Mục lục
Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

565

Vẻ mặt Đường Thư Nghi bình tĩnh nói, "Cái chết của Lương gia và Nhị hoàng tử, mặc dù có liên quan tới phủ Quốc Công ta, nhưng tạo thành kết quả như vậy, sao lại không phải do các ngươi?"

Đối với Lương quý phi, nàng lại không có quá nhiều ác cảm.

Lương quý phi mỉm cười, rất bình tĩnh. Nàng ta tiến lên một bước nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi thắng tất nhiên có thể đứng ở chỗ này nói tất cả đều là do chúng ta không đúng."

Đường Thư Nghi đứng yên không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bước chân đang đi tới của nàng ta, nói: "Ngươi gọi ta lại không đơn giản là muốn nói những lời này nhỉ?"

"Ngày mai ta sẽ dọn ra Hoàng cung - nơi đã giam giữ ta nhiều năm, ra ngoài đi dạo, không ngờ lại gặp Đường đại nhân ngài, đột nhiên cảm thấy có rất nhiều cảm khái." Lương quý phi lại tiến lên một bước nói.

Đường Thư Nghi vẫn đứng đó không nhúc nhích, nàng nói: "Thật ra ta nên chúc mừng ngươi, dọn ra khỏi cái lồng giam này, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới."

Những gì nàng nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, tiên Hoàng đế đã chết, mặc dù những cung phi không có chỗ dựa vào, nhưng địa vị vẫn còn đó. Ít nhất người bình thường không dám bắt nạt bọn họ. Không có sự ràng buộc của hậu cung, các nàng hoàn toàn thuận theo tâm ý của mình mà sống.

Nói câu khó nghe, cho dù các nàng trộm nuôi nam sủng, chỉ cần không lầm ầm ĩ ra bên ngoài, đều sẽ không có ai quan tâm. Đường Thư Nghi cũng không ghét Lương quý phi, thậm chí hy vọng nàng ta xuất cung có thể sống tốt.

Nhưng tất cả còn phải xem nàng ta lựa chọn như thế nào.

"Ha ha, bắt đầu một cuộc sống mới?" Lương quý phi mỉm cười, lại tiến lên hai bước, "Đường Thư Nghi, nếu như nhi tử nữ nhi phu quân của ngươi đều chết, ngươi có thể bắt đầu một cuộc sống mới không?"

Đường Thư Nghi nhìn nàng ta, giờ khắc này hai ngươi chỉ cách nhau vài bước, nàng thậm chí còn nhìn thấy cơ mặt Lương quý phi đang siết chặt. Trầm mặc phút chốc, nàng nói: "Trên thế giới này không có nhiều nếu như, ta chỉ cầu làm mọi chuyện đều không thẹn với lương tâm. Lúc đầu ân oán giữa chúng ta, ta cũng cũng không thẹn với lương tâm."

"Không thẹn với lương tâm?" Vẻ mặt Lương quý phi mang theo ý tàn nhẫn, "Nếu như không phải ngươi ra tay hết lần này đến lần khác, đệ đệ ta, nhi tử ta, làm sao sẽ chết?"

Đường Thư Nghi: "Bọn họ ra tay với chúng ta, ta trả lại cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa Nhị hoàng tử không phải do nhi tử ta giết, ngươi rất rõ."

“Đúng, ta rất rõ, Nhưng cái chết của nhi tử ta có quan hệ với nhi tử ngươi, ngươi cũng không thể phủ nhận đi?” Lương quý phi lại tiến lên một bước, "Hoàng đế, Đại hoàng tử đều tham gia trong đó, ta đều đã báo thù bọn họ rồi."

Đường Thư Nghi nhíu mày, "Cái chết của phế đế có liên quan đến ngươi?"

"Đúng vậy, nếu không sao y lại bị Tiêu Hoài chọc tức dễ dàng như vậy?" Lương quý phi ha ha cười lớn nói: "Ngày nào ta cũng mang một bát canh thuốc đến cho y, y còn nói canh uống ngon, ngươi nói có nực cười hay không."

