Dáng vẻ này trông vô cùng ngốc nghếch, Tạ Hi Hoa không nhịn được mà bật cười. Tiêu Ngọc Châu thấy nàng ấy cười, cũng cười theo, sau đó nói: "Là huynh nói đấy nhé."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Ừm."
Tiêu Ngọc Châu thấy vậy nhanh chóng kéo Tạ Hi Hoa đến chỗ có tuyết ở bên cạnh, nói: "Nhị ca muội còn tráng kiện hơn cả nghé con chúng ta ném huynh ấy nhiều một chút cũng không sao."
Tạ Hi Hoa nghe vậy không nhịn được bật cười, nàng ấy hỏi: "Muội thường xuyên chơi đùa như thế này sao?"
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, còn nói: "Nhị ca muội vừa nãy hẳn là muốn ném muội, kết quả lại dính tỷ."
Tạ Hi Hoa mỉm cười: "Tỷ không sao."
Hai người vừa nói chuyện vừa nặn vài quả cầu tuyết, sau đó cầm lấy đi đến chỗ cách Tiêu Ngọc Minh không xa. Tiêu Ngọc Châu nhìn hắn, nói: "Không được trốn."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Không trốn."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười, giơ tay ném một quả cầu tuyết về phía hắn, đập trúng vào ngực hắn, Tiêu Ngọc Minh cũng giả vờ phát ra âm thanh đau đớn, a lên một tiếng, chọc cho Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa đều ha ha cười lớn.
"Tạ tỷ tỷ, tỷ ném một cái đi." Tiêu Ngọc Châu nói.
Bả vai Tạ Hi Hoa lúc này vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh khi nãy, lại nhìn Tiêu Ngọc Minh đang đứng ở đó, nàng ấy giơ tay ném về phía Tiêu Ngọc Minh. Đừng nói, nàng ấy ném rất chuẩn, ngay tức khắc đập vào cổ Tiêu Ngọc Minh, bốp một tiếng, quả cầu tuyết tách thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó dọc theo cổ áo hắn luồn vào bên trong.
"Ôi!”
Tiêu Ngọc Minh nhe răng, làm cho Tiêu Ngọc Châu và Tạ Hi Hoa đều bật cười. Tiêu Ngọc Châu thấy Tạ Hi Hoa thật sự không tức giận, liền không ném cầu tuyết vào người Tiêu Ngọc Minh nữa, mà nói: "Huynh đi xem người tuyết với bọn muội không?"
Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn Tạ Hi Hoa nói: "Được."
Hắn biết nhà mình có ý định để hắn liên hôn với Tạ Hi Hoa, hắn cũng không cự tuyệt, hôm nay sau khi nhìn thấy người, hắn cảm thấy Tạ nhị tiểu thư này... rất tốt.
Tạ Hi Hoa cảm nhận được hắn đang nhìn mình, mặt khẽ đỏ ửng.
Tiêu Ngọc Châu thấy hai người như vậy thì cười trộm.
........
Tạ gia ăn trưa ở phủ Định Quốc Công rồi mới đi về, trên đường trở về, Tạ nhị phu nhân hỏi Tạ nhị gia nói chuyện với Tiêu Hoài như thế nào rồi. Nghĩ đến lời nói của Tiêu Hoài, Tạ nhị gia không nhịn được bật cười, hắn nói: "Định Quốc Công nói, đều nghe lời phu nhân của hắn."
Tạ nhị phu nhân nghe vậy cũng sững sờ, sau đó trên mặt treo ý nụ cười: "Nghe nói phu thê Định Quốc cầm sắt hoà minh, nhưng không ngờ Định Quốc Công lại tôn trọng… phu nhân mình như vậy. Nhi tử giống cha, Tiêu nhị công tử hẳn là cũng không tệ."
Nàng ấy không cầu phu quân sau này của nữ nhi là người sợ tức phụ, chỉ cần biết tôn trọng thê tử, đã là rất xứng đôi rồi.
Nghĩ đến đây, nàng ấy lại nói: "Ta về sau phải thường xuyên qua lại với Định Quốc Công phu nhân, hôn duyên tốt luôn bị tranh đoạt."
Tạ nhị gia đối với lời nàng ấy nói không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói lời nào.
Tiễn người Tạ gia đi, Tiêu Ngọc Châu mỉm cười khúc khích đến bên cạnh Đường Thư Nghi, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con nói với người một chuyện."
Đường Thư Nghi nhìn thấy biểu cảm của con bé liền biết không phải chuyện xấu, liền kéo con bé ngồi bên cạnh mình cười nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Ngọc Châu lại cười khúc khích: "Vừa nãy, con dẫn Tạ tỷ tỷ đi xem người tuyết, gặp Nhị ca....."
