Người làm phụ mẫu, luôn phải lo lắng cho hài tử đủ điều, cho dù hài tử có không tốt đến đâu, nghịch ngợm như thế nào, thì đó cũng là thân sinh.
Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân nói về đám hài tử không bớt lo của nhà mình, Thuý Vân đến báo, Hướng phu nhân đến, là đến thăm Tiêu Ngọc Minh. Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân lại đến viện của Tiêu Ngọc Minh.
Hướng phu nhân lại mang theo không ít lễ vật, hỏi thăm tình hình của Tiêu Ngọc Minh, nghe nói khá hơn hôm qua rất nhiều mới yên tâm. Nàng ấy thật sự lo lắng vết thương của Tiêu Ngọc Minh để lại bệnh căn, đây chính là chuyện cả đời.
Giọng nói ôn nhu hỏi thăm Tiêu Ngọc Minh xong, Hướng phu nhân đi ra ngoài với Đường Thư Nghi, sau đó ba vị mẫu thân ngồi nói chuyện với nhau. Hướng phu nhân nhìn Nam Lăng bá phu nhân nói: "Vốn dĩ ta còn định lát nữa đến phủ ngươi, kết quả gặp ngươi ở đây, vừa hay ta đỡ phải đi thêm một chuyến."
Nam Lăng bá phu nhân đại khái biết vì sao nàng ấy lại tìm mình, đều là người làm phụ mẫu, nàng ấy hiểu. Cho nên không cần Hướng phu nhân mở miệng, nàng ấy liền nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, ta cũng sẽ dặn nghiệp chướng nhà ta, không cho nó nói."
Hướng phu nhân vẻ mặt cảm kích, "Thật sự cảm ơn rất nhiều."
Vừa nói, nàng ấy vừa thở dài: "Nhi nữ ấy là, thật sự đều là nợ. Lúc trước ta sinh ba tiểu tử, phu quân nhà ta ngày ngày trông mong ta sinh thêm một tiểu cô nương, không dễ dàng gì mới sinh được một đứa cho chàng ấy, chàng ấy lại dạy nó thành dáng vẻ này. Ta sắp ưu sầu muốn chết, nếu chuyện nó đánh gãy hai cái xương sườn của người khác truyền ra ngoài, làm sao gả ra ngoài được!"
"Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được." Đường Thư Nghi nói.
Nam Lăng bá phu nhân cũng đồng ý: "Đúng vậy, hài tử lớn rồi sẽ hiểu chuyện."
Bọn họ chỉ có thể nói như vậy, chưa nói đến Nam Lăng bá phu nhân, ngay cả Đường Thư Nghi, một người mang tư tưởng hiện đại cũng không quá bằng lòng lấy một nhi tức phụ như vậy về nhà. Giữa phu thê hai người khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn, nếu như vừa xúc động liền đánh nhau, còn là kiểu đánh có thể làm gãy xương, vậy thì sống làm sao!
Thật ra chủ yếu vẫn là tính khí của Hướng ngũ không đủ ổn định, nếu ổn định hơn một chút, làm việc không hấp ta hấp tấp, võ lực cao một chút cũng tốt. Nhưng tính tình không ổn định, vừa xúc động liền đánh nhau, thật sự làm người khó chấp nhận được.
Ba người trò chuyện một lúc, Nam Lăng bá phu nhân và Hướng đại tướng quân phu nhân nói lời cáo từ. Bọn họ vừa rời đi, một quản sự chạy nhanh đến báo, Gia Thư thái phi đến. Đường Thư Nghi nghe vậy liền vội vàng đứng dậy đi tiếp đón.
Sau khi gặp mặt, Thái phi mỉm cười nói: "Không trách ta chưa gửi thiếp mà đã tới chứ?"
"Nào có, ngài đến đây ta vui còn không kịp." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi ừm một tiếng, sau đó nói: "Nghe nói hôm qua Nhị công tử bị khiêng về phủ, đã xảy ra chuyện gì?"
Hôm qua Tiêu Ngọc Minh bị người khiêng về, rất nhiều người đều nhìn thấy, Thái phi vẫn luôn phái người để ý phủ Vĩnh Ninh hầu, tất nhiên vừa xảy ra chuyện liền biết.
"Ra ngoài chơi ngã ngựa mà thôi." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi vẻ mặt đau lòng, "Có nghiêm trọng không?"
Đối mặt với sự gần gũi đột ngột của Thái phi với gia đình họ, Đường Thư Nghi đã tê dại rồi, nàng nói: "Có hơi nghiêm trọng, gãy hai cái xương sườn."
Thái phi lại than một tiếng: "Mau đưa ta đi xem."
Đường Thư Nghi đưa bà ấy đến viện của Tiêu Ngọc Minh, tiến vào phòng trong, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang nằm trên giường, Thái phi vẻ mặt mang theo đau lòng, nói rất nhiều lời an ủi, làm cho Tiêu Ngọc Minh có chút không biết làm sao.
Thái phi không quan tâm đ ến những thứ đó, bảo người mang một đống dược liệu và đồ vật nam hài tử thích chơi vào, để đầy chiếc bàn lớn.
Sau khi cùng Đường Thư Nghi ra khỏi phòng của Tiêu Ngọc Minh, hai người về sảnh đường ngồi, Thái phi nói: "Nam hài tử luôn có vài năm nghịch ngợm, không tính là chuyện lớn. Về sau tất nhiên.. về sau sẽ hiểu chuyện, tất nhiên sẽ trở nên tốt hơn, tiền đồ của nó ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta thấy hài tử này có tạo hoá lớn."
Đường Thư Nghi mỉm cười nói vâng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Vừa rồi Thái phi mới nói nửa chừng lại thay đổi, bà ấy nói sau này tất nhiên... sau này tất nhiên cái gì? Dựa theo ý tứ của những lời phía trước, hẳn là sau này tất nhiên có tiền đồ tốt đẹp.
Nếu đã như vậy, vì sao Thái phi lại nói như vậy? Một Thái phi, hài tử đã chết, nương gia không xuất được lực, chính bà ấy hẳn là không có năng lực mở ra một tiền đồ sáng lạn cho Tiêu Ngọc Minh, vậy thì ai có thể?
Đường Thư Nghi đột nhiên có một ý tưởng to gan--- Tiêu Dao vương còn chưa chết.
Như vậy liền có thể nói rõ, tinh thần của Thái phi tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn. Nhi tử từ cõi chết trở về, tinh thần tất nhiên tốt. Nhưng tại sao Thái phi lại đột nhiên đối xử tốt với bọn họ như vậy?
Có quan hệ với Tiêu Dao Vương không? Nếu có quan hệ, sẽ là quan hệ gì đây?
Đầu óc Đường Thư Nghi nhất thời rối như tơ vò.
274
Lại tán gẫu một lúc, Thái phi cáo từ rồi rời đi, Đường Thư Nghi trở lại Thế An Uyển, ngồi ghế gấm suy nghĩ những chuyện lúc trước, nhưng nghĩ đến mức đầu óc quay cuồng cũng không nghĩ ra được lý do, dứt khoát vứt ở đó không nghĩ nữa, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến.
Mấy ngày kế tiếp, thân thích bằng hữu lần lượt đến thăm Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi lại bận rộn một hồi.
Mà lúc này, Hoàng đế trong cung cũng hay tin Tiêu Ngọc Minh "ngã ngựa". Đương nhiên, tin tức mà Hoàng đế có được tất nhiên sẽ không phải là giả, đại thái giám Tiêu Khang Thịnh nói: ".... Chính là người Hướng gia đưa ra lời tỷ thí trước, Tiêu nhị công tử liền đánh nhau với đích nữ của Hướng đại tướng quân. Tiêu nhị công tử không phải đối thủ của Hướng cô nương, bị đánh gãy hai cái xương sườn."
Hoàng đế ném sổ con trong tay sang một bên, sắc mặt bình tĩnh nói: "Năm ngón tay duỗi ra còn có ngón ngắn ngón dài, làm có hài tử của nhà nào đều biết phấn đấu? Nhưng như vậy cũng tốt."
Tiêu Khang Thịnh đứng ở một bên im lặng không nói, Hoàng đế nhấp một ngụm trà, lại nghĩ đến mấy nhi tử luôn khiến người bận tâm kia của mình. Gia đình người khác có ngắn có dài, nhà y một cái dài cũng không có.
"Lão đại đang làm gì?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Khang Thịnh: "Nô tài không biết, phái người đi hỏi?"
"Hỏi cái gì? Chắc chắn lại đang trên người nữ nhân nào đó.” Hoàng đế không kiên nhẫn đặt chén trà lên bàn, tâm trạng không tốt, uống trà cũng thấy đắng chát.
Tiêu Ngọc Minh bắt đầu những tháng ngày dưỡng bệnh, nhưng Đường Thư Nghi cũng không để hắn nhàn rỗi, từ trong thư phòng của Tiêu Hoài tìm được rất nhiều binh thư, xếp từ cơ bản đến thâm sâu đặt trước mặt hắn.
"Không phải cứ biết mua đao nghịch thương là có thể trở thành đại tướng quân, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào cái đầu. Nếu không trong thư phòng của cha con, tại sao phần lớn đều là binh thư?” Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Ngọc Minh không bài xích, thật ra có rất nhiều chuyện hắn đều hiểu cả.
"Con xem những cuốn sách này đi, chỗ nào không hiểu viết lại, nương phái người đưa tới phủ Hướng đại tướng quân, để Hướng đại tướng quân giải thích cho con." Đường Thư Nghi lại nói.
Nếu như đã đồng ý chỉ dạy, vậy phải sử dụng triệt để. Không chỉ là học chút công phu đao thương, quan trọng nhất vẫn là binh pháp. Mặc dù Hướng đại tướng quân nhìn thì lưng hùm vai hổ, cao lớn thô kệch, nhưng Đường Thư Nghi tin chắc hắn nhất định không phải là người lỗ m ãng, nếu không đã không trở thành đại tướng quân trong tay nắm giữ binh quyền của Bắc Cương.
Tiêu Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy rất áp lực quá lớn, vẻ mặt có chút khổ sở. Đường Thư Nghi thấy vậy đứng bên cạnh nói: "Mặc dù nương nói con nỗ lực có thể thắng Hướng Ngũ, nhưng nói thật, kỳ vọng của nương với con không chỉ là đánh bại nàng, mà là có thể sánh vai với phụ thân con và Hướng đại tướng quân, thậm chí vượt qua bọn họ."
Tiêu Ngọc Minh mím môi không nói, trở thành người giống như phụ thân, là một nguyện vọng rất đẹp, nhưng bảo hắn đi hoàn thành, nghĩ thôi đã thấy khó, cũng rất mơ hồ.
Là một nhà quản lý chuyên nghiệp có trình độ, Đường Thư Nghi đương nhiên biết làm sao để chia nhỏ mục tiêu. Nàng nói: "Trở thành đại tướng quân như phụ thân con, mục tiêu này mặc dù nhìn thì có vẻ không dễ gì đạt được, nhưng chúng ta cứ đi từng bước một, như vậy thì không khó nữa."
Vừa nói, nàng vừa lấy một tờ giấy ra, viết ba chữ đại tướng quân lên đó, dưới ba chữ đó lại vẽ bốn đường thẳng, phía dưới viết văn thao, vũ lược, tâm trí kiên nghị, đặt người đúng chỗ. Sau đó, ông nói: "Chỉ khi có đủ bốn điểm này mới có thể đủ tư cách trở thành một đại tướng quân. Làm sao mới có được bốn điểm này? Chúng ta nói từng điểm một....."
Đường Thư Nghi chia nhỏ từng điểm một ra nói, cuối cùng hình thành từng mục tiêu nhỏ, sau đó đưa một tờ giấy dày đặc chữ viết cho Tiêu Ngọc Minh, "Nương chưa từng làm đại tướng quân, đây là những thứ nương nghĩ ra. Sau này con thời gian con theo học Hướng đại tướng quân dài rồi, có thể chỉnh sửa lại."
Trong mắt Tiêu Ngọc Minh mang theo ánh sáng, hắn nhìn Đường Thư Nghi nói: "Nương, nếu người là nam tử, nhất định sẽ mạnh hơn cha con."
Đường Thư Nghi hừ một tiếng: "Cho dù ta là nữ tử, cũng không yếu hơn hắn."
Tiêu Ngọc Minh gãi gãi đầu cười, hắn thật sự cảm thấy mẫu thân nói rất đúng.
"Con tự mình lập quy tắc cho chính mình, hành sự theo các quy tắc con định ra là được rồi." Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu, lúc này hắn đã rõ ràng con đường phía trước hơn rất nhiều, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Sắp xếp xong bên này, Đường Thư Nghi lại bận rộn chuyện hội quán. Trang trí hội quán xong, bước tiếp theo là đào tạo bố trí nhân sự, sau đó là hoạt động thử nghiệm, tiếp nữa là khai trương. Mặc dù chuyện cụ thể giao cho người đi làm là được rồi, nhưng nàng vẫn phải đích thân làm kế hoạch tổng thể.
Nàng gọi Tề Nhị qua thương lượng chuyện này với hắn, ai biết Nghiêm Ngũ cũng theo đến.
"Thẩm thẩm, cháu ở nhà không có chuyện gì làm, cháu chạy vặt cho ngài được không?" Nghiêm Ngũ mỉm cười hi hi nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi vẻ mặt bất lực, người cũng đã tới rồi, nàng có thể không đồng ý sao? Chỉ có thể gật đầu. Nàng liệt kê từng việc tiếp theo phải làm ra, giao cho Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, bảo bọn họ trở về soạn quy tắc, sau đó thực hiện.
Hai người mang "bài tập về nhà" đến viện của Tiêu Ngọc Minh, thấy hắn đang cắn bút nghiến răng đọc sách, hai người lại nhìn bài tập trong tay, đồng thanh thở dài. Tề Nhị nói: "Giờ không cần đến thư viện đọc sách nữa, vẫn phải ngày ngày chào hỏi con chữ."