nó, "Đôi khi tò mò hại chết người con biết không? Lấy sự việc hôm nay làm ví dụ, các con vì tò mò mà đến loại địa phương đó, ở nơi đó dễ nhiễm phải những loại bệnh không sạch sẽ, con có lẽ cũng biết đúng không? Con nói, nếu con mắc phải loại bệnh đó thì phải làm sao?"
252
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Minh vì đau mà trở nên tái nhợt, giờ khắc này nhiễm chút sắc đỏ, xấu hổ. Hắn lắp la lắp bắp nói: "Bọn con... Bọn con tìm... tìm trinh nguyên."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng,"Kỹ viện có rất nhiều thủ đoạn để khiến người ta giả làm trinh nguyên, con lại... con lại chưa có kinh nghiệm, làm sao phân biệt được?"
Tiêu Ngọc Minh đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng, điểm này ba người bọn hắn quả thật chưa nghĩ đến. Chỉ là, về sau hắn thấy nữ tử kia, một chút tâm tư cũng không có.
Nữ tử kia dung mạo không tồi, cử chỉ cũng không nhìn ra chút sai lầm, nhưng từ ánh mắt của nàng ta hắn có thể nhìn ra, chính mình là con mồi của nàng ta. Cũng chính từ giờ khắc đó, hắn liền không còn chút tâm tư nào, cũng không còn thấy tò mò nữa.
"H@m muốn an nhàn, yêu thích hưởng lạc, chính là bản tính của con người." Đường Thư Nghi lại nói: "Điều này không sai, nhưng nếu một mực trầm mê vào trong đó sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ ta không cần phải nói với con đi."
Tiêu Ngọc Minh quỳ ở đó gật đầu: "Con biết."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Đều cùng là người, tại sao có người công thành danh toại, mà có người lại tầm thường vô vi?"
Tiêu Ngọc Minh quỳ trên mặt đất không lên tiếng, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Người công thành doanh toại biết mình muốn thứ gì, và vì những thứ mình muốn mà khắc chế d*c vọng, nghiêm khắc với chính bản thân, không ngừng đột phá bản thân cho đến khi đạt đến đỉnh cao. Những người tầm thường vô vị, hoặc là mù mờ không có định hướng, ngay cả khi họ làm việc chăm chỉ cũng không biết chăm chỉ vì cái gì, hoặc là ham ăn biếng làm, chìm vào d*c vọng không thể thoát ra."
Nói đến đây, Đường Thư Nghi đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Minh, cúi xuống đỡ hắn dậy, lại dìu hắn đến một cái ghế bên cạnh ngồi xuống,"Con muốn là người tầm thường vô vị sao?"
Tiêu Ngọc Minh dứt khoát lắc đầu.
Đường Thư Nghi trên mặt nở nụ cười, "Không muốn là người tầm thường vô vị, cứ cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem mình muốn gì, làm thế nào để đạt được điều mình muốn."
Nghe thấy lời nói của nàng, hai tay Tiêu Ngọc Minh nắm chặt thành nắm đấm, hắn ngẩng đầu nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Nương, con.... con còn có thể trở thành đại tướng quân sao?"
Mong muốn từ nhỏ của hắn, chính là trở thành người giống như cha, trở thành đại tướng quân rong ruổi khắp chiến trường, cha hắn cũng nói sẽ mang hắn đến chiến trường, để hắn trở thành đại tướng quân. Nhưng mà, hắn còn chưa ra chiến trường, cha hắn đã qua đời.
Sau khi cha hắn qua đời, Hoàng đế mặt ngoài mặc dù đã ban thưởng rất nhiều thứ cho phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ như một sự an ủi, nhưng không để đại ca của hắn kế tước tước vị. Lúc đó tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết Hoàng đế không muốn gia tộc bọn họ lại có thêm một vị tướng quân khác.
Khi Đường Thư Nghi nghe thấy câu hỏi của hắn, rất tự nhiên nói: "Tại sao vì không thể? Ta cho con luyện võ, tìm cách mở đường cho con ở Tây Bắc quân, không phải chỉ vì muốn để con trở thành đại tướng quân sao?"
"Nhưng mà Hoàng thượng...."
Đường Thư Nghi hừ lạnh một tiếng: "Mặc dù Đại Càn Triều là giang sơn của họ Lý bọn họ, nhưng không phải tất cả đều do họ Lý bọn họ quyết định. Nhi tử, chỉ cần con muốn, hơn nữa còn vì nó mà nỗ lực, nương sẽ giúp con."