Con bé kể lại câu chuyện trong hoa viên, sau đó nói: "Con cảm thấy Tạ tỷ tỷ bị Nhị ca ném cầu tuyết vào người, chắc chắn rất tức giận, cho nên mới bảo tỷ ấy ném Nhị ca."
Đường Thư Nghi nghe xong thì bật cười, "Con bé lanh lợi này."
Tiêu Ngọc Châu cười làm nũng trong ngực Đường Thư Nghi, nói: "Con thấy Tạ tỷ tỷ rất tốt, nếu như vì Nhị ca làm chuyện ngốc nghếch mà làm hỏng mối lương duyên tốt như vậy thì phải làm sao?"
Đường Thư Nghi véo cái cái mũi nhỏ của con bé, "Sau này Nhị ca con phải cảm ơn con."
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười gật đầu, lúc này từ một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, "Quốc Công gia đến."
Sau đó rèm cửa được vén lên, Tiêu Hoài bước vào. Nhìn thấy mẫu nữ hai người đang cười đùa với nhau, trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười. Tiêu Ngọc Châu nhìn thấy hắn, đứng dậy chào: "Cha."
Tiêu Hoài xua tay để con bé ngồi, sau đó hắn cũng ngồi xuống nói: "Có chuyện gì vui vẻ sao?"
Đường Thư Nghi nghĩ đến chuyện hắn đồng ý liên hôn với Tạ gia, trong lòng lại không thoải mái, nụ cười trên mặt nhạt dần, nàng nói: "Không có gì."
Nói rồi nàng nhìn xuống Tiêu Ngọc Châu nói: "Con về phòng nghỉ ngơi đi, ta có chuyện nói với cha con."
Tiêu Ngọc Châu liếc nhìn Tiêu Hoài, mím môi nói: "Con cũng có chuyện muốn nói với cha."
Con bé đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Cha, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Thân sắc của Tiêu Hoài hơi sững lại, nhưng vẫn thuận theo đứng dậy đi theo con bé ra khỏi phòng, hai cha con đứng dưới mái hiên. Tiết trời mùa đông luôn có rất nhiều gió. Tiêu Hoài đứng ở nơi đầu gió, chắn gió lạnh cho Tiêu Ngọc Châu.
Hắn cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trước mặt, thanh âm mang theo ý cười nói: "Muốn nói gì với ta?"
Tiêu Ngọc Châu nhìn xuống ngón chân của mình, trong lòng nghĩ đến mấy năm trước, mẫu thân vì tưởng niệm cha mà u buồn không vui, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hoài nói: "Cha, cha.... có người khác sao? "
Tiêu Hoài không ngờ con bé vừa mở miệng lại hỏi cái này, sững sờ một lát. Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện, lại nghe tiểu nha đầu nói: "Nếu người có người khác, cứ nói trực tiếp với nương, với con, với ca ca của con, không cần cố ý lạnh nhạt với nương như vậy."
408
Nói rồi nước mắt con bé tuôn rơi, nhưng con bé vẫn quật cường giơ tay lên lau đi, nói: "Người là phụ thân của bọn con, người yêu người khác, con và ca ca phận làm con cái, không thể ngăn cản. Nhưng mà, cho dù mẫu thân hoà ly với người, nữ tử kia cũng không thể làm chính thất. Con không đồng ý, hai ca ca của con cũng không đồng ý."
Hai câu nói cuối cùng, Tiêu Ngọc Châu nói rất dứt khoát. Con bé cảm thấy, mẫu thân bây giờ hẳn là không thể dung thứ chuyện phụ thân có nữ tử khác, nếu như phụ thân thật sự có nữ tử khác, nương sẽ chọn hoà ly. Nhưng cho dù có hoà ly, nữ nhân kia cũng đừng mơ tưởng chiếm lấy địa vị của mẫu thân ở trong phủ.
Còn Tiêu Hoài thì chấn kinh, đây là cái gì với cái gì chứ? Hơn nữa, đây là lời mà một nữ hài tử mười tuổi có thể nói ra sao?
Hắn cau mày, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Vi phụ không có nữ tử khác, ta cũng không cố ý lạnh nhạt với nương con, hai ngày nay ta bận rộn chuyện công vụ."
Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ với lời nói hắn, nói: "Thật sao? "
Đôi mắt tiểu nha đầu nhỏ đỏ hoe, trên lông mi có dính nước mắt, Tiêu Hoài thấy vậy, trái tim vừa mềm nhũn vừa khó chịu, hắn duỗi tay kéo lại áo choàng giúp con bé, nói: "Thật. Bên ngoài lạnh mau về phòng đi."
"Thật sao?" Tiêu Ngọc Châu vẫn không tin lắm.
Lần này giọng điệu của Tiêu Hoài rất nghiêm túc: "Là thật."
Tiêu Ngọc Châu thấy hắn như vậy, gật đầu nói: "Con tin cha. Vậy lát nữa người phải xin lỗi nương, rồi giải thích đàng hoàng với nương."
Tiêu Hoài: ".... Được."
Tiêu Ngọc Châu nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, trên mặt nở nụ cười, hành lễ với Tiêu Hoài rồi quay người về phòng.
Tiêu Hoài nhìn con bé vào phòng, mới khóc cũng không được cười cũng không xong mà xoay người, vén rèm bước vào tiểu hoa sảnh.
Đường Thư Nghi thấy hắn đi vào, khách khi cười nói: "Quốc Công gia, ngồi xuống đi."
Tiêu Hoài gật đầu, đi đến ghế ngồi xuống. Sau đó trong phòng rơi vào im lặng. Đường Thư Nghi cầm chén nhấp một ngụm trà, mặc dù nàng muốn nhanh chóng nói rõ với Tiêu Hoài, nhưng khi thực sự đàm phán, vẫn phải ổn định lại.
Qua một lúc, Tiêu Hoài lên tiếng: "Lúc trước Tạ Lục đề cập chuyện hai nhà liên hôn, ta không từ chối, lúc đó ta suy nghĩ không chu toàn, mong phu nhân lượng thứ. Ta đã nói với Tạ nhị, chuyện hôn sự giữa hai nhà chúng ta đều nghe phu nhân an bài."
Đường Thư Nghi không ngờ hắn lại chủ động xin lỗi, tâm trạng buồn bực vì lúc trước hắn nói chuyện liên hôn với Tạ gia cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này lại nghe Tiêu Hoài lại nói: "Lúc đó nghĩ vừa về Tây Bắc quân, không nắm rõ chuyện trong Kinh, ta sợ tin tức ta không chết truyền đến trong Kinh, Hoàng đế sẽ vì kiêng kị ta mà ra tay với nàng và ba hài tử. Lúc đó ta nghĩ, nếu có Tạ gia tương trợ, Hoàng đế có làm khó thì nàng và ba hài tử cũng dễ dàng thoát khỏi."
Nói xong, hắn dừng một chút nói: "Đương nhiên, ta cũng có tư tâm. Hợp tác với Tạ gia cũng giúp ích rất nhiều cho kế hoạch sau này của ta."
Hắn thành thật như vậy, chút khó chịu còn sót lại của Đường Thư Nghi đã biến mất hoàn toàn. Thật ra, làm chủ một nhà, khi suy xét mọi chuyện, nếu như chỉ dùng cảm xúc để suy nghĩ, không xem xét đến lợi ích được mất, vậy thì không phù hợp làm người đứng đầu một nhà.
"Cân nhắc của Quốc Công gia cũng coi như chu toàn," Đường Thư Nghi nói: "Chỉ là, hôn nhân là chuyện đại sự trong đời của một người, nếu không tìm được người tâm đầu ý hợp đồng hành, sẽ bỏ lỡ rất nhiều điều."
“Ngọc Thần, Ngọc Minh và Ngọc Châu đều là những hài tử hiểu chuyện, bọn nó biết mình là một thành viên trong gia tộc, phải cống hiến cho gia tộc. Nhưng có nhiều cách để cống hiến, mà ta không hy vọng bọn nó hy sinh hôn nhân của mình."
Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân nói đúng, mọi chuyện đều nghe lời phu nhân."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói vậy, quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, không có chút có lệ nào. Trong lòng cảm thấy có chút quái dị, dễ nói chuyện như vậy sao?
"Hôm nay, Tạ nhị phu nhân nói với ta, Tạ lục gia bị công chúa của Nhu Lợi quốc bắt cóc, sau đó được Quốc Công gia cứu." Đường Thư Nghi tò mò hỏi: "Quốc Công gia làm sao mà cứu được Tạ Lục?"
Tiêu Hoài mím môi, liếc nhìn Đường Thư Nghi, thấy vẻ mặt hóng chuyện của nàng, không nhịn được mà bật cười. Chỉ là đây cũng không phải là chuyện không thể nói.
Hắn nói: "Ngũ công chúa của Nhu Lợi quốc kia, rất được Hoàng đế của Nhu Lợi quốc sủng ái, làm việc kiêu căng ngạo mạn không kiêng nể ai. Ả ta lại thích nam sắc, nam sủng trong phủ nhiều không đếm nổi.”
“Hai năm trước, Tiêu Lục đến Nhu Lợi quốc du lịch, bị Ngũ công chúa kia nhìn trúng. Ngũ công chúa ban đầu dùng tiền bạc và quyền lực dụ dỗ, nhưng Tạ Lục không hề lay chuyển. Cuối cùng Ngũ công chúa kia tức giận, bắt Tạ Lục rồi giam cầm. Sau đó, biết rằng hắn là người Tạ gia, liền nhốt hắn trong địa lao......"