Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

451

Nhưng vết thương vừa được băng bó xong, quản gia đến bẩm báo: "Vương gia, trong cung truyền thánh chỉ đến."

Đoan thân vương nặng nề hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Đến tiền sảnh, thấy Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đã đến. Hắn ta đứng trước mặt Giai Ninh quận chúa, chỉ vào trán nói: "Nhìn đi, ngươi nhìn đi! Bổn vương vì ngươi mà phải gánh tội này."

Giai Ninh quận chúa cạn thấy cạn lời, nàng ấy nói: "Phụ thân, Tiêu công công vẫn còn đang đợi truyền chỉ. Chuyện ngài bị thương như thế nào, chúng ta lát sau lại nói có được không?"

Đoan thân vương lại nặng nề hừ một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Khang Thịnh nói: "Truyền chỉ đi."

Tiêu Khang Thịnh cũng không nói nên lời, lúc trước cũng đã nghe nói Đoan thân vương là người hồ đồ, bây giờ mới thật sự tận mắt nhìn thấy. Chỉ là còn may, hai hài tử trông có vẻ đều rất tốt.

Đợi Đoan thân vương và tỷ đệ hai người quỳ xuống, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ rồi rời đi. Đoan thân vương đứng lên, nhìn Giai Ninh quận chúa nói: "Ngươi cùng ta tới thư phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Dáng vẻ của hắn ta như muốn hưng sư vấn tội, Lý Cảnh Hạo vội vàng chắn trước mặt tỷ tỷ, "Phụ thân có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi."

Đoan thân vương thấy cậu bé phòng bị hắn ta như phòng trộm, tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp ch ết cậu bé. Nhưng nghĩ đến chính mình chỉ còn lại một nhi tử là cậu bé, hắn ta vẫn nhịn xuống, nhưng miệng vẫn nói: "Chẳng lẽ ta còn có thể ăn thịt nó sao?"

Lý Cảnh Hạo bày ra vẻ hắn ta đúng là có khả năng ăn thịt tỷ tỷ của mình, Đoan thân vương tức đến muốn chết.

"Cảnh Hạo, tỷ không sao, đệ về viện của mình trước đi."

Giai Ninh quận chúa cho cậu bé một ánh mắt trấn an, sau đó đi theo Đoan thân vương đến thư phòng. Vừa ngồi xuống, Đoan thân vương ba la ba la mà kể lại chuyện đã xảy ra trong ngự thư phòng, sau đó nói: "Ta vì hôn sự của ngươi, chịu phải tội lớn như vậy, ngươi về sau không được nói đến… không được nói đến chuyện nón xanh kia."

Giai Ninh quận chúa không biết nên khóc hay nên cười, Hoàng thượng và phụ vương của nàng ấy không hổ là thân đường huynh đệ, làm việc đúng là không có chút quy tắc nào. Chẳng qua nàng cũng đã chiếm được tiện nghi, vậy cứ nhân nhượng phụ vương nàng ấy một chút đi.

Nàng ấy đứng dậy hành lễ nói: "Cảm tạ phụ vương bảo vệ, ngài đối xử tốt với nữ nhi, nữ nhi đều nhớ kỹ. Chỉ cần về sau người không làm những chuyện hại con và đệ đệ, chuyện ngài nói con tất nhiên sẽ không nói ra."

Đoan thân vương giơ tay chỉ vào nàng ấy: "Phủ Lễ Quốc Công ngoại trừ mẫu thân ngươi, chẳng có mấy kẻ thông minh. Bổn vương tự biết mình không thông minh lắm, ngươi rốt cuộc là giống ai chứ?"

Giai Ninh quận chúa: "Có lẽ con giống tổ phụ."

Đoan thân vương lại nặng nề hừ một tiếng, sau đó đứng dậy rời khỏi thư phòng, hắn ta phải trở về dưỡng thương.