Giọng điệu của nàng kiên định nghiêm túc, trái tim của Tiêu Ngọc Minh dâng trào, mũi cũng có chút chua xót. Mặc dù sau khi thôi học, hắn nói muốn luyện võ, nhưng đó chỉ là để đối phó mà thôi, hắn cảm thấy dù mình có luyện tập giỏi đến đâu, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn kiêng dè với uy vọng của nhà bọn họ trong Tây Bắc quân, hắn liền không có cách nào trở thành đại tướng quân.
Nhưng bây giờ có những lời này của Đường Thư Nghi lại thắp sáng hy vọng trong hắn. Hắn tin rằng nương hắn nói được làm được, nhìn vào những chuyện nương hắn đã làm cho đại ca liền hiểu.
"Nương...." Tiêu Ngọc Minh đột nhiên rưng rưng nước mắt, hắn không muốn nước mắt chảy ra, nhưng nó không nghe lời, tự mình chạy ra ngoài.
"Sao lại khóc rồi?" Đường Thư Nghi lấy khăn tay ra lau nước mắt, "Đau không?"
Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, nước mắt vẫn cứ chảy ra, vì sự bức bối của mấy năm qua, cũng vì hy vọng về tương lai.
Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy, giống như có một hòn đá mắc vào cổ họng, khó chịu không thôi. Hít hít vài hơi, nàng nói: "Nương bôi thuốc cho con."
Tiêu Ngọc Minh vừa khóc vừa gật đầu, Đường Thư Nghi đỡ hắn đến bên cạnh ghế gấm, để hắn nằm trên đó, quay đầu gọi ra bên ngoài, sau đó rèm cửa lập tức mở ra, người bước vào lại là Tiêu Ngọc Châu, chỉ là Thuý Trúc Thuý Vân và Thạch Mặc Nghiễn Đài cũng đi theo bước vào.
Tiêu Ngọc Châu đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, rưng rưng nước mắt nói: "Để xem sau này huynh có dám làm chuyện xấu nữa không."
Vừa rồi khi Tiêu Ngọc Minh bị đánh, con bé ở thư phòng xem, mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng vẫn cố chịu không đi ra ngoài, con bé biết Đường Thư Nghi đánh Tiêu Ngọc Minh như vậy là đúng.
Tiêu Ngọc Minh cười trong nước mắt, "Không dám, nương còn lợi hại hơn cha."
Đường Thư Nghi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, dùng khăn tay lau khóe mắt bật cười, sau đó nói với Thuý Trúc Thuý Vân: "Đi chuẩn bị nước nóng và thuốc trị thương, gọi đại phu đến."
Thuý Trúc và Thuý Vân đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, nàng lại nói với Nghiễn Đài và Thạch Mặc: "Cầm một bộ y phục để thay tới đây."
Nghiễn Đài và Thạch Mặc vội vàng gật đầu, sau đó chạy nhanh ra ngoài. Một lúc sau, mọi thứ được cầm đến, đại phu cũng đến. Đại phu nhìn thấy vết thương của Tiêu Ngọc Minh thì giật mình. Tuy nhiên, là đại phu trong phủ, ông biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cho nên không nói gì, xắn tay áo điều trị cho Tiêu Ngọc Minh.
Nhưng lúc này, liền thấy Hầu phu nhân cầm kéo nhúng vào trong rượu, sau đó bắt đầu cắt y phục của Nhị công tử, động tác vô cùng cẩn thận. Ông không để mình làm thay Hầu phu nhân, mà đứng sang một bên giúp đỡ.
"Chịu đau một chút." Đường Thư Nghi khẽ nói.
Tiêu Ngọc Minh gật đầu, Tiêu Ngọc Châu lấy khăn tay nhét vào miệng hắn.
Đường Thư Nghi cẩn thận cắt bỏ phần y phục thấm máu dính vào da thịt, đại phu lập tức đưa miếng vải bố sạch qua rồi nói: "Làm sạch vết thương."
Đường Thư Nghi nhận lấy miếng vải bố, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một lau sau vết thương, Tiêu Ngọc Minh đau đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi, Tiêu Ngọc Châu cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn. Sau khi làm sạch vết thương, đại phu lại đưa kim sang dược qua, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng bôi thuốc, sau đó phối hợp với đại phu dùng vải bố băng bó vết thương.
Làm xong mọi thứ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
............