Đường Thư Nghi coi như không nhìn thấy vẻ mặt sầu khổ của Tiêu Ngọc Minh, nàng bây giờ xem như đã rõ, Tiêu Ngọc Minh vẫn có một chút ý cầu tiến, nhưng hùng hài tử này lại không thể kiên trì với mục tiêu của mình. Đây hẳn là bệnh chung của rất nhiều người trẻ.
Khi còn trẻ ai cũng có ước mơ của mình, mỗi lần nhớ tới nó đều nhiệt huyết sôi trào. Nhưng lúc thực hiện ước mơ lại có nhiều hạn chế, lúc gặp khó khăn mà không nhụt chí còn có thể khắc phục thì mới thực hiện được ước mơ.
Nhưng thực tế, người có thể làm được như vậy vô cùng hiếm, cho nên người công thành danh toại lại càng ít hơn.
Chuyện Đường Thư Nghi phải làm bây giờ chính là khiến Tiêu Ngọc Minh tự lập ra kế hoạch hoàn thành mục tiêu, dưới sự giám sát của nàng hoàn thành từng bước một. Nàng không biết huấn luyện hài tử như vậy có đúng không, dù sao trước kia đều huấn luyện công nhân như vậy.
Một lúc sau, Thúy Vân đã bưng một bát mì to tới, mở miệng nói: “Những món khác làm hơi lâu, chỉ có mì này là có thể làm nhanh, nô tỳ bảo phòng bếp làm mì gà xé cho ngài.”
“Được, bưng tới đi.” Tiêu Ngọc Minh không kén ăn, đói bụng rồi là món nào cũng ăn. Lập tức ôm cái bát còn to hơn mặt của hắn, ăn uống thỏa thích. Tướng ăn này tuy có chút khó coi nhưng lại rất có sức thu hút, khiến cho Đường Thư Nghi cũng có chút đói bụng.
“Tối nay ăn lẩu đi.” Đường Thư Nghi nghĩ đến nồi lẩu nóng hầm hập mà muốn chảy nước miếng.
Tiêu Ngọc Minh nghe thấy được ăn lẩu, mắt sáng rực lên: “Được được được, ăn lẩu.”
Đường Thư Nghi nhìn mắt đầu gối của hắn, lại nhớ tới thương tích của Tiêu Ngọc Thần, híp mắt cười: “Vậy được, ăn lẩu đi.”
Sau đó nàng lại nói với Thúy Trúc: “Đi báo với đại công tử một tiếng, nói tối nay chúng ta ăn lẩu.”
“Được.” Thúy Trúc đáp lời đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh ăn mấy miếng là đã hết bát mì, cầm khăn nha hoàn đưa qua lau miệng, rồi lại nhận nước súc miệng.
Đường Thư Nghi thấy hắn xong việc, bèn nói: “Gọi Ngưu sư phó tới đây, lúc hai người làm kế hoạch ta cũng nghe một chút, để ta mở mang kiến thức.”
Tiêu Ngọc Minh gục mặt đau khổ, nhưng cũng biết Đường Thư Nghi tuy có vẻ chỉ nói tùy tiện nhưng cũng không thể cãi lời, đành phải gật đầu đồng ý. Đường Thư Nghi sai người đến tiền viện mời Ngưu sư phó, chỉ một lúc sau người đã tới nơi.
Đường Thư Nghi nói với hắn chuyện làm kế hoạch với Tiêu Ngọc Minh, Ngưu sư phó nghe xong bèn nói: “Ý của phu nhân là làm một bản kế hoạch như chương trình huấn luyện binh sĩ trong quân doanh sao?”
Trước kia hắn từng ở trong quân, hơn nữa còn là Giáo úy, rất am hiểu chuyện này.
“Không khác lắm.” Đường Thư Nghi nói: “Trong quân doanh huấn luyện thế nào?”
Ngưu Hoành Lượng đáp: “Giờ Mẹo một khắc bắt đầu tập hợp, hoạt động dãn gân cốt, sau đó huấn luyện cận chiến hoặc là đấu vật...”
Đường Thư Nghi nghe xong cảm thấy huấn luyện như vậy quá mức đơn giản. Tuy nàng chưa từng tham gia quân ngũ nhưng kiếp trước cũng đã xem rất nhiều phim truyền hình và phim điện ảnh có đề tài quân nhân, nhưng nàng cũng không có ý định khoa chân múa tay chỉ giáo. Dù sao những bài huấn luyện nàng xem trên truyền hình chỉ là phần da lông. Hơn nữa quân đội cổ đại người ta cũng đã có hệ thống, nàng không phải dân chuyên nghiệp, tốt nhất là đừng lắm miệng.
“Chương trình huấn luyện đó của các ngươi có thể từ từ tăng thêm một chút, dù sao Ngọc Minh cũng không giống những binh sĩ tập luyện quanh năm. Còn nữa, ta thấy vẫn là nên viết ra tới lúc nào thì đạt được thành quả gì.” Đường Thư Nghi tuy muốn Tiêu Ngọc Minh thành tài nhưng cũng biết không thể đốt cháy giai đoạn.
“Tiểu nhân đã rõ.” Ngưu Hoành Lượng ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi rồi quay sang thương lượng kế hoạch huấn luyện với Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh làm vẻ mặt miễn cưỡng, Đường Thư Nghi xem như không thấy, còn ném cho hắn một ánh mắt nương tin tưởng con, con là giỏi nhất.
Tiêu Ngọc Minh: “...”
Hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể căng da đầu thương nghị kế hoạch tập luyện với Ngưu Hoành Lượng.
Ngưu Hoành Lượng có kinh nghiệm, việc này cũng không khó, chưa đến một khắc là hai người đã làm xong kế hoạch. Đường Thư Nghi cầm hai tờ giấy nghiêm túc xem, sau đó lại nói: “Chuyện này ta cũng không am hiểu, hai người cứ xem rồi làm là được.”
Nàng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh, chỉ vào mục tiêu đầu tiên phải hoàn thành, nói: “Nếu hoàn thành cái này thì muốn khen thưởng cái gì.”
Tiêu Ngọc Minh vốn dĩ đang ủ rũ, nghe được khen thưởng thì mắt sáng lên, lập tức nói: “Muốn một con chiến mã quan ngoại.”
Đường Thư Nghi không am hiểu về ngựa, nhìn về phía Ngưu Hoành Lượng, lập tức nghe hắn nói: “Ngựa chia thành ngựa bộ hành, chính là ngựa thông thường chúng ta hay thấy. Một loại khác là chiến mã, là ngựa dùng trên chiến trường. Ngựa ở các vùng khác nhau cũng khác nhau, chiến mã quan ngoại là loại ngựa tốt nhất.”
Chậc! Không hổ là công tử Hầu phủ, phần thưởng thuận miệng nói ra cũng là siêu xe nha.
Đường Thư Nghi không từ chối ngay, nàng trầm mặc một hồi, duỗi tay chỉ vào mục tiêu thứ tư rồi nói: “Đạt được tới mục tiêu này, khen thưởng một con chiến mã quan ngoại.”
Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn mục tiêu kia, mím môi không nói. Đường Thư Nghi thấy thế lại nói: “Có sao đâu, nỗ lực sẽ đạt được, không nỗ lực thì chắc chắn không được rồi. Không phải chỉ thử một lần mà con cũng không dám chứ?”
Đường Thư Nghi kinh ngạc nói, Tiêu Ngọc Minh là người thông minh, còn có chút tâm cơ, nhưng dù sao cũng là chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm đầy nhiệt huyết, sao chịu được phép khích tướng này, hừ một tiếng nói: “Cái này không phải đơn giản lắm sao.”
“Tốt.” Đường Thư Nghi vui vẽ đập tay, còn nói: “Ngày mai ta sẽ bắt đầu hỏi thăm cách mua chiến mã quan ngoại. Dù khó khăn thế nào nương cũng sẽ mua về cho con.”
Nói cứ như Tiêu Ngọc Minh có thể hoàn thành những mục tiêu kia vậy.
Tiêu Ngọc Minh biết bản thân bị lừa, nhưng chuyện đã như vậy, hắn cũng không còn cách nào. Cũng đâu thể nói hắn không thể hoàn thành mấy mục tiêu kia? Hắn không thể mất mặt như vậy được.
Lúc này Đường Thư Nghi lại nói: “Đầu gối con có thương tích, nghỉ hai ngày cho khỏe rồi bắt đầu.”