Đường Thư Nghi đứng đó không lên tiếng, Lương quý phi tự cười lên, cười đến mức nước mắt chảy ra. Đột nhiên nàng ta rút một con dao ra đâm về phía Đường Thư Nghi. Đường Thư Nghi đã chuẩn bị từ sớm, đang định giơ chân lên đá, nhưng nàng vừa giơ chân lên liền bị người ra sau chặn trước người nàng.

Nàng loạng choạng bước hai bước, nhìn kỹ, thấy Lý Cảnh Tập đang nắm tay nàng, đứng trước mặt Lương quý phi đang bị đ è xuống nói: "Lương thị hành thích trẫm, tru di cửu tộc."

"Hahahaha..."

Lương quý phi cười lên, sau đó nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi có biết không? Ta rất ghen tỵ với ngươi, đặc biệt ghen tỵ ngươi. Ngươi có hài tử nghe lời, phu quân trung trinh bất khuất, còn có thể lấy thân phận nữ tử vào triều làm quan. Nhưng ta lại hận ngươi, nếu như ngươi không thông minh như vậy, đệ đệ ta, nhi tử ta sẽ không chết. Cho nên, ngươi nên chết cùng ta."

Đường Thư Nghi không để ý đến nàng ta, đi tới trước mặt Lý Cảnh Tập, nhìn cánh tay hắn nhiễm máu hỏi: "Thế nào rồi?"

Lý Cảnh Tập lắc đầu, "Chỉ là vết thương ngoài da."

"Mau đi băng bó." Đường Thư Nghi kéo Lý Cảnh Tập đến ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập ngoan ngoãn đi theo. Hai người vừa mới đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng rối loạn, hai người quay đầu lại thì thấy Lương quý phi thất khiếu chảy máu nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, dáng vẻ kia không phải kh ủng bố một cách bình thường.

"Đi thôi." Đường Thư Nghi kéo Lý Cảnh Tập tiếp tục đi về phía trước, miệng nói: "Sau này đừng lỗ m ãng như vậy, thân phận của ngài giờ đã khác với quá khứ, bên người có thị vệ đi theo, chuyện nguy hiểm để bọn họ làm là được rồi."

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Thật ra lúc đó hắn căn bản không nghĩ nhiều, nhìn thấy Đường Thư Nghi gặp nguy hiểm, vô thức lao qua.

Rất nhanh hai người đã đến ngự thư phòng, thái y cũng vội vàng chạy tới, lập tức tới băng bó cho Lý Cảnh Tập. Thấy miệng vết thương không sâu lắm, Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm. Đợi thái y rời đi, nàng ngồi đối diện Lý Cảnh Tập nói: "Mặc dù vết thương không sâu, nhưng cũng phải để ý, mọi chuyện nghe theo thái y."

Lý Cảnh Tập nặng nề gật đầu: "Ta biết rồi."

Đường Thư Nghi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, suýt nữa nhịn không được mà sờ đầu hắn. Nói không cảm động là giả, nàng không nghĩ tới hài tử này có thể trong giây phút nguy hiểm, xả thân cứu nàng.

"Thái hoàng thái hậu giá đáo."

Một giọng nói truyền đến, sau đó Thái hoàng thái hậu vội vàng bước vào, nhìn thấy vết thương trên cánh tay Lý Cảnh Tập, liền đau lòng mà hỏi có đau hay không. Lý Cảnh Tập mỉm cười nói không sao với bà ấy.

Lúc này Đường Thư Nghi đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng thượng vì cứu thần mới phải chịu thương, thần....."

"Ai da, được rồi được rồi," Thái hoàng thái hậu xua tay nói: "Không có người ngoài, không cần làm mấy cái lễ nghi phiền phức này. Cảnh Tập vẫn luôn nhớ đến ân tình của ngươi, cứu ngươi cũng là tâm ý của nó."

Trong lòng Đường Thư Nghi rất phức tạp, thật ra lúc đầu nàng giúp Lý Cảnh Tập, càng nghĩ đến việc đầu tư nhiều hơn. Chỉ là sau này chỉ dạy hắn lại có thêm chút nghĩa tình.

"Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa." Nàng nói.

Thái hoàng thái hậu xua tay để nàng ngồi xuống, nói: "Ta cũng không ngờ tới Lương thị lại làm ra loại chuyện như vậy, nàng ta có người ở bên ngoài, nhất định phải bảo Định Quốc Công nhanh chóng dọn dẹp hết."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Vâng, thần sẽ phái người nói với chàng ấy."

566

Thái hoàng thái hậu ở lại ngự thư phòng một lúc rồi rời đi, Lý Cảnh Tập nói hắn không sao có thể bắt đầu dạy, Đường Thư Nghi liền giảng bài cho hắn.

Giảng được một nửa, Tiêu Hoài vội vàng đi tới, tiến vào thư phòng hành lễ với Lý Cảnh Tập, sau đó nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Nàng thế nào rồi? Có bị thương hay không?"

"Ta không sao, Cảnh Tập mới có chuyện." Đường Thư Nghi nói.

Tiêu Hoài lại cẩn thận đánh giá nàng một lượt, thấy nàng thật sự không có chuyện mới quay đầu nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Lần này may mà có Hoàng thượng."

Lý Cảnh Tập vội vàng nói: "Cũng là ta lỗ m ãng, thật ra sư phụ đã đề phòng từ sớm."

"Chuyện này cũng trách ta," Tiêu Hoài vẻ mặt tự trách, "Sớm nên nghĩ đến Lương thị kia sẽ cá chết lưới rách."

"Ở bên ngoài nàng ta vẫn còn người, chàng đã động tay chưa?" Đường Thư Nghi hỏi hắn.

Tiêu Hoài ngồi xuống, "Ta bảo Ngọc Minh đi rồi."

Nghe hắn nói như vậy, Đường Thư Nghi cũng yên tâm, sau đó giảng bài cho Lý Cảnh Tập, Tiêu Hoài cũng ngồi ở bên cạnh nghe. Buổi trưa Lý Cảnh Tập giữ hai người ở trong Hoàng cung ăn cơm, Thái hoàng thái hậu cũng qua ăn.

Ăn xong, Đường Thư Nghi lại giảng bài Lý Cảnh Tập, để lại cơ hội cho mẫu tử hai người nói chuyện.

Trong một gian phòng ở thiên điện, mẫu tử hai người ngồi đối diện nhau. Thái hoàng thái hậu thở dài nói: "Hài tử Cảnh Tập kia trọng tình trọng nghĩa, lúc trước nói với ta chuyện phong phụ thân của nó là Tiêu Dao Vương làm hoàng đế, ta từ chối. Ta nói với nó, con còn sống không muốn làm Hoàng đế, chết rồi tất nhiên cũng không muốn treo danh hào Hoàng đế."

Tiêu Hoài vâng một tiếng, "Thư Nghi không nhìn lầm, là một hài tử rất tốt."

Thái hoàng thái hậu mỉm cười: "Trong mắt con Thư Nghi có chỗ nào không tốt?"

Tiêu Hoài có chút ngượng ngùng, khụ một tiếng nói: "Nhi tử cảm thấy bây giờ rất tốt."

Thái hoàng thái hậu cũng không trêu chọc hắn nữa, nói: "Con nói có nên định hôn cho Cảnh Tập và Ngọc Châu không, nếu không không bao lâu nữa chắc chắn có đại thần dâng tấu mong Hoàng thượng cưới Hoàng hậu."

Cũng không phải không có chuyện nam tử mười bốn mười lăm tuổi đã kết hôn.

Tiêu Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Chờ thêm một chút."

"Còn chờ gì nữa? Ta thấy hai hài tử rất tốt.” Thái hoàng thái hậu nói: "Con yên tâm, sau này Ngọc Châu vào cung, ta tất nhiên sẽ chiếu cố nó."

Tiêu Hoài cau mày, nhưng vẫn nói thật: "Ý của con là, nếu Cảnh Tập muốn cưới Ngọc Châu, vậy trong hậu cung của nó chỉ có thể có mình Ngọc Châu, nếu không thì cưới người khác làm Hoàng hậu."

"Cái này...." Thái hậu kinh ngạc không nói nên lời.

