Ngày thứ hai, Đường Thư Nghi tỉnh dậy đơn giản rửa mặt chải đầu một lát, chậm rãi đi bộ đến sân luyện võ. Thấy Tiêu Ngọc Minh đang đứng tấn, trên cánh tay buộc bao cát, trên đầu để một viên gạch. Ngày cuối thu, trán hắn toát đầy mồ hôi lạnh.
"Trở về bảo phòng bếp thêm lúc làm cơm thêm nhiều thịt nhiều rau vào." Đường Thư Nghi phân phó Thuý Trúc Thuý Vân, Tiêu Ngọc Minh vận động mạnh, phải bổ sung đủ chất dinh dưỡng.
"Thịt khô do Trương tẩu ở phòng bếp làm rất ngon, có thể bảo tẩu ấy làm nhiều một chút, làm đồ ăn vặt cho Nhị công tử." Thuý Trúc nói.
"Được, lát nữa ngươi đi phân phó."
Chủ tớ ba người nói chuyện, dạo quanh tiểu hoa viên bên cạnh sân luyện võ vài vòng rồi trở về Thế An Uyển. Không lâu sau ba hài tử cũng đến, Đường Thư Nghi gọi người dọn cơm lên. Ăn sáng xong, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh người nên đi học thì đi học, người nên đọc sách thì đọc sách, đều rời đi.
Đường Thư Nghi nghĩ đến việc có nên lại mới thêm nột lão sư khác cho Tiêu Ngọc Thần hay không, những kiến thức hắn nên học đều đã học, phần còn lại là làm thế nào để thông hiểu đạo lí. Nếu như sư phụ đó đã từng tham gia khoa cử, được đề tên trên bảng vàng là tốt nhất.
"Nương, con muốn nghe người nói chuyện với Trương lão phu nhân." Tiêu Ngọc Châu kéo vạt áo nàng nói.
Đường Thư Nghi Nhi suy nghĩ, để nàng ấy ở sau bình phòng nghe nói chuyện cũng không tệ, coi như trực tiếp dạy bảo, liền nói: "Được, đến lúc đó con trốn sau tấm bình phong, không được phát ra âm thanh."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu một cái thật mạnh.
Đường Thư Nghi lại phân phó Thuý Trúc ra cửa cngoai cửa đón người, nàng trở về phòng ngủ lại thay y phục, vừa mặc y phục vừa hỏi: "Nang trang ta dặn làm thế nào rồi?"
Thuý Vân giúp nàng buộc dây váy rồi nói: "Lát nữa nô tỳ đi hỏi xem sao, có lẽ cũng sắp xong rồi."
"Sau khi làm xong, ta dẫn hai người ra ngoài đi dạo." Đường Thư Nghi cười đùa, Thuý Vân che miệng cười.
Thu thập xong liền đến sảnh đợi khách, Đường Thư Nghi dặn dò hai hai đại nha hoàn Thanh Mai và Thanh Sương của Tiêu Ngọc Châu, trốn sau tấm bình phong với Tiêu Ngọc Châu, một lần nữa dặn dò không được phát ra âm thanh.
"Nương, người yên tâm, con nhất định không phát ra âm thanh." Tiêu Ngọc Châu vừa nói vừa đi đến phía sau tấm bình phong, Thanh Mai Thanh Sương vội vàng đi theo.
Một lúc sau, Thuý Vân dẫn người đến, Đường Thư Nghi đứng ở trong sân chào đón.Hai bên hành lễ xong, Đường Thư Nghi dìu Trương lão phu nhân vào sảnh đường.
Sau khi ngồi xuống, Trương lão phu nhân nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ta thấy khí sắc của người đã tốt hơn không ít, tâm trạng cũng rộng rãi hơn."
Giọng điệu của bà ấy rất chân thành, Đường Thư Nghi cũng mỉm cười chân thành: "Nghĩ thông một chút chuyện, tâm tình tự nhiên trở nên rộng rãi."
"Đúng vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước," giọng điệu của Trương lão phu nhân mang theo vài phần an ủi, "Ngươi còn ba hài tử ở bên người, ngày tháng tươi đẹp sau này còn nhiều."
"Ngài nói đúng," Đường Thư Nghi mỉm cười nói, "Bây giờ ta chỉ mong bà hài tử có thể bình bình an an mà lớn lên."
"Ngươi nghĩ như vậy là đúng rồi." Trương lão phu nhân vừa thở dài vừa nói: "Nói đến hài tử, đứa ngoại tôn nữ kia của ta gây thêm rắc rối cho ngươi rồi."
"Lão phu nhân," Đường Thư Nghi Nghi cũng thở dài, "Hôn sự của Tĩnh Vân với Ngọc Thần nhà chúng ta, lúc đầu vốn là do ngài và bà mẫu nhà ta quyết định, ta vẫn luôn rất hài lòng với Tĩnh Vân. Nhưng mà, Tĩnh Vân có lẽ nghe được tin đồn thất thiệt nào đó, muốn từ hôn với Ngọc Thần. Từ hôn cũng được, hai nhà chúng ta có thể ngồi xuống cẩn thận thương nghị. Nhưng cách nàng ta làm khiến ta vừa tức vừa giận, thực sự không biết phải nói gì."
Trương lão phu nhân nghe vậy thì bối rối: "Tĩnh Vân đã làm gì?"
Bà ấy thật sự không biết những chuyện mà Ngô Tĩnh Vân đã làm.
110
Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt của bà ấy không có vẻ gì là giả, liền nói: "Mấy ngày trước, người Lương gia xông vào trạch tử ta, nói Ngọc Thần nhà ta chứa chấp nữ nhi của tội thần Liễu Ngọc Sơn, ngài có lẽ cũng biết đúng không?"
Trương lão phu nhân gật đầu: "Ta biết."
Toàn Thượng Kinh này rất ít ai không biết đến chuyện này.
"Ngài nói tại sao Lương gia lại đột nhiên như nổi điên. đến lục soát trạch tử ở ngõ Mai Hoa của nhà ta?" Đường Thư Nghi hỏi.
Trương lão phu nhân cau mày trầm tư: "Tại sao?"
Đường Thư Nghi: "Bởi vì có người báo tin cho bọn họ, nói nhi tử nhà ta giấu nữ nhi của Liễu Ngọc Sơn ở ngõ Mai Hoa. Lão phu nhân, ngài biết là báo tin cho bọn họ không?"
Trương lão phu nhân siết chặt nắm tay, trong lòng bà ấy đã đoán được, nhưng vẫn không chết tâm mà hỏi: "Là ai?"
Đường Thư Nghi không lên tiếng, cầm chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, tim Trương lão phu nhân như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ngươi nói là.... là Tĩnh Vẫn?"
Đường Thư Nghi cho bà ấy một ánh mắt khẳng định, nhưng Trương lão phu nhân vẫn dám tin, bà ấy hỏi: "Có... Có bằng chứng nào không?"
Đường Thư Nghi đặt tách trà trong tay xuống, "Lão phu nhân, loại chuyện này, nếu ta có chứng cứ, có thể nói với ngài sao? Ngài quay về hỏi ngoại tôn nữ của một chút liền hiểu được."
Giọng điệu của Đường Thư Nghi rất chắc chắn, Trương lão phu nhân cũng tin tám phần, loại chuyện này nàng không thể nói dối. Hơn nữa, nếu như Tiêu Ngọc Thần thật sự giấu người ở ngõ Mai Hoa, có khả năng rất lớn Tĩnh Vân biết chuyện này, dù sao nàng ta có tình cảm sâu đậm với Tiêu Ngọc Thần, thường xuyên chú ý tới hắn cũng chuyện bình thường.
Nhưng nàng ta làm như vậy, cũng quá cực đoan rồi.
Trương lão phu nhân nhất thời cảm thấy vô cùng chán nản, Đường Thư Nghi vốn dĩ không có ý định trở thành kẻ thù Trương gia, ngay cả Ngô gia nàng cũng không nghĩ đến chuyện có chết cũng không qua lại. Từ đầu đã không có cừ hận sinh tử, tràng diện vẫn có thể tiếp tục qua lại.
Nàng nói: "Dù sao cũng là người trẻ tuổi, nghe được chút tin đồn thất thiệt liền xúc động hành sự, lão phu nhân ngài sau này chỉ dạy nhiều hơn là được rồi. Chỉ có điều hôn sự của hai hài tử, sợ là không thành rồi. Như vậy cũng tốt cho bọn họ, đỡ phải sau này trở thành một đôi oán ngẫu."
"Hôm nay ta tới đây cũng là vì chuyện này." Trương lão phu nhân nâng cao tinh thần nói: "Chọn thời gian, giải từ hôn sự của hai hài tử này đi."
"Được, làm sơn còn hơn để muộn, ngày mai đi." Đường Thư Nghi nói.
Trương lão phu nhân gật đầu, lại nói: "Còn có một chuyện nữa, ta cũng ngại không dám nói ra. Nghe nữ tế ta nói, mấy ngày trước ở Sùng Quang tự, mẫu nữ Phùng Thị kia âm mưu thiết kế thế tử?"
Đường Thư Nghi uống một ngụm trà không nói lời nào, Trương lão phu nhân chỉ có thể nói tiếp: "Ác giả ác báo, lúc sau Ngô Tĩnh Xu kia nhận hậu quả như vậy, cũng đáng đời nàng ta. Chỉ là… chỉ là hy vọng ngươi có thể giữ kín như bưng chuyện này."
Nói rồi, bà ấy cầm một chiếc hộp đi tới trước mặt Đường Thư Nghi Nghi, dặt chiếc hộp lên bàn, "Hài tử Ngọc Thần bị người ta tính kế chịu oan ức, đây là lễ vật bồi tội của Ngô gia bọn họ."
Đường Thư Nghi rất thản nhiên mở hộp ra, liền thấy bên trong để không ít trân châu quỷ thuý, tự chất của cái nào cái nấy đều là thượng giai. Thấy dưới đáy hộp có thứ gì đó giống như tờ giấy, nàng đưa tay ra lấy tờ giấy ra, vừa mở ra nhìn chính là ngân phiếu, một vạn lượng.
Nàng không đổi sắc cất tờ ngân phiếu đó đi, nói: "Lão phu nhân, đều là phụ mẫu của người khác, ai cũng mong hài tử nhà mình càng ngày càng tốt. Ta sẽ không truyền lười ra ngoài, cũng mong Ngô đại nhân về sau, có thể chiếu cố đến Ngọc Thần nhà ta nhiều hơn."
Trương lão phu nhân không ngờ Đường Thư Nghi lại đưa ra yêu cầu như vậy, yêu cầu này nhìn thì tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại không hề đơn giản một chút nào. Đây là yêu cầu Ngô Quốc Lương hứa hẹn, sau này đến khi Hầu phủ dùng đến ông ta, ông ta không thể trốn tránh.
Đúng là một nước cờ cao minh.