Một bộ dáng của từ mẫu.
Ngưu Hoành Lượng thật là mở rộng tầm mắt, Hầu phu nhân thật là cao tay. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh muốn lên không được muốn xuống không xong rồi nói với Đường Thư Nghi: “Không còn gì nữa thì tiểu nhân xin cáo lui.”
Đường Thư Nghi cười đồng ý, Ngưu Hoành Lượng lại nhìn Tiêu Ngọc Minh một cái rồi mới rời đi, thầm nhủ gừng càng già càng cay, người trẻ tuổi chơi không lại a.
Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu tan học về nhà, Đường Thư Nghi nói tối nay ăn lẩu, tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ. Thật ra đối với nhà bọn họ muốn ăn một cái lẩu là chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng bầu không khí người một nhà vây quanh một nồi lẩu khiến người ta rất phấn khích.
Một khắc trước bữa tới, Tiêu Ngọc Thần tới, Đường Thư Nghi sai người mang lẩu lên, một nhà bốn người vây quanh nồi lẩu nóng hổi, đang chuẩn bị ăn thì Đường Thư Nghi đột nhiên lên tiếng: “Sao ta lại quên mất người bị thương không nên ăn lẩu, không tốt cho việc dưỡng thương chứ.”
Tiêu Ngọc Minh: “...”
Tiêu Ngọc Thần: “...”
Vậy sao lại gọi bọn họ tới đây ăn? Đây là muốn bọn họ ngồi nhìn sao?
Lúc này lại nghe mẫu thân dịu dàng nói: “Trên người hai con đều có thương tích, hôm nay đừng ăn lẩu, để nhà bếp làm cho các con một chút thức ăn thanh đạm.”
Nàng nói xong lại vẫy tay gọi Thúy Vân tới: “Đi bảo phòng bếp làm cho bọn nó ít thức ăn thanh đạm, càn thanh đạm càng tốt.”
Thúy Vân cười đáp lời rồi lập tức rời đi. Một khắc sau, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh ăn thức ăn thanh đạm không có một chút mùi vị, nhìn Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu vui sướng ăn lẩu...
160
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã có một bữa tối vừa sầu muộn vừa vui vẻ. Sầu muộn vì chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, vui vẻ là vì có thể thấy Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ăn uống vui sướng.
Chuẩn bị rời khỏi Thế An Uyển, Đường Thư Nghi còn nói với bọn họ, dưỡng thương cho tốt, vết thương lành sớm, sớm được ăn lẩu. Nói như thể hai người rất thích ăn lẩu vậy.
Huynh đệ hai người mang theo tâm tình phức tạp mà rời đi, Đường Thư Nghi vui vẻ kéo Tiêu Ngọc Châu đi dạo trong viện để tiêu cơm.
"Con thấy sắc mặt của Đại ca và Nhị ca không được tốt." Tiêu Ngọc Châu mỉm cười nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi nghe xong nói: "Phạm sai lầm còn muốn ăn ngon uống ngon, nào có chuyện tốt như vậy?"
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu.
Mẫu nữ hai người đi dạo quanh viện vài vòng rồi cũng đến giờ nghỉ ngơi, mỗi người trở về phòng tắm rửa. Đường Thư Nghi nằm trên giường, nghĩ đến hai nhi tử đều bị thương, có lẽ sẽ ở yên trong nhà một đoạn thời gian. Ai biết ngày hôm sau, vẫn có chuyện xuất hiện, chuyện điều tra người bên cạnh Trường Bình công chúa lúc trước, bây giờ đã có kết quả.
"Người kia tên là Khổng Văn Triết, xuất thân từ trà thương Khổng gia, là nhi tử thứ bảy của gia chủ Khổng gia bây giờ, do thiếp thấp sinh ra." Triệu quản gia báo cáo với Đường Thư Nghi: "Nửa năm trước, gia chủ Khổng gia tặng Khổng Văn Triết cho Trường Bình công chúa, cũng vì lý do này, Khổng gia thành hoành thương."
Đường Thư Nghi nghe xong cau mày: "Hầu phủ chúng ta có thù oán với Khổng gia?"
