Thứ như tình yêu, Đường Thư Nghi trước giờ vẫn luôn cảm thấy, có cũng không tệ, nhưng nếu không gặp được người phù hợp, không có cũng chẳng sao.
Nhưng tình huống của Tiêu Ngọc Thần thì khác, hắn đã bị tổn thương tình cảm, mà đây là thời cổ đại, hắn lại là thế tử, cho nên nhất định phải thành hôn. Nàng hy vọng Tiêu Ngọc Thần có thể quên đi những chuyện trước kia, chấp nhận thê tử tương lai, cùng người nọ cầm sắt hoà minh.
Nhưng bây giờ nàng không rõ, liệu Tiêu Ngọc Thần đã bước ra khỏi vết thương lòng lúc trước hay chưa.
Tiêu Hoài không ngờ tới Đại nhi tử của mình làm trải qua phong phú như vậy, chỉ là hắn lại không nghĩ giống Đường Thư Nghi. Chẳng qua chỉ là vết thương lòng mà thôi, có thể qua được thì bỏ qua, không qua được thì đè nén trong lòng, cả đời một người, cũng không phải dựa vào tình yêu mà sống.
Nhưng hắn vẫn nói: "Nó đã trưởng thành, có vài rào cản có thể vượt qua hay không còn phải xem chính nó. Phu nhân không cần lo lắng, một đời người nào có thập toàn thập mỹ?"
Đường Thư Nghi đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng đã làm nương, muốn hài tử của mình nhân sinh thuận lợi, không cần trải qua trắc trở.
"Lúc trước nó ra ngoài ngao du, trên đường gặp nguy đụng trúng Giai Ninh quận chúa." Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Hoài suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khuê nữ của nhà Đoan thân vương?"
Đường Thư Nghi gật đầu, nàng kể lại quá trình Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa trải qua nguy hiểm, sau đó nói: "Sau lại ta gặp Giai Ninh quận chúa mấy lần, cảm thấy hài tử này không tồi, có dũng có mưu, tâm trí tinh tế."
"Phu nhân muốn Giai Ninh và Ngọc Thần ở bên nhau?" Tiêu Hoài hỏi.
"Đúng vậy," Đường Thư Nghi nói: "Ta thấy hai đứa nó rất xứng đôi, chỉ là không biết suy nghĩ của Tiêu Ngọc Thần thế nào. Nếu không Quốc Công gia thăm dò tâm ý của Ngọc Thần?"
Tiêu Hoài: "......"
Hắn thật sự không giỏi loại chuyện này! Nhưng nếu như phu nhân đã giao cho hắn chuyện này, vậy hắn thử xem một chút. Cho nên hắn nói, "Lát nữa ta hỏi ý nó xem sao."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Nếu ấn tượng của nó với Giai Ninh không tệ, ta liền đến thăm dò ý tứ của Giai Ninh. Nếu cả hai đứa đều có ý, lại tìm hiểu nhau một chút, rồi định thân cho hai đứa nó."
Nàng ngược lại muốn hai người yêu đương một đoạn thời gian, nhưng điều kiện không cho phép!
Tiêu Hoài gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Chính là Đoan thân vương người kia vừa ích kỷ lại hồ đồ, chỉ sợ hắn ta nửa đường gây rối."
Tiêu Hoài cầm chén lên, nhấp một ngụm trà, "Chuyện này phu nhân không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết Đoan thân vương."
Một lão công tử bột, vẫn luôn có cách để trị hắn ta.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Vậy đến lúc đó làm phiền Quốc Công gia rồi."
Tiêu Hoài xua tay, "Đều là chuyện nên làm."
Đường Thư Nghi cầm chén lên nhấp một ngụm trà, nếu hợp tác nuôi hài tử, người này cũng không tồi. Có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện, còn.... nghe lời. Cũng không biết một Hoàng tử được sủng ái như hắn làm sao có thể nuôi ra tính khí gặp sao yên vậy như này.
"Ngày mai ta cùng Thái phi đến Sùng Quang tự dâng hương, Vương gia cũng đi cùng đi." Đường Thư Nghi lại nói.
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Nói xong chuyện nên làm liền không còn gì để nói, Tiêu Hoài đứng dậy cáo từ. Đi ra ngoài, nhận lấy áo choàng của tuỳ tùng đưa cho khoác lên người, sau đó trở về thư viện ở tiền viện. Trên đường đi, khuôn mặt của hắn đều treo nụ cười nhạt, hắn thật sự cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn khi hắn làm Lý Thừa Duẫn.
Khi còn là Lý Thừa Duẫn, mặc dù địa vị của hắn được người tôn sùng, những những ngày tháng lúc đó lại rất cô đơn. Toàn bộ Vương phủ chỉ có hắn và mẫu phi sống, trống rỗng vô vị. Bây giờ, ba hài tử mặc dù có đôi khi làm hắn bực mình, cũng mang lại không ít niềm vui. Hơn nữa phu nhân thông tình đạt lý, có chuyện gì cũng thượng lượng cách làm với hắn.
Những tháng ngày như này đúng là rất tốt!
Mùa đông trời sáng muộn, khi Đường Thư Nghi bọn họ lên đường, sắc trời vẫn còn tối. Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh không cưỡi ngựa mà ngồi trong xe ngựa. Tiêu Ngọc Châu đứng bên xe ngựa, hô to với Tiêu Hoài: "Cha, mau tới đây."
Tiêu Hoài đương nhiên biết, Tiêu Ngọc Châu đang tạo cơ hội cho hắn và Đường Thư Nghi, khóc không được cười cũng chẳng xong, nhưng hắn vẫn đi tới. Tiêu Ngọc Châu thấy hắn đi tới thì cười khúc khích. Tiêu Hoài liếc mắt nhìn con bé, cúi xuống bế con bé lên xe ngựa, sau đó duỗi tay về phía Đường Thư Nghi, đỡ nàng lên xe ngựa.
Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi không cảm thấy có cái gì, nhưng ba đôi mắt nhỏ đang nhìn chằm chằm vào nàng. Trong lòng Đường Thư Nghi cũng cảm thấy bất lực, liếc nhìn ba tiểu hài tử, nàng đặt tay lên cổ tay Tiêu Hoài, sau đó dựa vào lực tay hắn mà lên xe ngựa.
Tiêu Hoài quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đang nhìn chằm chằm bên này, nói: "Không thấy lạnh sao? Còn không mau lên xe!"
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều mỉm cười bước lên băng ghế, vào xe ngựa. Tiêu Ngọc Minh còn nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Thần: "Cha chúng ta chỉ là thích giữ thể diện mà thôi."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu đồng ý.
Bên kia, Tiêu Hoài lên xe ngựa, ngồi đối diện Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu. Xe chầm chậm di chuyển, Tiêu Ngọc Châu nói: "Hôm nay Lý Cảnh Tập hẳn là cũng đi đúng không nương?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Nó đi cùng Thái phi đến."
"Cha có biết Lý Cảnh Tập không?" Tiêu Ngọc Châu nhìn Tiêu Hoài nói: "Huynh ấy vốn dĩ là Thất hoàng tử, sau này thành nhi tử quá kế của Tiêu Dao Vương."
Đường Thư Nghi liếc nhìn Tiêu Hoài, khoé môi cong lên. Hắn nhất định biết, hơn nữa chuyện quá kế, nói không chừng là hắn gật đầu, Thái phi mới đồng ý.
Tiêu Hoài mặt không đổi sắc trả lời: "Sau khi hồi Kinh có nghe nói qua."
"Huynh ấy là đệ tử của mẫu thân......" Tiêu Ngọc Châu ríu ra ríu rít nói về Lý Cảnh Tập, Tiêu Hoài cẩn thận lắng nghe, được nửa hắn liếc nhìn Đường Thư Nghi. Đều là người thông minh, ý đồ Đường Thư Nghi nhận Lý Cảnh Tập làm đệ tử, hắn hơi chút suy nghĩ liền hiểu ra.
422
Mà Đường Thư Nghi nhận được ánh mắt của hắn, bình tĩnh nhìn lại. Nàng không cảm thấy đầu tư vào Lý Cảnh Tập có gì sai, người khi đối diện với những người và chuyện không quen, đầu tiên phải xem xét lợi ích của chính mình, không có gì đáng xấu hổ.
Tiêu Hoài đón nhận ánh mắt bình tĩnh của nàng, nâng khóe môi lên. Trong lòng hắn đang đoán, phu nhân trước mắt này trước khi xuyên đến đây là người như thế nào? Chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản. Những việc nàng làm, đừng nói nữ tử cổ đại, cho dù là nữ tử hiện đại bình thường cũng không làm được.
Chỉ là bây giờ bọn họ còn chưa thân, có một số việc hắn cũng ngại hỏi.
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, đột nhiên mã phu hô lên một tiếng, xe dừng lại, sau đó giọng nói của Lý Cảnh Tập từ bên ngoài truyền đến: "Định Quốc Công, Quốc Công phu nhân bình an."
Nghe thấy giọng nói, Tiêu Hoài mở rèm thò đầu ra ngoài, nhìn thấy một nam hài tử mười hai mười ba tuổi đứng bên xe ngựa, trong tay còn cầm một hộp thức ăn. Nhìn thấy hắn, nam hài nhi giơ hộp thức ăn trong tay lên nói: "Tổ mẫu ta làm một ít điểm tâm mà Ngọc Châu thích ăn, bảo ta mang qua."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, chưa kịp nói thêm cái gì, Tiêu Ngọc Châu đã ngồi xuống bên cạnh hắn, thò đầu ra ngoài, nhìn Lý Cảnh Tập, mỉm cười nói: "Quá tốt rồi, hôm qua muội còn nói muốn ăn điểm tâm Thái phi làm."
Lý Cảnh Tập nhìn thấy con bé, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cậu bé tiến lên hai bước đưa hộp thức ăn trong tay qua, "Sáng nay tổ mẫu dậy sớm làm điểm tâm, bây giờ vẫn còn nóng hổi."
"Thật sao? Muội nếm thử.” Tiêu Ngọc Châu duỗi tay nhận lấy hộp thức ăn rồi mở ra, nhìn thấy bên trong có vài loại điểm tâm, trong đó có mã đề cao mà con bé thích ăn, còn có oản đậu hoàng mà mẫu thân thích ăn, còn có hai loại bánh mà Đại ca và Nhị ca đều thích ăn, còn có một loại điểm tâm mà con bé chưa từng thấy.
"Bên ngoài lạnh, muội mau vào trong đi." Lý Cảnh Tập mỉm cười nói với Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Vậy lát nữa chúng ta đến Sùng Quang tự rồi chơi."
Lý Cảnh Tập gật đầu, sau đó hành lễ với Tiêu Hoài: "Định Quốc Công, Quốc Công phu nhân, Cảnh Tập đi trước."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, Đường Thư Nghi nhấc rèm xe lên nói: "Thay mặt ta chào hỏi Thái phi."
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Vâng."
Lý Cảnh Tập rời đi, Tiêu Ngọc Châu lấy ra một ít điểm tâm trong hộp thức ăn, nhờ Thuý Vân đưa cho Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, lấy một miếng lục đậu hoàng mà Đường Thư Nghi thích, đưa cho nàng, sau đó nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Cha, người ăn cái nào?"
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, nhìn hộp thức ăn trong tay con bé, vươn tay lấy ra một miếng điểm tâm xốp giòn từ bên trong ra, nói: "Ta ăn cái này."
"Thái phi chưa từng làm loại điểm tâm này bao giờ." Tiêu Ngọc Châu nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, Đường Thư Nghi nghĩ loại điểm tâm này hẳn là Thái phi đặc biệt làm cho hắn, liền nói với Tiêu Ngọc Châu: "Mau ăn đi, để lát nữa lại lạnh."
Tiêu Ngọc Châu nghe xong, vội vàng đưa chiếc điểm tâm yêu thích của mình lên miệng cắn một miếng, sau đó đôi mắt mắt sáng lên, quá ngon rồi.
Còn Tiêu Hoài nhai miếng điểm tâm trong miệng, hương vị quen thuộc tràn ngập khắp khoang miệng, trong lòng cảm khái muôn phần. Hắn thật sự rất biết ơn Tiêu Hoài nguyên bản, nếu không trở thành hắn, hắn cũng không thể sống lại, không thể gặp lại mẫu phi của mình, cũng không thể ăn điểm tâm do mẫu phi tự tay làm.
Thậm chí rất nhiều lần hắn đều cảm thấy áy náy, hắn không biết nếu không phải linh hồn của hắn nhập vào thân thể của Tiêu Hoài, Tiêu Hoài sẽ không chết hay không.
Chiếc xe di chuyển hơn nửa canh giờ liền đến Sùng Quang tự. Sau khi Đường Thư Nghi bọn họ xuống xe, liền nhìn thấy xe ngựa của Thái phi cách đó không xa. Đường Thư Nghi dẫn ba hài tử qua, Tiêu Hoài cũng đi theo bên cạnh.
Đi tới trước xe ngựa, rèm xe ngựa mở ra, Thái phi cúi người xuống xe ngựa. Đường Thư Nghi bước lên phía trước đỡ bà ấy, sau đó dẫn ba hài tử đến thỉnh an bà ấy. Thái phi xua tay: "Ở bên ngoài, không cần khách khí như vậy."
Lúc này, Tiêu Hoài đi lên phía trước, chắp tay hành lễ với Thái phi: "Thỉnh an Thái phi."
Mũi Thái phi có chút đau xót, bà ấy kìm nước mắt lại nói: "Định Quốc công miễn lễ."
Tiêu Hoài đứng dậy, Thái phi nhìn Đường Thư Nghi nói: "Lên núi thôi."
"Vâng." Đường Thư Nghi nhìn trái nhìn phải, hỏi Thái phi: "Nếu không ngài ngồi kiệu đi?"
Thái phi xua tay: "Không cần, thân thể ta vẫn còn khoẻ mạnh."
Nghe bà ấy nói như vậy, Đường Thư Nghi không nói gì thêm, đoàn người đi lên núi. Mặc dù lần dâng hương này chủ yếu là để Thái phi gặp Tiêu Hoài, nhưng Đường Thư Nghi cũng là thật sự muốn dâng hương.
Lúc trước nàng đã thắp một ngọn trường minh đăng cho "Đường Thư Nghi" tiền thân, lâu rồi không đến, muốn tới xem thử. Mà Tiêu Hoài cùng nàng tiến vào Trường Minh điện, đồng thời cũng thắp lên một ngọn trường minh đăng, hắn thắp cho Tiêu Hoài.
Đường Thư Nghi nhìn hắn cung kính tự mình thêm dầu vào đèn, tự tay châm bấc, sau đó trầm mặc đứng trước trường minh đăng. Hắn hẳn là đang nói chuyện với Tiêu Hoài đã chết.
Đường Thư Nghi cảm thấy, cuộc đời của nàng và Lý Thừa Doãn thật sự nơi chốn lộ vẻ nguy hiểm lại ly kỳ. Hai người khả năng vốn dĩ vĩnh viễn không có chút giao nhau nào, cứ như vậy mà mượn cơ thể của người khác, trở thành "phu thê".
Hai người nói xong những lời muốn nói ở trong lòng, liền cùng nhau rời khỏi Trường Minh điện, ai cũng không hỏi đối phương thắp trường minh đăng cho ai.
"Ta muốn đến hậu viện nghỉ ngơi, Quốc Công gia có đi không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Bây giờ Thái phi hẳn là đang ở hậu viện.
"Được, chúng ta cùng đi." Tiêu Hoài nói.
Hai người cùng nhau đến hậu viện, nhưng mới đi được vài bước liền thấy một đoàn người từ phía đối diện đi tới, cẩn thận nhìn kỹ, Đường Thư Nghi nhận ra, là đại phu nhân phủ An Nguyên Hầu, bên cạnh còn có trưởng nữ của nàng ấy - Tống đại tiểu thư. Lúc trước Võ Dương bá phu nhân còn nói với nàng, muốn giới thiệu Tống đại tiểu thư này với Tiêu Ngọc Thần.