"Tạ gia muốn liên hôn?" Đường Quốc Công đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua Tạ phu nhân đến gặp con, nói rằng Tạ lục gia thời niên thiếu có qua lại với Tiêu Hoài, tình nghĩa sâu đậm, lúc đó nói về sau muốn tạo lương duyên Tần Tấn."
Đường Quốc Công nheo mắt lại, "Ta chưa từng nghe nói Tạ gia lão Lục có tình nghĩa gì với Tiêu Hoài. Vả lại, Tạ gia lão Lục đã nhiều năm không xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói hắn đã thành thân, cuộc liên hôn này là ai với ai?"
Lông mày Đường Thư Nghi nhíu lại, nàng không biết tình hình của Tạ Lục gia này. Đúng vậy, nếu vị Tạ Lục gia này còn chưa kết hôn, vậy Tạ gia đưa ai ra để liên hôn?
Lúc này, Đường Quốc Công lại nói: "Chúng ta chưa nghe nói, Tạ Lục gia cũng chưa chắc đã chưa thành thân, chỉ là, ta thấy chuyện này có ẩn khúc, phải xem xét một chút."
Đường Thư Nghi vâng một tiếng, "Con cũng nghĩ như vậy. Chỉ là cũng phải xem công tử tiểu thư Tạ gia trước."
"Được, con cứ thế mà làm." Đường Quốc Công nói.
Mặc dù ông cảm thấy liên hôn với Tạ gia rất tốt, nhưng dưới tình huống không hiểu rõ mục đích của đối phương, vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.
Hai cha con lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đi đến hậu viện. Đường phu nhân nhìn thấy nàng, trên mặt mang theo ý xin lỗi: "Ta bồi lễ với muội, chuyện Tạ gia muốn liên hôn với nhà muội, là ta tâm tư không chu đáo."
Đường Thư Nghi mỉm cười xua tay: "Đại tẩu, tẩu đừng khách khí với ta."
Đường đại phu nhân mỉm cười: "Muội đừng trách ta lo chuyện bao đồng là được."
"Ta biết tẩu cũng là muốn tốt cho chúng ta," Đường Thư Nghi nghiêng người nhìn nàng ấy nói, "Hơn nữa đều là người một nhà, làm sao có thể nói là lo chuyện bao đồng?"
Đường đại phu nhân thấy nàng thật sự không tức giận, cười nói: "Không trách ta là tốt rồi, vậy bây giờ muội nghĩ thế nào?"
"Xem đã rồi nói, gia thế Tạ gia cao, nhưng cũng cần hài tử hợp nhau." Đường Thư Nghi nói.
Đường đại phu nhân: "Đúng."
Hôm qua nàng ấy về nhà, nói với Đường Thư Bạch, Tạ gia muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh hầu. Đường Thư Bạch nghe xong cau mày nói: "Lý do Tạ gia muốn liên hôn quá gượng ép, chuyện này phải thận trọng một chút."
Đường đại phu nhân nghe xong chợt nhận ra, nàng ấy lúc trước chỉ nghĩ đến Tạ gia thế gia trăm năm, có thể liên hôn với cho bọn họ là chuyện tốt. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, một gia tộc như Tạ gia, mỗi một chuyện mà bọn họ làm không thể không có mục đích, bọn họ muốn liên hôn với phủ Vĩnh Minh hầu, nhất định có mưu đồ.
Nếu đã vậy, khi còn chưa rõ bọn họ mưu đồ cái gì, tốt nhất không nên dễ dàng thành hôn.
Cô tẩu nói xong chuyện này, trong lòng đều không còn khúc mắc, lại nói chuyện khác. Đường đại phu nhân thở dài: "Hôm qua, cô nương Lê gia kia lại đến quấy rầy Kỷ Văn, may mà có An Lạc kéo Kỷ Văn đi, Lê phu nhân trông có vẻ là người sáng suốt, tại sao lại vô lý như vậy?"
"Cũng có thể Lê tiểu thư không muốn buông tay." Đường Thư Nghi nói.
Đường phu nhân hừ một tiếng: "Bọn họ càng là như vậy, chúng ta càng không thể đồng ý chuyện hôn sự này. Hành sự quá dây dưa, một chút cũng không sảng khoái."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Đây là do Tam công tử của chúng ta tài giỏi."
Đường đại phu nhân nghe nàng nói đùa, cười lên hai tiếng, sau đó nói: "Ta phải nhanh chóng định thân cho Kỷ Văn."
Nói rồi, nàng ấy nghiêng người lại gần Đường Thư Nghi nói: "Muội thấy tam cô nương của phủ Võ Dương bá thế nào?"
"Tiết Oánh?" Đường Thư Nghi hỏi.
Đường đại phu nhân gật đầu.
"Đương nhiên là tốt rồi." Đường Thư Nghi nói: "Tẩu cũng biết cách nuôi dưỡng phủ Võ Dương bá, tính khí của Tiết Oánh hào phóng thẳng thắn, rất tốt."
Trên mặt Đường phu nhân cũng mang theo vẻ hài lòng, "Mấy hôm nay ta vẫn luôn để ý tiểu cô nương này, nhìn đến nhìn đi, cảm thấy hài tử Tiết Oánh này không tồi."
"Kỷ Văn thấy thế nào?" Đường Thư Nghi vẫn nghĩ, loại chuyện này trước tiên phải hỏi hai bên có thích nhau hay không.
Đường đại phu nhân lại mỉm cười: "Không giấu muội, thật ra là nó thích Tiết Oánh trước, đến nói trước mặt ta."
Đường Thư Nghi sững sờ, sau đó nói: "Vậy ta hai ngày này đến phủ Võ Dương bá thăm dò một chút?"
"Ta cũng có ý đó." Đường đại phu nhân nói: "Nếu phủ Võ Dương bá không có ý kiến, chúng ta liền xem bát tự, định thân cho hai hài tử."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Vậy ngày mai ta liền đi."
"Được."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ về phủ. Trên đường về, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Ngọc Châu chuyện Đường tam công tử phải lòng Tiết Oánh, Tiêu Ngọc Châu bộ dáng con sớm đã biết nói: "Tam biểu ca vẫn luôn nhìn trộm Tiết Oánh biểu tỷ, bị con bắt gặp mấy lần."
Đường Thư Nghi: ".... Tại sao con không nói sớm?"
Tiêu Ngọc Chu mím môi dưới, "Tiết Oánh biểu tỷ không cho con nói."
Hiểu được, hai người này bí mật ngầm qua lại với nhau! Được rồi, mối hôn sự này thành rồi. Hai nhà môn đăng hộ đối, lại là thân thích liên hôn với thân thích, càng thêm thân thiết, hai hài tử cũng có tình ý với nhau, trực tiếp định thân đi.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi đến phủ Võ Dương bá nói chuyện này với Võ Dương bá phu nhân. Võ Dương bá phu nhân nghe xong nói: "Không phải bảo muốn liên hôn với Lê gia sao?"
Đường gia muốn liên hôn với Lê gia, người ngoài không biết, nhưng thân thích vẫn biết. Đường Thư Nghi giải thích mọi chuyện với nàng ấy, Võ Dương bá phu nhân cau mày: "Vậy trước đây Đường Tam có qua lại gì với cô nương Lê gia kia không?"
Nói qua lại có ý khá hàm súc, nàng ấy thật ra muốn muốn hỏi, Đường Tam có quan hệ riêng tư gì với Lê tiểu thư hay không, hoặc là có tiếp xúc sâu hơn.
330
Đường Thư Nghi vội vàng nói: "Không có, đại ca đại tẩu ta là người thế nào tỷ cũng biết, nếu hai người thật sự có chuyện gì đó, cho dù Lê tiểu thư có chỗ nào không tốt, cũng sẽ được gả vào nhà."
Võ Dương bá phu nhân gật đầu, nàng ấy tất nhiên biết gia phong của phủ Đường Quốc Công, chỉ sợ người trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm gì đó lại giấu.
"Nếu thật sự là như vậy, quả thật là mối lương duyên không tồi, lát nữa ta hỏi Tiết nha đầu." Võ Dương bá phu nhân nói.
"Được, nếu như có thể, tỷ viết thư cho ta, ta nói với đại tẩu ta." Đường Thư Nghi cười đến mức mặt đầy ý vui, này có thể xem như nàng mai mối thành công một mối hôn sự không?
Về đến nhà, vừa vào cửa Triệu quản gia tiến lên nghênh đón, hành lễ xong rồi nói: "Gia Thư thái phi phái ma ma bên người tới, nói mời ngài ngày mai đến Vương phủ một chuyến."
Đường Thư Nghi nghĩ đến bức thư của Thất hoàng tử mà nàng đã đọc ngày hôm qua, có lẽ Thái phi muốn nói cho nàng biết chuyện quá kế.
"Trong cung truyền thư đến." Triệu quản gia lại đưa một lá thư khác tới, Đường Thư Nghi cầm lấy rồi đi đến Thế An Uyển. Vào thư phòng, nàng mở thư ra xem, bên trong Thất hoàng tử viết, cậu bé đồng ý quá kế cho Tiêu Dao Dương.
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn như vậy là tốt nhất với cậu bé. Nhưng mà, có một số chuyện không phải bọn họ muốn là có thể. Trong tông thất có không ít người, người muốn quá kế cho Tiêu Dao Vương ước chừng cũng không ít, đó chính là tước vị thân vương.
Phải chuẩn bị trước. Điểm mấu chốt nhất chính là, phải để Hoàng thượng nhớ ra mình còn một nhi tử như vậy, tìm một thời cơ để Thái phi lên tiếng, mà Hoàng thượng vẫn có thể đồng ý.
Dù gì đi nữa đó là thân nhi tử của y, cho dù có ghét bỏ, cũng là con ruột. Nhi tử của Hoàng đế quá kế cho người khác, mặc dù trong lịch sử có tiền lệ, nhưng đối với Hoàng đề mà nói, cũng chẳng phải chuyện vinh quang gì.
Cho nên chuyện này phải cẩn thận trù mưu. Giúp Thất hoàng tử hoàn thành chuyện này, cũng coi như hoàn toàn trả xong ơn cứu mạng.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Tiêu Dao Vương, Thái phi nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu lại thân thiết hỏi thăm một hồi, sau đó muốn để nha hoàn bên người dẫn Tiêu Ngọc Châu ra ngoài chơi, bà ấy có chuyện muốn nói với Đường Thư Nghi.
Nhưng Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Để nó ở lại đây đi."
Thái phi lập tức hiểu ra, đây là đang muốn dần dần dạy Tiêu Ngọc Châu xử lý mọi chuyện như thế nào. Bà ấy nắm lấy tay của Tiêu Ngọc Châu, vô cùng đồng ý nói với Đường Thư Nghi: "Ngươi làm rất đúng, nữ hài tử không thể bị nuôi dạy quá ngây thơ, phải trải nghiệm mọi chuyện."
Đặc biệt là nữ hài nhi của gia tộc quyền quý, càng không thể không hiểu thế đạo, như vậy cho dù không bị người ngoài bắt nạt, cũng chết trong trạch viện, hoặc là có thể bị bức chết.
"Thần phụ cũng nghĩ như vậy." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi gật đầu, kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi bên người, nói: "Khoảng thời gian trước, Hoàng thượng muốn ta tìm hài tử quá kế cho Thừa Duẫn, nhưng ta nói để ta suy nghĩ. Bây giờ cảm thấy, tìm cho nó một hài tử quá kế cũng rất tốt, coi như để lại con cháu."
Đường Thư Nghi gật đầu, nhưng trong lòng lại nghi ngờ, Tiêu Dao Vương rốt cuộc có chết hay không.
"Lần trước ngươi nhắc tới Tiểu Thất trong cung, ta đã phái người chú ý tới hài tử kia, quả nhiên là một hài tử không tồi."
Nói đến đây, bà ấy nghiêng người về phía trước, nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi nói thật cho ta biết, lần trước Ngọc Châu gặp nạn trong cung, có phải là do Tiểu Thất cứu không?"
Thần sắc Đường Thư Nghi hơi khựng lại, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này thần phụ không tiện nói ra ngoài, tình hình trong cung ngài cũng hiểu rõ, ta sợ Thất hoàng tử sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy."
Thái phi gật đầu: "Ngươi nói đúng, hài tử kia đã chịu nhiều khổ rồi, sau này tìm đến chỗ ta là tốt rồi."
Đường Thư Nghi nghe bà ấy nói như vậy, mỉm cười: "Có thể làm tôn tử của ngài là phúc khí của Thất hoàng tử."
Thái phi thở dài một hơi, "Đây cũng là duyên phận của chúng ta."
"Chỉ là," Thái phi lại nói, "Chuyện này không dễ làm. Dù sao Tiểu Thất cũng là thân nhi tử của Hoàng thượng, muốn để Hoàng thượng đồng ý để nó làm hài tử quá kế cũng không phải là chuyện đơn giản. Còn cần các ngươi giúp đỡ."
Đường Thư Nghi hiểu ý gật đầu: "Thần phụ biết, lát nữa thần phụ đến tìm phụ thân, phụ thân thần phủ hẳn là có cách."
Thái phi gật đầu: "Có Đường Quốc Công ra tay, ta liền yên tâm."
Đường Thư Nghi vẫn muốn đến phủ Đường Quốc Công, không ở lại lâu, lại tán gẫu với Thái phi thêm vài câu, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công.
Trên đường đi, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Làm sao có thể khiến Hoàng thượng đồng ý ạ?"
Đường Thư Nghi nhìn con bé nói: "Con nghĩ xem?"
Tiêu Ngọc Châu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải để Hoàng thượng tiếp tục ghét Thất hoàng tử, không cần hắn nữa."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Còn gì nữa?"
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Con không nghĩ ra."
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, phân tích với con bé: "Thất hoàng tử là thân nhi tử của Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có ghét hắn đến mức nào, cũng sẽ không để hắn quá kế cho người khác, dù sao truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Hoàng thượng của chúng ta sao, là một người rất coi trọng thể diện."
"Vậy thì phải làm thế nào?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Không phải đã nói rồi sao, Hoàng thượng là một người rất coi trọng thể diện, tóm lấy điểm này có lẽ chuyện này có thể hoàn thành."
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, Đường Thư Nghi lại mỉm cười: "Chuyện này giao cho ngoại công và cữu cữu của con là được rồi."
Trong lúc nói chuyện, đã đến phủ Đường Quốc Công. Đường Thư Nghi trực tiếp đến thư phòng của Đường Quốc Công, ngồi xuống trực tiếp nói chuyện Thái phi muốn Thất hoàng làm hài tử quá kế cho Tiêu Dao vương.