Triệu quản gia lắc đầu: "Hầu phủ không có thù với Khổng gia và Khổng Văn Triết, Khổng Văn Triết chịu người bên cạnh sai khiến."
"Ai?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: "Lương Kiện An."
Quả nhiên!
Lúc trước Đường Thư Nghi đã đoán được khả năng rất lớn là Lương gia, dù sao lần trước bọn họ cũng chịu tổn thất lớn như vậy, làm sao có thể thiện bãi cam hưu. Chỉ có điều, thứ tử Khổng gia đó làm sao có thể thông đồng với Lương gia được?
Triệu quản gia trả lời cho nàng: "Di nương của Khổng Văn Triết có một tỷ tỷ, nữ nhi của vị tỷ tỷ này là tiểu thiếp của Lương Kiện An, nghe nói rất được sủng ái."
Quan hệ này nghe có vẻ hơi loạn, Đường Thư Nghi chỉnh lý lại một chút rồi nói: "Nói cách khác, biểu tỷ hoặc biểu muội của Khổng Văn Triết là tiểu thiếp của Lương Kiện An."
"Có thể nói như vậy, nhưng trong đại gia tộc, không nói chuyện thân thích với nương gia của thiếp thất, trên danh nghĩa tiểu thiếp của Lương Kiện An không phải biểu tỷ của Khương Văn Trạch." Triệu quản gia nói.
Nhưng đó trên danh nghĩa là trên danh nghĩa, còn riêng tư là riêng tư. Nếu như thiếp thấp có nương gia cường ngạnh, cũng là một trợ giúp rất lớn.
Đường Thư Nghi im lặng một lúc, hỏi Triệu quản gia: "Đã thông báo cho Ngọc Thần biết chưa?"
Triệu quản gia gật đầu: "Có người thông báo cho Đại công tử biết rồi."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, giơ tay lên ý bảo Triệu quản gia rời đi. Lúc này, Tiêu Ngọc Minh vẫn luôn ngồi bên cạnh nghiến chặt răng nói: "Nương, không thì giết luôn Lương Kiện An đi."
Hắn cảm thấy giết nhị hoàng tử, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn một chút, nhưng nếu thay thành Lương Kiện An, có lẽ cũng không tạo ra chuyện lớn gì.
Đường Thư Nghi có chút không nói nên lời, tại sao cứ động một chút là muốn giết người. Nhìn vẻ mặt đầy sát khí Tiêu Ngọc Minh, nàng nói: "Giết người không giải quyết được vấn đề."
"Vậy nương người định làm như thế nào?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Đường Thư Nghi rũ mắt suy nghĩ một hồi, sau đó đến gần tai hắn nhỏ giọng nói: "Ta có một kế hoạch, nhưng bây giờ còn chưa biết có thể thực hiện được hay không. Con đừng hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng để đại ca con hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, chuyện ta có kế hoạch, không thể để đại ca con biết."
Tiêu Ngọc Minh sững sờ, "Tại sao không để cho Đại ca biết?"
Dù sao chuyện này cũng có quan hệ trực tiếp đến đại ca hắn.
"Tạm thời ta không thể nói cho con biết," Đường Thư Nghi lại nhỏ giọng nói: "Con dưỡng thương cho tốt, kế hoạch của ta nếu như có thể thực hiện được, con cũng phải xuất lực."
Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh sáng lên, cũng nhỏ giọng nói: "Con biết rồi, mấy ngày này con nhất định sẽ chú ý đến đại ca, không để huynh ấy hành động."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Trên người con có vết thương, trở về dưỡng thương cho tốt, đừng ngồi ngốc ở chỗ ta nữa."
Tiêu Ngọc Minh bởi vì sắp nhận nhiệm vụ đầu tiên từ Đường Thư Nghi mà tâm tình vô cùng hưng phấn, ngoan ngoãn nghe lời rời đi. Sau khi hắn rời đi, Đường Thư Nghi nói với Thuý Vân: "Sắp xếp người thông báo cho trang đầu thôn trang Tây Sơn - Quan Hữu Căn, bảo ông ấy một ngày sau đến Sùng Quang tự dâng hương."
Thuý Vân nhận được phân phó lập tức đi làm việc, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc: "Chuẩn bị trước đi, ngày mốt đến Sùng Quang tự dâng hương."
"Vâng."
