Thư phòng rộng cửa sáng sủa, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã bắt đầu cầm bút viết chữ, nhưng Tiêu Ngọc Châu vẫn ngồi đó khóc, cứ khóc mãi khiến hai người kia đau đầu.
“Đừng gào nữa được không?” Tiêu Ngọc Minh buông bút nói: “Muội khóc thì được gì? Một mâm đồ ăn lớn như vậy, muội ăn có hết đâu, ta ăn mấy miếng thì làm sao?”
“Huynh kéo tóc ta, sao ta phải cho huynh đồ ăn của ta chứ?” Tiêu Ngọc Châu dùng tay lau nước mắt, vì trên tay còn dính nước rau củ nên khiến mặt con bé biến thành mặt mèo.
Tiêu Ngọc Minh không nghĩ tới con bé không cho mình ăn đồ ăn là vì mình kéo tóc nó, nhất thời cạn lời, chỉ đành nói: “Ta chỉ nựng một chút thôi mà.”
Tiêu Ngọc Châu trừng to đôi mắt đỏ hồng rống: “Đó là nựng sao? Búi tóc của ta bị huynh làm lệch rồi.”
Tiêu Ngọc Minh sờ mũi, lúc ấy hắn thấy búi tóc của tiểu nha đầu đáng yêu nên mới nghịch một chút, ai ngờ nha đầu lại tức giận, xem như hắn sai đi: “Được rồi, ta mua cài tóc cho muội được chưa, đừng khóc.”
“Ta không cần cài tóc của huynh, huynh thay ta viết <Đệ tử quy> ba lần là được.” Tiêu Ngọc Châu hừ một tiếng, dựa vào mắt nhìn của hắn, mua cài tóc chắc chắn rất khó coi.
“Không được.” Tiêu Ngọc Minh lập tức cự tuyệt, hắn vốn là người không thể ngồi yên, chép <Đệ tử quy> năm lần đã gần như lấy mạng hắn, huống chi là thêm ba lần.
“Được rồi.” Lúc này Tiêu Ngọc Thần lên tiếng: “Ngọc Châu chép hai lần, Ngọc Minh sáu lần, ta bảy lần.”
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh liếc nhau, đồng thanh nói với Tiêu Ngọc Thần: “Cảm tạ đại ca.”
Tiêu Ngọc Thần xua tay: “Mau viết đi.”
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều cầm bút bắt đầu viết chữ, trong phòng lập tức an tĩnh. Nếu như không thấy nước rau củ dính trên người bọn họ, ai thấy cảnh này cũng đều thấy đây là hình tượng huynh muội khắc khổ dụng công.
Thúy Trúc lắng nghe động tĩnh bên trong rồi trở về bẩm báo cho Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi nghe xong, trong lòng cũng nguôi giận một chút: “Xem ra Ngọc Thần cũng có chút tiến bộ.”
“Công tử tiểu thư còn nhỏ tuổi, ngài chậm rãi dạy dỗ là được.” Thúy Vân nhẹ giọng khuyên, Thúy Trúc ở bên cạnh cười hì hì nói: “Phu nhân lợi hại như vậy, nhất định có thể dạy dỗ ra tiểu thư công tử ưu tú nhất Thượng Kinh.”
Đường Thư Nghi bị nàng ấy chọc cười: “Ngươi chỉ biết nói ngọt.”
Chủ tớ ba người đều nở nụ cười, sau đó Đường Thư Nghi bắt đầu nghĩ đến vấn đề giáo dục Tiêu Ngọc Châu. Hài tử tám tuổi vẫn chưa định hình nhân sinh quan và giá trị quan, bây giờ bắt đầu dạy dỗ cũng không muộn.
Chỉ là phải dạy thế nào?
Tiêu Ngọc Thần còn có năng lực suy xét, giảng đạo lý cho hắn hắn vẫn hiểu, rèn dũa một chút là có thể chấn chỉnh được. Nhưng Tiêu Ngọc Châu mới tám tuổi, nàng chưa từng chăm sóc nuôi dạy hài tử nhỏ tuổi như vậy. Còn có Tiêu Ngọc Minh, là đứa vô tri vô giác, đến cả thân muội muội cũng động thủ được.
Nhất thời không nghĩ được biện pháp nên chỉ đành gác sang một bên.
Bên này nàng đang suy nghĩ làm sao để giáo dục hài tử thì bên ngõ Mai Hoa bây giờ đang rất náo nhiệt.
Một bà tử trắng trẻo mập mạp đang gân cổ hô to: “Chuyện này thật quá vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt mà dám phá nhà chủ nhân ta, các vị hàng xóm láng giềng, mọi người đều phải làm chứng...”
Bà ta hô to gọi nhỏ như thế đã khiến không ít người vây quanh, còn có người đứng ngoài cửa dòm vào bên trong, chỉ thấy hòn non bộ, xích đu trong sân đều bị đạp đổ, hai cánh cửa phòng cũng bị phá hư...
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngươi không thấy sao?”
“Không thấy, ngươi biết là ai làm không?”
“Thấy, nhưng không thể nói.”
...
Người vây quanh trước cửa nhà bắt đầu bàn tán sôi nổi, bà tử kia thấy đã đạt được kết quả như mong đợi, bèn khóa cửa nhà rồi rời đi. Sau nửa canh giờ, Kinh triệu doãn Đặng Quý Đồng nhận được đơn kiện của phủ Vĩnh Ninh hầu, kiện Lương nhị gia Lương Kiện An xâm nhập nhà dân.
Đặng Quý Đồng xem xong đơn kiện chỉ cảm thấy đau đầu, Kinh triệu doãn Thượng Kinh như hắn thật không dễ dàng mà, ở đây quyền quý tụ hội, đắc tội người nào cũng không được.
Giống hiện tại, Vĩnh Ninh hầu là tước vị Nhất phẩm, cho dù Vĩnh Ninh hầu đã chết nhưng Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng là Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân, một quan Ngũ phẩm như hắn sao có thể đắc tội? Còn Lương phủ, là nhà mẹ đẻ của Quý phi, cũng không đắc tội được!
32
Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đụng phải loại chuyện mấy nhà quyền quý gây sự với nhau, vẫn xem như có chút kinh nghiệm. Hắn cầm đơn kiện ngồi kiệu đến Lương phủ.
Lúc này tại Lương phủ, Lương nhị gia đang nghe thủ hạ báo cáo tình huống.
“Năm đó Liễu Ngọc Sơn bị chém đầu, sau ba ngày toàn bộ nữ quyến Liễu đều bị bán đi. Nô tài cho người tra xét ghi chép bán người lúc đó, lại không thấy tên Liễu Bích Cầm, đi hỏi mới biết Liễu Bích Cầm đã bệnh chết trong đại lao.”
“Bệnh chết?” Lương nhị gia không tin: “Sao lại trùng hợp như vậy?”
“Nô tài cũng nghĩ vậy nên mới tra thêm ghi chép liên quan. Trong đó có ghi sau khi Liễu Bích Cầm chết, thì đã bị chủ sự Thục Tội Xứ Tiết Cát và lao đầu Phan Sơn đem tới bãi tha ma.”
Lương nhị gia lẩm bẩm hai cái tên Tiết Cát và Phan Sơn, thủ hạ kia nghe vậy lại nói: “Tiết Cát xuất thân từ dòng phụ phủ Võ Dương bá, Phan Sơn bây giờ chỉ một thân một mình. Nô tài tìm Tiết Cát hỏi thăm tình huống, hắn một mực nói Liễu Bích Cầm đã chết, bị hắn ném tới bãi tha ma. Nô tài không tìm được Phan Sơn, hắn thiếu nợ cờ bạc rất nhiều, nghe nói dạo này đang đi đâu đó trốn nợ.”
“Hừ!” Lương nhị gia cười lạnh: “Sao có thể trùng hợp như vậy, Phan Sơn trốn nợ cờ bạc.”
“Không tìm được Phan Sơn, nô tài thử thăm dò Tiết Cát xem sao.” Thủ hạ kia nói.
“Ngươi dùng bạc đút lót xem sao, nói miệng không được thì dùng vũ lực, đừng để lại nhược điểm.” Lương nhị gia không nghĩ tới phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ giải quyết mọi chuyện sạch sẽ như vậy.
Thủ hạ vừa đi được một lúc thì quản gia vào báo Kinh triệu doãn Đặng Quý Đồng tới. Lương nhị gia nghe xong thì nhíu mày, sai người mời Kinh triệu doãn Đặng Quý Đồng vào trong.
Đặng Quý Đồng thấy Lương nhị gia thì cười nói vài câu thông thường rồi đưa đơn kiện của phủ Vĩnh Ninh hầu qua cho hắn ta. Lương nhị gia xem xong thì tức giận xé đơn kiện: “Phủ Vĩnh Ninh hầu vu cáo.”
Hắn ta không ngờ mới chỉ như vậy mà phủ Vĩnh Ninh hầu đã chạy tới chỗ Kinh triệu doãn tố cáo mình. Đây là ý của Vĩnh Ninh hầu phu nhân hay là của Đường quốc công?
Đặng Quý Đồng cười hùa: “Phủ Vĩnh Ninh hầu có nhân chứng, cũng có vật chứng.”
“Nhà ta một nô tài chạy trốn, lại trốn vào tòa nhà kia.” Lương nhị gia lúc này đã bình tĩnh lại, nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước.
Đặng Quý Đồng lại cười: “Ai nha, thì ra là hiểu lầm a. Hay là ngài tới phủ Vĩnh Ninh hầu nói rõ ràng rồi bồi thường, ta tin Vĩnh Ninh hầu phu nhân cũng không cắn chặt không buông đâu.”
“Bồi thường cái gì?” Lương nhị gia kinh ngạc hỏi, bọn họ không hề chạm vào bất cứ thứ gì trong nhà đó.
Đặng Quý Đồng lấy ra một danh sách rồi nói: “Chính là hòn non bộ bị đạp đổ kia, hòn non bộ đó được vận chuyển từ núi Phổ Đà về, mỗi một hòn đá đều đã được cao tăng Phổ Đà Tự khai quang. Còn có mấy con cá đã chết, đó là cá xích lân, vô cùng quý giá. Còn một số gia cụ bằng gỗ nam nữa. Tổng giá trị là ba vạn lượng bạc trắng.”
“Đánh rắm, ba vạn lượng, Đường Thư Nghi nàng sao không bay lên trời luôn đi?” Lương nhị phu nhân hùng hổ đi đến.
Nàng ta vốn định tới hỏi Lương nhị gia đã điều tra chuyện của Liễu Bích Cầm tới đâu rồi. Vừa mới tới cửa thư phòng mới biết Lương nhị gia đang tiếp khách, nàng ta không tiện vào trong nên mới đứng chờ bên ngoài, đồng thời nghe lỏm cuộc nói chuyện.
Nghe tới đoạn phủ Vĩnh Ninh hầu tố cáo bọn họ, còn đòi bồi thường ba vạn lượng thì không nhịn được nữa nên mới vọt vào trong.
Lương nhị gia cảm thấy thật mất mặt, nữ nhân dám xen vào chuyện nam nhân, truyền ra ngoài thì sẽ bị người khác nói như thế nào đây. Nhưng còn có người ngoài nên hắn ta không tiện phát tác, chỉ có thể chờ tiễn Đặng Quý Đồng đi rồi lại nói.
Đặng Quý Đồng cũng biết bản thân không tiện ở lại đây nên mỉm cười cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại phu thê hai người. Lương nhị phu nhân hoàn toàn không cố kỵ gì nữa, hừ một tiếng nói: “Ba vạn lượng, Đường Thư Nghi nghĩ hay thật, một văn tiền cũng không có đâu.”
“Không bồi thường thì nàng ta có rút đơn kiện không?” Lương nhị gia cũng không muốn bồi thường, ba vạn lượng cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng rõ ràng phủ Vĩnh Ninh hầu có chuẩn bị mới đến
“Không rút đơn kiện thì báo cho Quý phi, nói cho Hoàng Thượng, xem nàng ta có rút đơn hay không!” Lương nhị phu nhân không hề sợ hãi, nhà bọn họ có một sủng phi, còn có hoàng tử, sợ cái gì?
Lương nhị gia cũng không muốn bồi thường, bồi thường chứng tỏ nhà họ đang nhận thua phủ Vĩnh Ninh hầu. Hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Để nàng ta yên mấy ngày đi đã.”