Giai Ninh quận chúa về viện của mình, mở thánh chỉ ra đặt ở trước mặt, cẩn thận đọc kỹ từng từ từng chữ. Có đạo thánh chỉ này, nàng ấy và Tiêu Ngọc Thần hoàn toàn trói buộc với nhau. Nghĩ đến khi ở chung với Tiêu Ngọc Thần lúc trước, rồi lại nghĩ đến Quốc Công phu nhân hào phóng đại khí lại biết nhìn xa trông rộng, khóe môi của nàng ấy bất giác cong lên.

Tương lai có thể thực sự rất tốt.

Cất thánh chỉ đi, nàng ấy lấy giấy bút ra, cẩn thận viết lại những chuyện xảy ra ở ngự thư phòng mà Đoan thân vương nói lại cho nàng ấy nghe, sau đó đưa cho tỳ nữ bên người, "Ngươi đến phủ Định Quốc Công đưa bức thư này cho Tiêu thế tử."

Nếu như đã định sẵn sau này thành người một nhà, vậy thì cũng phải thường xuyên trao đổi tin tức.

Tỳ nữ cầm thư nhanh chóng đến phủ Định Quốc Công, thị vệ mở cửa vừa nghe nàng ấy là tỳ nữ của Giai Ninh quận chúa, lập tức gọi người dẫn nàng ấy vào trong. Bởi vì Tiêu Ngọc Thần ra ngoài đi săn, nữ tỳ liền đưa thư cho Trường Phong. Đợi người rời đi, Thường Phong nhìn bức thư trên tay, trên mặt nở nụ cười hiền hoà, thế tử nhà bọn họ và Giai Ninh quận chúa đã bắt đầu trao đổi thư từ rồi.

Bên này, Đường Thư Nghi nghe nói Giai Ninh quận chúa gửi thư tới, cũng cười vui vẻ. Nàng nói với Tiêu Ngọc Châu đang ngồi bên cạnh: "Thứ gọi là nhân duyên ấy mà, có khi chính là trời định."

Tiêu Ngọc Châu nghe lời nàng nói, nghiêng đầu suy nghĩ: "Nhân duyên của Nhị ca con mặc dù có tính toán, nhưng Tạ tỷ tỷ cũng rất tốt."

Đường Thư Nghi nghĩ đến Tạ Hi Hoa, lại mỉm cười: "Chỉ cần Nhị ca con thích, các khác đều không quan trọng."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, Đường Thư Nghi nhẹ giọng nói với con bé, "Con người đều ích kỷ, dưới tình huống không quen thuộc, đều sẽ suy xét vấn đề dựa trên lợi ích cá nhân, chuyện này không có gì đáng trách, nương con đều như vậy. Chỉ là sau khi trở thành người thân quen, nếu lúc nào cũng đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, vậy thì không thể qua lại nữa."

Tiêu Ngọc Châu cau mày suy nghĩ một hồi, lại nói: "Vậy Tạ tộc trưởng kia lúc nào cũng trù tính mọi chuyện cũng không coi là sai?"

Đường Thư Nghi gật đầu: "Nhưng khi ở chung với những người như ông ấy, phải cực kỳ thận trọng."

"Vâng, ông ấy là lão hồ ly." Tiêu Ngọc Châu nói.

Đường Thư Nghi nghe xong thì cười lớn, sau đó nói: "Làm việc với những lão cáo già như vậy, con chỉ cần giữ vững nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, không nhường bước, sẽ không phải chịu thiệt lớn."

Tiêu Ngọc Châu thầm nhẩm lại trong lòng mấy lần, giữ vững nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, không nhường bước. Đường Thư Nghi thấy con bé nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt hài lòng, ba hài tử nhà nàng đều rất ngoan.

Trong lúc nói chuyện, sắc trời dần tối sầm lại, ba nam nhân đi săn cũng trở về. Chủ soái một quân đã ra tay đương nhiên thu hoạch phong phú, phụ tử ba người săn một được con nai, một con lợn rừng, ba con chim núi, còn có hai con thỏ.

Đường Thư Nghi nhìn một đám con vật, mỉm cười nói: "Quốc Công gia đã vất vả rồi."

Nụ cười của nàng trong màn đêm giá lạnh càng hiện vẻ đặc biệt ấm áp. Tiêu Hoài bất giác đi đến bên cạnh nàng, mỉm cười nói: "Hôm nay gặp một con hồ ly trắng như tuyết, vốn dĩ muốn bắt lấy để làm áo choàng cho phu nhân, nhưng nó lại chạy mất, lần sau ta sẽ săn nó cho phu nhân."

Nam tử tuấn lãng tiêu sái, thấp giọng nói chuyện như muốn lấy lòng, dù là ai cũng không chịu được, trái tim Đường Thư Nghi cũng như được bao bọc trong gió xuân, rất ấm áp. Nàng mỉm cười nói: "Được."

Tiêu Hoài nghe thấy nàng đồng ý, trong lòng thầm nghĩ trước tết phải săn được một con hồ ly trắng, để năm mới phu nhân mặc áo choàng do hắn tặng.

452

Cả nhà vào trong phòng, hạ nhân vội vàng thu thập đồ săn được, không lâu sau trên bàn ăn đặt một nồi lẩu nóng hầm hập, còn có thịt mà Tiêu Hoài bọn họ săn được. Cả gia đình ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn cơm.

"Đại ca, Giai Ninh quận chúa chiều nay gửi thư cho huynh." Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích nói với Tiêu Ngọc Thần.

Mặt Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ, đang định nói gì đó, lại nghe thấy Tiêu Ngọc Minh nói: "Đại tẩu đối xử với đại ca tốt thật đấy!"

Mặt Tiêu Ngọc Thần càng đỏ hơn, "Không được nói nhảm."

"Ò, bây giờ gọi đại tẩu thì sớm quá, về sau lại gọi."

Tiêu Ngọc Minh vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn cho vào miệng, Tiêu Ngọc Châu ngồi bên cạnh cười khúc khích, Tiêu Ngọc Thần đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn hai người. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thấy ba hài tử náo nhiệt như vậy, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.

"Phu nhân có muốn thưởng thức chút rượu không?"

Hôm nay Tiêu Hoài rất vui, muốn nhâm nhi vài ly. Đường Thư Nghi cảm thấy trong bầu không khí này nhâm nhi vài ly rượu càng thêm vui, liền gọi Thuý Trúc Thuý Vân mang rượu đến. Tiêu Hoài cầm bình rượu rót một ly cho Đường Thư Nghi, thấp giọng hỏi: "Phu nhân tửu lượng thế nào?"

Đường Thư Nghi nghĩ nghĩ, từ khi xuyên đến đây nàng gần như chưa từng uống rượu, tất nhiên cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu, lắc đầu nói: "Không biết."

Tiêu Hoài liền hiểu, "Vậy nay phu nhân vừa tiện nhâm nhi vài ly."

Đường Thư Nghi nâng ly rượu lên, Tiêu Hoài cũng nâng ly rượu của mình lên, chạm ly vào nhau, cùng nhau ngẩng đầu uống cạn. Tiêu Hoài đặt ly rượu trong tay xuống, gắp thêm thức ăn đặt vào cái đ ĩa trước mặt Đường Thư Nghi, "Phu nhân cảm thấy thế nào?"

"Nhẹ hơn một chút." Đường Thư Nghi thành thật nói.

Rượu thời cổ đại so sánh với thời hiện đại đúng là quá nhẹ. Tiêu Hoài cũng cảm thấy như vậy, hắn nói: "Nếu phu nhân thích rượu mạnh hơn, ta nghĩ cách làm một ít."

Đường Thư Nghi nhìn hắn mỉm cười: "Chẳng lẽ Quốc Công gia còn biết làm rượu?"

Tiêu Hoài: "Lúc trước từng đọc được một cách ủ rượu không tồi ở trong sách."

Nói xong hắn lại cầm ly rượu lên, Đường Thư Nghi thấy vậy nâng ly lên chạm vào ly của hắn, hai người lại cạn ly. Cứ như vậy, hai người vừa uống vừa nói chuyện.

