Đường Thư Nghi kể lại chuyện vừa xảy ra ở Hồ Quang Tạ, sau đó nói: "Hoàng hậu nương nương ngài nói xem, có phải là phủ Túc thân vương bắt nạt người quá đáng hay không. Hôn nhân đại sự, coi trọng môn đăng hộ đối, coi trọng thân phận ngang hàng, một thứ như do tiểu thiếp thứ mười mấy sinh ra, không biết đã quấn lấy Ngọc Thần nhà thần phụ biết bao nhiêu lần..."
Đường Thư Nghi lộ vẻ một lời khó nói hết, sắc mặt của Hoàng hậu cũng không dễ nhìn. Nàng ta là Hoàng hậu, một vài chuyện trong hoàng gia tông thất, nàng ta cũng phải lo. Bây giờ, trong tông thất xảy ra chuyện khó coi như vậy, mặt của nàng ta không nén được giận.
Lại nghe Đường Thư Nghi nói: "Hôm nay nàng ta còn dám lôi Hoàng thượng ra nói, nói Hoàng thượng muốn ban hôn cho nàng ta và Ngọc Thần nhà ta. Hoàng hậu nương nương, ngài nói chuyện này có buồn cười hay không? Hoàng thượng là người anh minh đến cỡ nào, sẽ chỉ định một thứ nữ như nàng ta làm tông phụ của phủ Định Quốc Công ta?"
Hoàng hậu: "........."
Hoàng đế thật sự có thể làm được chuyện này, cho nên nàng ta có muốn lôi kéo Đinh Quốc Công cũng không dám hấp tấp nói trước điều gì. Nghĩ một lúc, Hoàng hậu nói: "Chuyện này quả thật là nan giải, thế này đi, ta phái người mời thế tử phi của Túc thân vương dẫn theo Huệ Tâm đ ến, có gì muốn nói, chúng ta nói chuyện trực tiếp."
"Cảm tạ Hoàng hậu." Đường Thư Nghi nói.
Hoàng hậu xua tay, sau đó phái người đến phủ Túc thân vương mời người. Túc thân vương phi đã rời nhân thế từ lâu, bây giờ phu nhân quản gia của phủ Túc thân vương là Túc thân vương thế tử phi, cho nên Hoàng hậu mới phái người mời nàng ấy đến.
Cô cô chưởng sự đi ra ngoài, đi đến ngoài điện, nói với một tiểu thái giám: "Đến ngự thư phòng, nói với Hoàng thượng một tiếng, Định Quốc Công phu nhân đang ở đây, vì chuyện của Huệ Tâm quận chúa."
Tiểu thái giám nhận được dặn dò, vội vàng đi đến ngự thư phòng, cô cô chưởng sự đi đến phủ Túc thân vương mời người.
Bên phía ngự thư phòng, Tiêu Hoài dẫn Tiêu Ngọc Thần ngồi ở ghế đối diện Hoàng đế, Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt buồn bã mà kể lại chuyện mấy lần bị Lý Huệ Tâm quấn lấy, sau đó nói: "Hoàng thượng, thần tử thật sự không chịu nổi chuyện nàng ta cứ quấn lấy thần như vậy."
Hoàng đế nghe lời hắn nói xong thì ừm một tiếng, sau đó cái gì cũng không nói. Không phải là y không nói, mà là y đang nghĩ, làm sao để thuận nước đẩy thuyền ban hôn cho Lý Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần.
Nhưng y còn chưa kịp nghĩ xong nên nói cái gì, đã nghe Tiêu Hoài nói: "Một nữ tử không biết liêm sỉ, hành động điên rồ như vậy, phủ Định Quốc Công thần không dám lấy, ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ không ban cho nhi tử thần mối hôn sự như vậy."
Hoàng đế: "......"
Lúc này Tiêu Ngọc Thần nói: "Phụ thân, nhi tử đã nói rồi, cho dù con xuất gia thành hòa thượng cũng sẽ không lấy nàng ta."
"Hồ nháo!" Tiêu Hoài nhìn Tiêu Ngọc Thần mắng: "Con là thế tử của phủ Định Quốc Công ta, sao có thể nói mấy câu như xuất gia làm hoà thượng? Đừng nói ta không cho phép, Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép. Về sau không được hồ nháo như vậy."
Hoàng đế: "........"
Y có thể nói cái gì? Lời muốn nói đều bị phụ tử hai người chặn lại. Lặng lẽ nuốt cơn tức chặn ngang yết hầu xuống, y nói: "Hôm qua, Túc thân vương có đề cập đến chuyện ban hôn với trẫm, trẫm không biết Huệ Tâm lại làm những việc… lỗ mãng như vậy."
Tiêu Hoài trong lòng cười lạnh, đây còn không phải là vẫn chưa từ bỏ ý niệm ban hôn sao!
Lúc này, Tiêu Khang Thịnh đi tới, nói vào tai Hoàng đế: "Định Quốc Công phu nhân hiện đang ở trong cung Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn hỏi ý của Hoàng thượng."
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt lại, Tiêu Khang Thịnh lại nói: "Hoàng hậu nương nương phái người đến phủ Túc thân vương, mời Túc thân vương thế tử phi đến."
Hoàng đế ừm một tiếng, "Phái người gọi Túc thân vương đến, đi nói với Hoàng hậu, lát nữa đều đến ngự thư phòng, có chuyện gì thì trực tiếp nói."
"Vâng." Tiêu Khang Thịnh trả lời một tiếng rồi rời đi.
Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài, giọng điệu không tốt lắm: "Hoàng hậu nói, phu nhân cũng ngươi đến hoàng cung."
Tiêu Hoài vâng một tiếng, "Phu nhân của thần nghe Huệ Tâm quận chúa nói, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ ban hôn cho nàng ta với Ngọc Thần, trong lúc hoảng loạn nằng nặc đòi đến chỗ Hoàng hậu nói chuyện, thần không thể ngăn cản."
Hoàng đế cười lạnh trong lòng, miệng nói: "Uy tín của Tiêu ái khanh ở trong phủ, cần được thiết lập lại một chút."
Ý nói hắn sợ tức phụ, Tiêu Hoài cầm chén lên nhấp một ngụm trà nói: "Phu nhân của thần siêng năng cần kiệm, giúp chồng dạy con có thể nói là mẫu mực, thần rất kính trọng nàng."
Hoàng đế: "........"
Nói ngươi sợ tức phụ ngươi lại còn khoe khoang, làm sao nói chuyện tiếp. Hoàng đế xua tay nói: "Túc thân vương bọn họ phỏng chừng một lát nữa mới đến, ái khanh đến thiên điện nghỉ ngơi một lát đi."
Mắt không thấy tâm không phiền.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần nghe y nói vậy, đứng dậy hành lễ, sau đó đi theo Tiêu Khang Thịnh đến thiên điện. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Ngọc Thần quay đầu nhìn Tiêu Hoài, phụ thân hiện tại của hắn thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Ví dụ, lúc trước ở trong phủ phụ thân và mẫu thân hận không thể ngày ngày đều dính với nhau, nhưng khi ra ngoài vẫn rất khắc chế. Những lời khen ngợi mẫu thân giống như vừa rồi, phụ thân căn bản sẽ không nói ra bên ngoài, nhưng bây giờ phụ thân vừa mở miệng liền thốt ra được.
Tiêu Hoài nhận lấy ánh mắt của hắn, hỏi: "Sao con lại nhìn ta như vậy?"
Tiêu Ngọc Thần rối rắm một lát, cuối cùng vẫn là tò mò đã chiếm ưu thế. Hắn đến gần Tiêu Hoài đề thấp giọng hỏi: "Phụ thân người rốt cuộc phạm phải lỗi gì? Đến bây giờ mẫu thân còn không cho người về Thế An Uyển."
Tiêu Hoài: "........"
Tại sao là không cho hắn về Thế An Uyển, chẳng lẽ không thể là hắn không muốn về Thế Anh Uyển sao?
438
Phủ Túc thân vương rất gần hoàng cung, không bao lâu Túc thân vương và Túc thân vương thế tử phi, còn có Lý Huệ Tâm đã đến.
Hoàng đế nhìn thấy họ, khuôn mặt y đen như đáy nồi. Là các ngươi đến cầu hôn, vậy các ngươi cứ an phận mà chờ thánh chỉ đi, làm ra mấy chuyện lung tung rối loạn này khiến y bây giờ làm thế nào cũng không được.
"Một nữ tử, không biết ở yên tại nhà chờ gả đi, cả ngày cứ quấn lấy một nam tử, thể diện của Hoàng gia đều bị ngươi vứt hết rồi." Hoàng đế nhìn Lý Huệ Tâm, lạnh giọng quát mắng.
Lý Huệ Tâm sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa nói: "Hoàng.... Hoàng huynh...."
Hoàng đế bây giờ có chút hiểu được tâm trạng của Định Quốc Công, một nữ nhi không biết từ tiểu thiếp thứ mười mấy sinh ra, ai cho nàng ta mặt mũi mà gọi trẫm là Hoàng huynh? Y quay đầu nhìn Túc thân vương đang đứng một bên, "Hoàng thúc, gia giáo trong phủ ngài quả thật không ra làm sao cả."
"Đúng đúng đúng," Túc thân vương vội vàng nhận sai, "Là do ngày thường ta quá nuông chiều nó, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm hơn."
Hoàng đế trầm tư một lúc rồi nói: "Không cần, trở về bảo Hoàng hậu đích thân chỉ dạy nàng ta đi."
Hoàng hậu đích thân chỉ dạy, dạy ra tông phụ mà phủ Định Quốc Công vừa ý, để xem Tiêu Hoài còn có thể nói gì.
Lúc này Đường Thư Nghi và Hoàng hậu từ hậu cung đi tới, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần cũng từ thiên điện đi tới, một đám người cùng tụ tập trong ngự thư phòng. Mà Lý Huệ Tâm vẫn quỳ trên mặt đất.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài nói: "Ái khanh, Huệ Tâm nàng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, trẫm đã trừng phạt nàng ta rồi."
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, liếc nhìn Lý Huệ Tâm đang quỳ trên mặt đất, nói: "Nói ra thì cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ mong về sau Huệ Tâm quận chúa đừng quấn lấy Ngọc Thần nhà thần nữa. Nàng ta có thể không cần giữ danh tiết của nàng ta, nhưng Ngọc Thần nhà thần vẫn cần giữ danh tiếng của nó."
Câu nói này khiến cho một nhà Túc thân vương nhục không nhịn được giận, nhưng chuyện là do người nhà bọn họ gây ra, bọn họ cũng không thể nói cái gì.
Sắc mặt Hoàng đế không dễ nhìn, dù sao Lý Huệ Tâm cũng là người của hoàng thất, nhưng y không thể nói Tiêu Hoài không đúng, ai bảo người nhà y không có lý chứ.
"Túc thân vương tuổi già mới có nữ nhi, hơi nuông chiều nàng ta một cũng là chuyện dễ hiểu." Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ đích thân dạy dỗ nàng ta, phải dạy dỗ thành một tông phụ hợp quy cách."
Hoàng hậu vừa nghe liền vội đáp vâng, trong lòng nàng ta còn cảm thấy Tiêu Ngọc Thần thật đáng thương, một người lâm phong ngọc thụ như vậy lại bị ban hôn cho một thứ nữ không có giáo dưỡng.
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đương nhiên cũng hiểu, Hoàng đế vẫn muốn ban hôn cho Lý Huệ Tâm và Tiêu Ngọc Thần. Trong lòng hai người đều hận Hoàng đế không thể chết ngay bây giờ. Nhưng cho dù nghĩ như vậy, trên mặt lại không hề biểu hiện ra một chút nào.
Tiêu Ngọc Thần có chút lo lắng, nhưng hắn thấy phụ thân và mẫu thân không có vẻ lo lắng chút nào, trong lòng cũng ổn định lại.
Đường Thư Nghi quay đầu liếc nhìn Tiêu Hoài, cho hắn một ánh mắt ta sắp tiến công. Tiêu Hoài thấy vậy thì muốn cười, liền cầm chén trà lên nhấp một ngụm để che lại.
Đường Thư Nghi không để ý tới hắn, nhìn Lý Huệ Tâm vẫn đang quỳ trên mặt đất, nói: "Người trẻ tuổi đều sẽ phạm sai lầm, cũng giống như Quốc Công gia nhà ta nói, không phải chuyện gì to tát."
Giọng điệu của nàng giống như đang nói chuyện trong nhà, bầu không khí toàn bộ ngự thư phòng cũng dịu đi rất nhiều. Lúc này Hoàng đế cũng lên tiếng bảo Lý Huệ Tâm đứng lên.
Đường Thư Nghi Lý Huệ Tâm đứng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Túc thân vương thế tử phi, mặt mang theo nụ cười hỏi Túc thân vương thế tử phi: "Nghe nói trưởng tử của thế tử phi xấp xỉ với tuổi Ngọc Thần nhà ta?"
Thấy nàng mỉm cười hiền hoà, thế tử phi nhất thời không hiểu ý của nàng, liền nói: "Hẳn là cùng tuổi, nó sinh tháng năm, Tiêu thế tử sinh tháng nào?"
"Tháng mười." Đường Thư Nghi nói.
"Vậy thì Cảnh Ngọc nhà ta lớn tuổi hơn một chút." Thế tử phi nói.
"Đúng vậy, đã định thân chưa?" Đường Thư Nghi hỏi.
Thế tử phi bị nàng hỏi đến có chút bối rối, nàng ấy cảm thấy nàng đang đào hố lôi mình xuống, nhưng cũng không thể không trả lời. Nàng ấy nói: "Vẫn chưa?"
Đường Thư Nghi hiểu rõ gật đầu: "Chuyện hôn nhân đại sự của hài tử, chúng ta người làm phụ mẫu không dám cẩu thả dù chỉ là một chút. Mạo muội hỏi một câu, hài tử nhà ngài sẽ tìm một thứ nữ để thành hôn sao?"
Căn phòng rơi vào im lặng, Thế tử phi mở miệng nhưng không nói được lời nào, lúc này nàng ấy đã hiểu Định Quốc Công phu nhân có ý gì. Nhi tử của nàng ấy tuyệt đối không thể cưới một thứ nữ, đừng nói là trưởng tử, cho dù là tiểu nhi tử cũng không được, nhưng lời này nàng ấy không thể nói. Định Quốc Công phu nhân chính là đang chờ nàng ấy nói lời này.
Nhưng cho dù nàng ấy không nói, Đường Thư Nghi vẫn mở miệng nói. Nàng nói: "Ngọc Thần nhà ta là trưởng tử, sau này nó sẽ kế thừa tước vị, tức phụ nó cưới về sẽ là tông phụ, cho nên không thể là thứ nữ. Nếu như bắt nó lấy một thứ nữ làm thê, nó phải đi làm hoà thượng, ta và Quốc Công gia nhà ta cũng phải quỳ đến chết trước phần mộ của cha mẹ chồng ta."
Xấu hổ!