Sau khi hắn nói xong, triều đình bắt đầu nghị luận sôi nổi. Phương pháp mà Lý Cảnh Tập nói, không những chưa từng xuất hiện ở Đại Càn, mà còn chưa từng được sử dụng trong các triều đại trước. Bởi vì đất đai không nằm trong tay của triều đình, chính là nằm trong tay của các hương thân địa chủ.
Cho dù có diện tích đất hoang rộng lớn, triều đình cũng không có chính sách để bách tính khai hoang.
Mà phe cánh của Tam hoàng tử và Hoàng hậu, sắc mặt đều không được tốt lắm. Bọn họ đều không nghĩ tới, hôm nay Tề Lương Sinh bọn họ, lại để Tam hoàng tử cạnh tranh với Lý Cảnh Tập ở trước mọi người.
Mọi người thảo luận xong, Tiêu Hoài nói: "Khang thân vương nói đúng, mặc dù Hoàng thượng thân thể không khỏe, không có cách nào chủ trì triều chính. Lúc này chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, mỗi người một việc, nếu như thực sự có chuyện cần người định đoạt, vậy thì các vị đại thần cùng nhau thương nghị."
"Đúng vậy, Định Quốc Công nói đúng."
"Nên như vậy."
......
Tiêu Hoài không nắm quyền, cũng không làm suy yếu quyền lợi của bất kỳ đảng phái nào, những đại thần này tất nhiên đồng ý phụ hoạ theo.
Lúc này Tiêu Hoài lại nói: "Ta thấy Khang thân vương cơ trí trầm ổn, rất có nghiên cứu về dân sinh, các vị đại thần nội các có chuyện cần thương nghị, cũng có thể để ngài ấy cùng nhau thương nghị."
"Đương nhiên." Tề Lương Sinh lên tiếng trước, mấy vị đại thần nội các khác cũng phụ hoạ theo. Vẫn là câu nói cũ, mặc dù Tiêu Hoài khống chế Hoàng cung và thành Thượng Kinh, nhưng rõ ràng hắn không có ý định thao túng triều chính.
Về việc Khang thân vương thượng vị, hay là Tam hoàng tử thượng vị, vậy còn phải xem bản lĩnh của hai người bọn họ.
Đương nhiên, trong những đại thần ở đây cũng nghĩ đến chuyện tạo công nâng rồng.
Triều sớm kết thúc, các đại thần lần lượt bước ra khỏi Kim Loan điện. Không thể không nói, hành động hôm nay của Tiêu Hoài như viên thuốc trấn an mọi người.
Tiêu Hoài mạnh mẽ khống chế Hoàng cung với thành Thượng Kinh như vậy, ngoại trừ một số ít người biết nội tình, hầu hết triều thần đều cảm thấy, Tiêu Hoài nhất định muốn bức vua thoái vị. Cho dù hắn thượng vị cũng được, Khang thân vương thượng vị cũng chẳng sao, chắc chắn sẽ gây ra náo loạn trong triều đình. Một khi làm không tốt, sẽ dẫn tới máu chảy thành sông.
Hôm nay bọn họ thượng triều, đều cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn. Nhưng điều không ngờ tới chính là, Tiêu Hoài không những không bức vua thoái vị, mà còn không có ý định thao túng triều đình. Cho dù là muốn đẩy Khang thân vương lên vị trí đó, thái độ cũng không cứng rắn lắm.
Chỉ có điều này cũng là do Khang thân vương thực sự tài giỏi hơn Tam hoàng tử rất nhiều.
Bên này, Tiêu Hoài đưa Lý Cảnh Tập đến chỗ Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh, nói với Lý Cảnh Tập: "Sau này ngài có thể học được nhiều thứ từ hai vị đại nhân."
Lý Cảnh Tập vội vàng đáp vâng, sau đó cung kính hành lễ với Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh: "Sau này Cảnh Tập làm phiền hai vị đại nhân rồi."
Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vội vàng hồi lễ lại, miệng nói không phiền phức, là điều nên làm. Tiêu Hoài thấy vậy liền cáo từ với bọn họ rồi rời đi, Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vẻ mặt bất lực, ngươi cứ bỏ lại quân chủ tương lai như thế này? Đúng là đủ yên tâm!
Vẻ mặt Lý Cảnh Tập vẫn như thường, hắn hiểu Tiêu Hoài đang muốn hắn sớm ngày tiếp xúc với những đại thần này, thứ nhất để cho bọn họ biết hắn mạnh hơn Tam hoàng tử, thứ hai để hiểu trước tính cách của những đại thần này. Đối với chuyện này hắn cảm thấy áp lực quá lớn, nhưng đồng thời cả người như có nguồn năng lượng dùng mãi không hết.
Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vốn định hạ triều xong cùng nhau đi uống trà, nhưng bây giờ chỉ có thể thay đổi kế hoạch, ba người họ cùng nhau đến Tề phủ. Hôm nay đóng kín thư phòng, cùng quân chủ tương lai phân tích triều chính vậy.
............
Hướng Thiên Hà cũng không ngờ Tiêu Hoài lại ra tay nhanh như sét đánh tiến công công thành, nhưng về sau lại như mưa thuận gió hoà. Chỉ là chuyện này không liên quan nhiều đến hắn, hạ triều hắn liền tăng nhanh bước chân, còn phải mua điểm tâm về cho phu nhân nhà hắn.
Nhưng vừa đi được vài bước, Ngô Chính Tín - thân tính của Hoàng đế gọi hắn lại, "Hướng tướng quân."
Hướng Thiên Hà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn hắn ta không lên tiếng. Ngô Chính Tín biết tính khí của hắn nên cũng không để ý, mà mỉm cười chắp tay về phía hắn nói: "Không biết có thể mới Hướng tướng quân uống một chén trà không?"
Mặc dù Hướng Thiên Hà tính tình ngang bướng không thích nói chuyện, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Ngô Chính Tín là thân tín của Hoàng đế, hai người họ bình thường không có qua lại, bây giờ lại mời hắn đến uống trà, chỉ hơi động não liền biết không phải là chuyện tốt lành gì.
"Ta còn có việc phải làm, không thể uống trà với Ngô đại nhân."
Nói xong hắn sải bước muốn rời đi, Ngô Chính Tín làm sao có thể để hắn đi như vậy, vội vàng đuổi kịp hắn nói: "Tướng quân, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nói với Hướng tướng quân."
Hướng Thiên Hà lại dừng lại bước chân nói, "Nói đi."
Ngô Chính Tín: "......"
Thanh thiên bạch nhật, lại có nhiều quan viên qua qua lại lại như vậy, hắn ta nói thế nào?
Hắn ta vẻ mặt khó xử, "Đại tướng quân, có một số việc không tiện nói ở đây."
Hướng Thiên Hà cau mày nhìn hắn ta, Ngô Chính Tín sợ hắn nói ra câu từ chối, vì vậy hắn ta vội vàng bước lên phía trước kéo gần khoảng cách giữa hai người, đè thấp giọng nói: "Khẩu dụ của Hoàng thượng."
536
Hướng Thiên Hà nheo mắt cúi đầu xuống hắn ta, vẻ mặt nghiêm túc. Ngô Chính Tín không đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ có thể làm ra tư thế mời: "Đại tướng quân, xin mời."
Hướng Thiên Hà ừm một tiếng, sải bước đi ra ngoài, ra khỏi cung liền cưỡi ngựa đến một quán trà. Ngô Chính Tín vội vàng đi theo. Thật ra hắn rất muốn tìm một quán trà kín đáo, lén lút uống trà với Hướng Thiên Hà, đồng thời nói ra những lời muốn nói.
Tuy nhiên, Hướng Thiên Hà đã đi đến con đường hoa lệ nhất ở Thượng Kinh, chọn một quán trà kinh doanh tốt nhiều người đến. Hơn nữa hắn cưỡi ngựa chạy rất nhanh, đi vào trước. Ngô Chính Tín không còn cách nào khác, chỉ có thể tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình, bước nhanh vào trong.
Chọn một gian trà yên tĩnh, hai người ngồi xuống, Ngô Chính Tín đang muốn hài huyên với Hướng Thiên Hà vài câu, nhưng hắn ta còn chưa mở miệng, đối phương đã nói trước: "Có chuyện gì ngươi cứ nói trực tiếp."
Ngô Chính Tín: "... Hướng đại tướng quân, Hoàng thượng đã tỉnh."
Hướng Thiên Hà nâng chén lên uống trà, vẻ mặt bình tĩnh. Ngô Chính Tín cau mày, sau đó nói: "Hoàng thượng nói, nếu như Đại tướng quân ngài giết Tiêu Hoài, Hoàng thượng sẽ phong ngài làm Vương."
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Hướng Thiên Hà uống cạn chén trà xong đứng dậy đi ra ngoài. Ngô Chính Tín có chút bối rối, đây là ý gì? Đồng ý hay không đồng ý?
Hắn ta vội vàng nắm lấy cánh tay Hướng Thiên Hà, "Hướng đại tướng quân, ngài cho ta một câu trả lời."
Hướng Thiên Hà nhìn hắn ta, nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó hất cánh tay, Ngô Chính Tín ngã ngồi xuống ghế. Mà Hướng đại tướng quân lại sải bước đi ra ngoài.
Ngô Chính Tín ngồi đó cả người hoang mang, "ừm" là có nghĩa là? Đồng ý hay không đồng ý? Chuyện này, hắn ta đã hoàn thành chưa?
Bên này Hướng Thiên Hà ra khỏi quán trà, đi qua bên phải vài bước đến một cửa tiệm điểm tâm. Ông chủ kia nhìn thấy hắn liền mỉm cười: "Hướng đại tướng quân ngài lại tới rồi."
Hướng Thiên Hà ừm một tiếng, sau đó duỗi ngón tay chỉ vài loại điểm tâm. Ông chủ đương nhiên biết tính tình của hắn, mỉm cười gói những điểm tâm đó lại đưa cho hắn. Hướng Thiên Hà nhận lấy điểm tâm rồi đưa tiền, sau đó cưỡi ngựa về nhà.
Ngô Chính Tín đang ngồi trên lầu hai nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng giật giật. Hướng Thiên Hà đến quán trà này uống trà với hắn ta, đừng nói là vì bên cạnh quán trà này có cửa tiệm điểm tâm chứ?
Ngồi trong trà quán một lúc, Ngô Chính Tín mang đầy u sầu về nhà. Hắn ta hiểu rất rõ, trong cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và Tiêu Hoài, Hoàng đế đã thua rồi. Bây giờ chỉ là dãy dụa cuối cùng mà thôi, nhưng hắn ta phải làm sao đây?
Đợi đến khi Khang thân vương thượng vị, hắn ta liền xong đời?
Hoàng cung.
Trong tẩm điện của Hoàng đế, Tiêu Khang Thịnh đứng bên cạnh giường nhỏ giọng bẩm báo chuyện xảy ra trong triều sớm hôm nay. Hoàng đế ngồi khoanh chân trên giường, cúi đầu lắng nghe, đợi Tiêu Khang Thịnh nói xong, y vẫn luôn trầm mặc ngồi đó.
Thấy y như vậy, Tiêu Khang Thịnh lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, ngài có chỗ nào không khoẻ?"
Hoàng đế vẫn không lên tiếng, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nói cách khác, dáng vẻ trước kia của Tiểu thất đều là giả sao?"
Tiêu Khang Thịnh im lặng, Hoàng đế xoa thái dương, mặc dù y đã tỉnh, nhưng đầu óc lúc nào cũng mê man.
"Đúng vậy, lúc đầu ta không điều tra rõ ràng mọi chuyện, những năm qua nó cũng phải chịu không ít khổ. Nhưng mà, ta là cha ruột của nó, ta có thể thật sự muốn để nó chết sao? Tại sao trước mặt ta nó lại che che giấu giấu."
Giọng nói của y càng lúc càng lớn, Tiêu Khang Thịnh thấy vậy vội vàng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, chú ý tai mắt."
Hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một cục tức, muốn nhổ ra cũng không tài nào nhổ được. Hạ thấp giọng, y lại nói: "Nếu như nó thể hiện sự tài giỏi ở trước mặt ta, ta có thể quá kế nó cho người khác sao? Nó cần cần Tiêu Hoài để thượng vị sao? Ta mới là cha ruột của nó, Tiêu Hoài tính là cái gì? Lão lục lại tính là thứ gì?"
Hoàng đế ngồi trên giường, cúi đầu miệng lảm nhà lảm nhảm, thậm chí đến cuối cùng đôi mắt cũng có chút ẩm ướt.
"Kể từ khi ta kế thừa Hoàng vị, vẫn luôn không lười biếng ngày nào. Tiên hoàng coi thường ta, cảm thấy ta không bằng lão Lục. Sau khi ngồi lên vị trí này, ta dùng hết sức lực làm việc chính là muốn cho tiên hoàng thấy, ta không thua kém lão Lục. Nhưng mà… tại sao lại thành dáng vẻ như thế này? Ta còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Khang Thịnh hỏi: "Ngươi nói xem, là trẫm còn chưa đủ nỗ lực sao?"
Tiêu Khang Thịnh quỳ xuống, đè thấp giọng nói: "Hoàng thượng, sự vất vả của ngài nô tài là người rõ nhất."
"Nhưng tại sao lại thành dáng vẻ như bây giờ?" Hoàng đế lại hỏi: "Tiêu Hoài công cao hiển hách, trẫm không nên giết hắn sao? Nhìn xem những triều đại trước, biết bao tướng soái công cao hiển hách đều bị giết."
Tiêu Khang Thịnh quỳ trên mặt đất không nói, thật ra hắn muốn nói, Tiêu Hoài công cao hiển hách ngài nên giết hắn cũng không sai, nhưng mấu chốt là ngài không có khả năng giết hắn.
Nhưng lời này, hắn làm sao nói ra được?
Hoàng đế buông xuống một tiếng thở dài, "Bên phía Hướng Thiên Hà, đã tìm người nói chuyện chưa?"
Tiêu Khang Thịnh gật đầu: "Nô tài bảo Ngô đại nhân đi nói rồi."
"Ừm, hắn là người có thể tin." Hoàng đế nghiêng người nằm xuống, miệng còn nói: "Nhưng mong rằng Hướng Thiên Hà không làm ta thất vọng."
Bên này, Hướng Thiên Hà mang điểm tâm về nhà, trực tiếp đi đến hậu viện, đưa điểm tâm cho Hướng phu nhân.
Hướng phu nhân cầm điểm tâm vừa ăn vừa hỏi: "Tình hình triều sớm hôm nay thế nào?"
"Khang thân vương mạnh hơn Tam hoàng tử."
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Hướng phu nhân lại hiểu, nàng ấy nói: "Ta gặp qua Khang thân vương hai lần, xem cũng có vẻ là một hài tử rộng lượng."