Thuý Trúc trả lời một tiếng rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Thư Nghi. Nàng dựa vào ghế gấm nhắm mắt dưỡng thần, lần này nàng muốn dùng một hòn đá gi ết chết hai con chim, nhưng có thể thành công hay không, mấu chốt phải xem tình cảm của Liễu Bích Cầm dành cho Tiêu Ngọc Thần sâu đậm đến mức nào.
Chỉ là Đường Thư Nghi cảm thấy, kế hoạch của nàng có khả năng thành công rất cao.
Thanh Phong Uyển, Tiêu Ngọc Thần đã biết chuyện, Lương Kiện An chính là người đã sai khiến tên Khổng Văn Triết kia, hắn siết chặt nắm đấm, trên tay nổi lên những đường gân xanh, cơ hồ vì tức giận mà co rút mãnh liệt. Trong lòng hắn luôn có một âm thanh gào thét, giết hắn ta, giết Lương Kiện An.
Loại tức giận này được đẩy lên đến cực điểm, đầu óc của hắn nhất thời cảm thấy choáng váng. Nhưng, cũng ngay thời khắc choáng váng đó, hắn đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn nghĩ đến Đường Thư Nghi đã nói với hắn, hành động của một người nếu luôn bị cảm xúc chi phối, chú định khó làm nên đại sự.
Vết thương trên vai đột nhiên đau đớn, cơn đau này khiến hắn hoàn toàn bình tĩnh. Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Minh khập khiễng đi tới.
Nhìn thấy hắn, Tiêu Ngọc Thần nói: "Đệ biết rồi?"
"Ừm, vừa rồi gặp được Triệu quản gia." Tiêu Ngọc Minh vừa mở miệng liền bịa ra lời nói dối.
Tiêu Ngọc Thần không hề nghi ngờ hắn, nói: "Mẫu thân có lẽ cũng biết rồi."
Tiêu Ngọc Minh không lên tiếng, Tiêu Ngọc Thần lại nói: "Không thể vừa có chuyện, đều để mẫu thân giải quyết."
"Huynh có ý tưởng gì?" Tiêu Ngọc Minh thấp giọng hỏi.
Tiêu Ngọc Thần lắc đầu, sau đó cúi đầu trầm mặc, một lúc sau, hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói: "Dùng chiêu trò của người trả lại cho người."
Tiêu Ngọc Minh nghe lời hắn nói xong thì sững sờ một lúc: "Để Lương Kiện An làm nam sủng cho Trường Bình công chúa sao? Mặc dù dung mạo của hắn ta không tồi, nhưng tuổi tác lại quá lớn, hơn nữa cũng không có loại khí chất như Kỳ đại nhân."
Tiêu Ngọc Thần liếc hắn một cái, "Ta đương nhiên ta biết Trường Bình công chúa xem thường hắn ta."
Tiêu Ngọc Minh không hiểu hỏi: "Vậy huynh định dùng chiêu trò của người trả lại cho người như thế nào?"
"Lương Kiện An tính kế ta như vậy, chẳng qua là vì muốn ta mất mặt, muốn Hầu phủ mất mặt, vậy ta cũng làm cho hắn ta mất mặt." Tiêu Ngọc Thần nghiến răng nói.
"Huynh định làm gì?" Tiêu Ngọc Minh lại hỏi.
Tiêu Ngọc Thần đến gần hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu Lương Kiện An và Khổng Văn Triết kia… cấu… cấu kết, bị người phát hiện thì sao?"
Tiêu Ngọc Minh há to miệng, hắn không ngờ Tiêu Ngọc Thần lại nghĩ ra loại ý tưởng như vậy, đây còn là đại ca cổ hủ của hắn sao?
Lúc này, Tiêu Ngọc Thần lại nói: "Tranh giành nam sủng với Trường Bình công chúa, ta nghĩ Thường Bình công chúa cũng không vui vẻ được. Hơn nữa, bị truyền ra ngoài là thích nam phong, mà còn là biểu đệ của tiểu thiếp mình, đến lúc đó ngay cả Nhị hoàng tử cũng bị hắn ta làm cho mất mặt."
Tiêu Ngọc Minh cau mày, cảm thấy đây là một cách trút giận rất hay thì phải làm sao bây giờ?