Bên kia ba huynh muội còn đang đùa giỡn, thấy phụ mẫu như vậy, đều trộm nghe hai người nói chuyện, không dám làm phiền dù chỉ một chút. Bữa ăn vô cùng ấm áp, từ phòng ăn về đến tiểu hoa sảnh, người một nhà lại ngồi xuống nói chuyện với nhau. Một lúc sau, ba huynh muội đều kiếm cớ rời đi, lại chỉ còn lại hai người Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi.

Mặc dù rượu bọn họ uống tối nay không mạnh, nhưng cũng là rượu, lúc này mặt của Đường Thư Nghi hơi đỏ, cả người cũng cảm thấy nóng hầm hầm. Nàng khẽ xắn vạt tay áo lên, để lộ một nửa cánh tay trắng nõn, dưới ánh sáng mờ ảo trông vô cùng tinh tế mềm mại.

Tiêu Hoài liếc mắt một cái, ép buộc bản thân nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh mắt vẫn bất giác nhìn về phía khuôn mặt của nàng. Mỹ nhân dưới ánh đèn, giờ khắc này phu nhân quý phái như hoa, thiếu đi vài phần cường thế, nhiều thêm vài phần tuỳ tính, giống như hải đường trong ngày xuân, kiều diễm lại mang thêm chút tiêu sái, khiến trái tim hắn không tự chủ được mà điên cuồng đập mạnh.

Hắn nâng chén lên nhấp một ngụm trà, nhưng nước trà ấm áp không thể làm dịu đi cơn khô nóng trong lòng hắn. Chậm rãi thở ra một hơi, hắn đứng dậy nói: "Sắc trời không còn sớm, phu nhân cũng nên nghỉ ngơi sớm."

Vừa nói hắn vừa đứng dậy đi ra ngoài, hắn sợ nếu ở lại nhiều hơn một chút sẽ làm ra vài hành động thất lễ.

Bước chân của Tiêu Hoài có chút hoảng loạn đi ra, Đường Thư Nghi nhìn rèm cửa đang đung đưa, cúi đầu cười nhẹ. Cảm giác yêu đương cũng.... khá tốt.

Tiêu Hoài bước ra khỏi cửa phòng, gió lạnh bên ngoài vừa thổi đến, cảm giác khô nóng trong nội tâm và thân thể giảm đi không ít. Hắn không nhịn được bật cười, nói ra hắn cũng đã mấy chục tuổi rồi, không ngờ tới còn có lúc xúc động như vậy.

Hắn sải bước ra khỏi Thế An Uyển, bên cửa sổ phòng Tiêu Ngọc Châu, ba cái đầu chen chúc nhau. Nhìn bóng lưng hắn biến mất trong màn đêm, ba huynh muội đều nặng nề thở dài một hơi.

"Tại sao lại rời đi chứ?" Tiêu Ngọc Châu gục xuống ghế nói.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều tỏ vẻ bất lực, Tiêu Ngọc Châu lại nói: "Buổi tối nhìn thấy phụ mẫu hai người thầm thầm thì thì, muội còn tưởng đã hoà giải rồi."

"Muội có nghe thấy phụ mẫu nói gì không?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.

Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Có vài câu giọng nói của phụ mẫu vô cùng nhỏ, muội cảm thấy là cha đang xin lỗi nương."

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh cũng cảm thấy như vậy, nhưng cho dù hai người chưa hòa giải, bọn họ cũng không thể làm gì. Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài, "Muộn rồi, về nghỉ ngơi thôi."

Hắn còn đang nóng lòng muốn trở về đọc thư của Giai Ninh quận chúa đây.

Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều đoán được suy nghĩ của hắn, ở phía sau cười. Tiêu Ngọc Thần không quan tâm bọn họ, sải bước trở về viện của mình. Nhìn thấy Trường Phong, hắn liền hỏi: "Thư đâu?"

"Nô tài để trong thư phòng của ngài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK