Một lúc sau, Tiêu Thành Minh thấp giọng hỏi: "Cái đó... Vậy có phải kết thù... kết thù với Hoàng đế không?"
Này cũng quá to gan rồi đi?
Người mà đến cả huyện lệnh còn chưa từng nhìn thấy, chỉ nhắc đến một câu Hoàng thượng đã thấy tim đập chân run, chưa kể đến chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu khiến một hoàng tử bị cấm túc. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ chết khiếp.
"Sau này ta cũng nghe nói qua," Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nhị hoàng tử có thù oán với Vĩnh Ninh Hầu đã chết, khi Vĩnh Ninh Hầu còn sống, hắn ta không dám hành động lớn mật, sau khi Vĩnh Ninh Hầu chết, hắn ta đối địch với phủ Vĩnh Ninh hầu mọi lúc mọi nơi."
"Này... Này không phải là bắt nạt người khác sao?” Giọng nói của Tiêu Thành Minh tràn đầy tức giận.
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, trầm tư một lát nói: "Vĩnh Ninh Hầu chiến công hiển hách, vì nước hy sinh, Hoàng thượng vẫn nhớ đến chuyện này. Hơn nữa, Hầu phu nhân xuất thân từ phủ Đường Quốc Công, Đường Quốc Tông cũng rất chăm sóc Hầu phu nhân bọn họ. Phủ Vĩnh Ninh hầu dường như không sợ Nhị hoàng tử."
Tiêu Thành Minh bọn họ càng thêm kinh ngạc, trên đời này còn có người không sợ người Hoàng thất?
"Tình hình rất phức tạp, mọi người từ từ sẽ hiểu rõ." Tiêu Dịch Nguyên biết cho dù hắn có giải thích bọn họ cũng sẽ không hiểu, dứt khoát không nói nữa.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của quản sự: "Tiêu công tử, bữa ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi."
Thuý Trúc trước khi rời đi đã giao phó với quản sự, trong số những người ở đây, Tiêu Dịch Nguyên là người làm chủ, có chuyện gì tìm hắn là được.
Tiêu Dịch Nguyên đi tới mở cửa, sau đó dẫn mọi người cùng quản sự đi tới nhà ăn. Quản sự mỉm cười nói với Tiêu Dịch Nguyên: "Thời gian gấp gáp, bữa ăn có hơi đơn giản, Tiểu công tử lượng thứ."
Tiêu Dịch Nguyên liếc nhìn bàn ăn, ít nhất cũng phải có mấy chục đ ĩa thức ăn, vội vàng nói: "Rất tốt, phiền toái rồi."
"Không phiền không phiền, là tiểu nhân nên làm." Quản sự hơi cong lưng nói: "Ngài cần tiểu nhân gọi người đến hầu hạ không?"
Tiêu Dịch Nguyên xua tay: "Không cần."
Quản sự lại vâng một tiếng, sau đó lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại người một nhà bọn họ. Tiêu Dịch Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng quản sự rời đi, lại một lần nữa cảm thấy Hầu phu nhân hành sự nước chảy mây trôi, không khiến người tìm ra chút thất lễ nào.
Chuyện nhà bọn họ như thế nào, toàn bộ người của phủ Vĩnh Ninh hầu hẳn là biết rõ. Tuy nhiên, cho dù là khoảng thời gian hắn sống ở Hầu phủ, hay hôm nay sau khi người nhà hắn đến, hạ nhân của Hầu phủ đều kính nể bọn họ.
Thái độ của hạ nhân thường sẽ phản ánh thái độ của chủ nhân. Hầu phu nhân đã dành cho lễ ngộ lớn nhất.
Trong lòng nghĩ đến những chuyện này, Tiêu Dịch Nguyên bảo người nhà ngồi xuống ăn cơm. Người nhà Tiêu gia sống khổ quen rồi, trên đường từ Nam Cương tới đây, mặc dù thức ăn đơn giản, nhưng bọn họ đã cảm thấy rất tốt. Bây giờ nhìn thấy bàn ăn đầy những đồ ăn tinh tế, họ lại một lần nữa nhận thức được sự giàu có của Hầu phủ.
Mọi người ngồi đó, nhất trong trong lòng cảm thấy phức tạp.
"Nhị gia gia, chúng ta ăn thôi." Tiêu Dịch Nguyên nhẹ giọng nói với Tiêu Thành Minh.
Tiêu Thành Minh đè nén sự hỗn loạn trong lòng, cầm đũa lên nói: "Một ngày vất vả đi đường, đều đói bụng rồi, ăn đi."
Ông ấy cầm đũa lên trước rồi gắp một miếng, những người khác cũng cầm đũa lên ăn. Họ thực sự rất đói, thức ăn lại rất hợp khẩu vị, không lâu sau đ ĩa đồ ăn liền thấy đáy. Chỉ là, hơn chục món ăn, lượng thức ăn đầy đủ, người một nhà ăn uống no nê.
Vừa ăn xong, bên ngoài truyền đến thanh âm của quản sự, hỏi xem có cần rót trà không. Tiêu Dịch Nguyên biết, đây là muốn hỏi hắn đã ăn xong chưa, hắn đáp lại một tiếng, vài tiểu nha hoàn mang bàn trà đi tới, rót cho mỗi người một chén trà, sau đó lại đi ra ngoài, để lại một nhà bọn họ.
Tiêu Thành Minh nhấp một ngụm trà, thấp giọng với Tiêu Dịch Nguyên: "Lát nữa ta muốn nói vài câu với cháu."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu: "Vâng."
Ăn cơm uống trà xong, có người đưa họ về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Dịch Nguyên đi theo Tiêu Thành Minh vào một viện tử, chính là chủ viện của trạch tử này, quản sự rất biết ý mà phân viện này cho Tiêu Thành Minh. Hắn ta có thể nhìn ra, vị lão gia tử này là người đứng đầu gia đình này.
Tiêu Dịch Nguyên đi theo Tiêu Thành Minh vào phòng, Tiêu Thành Minh đứng ở giữa phòng, nhìn căn phòng đối với ông ấy mà nói giống như như tiên cảnh này, nhất thời không biết nên nói gì.
Đại ca Tiêu Thành Côn của ông ấy là một sự tồn tại vững như núi ở trong tâm trí ông ấy, cho dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, vào tay đại ca cũng trở nên dễ dàng giải quyết.
Trong nhà bởi vì có đại ca, bọn họ ăn no mặc ấm. Ngay cả sau khi đại ca tòng quân, nhà bọn họ vẫn sống rất tốt, nhưng ai biết chiến tranh loạn lạc lại gặp phải nạn đói, đồng thời tin tức đại ca chết trên chiến trường truyền đến, lúc đó cả nhà họ cảm thấy bầu trời giống như sụp xuống.
Trong những năm đó, bọn họ sống đầu đường xó chợ, vỏ cây cỏ dại chỉ cần là thứ có thể nuốt vào bụng, bọn họ đều bỏ vào miệng. Rất nhiều lúc ông ấy luôn nghĩ, nếu ông ấy có bản lĩnh như đại ca, cả nhà bọn họ sẽ không gặp khó khăn như vậy.
"Nhị gia gia, ngồi xuống đi." Tiêu Dịch Nguyên đỡ ông ấy ngồi xuống, lại nói: "Tổ phụ cháu đã tìm chúng ta rất nhiều năm, nhưng chúng ta ở phía Nam Cương, quả thật rất khó tìm ra."
Tiêu Thành Minh nặng nề thở dài một tiếng, hỏi: "Tại sao đại ca ta lại qua đời?"
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao không trường thọ chứ?
356
"Chết trên chiến trường." Giọng nói của Tiêu Dịch Nguyên có chút trầm trọng, "Nhi tử Tiêu Hoài của tổ phụ cũng chết trận."
Tiêu Thành Minh nghe hắn nói vậy, bàn tay già nua vỗ vào đùi khóc lên, bi thương vô cùng, "Lúc huynh ấy rời đi, ta mới mười một mười hai tuổi, huynh ấy bảo ta chăm sóc cha nương, huynh ấy đi tranh tiền đồ, để chúng ta có cuộc sống tốt đẹp. Cuộc sống tốt đẹp nào bằng gia đình đoàn tụ chứ...".
Tiêu Dịch Nguyên vỗ nhẹ vào lưng ông ấy, nhẹ giọng nói: "Nhị gia gia, đều qua rồi."
Tiêu Thành Minh khóc một hồi, dùng tay áo lau nước mắt, thở dài nói: "Có dịp hỏi xem mộ gia gia cháu chôn ở đâu, ta đi thăm ông ấy."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu: "Vâng."
"Gia gia cháu huynh ấy.... sau này lấy nhà nào?” Tiêu Thành Minh hỏi.
Tiêu Dịch Nguyên: "Đích nữ của phủ Võ Dương bá."
"Phủ Võ Dương bá có lợi hại không?" Tiêu Thành Minh lại hỏi.
Tiêu Dịch Nguyên đại khái hiểu ý của ông ấy, nhưng có một số việc chính là một mớ hỗn độn. Hắn nói: "Những gia đình có tước vị ở Thượng Kinh, cũng chỉ có mười mấy nhà, đương nhiên lợi hại rồi."
"Cái này..." Tiêu Thành Minh nắm lấy tay Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nãi nãi cháu mấy năm nay hầu hạ cha mẹ chồng, sinh nhi dưỡng nữ không chút sai sót nào, không thể đến cuối cùng một danh phận cũng không có."
Trưởng tẩu như mẫu, khi ông ấy còn nhỏ, Lục thị đã chăm sóc ông ấy rất nhiều. Sau đó một nhà chạy nạn, cùng nhau đồng cam cộng khổ, tình nghĩa thúc tẩu cũng không phải bình thường. Tiêu Thành Minh cảm thấy mình có nghĩa vụ đấu tranh giành danh phận mà Lục thị nên có.
"Nhị gia gia," Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống bên cạnh ông ấy, nói: "Hầu phủ nếu như đã tiếp chúng ta Nam Cương đến đây, có nghĩa đã muốn nhận chúng ta."
"Đúng đúng," Tiêu Thành Minh vội vàng nói: "Ta có thể nhìn ra, họ thật lòng đối đãi chúng ta, chỉ là về sau… nên nói thế nào?"
Tiêu Dịch Nguyên hiểu, ý ông ấy muốn nói đến chuyện sau khi chết, chuyện này hắn cũng cảm thấy khó xử. Với sự hiểu biết của hắn đối với Hầu phu nhân, nàng nhất định sẽ không nhượng chuyện hợp táng như thế nào, mà phủ Võ Dương bá bên kia cũng sẽ không nhượng bộ.
"Chúng ta, về sau lại nói, ngày mai chúng ta gặp mặt trước đã." Tiêu Thành Minh lại nói.
"Vâng."
Tiêu Dịch Nguyên đi nói chuyện với Tiêu Thành Minh một lúc, sau đó đến viện của Lục thị. Sau khi bước vào, liền thấy phụ mẫu và muội muội đều đang ở đó, bốn người ngồi với nhau, vẻ mặt đều mang nét căng thẳng.
Nhìn thấy hắn bước vào phòng, bốn người họ dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì. Tiêu Dịch Nguyên thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lục thị nói: "Hầu phu nhân là người phân rõ phải trái đúng sai, mọi người không cần lo lắng."
"Thật ra ta không muốn đến, ông ấy đã chết rồi, ngôi nhà đó thuộc về người khác, ta ở đây thì có ích lợi gì?" Lục thị thở dài một hơi nói: "Nhị gia gia của cháu nói, bọn họ đều đến đây, để ta một mình ở Nam Cương, mọi người đều lo lắng."
"Tôn tử cũng muốn luôn ở bên cạnh ngài." Tiêu Dịch Nguyên nhìn phụ mẫu và muội muội, lại nói: "Nếu như đã đến đây, cứ yên tâm ở lại, mọi chuyện đều có cháu."
"Nương, con thấy là nương suy nghĩ quá nhiều," Lúc này, mẫu thân của Tiêu Dịch Nguyên - Đào thị nói: "Ngài cũng được cưới hỏi đàng hoàng, ngài hầu họ cha mẹ chồng, chăm sóc tiểu thúc, sống ở đây cũng không ai có thể nói ngài cái gì. Cha chồng sau này cưới vị kia, nhưng lại chưa từng hầu hạ cha mẹ chồng của mình bao giờ, bà ấy có thể làm Hầu phu nhân, tại sao ngài không thể..."
"Đừng nói nữa." Phụ thân của Tiêu Dịch Nguyên - Tiêu Đại Dũng lên tiếng trách mắng: "Ngày mai đến Hầu phủ, cẩn thận cái miệng của bà, đừng nói nhảm."
"Ta nói không đúng sao?" Đào thị vặn lại.
Tiêu Đại Dũng trừng mắt nhìn nàng ta, "Tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, chuyện tiền đồ của Dịch Nguyên, bà có thể giúp nó hay ta có thể giúp nó?"
Đào thị ngừng nói, Lục thị liếc mắt nhìn nàng ta: "Đại Dũng nói đúng, ta không cảm thấy mình chịu nhiều oan ức, chỉ cần cháu trai ta tốt, ta thế nào cũng được."
Tiêu Dịch Nguyên nghe bà ấy nói như vậy, lồ ng ngực như đánh vào bông mềm, khó chịu vô cùng. Hắn nhìn Lục thị nói: "Nãi nãi yên tâm, tôn tử nhất định sẽ kiếm một chức cáo mệnh về cho ngài."
Lục thị mỉm cười: "Được, ta sẽ chờ."
Đào thị có chút không vui, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể kìm nén sự không vui của mình. Hài tử này mặc dù do chính nàng ta sinh ra, nhưng trừ nàng ta ra, ai hắn cũng thân.
Người một nhà nói chuyện một lúc rồi trở về nghỉ ngơi. Ra khỏi cửa phòng ngủ của Lục thị, Tiêu Đại Dũng nói với Tiêu Dịch Nguyên: "Đừng nghe lời nương con, quan hệ tốt với Hầu phủ, như vậy sẽ tốt cho chúng ta. Chúng ta không có gì để tranh đấu với người ta, hơn nữa cũng đấu không lại."
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Tiêu Đại Dũng ừm một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dịch Nguyên, "Đi ngủ đi, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, ảnh hưởng đến việc học tập của con."
Tiêu Dịch Nguyên vâng một tiếng, nhìn Tiêu Đại Dũng bước vào phòng rồi mới xoay người rời đi.
.......
Ngày hôm sau, sáng sớm Tiêu Ngọc Minh đã đến phủ tướng quân, hôm nay xin Hướng đại tướng quân dạy hắn vẽ bản đồ. Đường Thư Nghi tất nhiên sẽ không vì chuyện trong nhà mà ảnh hưởng việc học tập của hắn, còn căn dặn hắn không cần lo lắng chuyện trong nhà.
Ăn sáng xong, nàng gọi Triệu quản gia đến bên kia đón người qua. Nửa canh giờ sau, Tiêu Thành Minh và Lục thị bọn họ đến. Đường Thư Nghi ở cửa tiền sảnh nghênh đón, thấy đoàn người đi tới, nàng chắp tay hành lễ về phía Tiêu Thành Minh nói: "Gặp qua thúc phụ."
Tiêu Thành Minh không ngờ nàng lại hành lễ với mình, có chút hoảng hốt lùi lại hai bước rồi mới nói: "Không... Không cần."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Chúng ta vào nhà nói chuyện đi."
Nàng đã nghe Lâm quản sự đi đón người nói, Tiêu Thành Minh và Tiêu Dịch Nguyên bọn họ chưa phân gia, cả nhà vẫn ở cùng nhau, Tiêu Thành Minh là người đứng đầu trong nhà. Này đối với nàng mà nói khá tốt, thương lượng nhiều chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ví dụ như bây giờ, nàng không phải trực tiếp đối mặt với Lục thị, làm yếu đi một số mâu thuẫn.
Mọi người bước vào sảnh đường, Đường Thư Nghi rất tự nhiên ngồi vào ghế chính, nàng mỉm cười hỏi Tiêu Thành Minh: "Hôm qua ngài nghỉ ngơi có tốt không?"
Tiêu Thành Minh vội vàng gật đầu: "Tốt, tốt."
Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Lục thị: "Về phương diện thức ăn, có quen hay không?"
"Quen, đều rất ngon." Lục thị có chút hoảng loạn nói.
"Lúc trước lão Hầu gia phái rất nhiều người đi tìm người thân, nhưng tìm nhiều năm đều không có kết quả, bây giờ cuối cùng cũng tìm được rồi, ngài ấy cũng có thể nhắm mắt." Đường Thư Nghi thấy những người này thật thà biết thân phận, an tâm hơn một chút.
Nói đến Tiêu Thành Côn, sắc mặt của Tiêu Thành Minh và Lục thị đều trở nên ảm đạm, Tiêu Thành Minh nói: "Chúng ta muốn đi tế bái...."
"Phu nhân cứu mạng!"
Nghiễn Đài đột nhiên xông vào, quỳ xuống trước mặt Đường Thư Nghi khóc lóc kêu lên: "Phu nhân, Nhị hoàng tử chết rồi, Nhị công tử bị bắt vào Hoàng cung rồi."
Đường Thư Nghi nghe thấy lời hắn nói, phắt một tiếng đứng dậy.