Tiêu Hoài lại nói: "Con cũng đã nói chuyện này với Cảnh Tập, nếu Ngọc Châu không gả cho nó, con vẫn sẽ ủng hộ nó cho đến khi nó có thể độc lập nắm quyền. Nhưng nếu như nó khăng khăng muốn cưới Ngọc Châu, vậy đời này chỉ có thể có mình Ngọc Châu."

"Vậy... Vậy Cảnh Tập nói thế nào?” Thái hậu hỏi.

"Nó nói nó muốn cưới Ngọc Châu." Tiêu Hoài nói.

Thái hoàng thái hậu trầm mặc một hồi, sau đó thở dài một tiếng nói: "Được rồi, các con đã thương nghị xong rồi, ta cũng sẽ không quan tâm."

Tiêu Hoài lập tức nịnh nọt nói: "Con biết ngài là người rộng lượng mà."

Thái hoàng thái hậu trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Từ khi ta biết con chưa chết, ta đã nghĩ thoáng mọi chuyện. Cuộc đời còn lại của ta và con đều là ân huệ của trời cao, phải biết trân trọng. Không cần vì những chuyện vô nghĩa mà tự chuốc lấy rắc rối cho bản thân."

Tiêu Hoài: "Cho nên con mới nói ngài rộng lượng."

Thái hoàng thái hậu xua tay: "Bây giờ ta đã rất mãn nguyện rồi."

Mẫu tử hai người lại trò chuyện một lúc mới từ biệt, Đường Thư Nghi cùng rời khỏi cung với Tiêu Hoài. Về đến nhà, Tiêu Ngọc Minh đang đợi hai người. Thấy hai người liền nói: "Con vội chạy đến trạch tử của Lương gia ở Thượng Kinh, phát hiện mười mấy hạ nhân bên trong đều đã trúng độc mà chết."

Đường Thư Nghi nghe xong trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Lương quý phi đây là đã chuẩn bị sẵn kết cục phải chết."

"Nhìn có vẻ là người thông minh, thật ra ngu ngốc đến cùng cực." Tiêu Hoài nói: "Nếu nàng ta không làm ra vụ hành thích này, Lương gia vẫn còn đời sau."

"Có lẽ nàng ta muốn tất cả mọi người đều chôn theo đệ đệ và nhi tử của nàng ta." Đường Thư Nghi nói.

Nếu không phải có cuộc nói chuyện trước đó với Lương quý phi, nàng sẽ không biết Lương quý phi lại có ý tưởng điên rồ như vậy.

Ngày hôm sau, Lương quý phi bị lùng bắt vì hành thích Hoàng thượng, tin tức Lương gia bị tru di cửu tộc truyền ra ngoài. Đối với chuyện này không ít người đoán, đây có phải là tân hoàng muốn giết gà dọa khỉ. Dù sao mỗi một vị tân đế thượng vị, gần như đều sẽ loại sạch dị kỷ đầu tiên.

Mặc dù tân hoàng của bọn họ tuổi còn nhỏ, nắm giữ triều chính còn cần người nâng đỡ, nhưng sau lưng là Định Quốc Công có binh quyền chống đỡ! Nhất thời, quan viên trong triều đình đều an phận hơn rất nhiều.

Chớp mắt đã trôi qua bảy ngày, hội thị kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Dịch Nguyên ở nhà ngủ say. Đường Thư Nghi lại không nhàn rỗi, nàng đi đến phủ Đường Quốc Công, gặp Đường nhị phu nhân, nói cho nàng ấy nghe về tình cảm của Tiêu Dịch Nguyên dành cho Đường An Lạc.

"Ai?" Đường nhị phu nhân cảm thấy mình bị ảo giác, "Thư Nghi, muội nói ai?"

"Tiêu Dịch Nguyên." Đường Thư Nghi nói: "Là tôn tử của vị thê tử trước kia của lão Hầu gia nhà muội."

Sắc mặt Đường nhị phu nhân đột nhiên trầm xuống: "Thư Nghi, muội là cô cô ruột của An Lạc, thân phận của hắn như thế nào, làm sao có thể xứng với An Lạc?"

Đường Thư Nghi đã đoán nàng ấy sẽ có loại thái độ này, rất điềm tĩnh nói: "Muội là cô cô ruột của An Lạc, chắc chắn phải nghĩ cho An Lạc trước!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK