Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

473

Dương lão phu nhân buông xuống một tiếng thở dài: "Bây giờ không phải do ta quyết định, còn phải xem ý của hai huynh đệ bọn nó."

"Lão phu nhân," Ma ma ghé vào tai Dương lão phu nhân, thấp giọng nói, "Nô tỳ có lời đại nghịch bất đạo muốn nói."

Dương lão phu nhân quay đầu nhìn bà ấy: "Ngươi nói đi."

Ma ma cắn răng nói: "Không bằng… không bằng làm Thái sự mắc bệnh, bệnh không xuống được giường, hoặc là…" trực tiếp chết.

Dương lão phu nhân nghe xong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt vào nhau, Dương Hoa Xán chết bà ấy nhất định sẽ không đau buồn, mà chỉ có vui mừng. Nhưng mà, cái chết của ông ta có thể giải quyết được vấn đề sao?

"Ông ta chết hay không cũng không sao cả." Dương lão phu nhân nói: "Nhưng cho dù ông ta có chết, những việc ông ta đã làm trước kia cũng không thể xóa bỏ. Chỉ cần phủ Định Quốc Công tiết lộ chuyện này ra ngoài, ông ta dù có chết rồi, nhi tử tôn tử vẫn ta phải chịu tội thay cho ông ta."

"Cái này....."

Ma ma không nghĩ nhiều như vậy, nhất thời không biết làm thế nào. Qua một lúc bà ấy nói: "Nếu không ngài đến cầu Định Quốc Công phu nhân, ta thấy nàng là một người tốt bụng."

Dương lão phu nhân lại không cho là như vậy, Định Quốc Công phu nhân không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài, chỉ cần nhìn vào những chuyện trước đây của Nhị hoàng tử và Lương gia là biết. Khi đó Định Quốc Công vẫn còn "chết". Nhưng mà, có một tia hy vọng rằng bà ấy ấy cũng muốn thử.

"Ngươi đến phủ Định Quốc Công một chuyến, gửi bái thiếp cho Định Quốc Công phu nhân, ngày mai ta đến bái kiến." Dương lão phu nhân nói.

"Vâng."

Ma ma trả lời một tiếng rồi bước đi thật nhanh, Dương lão phu nhân đứng dậy đi xem bà tử được gửi về. Nhìn thấy cả người đầy máu, trong mắt cũng không có nhiều dao động. Thám tử bị bắt được, không bị đánh chết đã là chuyện tốt lắm rồi.

Bà ấy bước tới, nói với nha hoàn bên người: "Đi xem thử."

Nha hoàn vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của bà ta, sau đó nói: "Vẫn còn thở."

"Gọi dậy đi." Dương lão phu nhân nói.

Nha hoàn tát mạnh vào bà tử kia mấy cái, không lâu sau người tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bà ta kinh hoàng một trận, lại nhìn thấy người đứng trước mặt là Dương lão phu nhân, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương lão phu nhân xua tay bảo nha hoàn ra ngoài, bà ấy từ cao nhìn xuống bà tử hỏi: "Ở phủ Định Quốc Công có thám tính được gì không?"

Bà tử lắc đầu: "Nô tỳ ở ngoại viện, hậu viên kín như thùng sắt, căn bản không vào được. Thư phòng của Quốc Công gia cũng vậy, người bình thường cản bản không thể lại gần."

Trong mắt Dương lão phu nhân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng cái này lúc trước bà ấy cũng đoán được. Nếu bà tử này thật sự thăm dò được gì đó, Định Quốc Công phu nhân sẽ không đưa bà ta trở về.

"Ngươi dưỡng thương cho tốt, thương lành rồi ta sẽ phái người đưa ngươi ra ngoài." Dương lão phu nhân nói.

Bà tử nghe xong thì hai mắt đẫm lệ, bà ta còn cho rằng mình phải chết. Nhìn Dương lão phu nhân đi tới cửa, bà ta bỗng nhiên nói: "Lão phu nhân, nô tỳ biết một chuyện, không biết có hữu dụng với ngài hay không."

Dương lão phu nhân quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì?"

Bà tử cử động cơ thể đau nhức của mình, nói: "Nô tỳ nghe nói, từ sau khi Định Quốc Công trở lại, chưa từng nghỉ ngơi trong viện của Định Quốc Công phu nhân."

Dương lão phu nhân sững sờ, không ngờ tới đôi phu thê mặt ngoài ân ái như vậy, bên trong lại như vậy. Nhưng thế thì có làm sao, phu thê Đinh Quốc Công có ba hài tử, lợi ích của phủ Định Quốc Công và phủ Đường Quốc Công đan xen vào nhau, phu thê bọn họ cho dù có như nước với lửa, đối diện với bên ngoài cũng sẽ đứng cùng một trận tuyến.

"Ta biết rồi."

Dương lão phu nhân bước ra, trong lòng cảm khái, thế gian này nào có nam tử chung tình, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Dương Hoa Xán đối với Viên phi chẳng qua chỉ là không có được, lại không sớm ngày ở chung, trong lòng ông ta luôn giữ được dáng vẻ đẹp đẽ nhất của Viên phi mà thôi.

Nếu bà ấy và Dương Hoa Xán hòa ly, Viên phi thành hôn với ông ta, phỏng chừng sẽ là một loại kết quả khác. Hơn nữa, giống như Dương Hoa Xán đã nói, ông ta giúp đỡ Tứ hoàng tử nhiều như vậy, cũng có một phần lý do là vì ông ta.

Công lao phò trợ! Có thể bảo đảm Dương gia lại hưng thịnh thêm vài chục năm.

Dương lão phu nhân cười lạnh một tiếng, Dương Hoa Xán bị Viên phi và quyền thế làm mù mắt.

..........

Khi Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp Dương lão phu nhân gửi đến, nàng đang xem quần áo do Nghê Thường các mang tới. Không hổ là cửa tiệm có tú nương giỏi nhất Thượng Kinh, y phục làm ra đúng là không phải khác biệt bình thường.

Nàng cầm y phục Tiêu Ngọc Châu lên xem, "Con có muốn thử không?"

Tiêu Ngọc Châu vội vàng gật đầu, y phục lần này con bé vừa nhìn đã thích. Nhận lấy y phục Đường Thư Nghi đưa cho, con bé chạy nhanh đi thay.

Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn bóng lưng dần biến mất của con bé, sau đó quay đầu hỏi đùa Tiêu Hoài: "Quốc Công gia có muốn thử y phục của mình hay không?"

Ai biết lại nghe thấy hắn nói: "Cũng được thôi."

Đường Thư Nghi sững sờ, nàng chẳng qua chỉ nói đùa mà thôi, hắn lại thật sự đồng ý. Nhưng lời đã nói ra rồi, vậy cứ để hắn mặc thử, dù sao người gặp phiền phức cũng không phải là mình.

Tiêu Hoài nhận lấy y phục nàng đưa cho, đi về phía tẩm thất của nàng......

474

Tiêu Hoài lấy y phục mới đi vào tẩm thất của Đường Thư Nghi, bước chân của hắn cũng không nhanh, hắn nghĩ nếu lúc này Đường Thư Nghi gọi hắn lại, hắn sẽ đổi nơi thay y phục. Chẳng qua lúc đó có hơi xấu hổ mà thôi. Nhưng việc này cũng không có gì, hắn chủ động đuổi theo người ta, mặt phải dày lên một chút.

Chỉ là còn may, cho đến khi hắn bước vào tẩm thất, đều không nghe thấy giọng nói của Đường Thư Nghi. Khóe môi hắn bất giác nhếch lên, dường như phu nhân cũng không phải không có tình cảm với hắn.

Đứng giữa tẩm thất, hắn nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy trong căn phòng rộng lớn, mặc dù nội thất bằng gỗ lim lộ rõ vẻ nghiêm túc, nhưng những phối sức tinh xảo lại khiến toàn bộ căn phòng linh động hơn rất nhiều. Trên ghế gấm khéo léo để vào rất nhiều gối dựa, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hắn đã nói phu nhân và hắn tâm trí tương thông quả không sai! Nhìn xem, hai người họ đều thuộc kiểu người thích hưởng thụ.

Sau khi nhìn quanh phòng một vòng, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào chiếc giường to lớn. Chiều rộng của chiếc giường này ít nhất phải hơn hai mét, một người nằm thì sẽ cảm thấy cô đơn, hai người nằm thì vừa đẹp.

Nghĩ như vậy, mặt nóng ran lên. Hắn lập tức ngừng suy nghĩ của mình lại, đặt y phục lên giường, bắt đầu thay y phục. Cởi áo choàng trên người xuống, ánh mắt hắn lại phiêu về phía tủ đồ. Ừm, tủ đồ cũng rất lớn, để y phục của hắn vào cũng không có vấn đề gì......

Hắn ở đây "an bài" cuộc sống sau khi mình chuyển đến đây, Đường Thư Nghi đang ngồi ở bên ngoài cũng không bình tĩnh lắm. Thời cổ đại, khuê phòng của nữ tử không thể dễ dàng để cho nam tử khác vào, mặc dù nàng và Tiêu Hoài là phu thê, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa. Hai người bọn họ nhiều nhất là đang yêu đương, hơn nữa còn đang là giai đoạn đầu yêu đương.

Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, có vài chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nàng hẳn là nên chuẩn bị tâm lý trước.

Cầm chén lên nhấp một ngụm trà, đè nén những cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, nàng không muốn chính mình suy nghĩ lung tung, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Dù sao nàng đối với Tiêu Hoài người này, không ghét, thậm chí còn có chút yêu thích.

Lúc này, Thuý Vân từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm hai chiếc hộp tinh xảo, "Phu nhân, ngọc ngài muốn chạm khắc, sư phó đã làm xong rồi ạ."

"Đưa cho ta xem." Đường Thư Nghi duỗi tay ra nhận lấy chiếc hộp, mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc ngọc quan bằng dương chi bạch ngọc tinh xảo tinh tế nằm bên trong, bên trên còn chạm khắc hoa văn mây sấm, vô cùng khí thế. Nàng lại mở một chiếc hộp khác ra, là một miếng ngọc bội dương chi, mặt trên được chạm khắc hoa văn như trên ngọc quan.

"Đẹp quá." Thuý Vân cười nói.

Đường Thư Nghi cầm hai đồ vật lên, lại nhìn qua nhìn lại mấy lần, "Đúng là rất đẹp."

"Phu nhân, nàng vào đây một lát."

Giọng nói của Tiêu Hoài từ tẩm thất truyền đến, trái tim Đường Thư Nghi nhảy lên, nàng cảm thấy hôm nay Tiêu Hoài có chút ra vẻ.

Chỉ là nàng vẫn đứng dậy bước vào trong. Liền thấy Tiêu Hoài đứng trước giường, cúi đầu nghịch thắt lưng của mình, mà trên giường của nàng là y phục hắn cởi xuống. Trên ga giường màu xanh nhạt đặt trường bào màu đen lên trên có chút đột ngột.

"Ta không thắt được cái thắt lưng này, phu nhân giúp ta." Lúc này Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi cười như không cười liếc nhìn hắn, đặt ngọc quan và ngọc bội lên bàn, sau đó đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Hôm nay ta mới biết Quốc Công gia lại tâm cơ như vậy."

Bị nhìn thấu, Tiêu Hoài có chút xấu hổ, nhưng hắn vẫn giả vờ trấn định nói: "Vẫn là phu nhân hiểu ta."

Đường Thư Nghi bị sự mặt dày của hắn chọc cười, nhếch khóe môi lên cúi đầu buộc thắt lưng cho hắn. Giờ khắc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp đập của nhau, càng đừng nói đến hơi thở trên cơ thể đối phương.

Tiêu Hoài cử động cánh tay, muốn ôm lấy người vào trong ngực, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Hôm nay đã có một bước tiến lớn so với lúc trước, không thể được một tấc tiến một thước.

Đường Thư Nghi nghe tiếng tim đập của hắn, trái tim của mình cũng không nhịn được mà đập nhanh lên, mặt cũng khẽ đỏ ửng. Nàng gia tăng động tác của bàn tay. Nhanh chóng buộc chặt thắt lưng, sau đó lùi lại một bước.

Trái tim Tiêu Hoài cũng đập thình thịch thình thịch, để ngăn cản bản thân lại làm ra hành động vượt quá quy tắc, hắn cũng lùi lại một bước. Lúc này, hắn nhìn thấy hai món đồ bằng ngọc trên bàn, trái tim không tự chủ mà đập nhanh.

"Đó là thứ phu nhân muốn tặng ta sao?"

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, xoay người cầm miếng ngọc bích lên, tiến lên phía trước cột lên eo hắn. Lại nhìn về phía ngọc quan, đang lúc đang do dự không biết có nên đội cho hắn hay không, Tiêu Hoài lên tiếng: "Phu nhân đeo lên cho ta đi."

"Được." Nàng cũng muốn xem, khi hắn đeo đồ vật do mình thiết kế lên có đẹp hay không.

Tiêu Hoài ngồi ở mép giường, Đường Thư Nghi cầm ngọc quan đi tới, đứng giữa hai chân hắn, đầu tiên là cởi phát quan trên đầu hắn xuống, lại nhẹ nhàng đeo dương chi bạch ngọc quan lên.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, tư thế quá ám muội, tay của Đường Thư Nghi có chút run rẩy. Mà Tiêu Hoài lại nhìn nữ tử gần như dính sát vào vào mình, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, giờ khắc này hắn không muốn giữ cái gọi là khắc chế nữa. Cảm thấy nàng đã đeo phát quan cho mình xong, hắn vòng tay qua eo nàng, hơi dùng lực, làm nàng ngồi trên đùi của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK