” Lục Lãnh Phong…anh..” Hy Nguyệt thốt lên, lúc này anh đã ôm cô tiến đến xe luôn rồi.
Lục Lãnh Phong cười thầm, tài xế thấy cả hai liền mở cửa, Lục Lãnh Phong ôm cô đặt vào trong xe, anh không vào trong luôn, quay đầu ra nhìn tài xế có ám chỉ gì đó, sau đó mới vào trong.
Lục Lãnh Phong ngồi cạnh cô, anh đưa tay nhấn nút khóa cửa xe lại, không để Hy Nguyệt nhân cơ hội mà mở cửa chạy thoát khỏi hang sói.
” Này…đừng nói anh…” Hy Nguyệt cảm thấy không ổn,cô lùi sát vào cửa số, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Lãnh Phong.
Anh ôm cô với bộ dạng như vầy, nhất định anh sẽ lại…
Lục Lãnh Phong cười mãn nguyện, đưa tay cởi cavat ra, nhìn Hy Nguyệt đáp:” Em đoán đúng rồi đó!”.
” Thỏ con, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi, lúc trưa vẫn chưa thỏa mãn anh…”.
” Lần này em đừng có ngất sớm đấy ~”.
Lục Lãnh Phong lúc sinh ra đã sẵn bị ngâm trong nước tương nên đầu óc đen tối như vậy. Chỉ nghĩ đến chuyện làm Hy Nguyệt kiệt sức.
Sau khi vận động trên xe, anh mới chịu đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Hy Nguyệt trút hết mệt mỏi. Nếu Lục Lãnh Phong cứ làm như vậy liên tục thì cô sẽ mang thai mất.
Mang thai!?
” Em bé sao?” Hy Nguyệt lẩm bẩm.
Mặc dù cả hai chỉ mới hạnh phúc gần đây, cũng không có khoảng thời gian lâu như bao vợ chồng khác. Nhưng cô cũng nên nghĩ đến chuyện sẽ sinh con cho anh chứ, ai mà chẳng muốn có một đứa con để bồng bề chứ?
Với lại…
Hy Nguyệt cô cũng rất muốn làm mẹ.
Hy Nguyệt ngâm một mình lúc lâu, vừa suy nghĩ đến chuyện đó, cuối cùng để Lục Lãnh Phong gõ cửa gọi cô cô mới chịu đi ra.
Quấn áo choàng lên người mình,Hy Nguyệt mở cửa đi ra.
” Anh cứ tưởng em ngủ trong đó chứ ” Lục Lãnh Phong nói.
” Cũng không phải nhờ ơn của anh làm em mệt đến nhừ cả người ra sao?” Hy Nguyệt nói, cô đến giường ngồi xuống.
Lục Lãnh Phong biết rõ ham muốn bản thân cao, mỗi khi bên cạnh Hy Nguyệt anh đều như vậy. Sau này vẫn nên kiềm chế một chút, đúng là rút cạn sức lực của cô rồi.
” Anh xin lỗi mà…” Lục Lãnh Phong nũng nịu nói, bắt đầu làm trò con bò với cô nữa đây mà.
Hy Nguyệt làm ngơ. Cô đi đến tủ đồ lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm, thay bộ đồ mới đầy thoải mái rồi ra ngoài.
” Anh không ăn tối à?” Hy Nguyệt đi đến cửa, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong hỏi.
” Anh ăn chứ, dĩ nhiên ăn rồi ” Lục Lãnh Phong liền tươi cười chạy đến, cùng cô xuống nhà dùng bữa tối.
…
Đến khi đi ngủ, Hy Nguyệt đã giao kèo với anh không được động vào mình, nếu còn làm gì cô cô sẽ giận anh luôn.
Chương 106
Lục Lãnh Phong cũng chịu kiềm chế lại, ngoan ngoãn chỉ ôm lấy Hy Nguyệt mà ngủ, đúng là bên cạnh cô thế này anh mới ngủ ngon giấc này.
Nhìn gương mặt ngủ say của Lục Lãnh Phong, người mệt đáng ra là cô cuối cùng anh lại ngủ trước còn trông rất mệt mỏi như vậy, đúng là sai quá sai rồi.
” Lãnh Phong…”.
Hy Nguyệt lẩm bẩm một mình.
” Chúng ta sẽ sớm làm ba làm mẹ thôi “.
…
Phía Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn thì tốt đẹp hơn cả hai nghĩ. Không ngờ bà nội ủng hộ mối quan hệ này của cả hai, bà còn hết mình ủng hộ việc Mộ Viên Thần công khai mối quan hệ này cho mọi người biết.
Bà cũng rất thích Dụ Bạch Ngôn.
Ai cũng có quyền lựa chọn tình yêu của mình, cho dù ra sao, chỉ cần thấy hạnh phúc, lão phu nhân bà đây cũng không xen vào hay phản đối chuyện đó.
Chỉ cần nhìn thấy hai đứa cháu trai của mình hạnh phúc là được, chúng có thể bên cạnh người mình yêu đến suốt cuộc đời cũng không sao.
Đồng tính thì sao đâu chứ? Bây giờ là xã hội nào rồi, còn phản đối rồi cổ hủ ngăn cản thế này.
Đối với bà thì khác, bà sẽ ủng hộ cháu trai mình khi còn giây phút nào sống trên đời này.
Mộ Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn hết sức vui mừng khi có bà nội ở phía sau ủng hộ cả hai, đêm đó anh ôm Bạch Ngôn ngủ cùng, không ngừng cười tươi.
” Viên Thần, anh là đang vui quá rồi đó “.
Dụ Bạch Ngôn lên tiếng, anh cũng vui, nhưng cũng chưa vui bằng Mộ Viên Thần lúc này.
” Bảo bối, sau này anh sẽ không lo gì nữa rồi, anh có thể ở bên cạnh em rồi “.
Vậy là mối quan hệ của cả hai có thể đi đến hồi kết rồi, không sợ ai chen vào nữa, chỉ cần bà nội đồng ý và chấp nhận anh và Dụ Bạch Ngôn là đủ rồi.
Dụ Bạch Ngôn dụi đầu vào lòng Mộ Viên Thần, anh cũng vui. Đây đúng là chuyện vui cho mối quan hệ lén lút cả hai từ trước đến nay, bây giờ thì không cần như vậy nữa rồi, không cần phải thập thò như kẻ trộm nữa.
…
Những ngày sau đó mọi thứ đều im ắng đến lạ, không có chuyện xấu gì xảy ra.
Hy Nguyệt thấy mọi chuyện yên bình liền sinh ra cảm giác không ổn mấy. Bà chị Song Tử vừa đẹp vừa điên kia lại chịu bỏ qua Lục Lãnh Phong sao?
Hôm trước mặt dày đến mức cả liêm sỉ cũng vứt vô thùng rác, còn tự tiện ôm lấy chồng của cô mà.
Nghĩ đến mà tức tím người á, tức gần chết á!
Hy Nguyệt nắm chặt bút bi trong tay. Cứ nhớ đến cảnh hôm ở bệnh viện, Hy Nguyệt nuốt không trôi và cũng không thể quên được mà.
Lúc này bất ngờ có tiếng động lớn.
Hy Nguyệt bỏ bút xuống, cô tiến ra ngoài.
Trời đậu!
Vừa nhắc Tào Tháo là Táo Tháo đến rồi!
” Lục Lãnh Phong đâu, mau gọi em ấy ra đây “.
Chương 107
” Tôi là Song Tử, các người dám cản tôi sao?”.
Thấy bộ dạng hống hách của Song Tử, Hy Nguyệt không chịu được đành tiến ra, cô đi lại gần chỗ cô ta và hai bảo vệ đang đứng phía sau lôi kéo.
” Thiếu…thiếu phu nhân ” Hai nhân viên bảo vệ vội lên tiếng.
Hy Nguyệt mỉm cười:” Hai anh cứ xuống dưới trước đi, chỗ này để tôi lo “.
” Nhưng…”.
” Không sao, dù sao cũng chỉ là một bà thím đẹp mà điên, tôi tự giải quyết được ” Hy Nguyệt bình tĩnh nói.
Hai nhân viên bảo vệ bật cười, cuối cùng tuân lệnh cô trở về vị trí của mình.
Song Tử biết rõ Hy Nguyệt đang cà khịa mình, chị ta liền tức tối.
” Cô nói ai điên đấy hả?”.
” Ô, ngoài cô và tôi ở đây. Không lẽ tôi tự nói tôi sao?” Hy Nguyệt đáp.
Đúng là đẹp mà điên thật cmnr. Quá tiếc cho cái nhan sắc này.
Trên đời này có bao nhiêu người đàn ông độc thân, chị ta cũng hết sức đẹp, vẻ đẹp này đúng là Hy Nguyệt công nhận, rất giống tiên nữ.
Nhưng lại nhắm vào gia đình người ta mà phá, đẹp mà đi làm tuseday thì chỉ có mà vứt, ra chuồng gà mà chơi, nhân loại không ai dám chơi cùng.
” Cô dám?!” Song Tử chỉ tay thẳng vào mặt Hy Nguyệt, đang mất bình tĩnh rồi.
Hy Nguyệt bình tĩnh đưa tay lên, đẩy nhẹ tay Song Tử xuống.
Đúng là lúc trước cô yếu đuối, không đủ can đảm nhìn thẳng mặt người khác hay phản kháng lại, nhưng bây giờ khác rồi, bên cạnh Lục Lãnh Phong cô đã học được nhiều điều đó.
” Chị gái à, chị đang làm hành động bất lịch sự đó “.
Hy Nguyệt có ý tốt nhắc nhở, chị ta được giáo dục sao thế? Không biết hành động chỉ tay vào người khác bất lịch sự thế nào sao?
” Mày…mày đừng có mà ngang ngược ” Song Tử tức tối nói.
Nếu bây giờ có người khác nhìn vào, đâu ai ngờ được đây là bộ dạng của Song tiểu thư, tiểu thư mệnh danh là dịu dàng như cô tiên chứ?
Nghe câu nói của Song Tử, cô nhớ đến Hy Tuyết từng nói câu đó với mình.
Hai con người này là bạn bè thân thiết à? Sao nói giống nhau thế chứ?
” Tôi ngang ngược? Chị mới là người ngang ngược ở đây đấy “.
” Song tiểu thư, chị biết rõ Lục Lãnh Phong đã có vợ, vợ anh ấy là Hy Nguyệt tôi, sao chị còn mặt dày đến đây tìm chồng tôi làm gì vậy?” Hy Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Đối với loại người này, cứ giữ cái đầu lạnh mà giải quyết thôi.
” Tao không quan tâm đến mày, tao chỉ muốn tìm Lãnh Phong, tránh ra để tao tìm em ấy “.
Song Tử cố chấp lao đến phòng làm việc của Lục Lãnh Phong.
Chắc dễ Hy Nguyệt để chị ta qua, cô liền tiến lên ngăn lại.
“Không phận sự miễn vào ” Hy Nguyệt mỉm cười nói.
Song Tử càng lúc càng tức điên, chị ta tức giận vung tay lên, tính đánh vào mặt Hy Nguyệt thì cô phản xạ nhanh, bắt lấy tay chị ta, lập tức lôi tay chị ta ra phía sau, khiến chị ta đau đớn.
Chương 108
” Đau…đau…con khốn…mau bỏ ra!!!”.
Song Tử rơi vào thế bị động, còn bị Hy Nguyệt đè ép thế này quá đau rồi.
” Chị nói đấy nhé?”.
Hy Nguyệt mỉm cười, cô từ từ đưa chân lên, đạp một phát mạnh vào lưng của Song Tử rồi buông tay chị ta ra.
Song Tử bị Hy Nguyệt đạp ngã nhào một cái, lúc này cửa thang máy mở ra, Lục Lãnh Phong cũng tiến tới.
Nhìn thấy bộ dạng nằm dưới sàn thảm thương của Song Tử, anh chỉ im lặng không nói gì.
Thấy Lục Lãnh Phong, Song Tử lập tức bò đến, ôm lấy chân anh.
” Lãnh Phong…vợ em…vợ em đánh chị kìa “.
Song Tử giả bộ đáng thương cất giọng nói.
Cứ nghĩ làm Lục Lãnh Phong siêu lòng, ai dè anh tuyệt tình rút chân ra, đá chị ta sang một bên, tiến đến chỗ Hy Nguyệt đang đứng.
” Bà xã, có sao không?” Anh dịu dàng hỏi.
” Không sao, em chỉ là đá chị ta một cái thôi ” Hy Nguyệt đáp.
” Vậy không được đâu bà xã ” Lục Lãnh Phong nghiêm nghị nói.
Hy Nguyệt nhìn anh.
” Lỡ đâu chân em đau hay em ngã cùng thì sao? Những chuyện này không được làm nữa, đôi chân ngọc ngà này của em không xứng đạp loại người này “.
Lục Lãnh Phong yêu chiều đáp, vừa quan tâm vừa sủng ái cô.
Cũng như có mùi cà khịa nồng nặc ở đây.
” Ô, Song tiểu thư, xin lỗi chị, bà xã tôi lỡ đạp chị rồi “.
” Nếu chị đã không đi được, tôi sẽ gọi người đưa chị đi, chị đứng không được tôi đành bảo họ kéo lê kéo lết chị đi vậy “.
Lục Lãnh Phong nhìn về Song Tử nằm thảm hại ở đó. Lúc này thang máy lại một lần mở ra, không phải hai nhân viên bảo vệ mà chính là hai thuộc hạ riêng của Lục Lãnh Phong.
Họ tiến đến, kéo lấy Song Tử lên, từ từ kéo cô ta đi như kéo bao cát.
” Lãnh Phong…em…em dừng lại…em làm gì vậy…”.
Song Tử bị kéo vào thang máy, miệng không ngừng la hét.
Nhìn mặt Lục Lãnh Phong chắc quan tâm à?
” Anh cũng ác lắm đó ” Hy Nguyệt nhìn anh nói.
Cô chỉ đạp chị ta một cái, còn anh cho người đặc biệt kéo lê chị ta như vậy, kéo ra khỏi Lục thị cũng quá đáng thương rồi.
” Cô ta đến đây làm càng, chúng ta phải có biện pháp mạnh chứ “.
Anh vừa ra ngoài một chút, vừa trở về đã nghe bảo vệ phía dưới nói về chuyện Song Tử đến đây. Nếu như bình thường anh sẽ gấp gáp lên bảo vệ Hy Nguyệt, nhưng lần này anh có cảm giác bà xã của mình sẽ giải quyết tốt, nên cứ từ từ thông thả.
Quả nhiên anh đoán đúng, Hy Nguyệt đã mạnh mẽ hơn trước rồi.
” Chị ta đấy, không xứng làm đối thủ với em đâu “.
Hy Nguyệt tự tin nói, nhìn Lục Lãnh Phong.
Cô…
Đã đánh dấu chủ quyền người đàn ông này rồi!
Chương 109
Tuyệt tình thì không ai bằng Lục Lãnh Phong, mặc kệ lúc trước Song Tử là người bạn thân của mình, anh cũng để người của mình kéo lê kéo lết chị ta ra khỏi Lục thị không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
” Lục tổng nói, sau này cô đừng đến làm phiền ngài ấy nữa ” Một thuộc hạ của anh lên tiếng, sau đó cả hai quay lưng rời đi.
Song Tử ngồi đó với bộ dạng thảm thương, cô ta bây giờ quá thảm rồi. Cứ nghĩ Lục Lãnh Phong sẽ vì tình xưa, mối quan hệ tốt đẹp lúc trước còn nương tình để ý đến Song Tử, nhưng cuối cùng Lục Lãnh Phong mặc kệ, phớt lờ mọi thứ.
Song Tử nắm chặt tay thành đấm, móng tay dài đâm sâu vào da thịt.
Cô ta nhất quyết không bỏ cuộc!
…
Những ngày sau đó Song Tử cứng đầu cứ đến tìm Lục Lãnh Phong ở Lục thị, một hai lần đầu bị Hy Nguyệt đuổi đi, sau đó cô đã quá chán với con người ngang như cua này, cho người đuổi cô ta ngay trước khi bước vào cửa.
Cô ta cũng cố chấp thật sự, luôn tìm cách đến gặp Lục Lãnh Phong, cao thủ thì không bằng tranh thủ.
Nhưng Hy Nguyệt cũng đâu thua kém gì, cô nắm thóp được của chị ta nên đã cho người đi cùng Lục Lãnh Phong, chỉ cần chị ta đến gần lập tức lấy chổi mà quét.
Lục Lãnh Phong chỉ biết lắc đầu bất lực, chị ta không mệt nhưng anh và cô mệt.
” Chị ta cố chấp thật ” Hy Nguyệt ngồi trong xe, cô lên tiếng nói.
” Ngang như cua ” Cô thở dài nói thêm.
Lục Lãnh Phong chỉ lắc đầu, anh còn biết nói gì nữa đây, đã chặn mọi nẻo đường để Song Tử không có cơ hội mò theo anh, cuối cùng vẫn bám dai như đỉa.
Con người này thật sự không hiểu nổi nữa rồi!
…
Những ngày qua Song Tử đã cố gắng để gặp Lục Lãnh Phong nhưng đều bị ngăn lại, cảm thấy không có cơ hội để gặp riêng được Lục Lãnh Phong.
Hy Tuyết ngồi đối diện, nghe chị ta kể chuyện liền bất mãn.
Đã nhắm lúc đầu không gặp được thì còn cố chấp làm gì chứ?
” Tôi có một kế hoạch như này ” Hy Tuyết lên tiếng.
” Chuyện gì? Cô nói xem?” Song Tử liền háo hức hỏi.
Chỉ cần gặp riêng Lục Lãnh Phong, lựa lời mà nói có thể lay chuyển lòng sắt đá kia của anh, vậy có khả năng dây dưa mối quan hệ này.
Hy Tuyết ra hiệu cho Song Tử lại gần mình, chị ta liền hiểu ý đứng dậy đi lại ngồi cạnh Hy Tuyết.
Hy Tuyết nói nhỏ vào tai Song Tử, không biết thủ thỉ cái kế hoạch cao siêu gì nữa đây.
” Cách này được ” Song Tử lập tức đồng ý.
Hy Tuyết chỉ cười, mục đích của cô ta chỉ là nhắm vào Hy Nguyệt mà trả mối thù lần trước.
Xem ra lần này có bà chị này giúp đỡ, sẽ thành công thôi.
Hy Nguyệt, mày không đắc ý được lâu đâu!
Chương 110
…
Một tuần sau.
Dạo gần đây Song Tử lại không đến tìm Lục Lãnh Phong. Có lẽ chị ta đã bỏ cuộc rồi sao?
Hy Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, tay không ngừng gõ trên bàn phím máy tính. Không biết thư kí Lâm bao lâu mới đi làm lại, anh ta nghỉ cũng hơi lâu rồi đó.
Cô hỏi đến Lục Lãnh Phong chuyện đó thì anh cứ nói để thư kí Lâm nghỉ. Thật sự không biết hai con người này đã lén làm trò gì sau lưng cô nữa?
Thật mờ mờ ám ám mà.
Hy Nguyệt dừng tay lại, cô lấy li cà phê bên cạnh lên uống. Gần đây có nhiều việc cần cô và anh giải quyết, Lục Lãnh Phong cũng đã ôm một đống, cô cũng một chồng thế này đây.
Đúng là rất cần thư kí toàn năng như thư kí Lâm bên cạnh mà.
Nhưng cô nào biết…
Thư kí Lâm sau khi đi xem mắt đã nhìn trúng con nhà người ta, sau đó bắt đầu theo đuổi luôn rồi.
…
Bệnh viện.
Lục Thiên Tư dựa vào ghế, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, gần đây có nhiều ca phẫu thuật phức tạp, khiến anh ở suốt trong phòng phẫu thuật nên bây giờ đã kiệt sức rồi.
Không còn sức để về nhà ngủ nữa.
Liễu Ngân Bình tình cờ đi ngang phòng làm việc của Lục Thiên Tư, cô dừng chân lại, nhìn vào xem anh đang làm gì.
Thấy anh ngủ quên trên ghế, cô nuốt nước bọt rồi sau đó lấy hết can đảm đi vào trong.
Liễu Ngân Bình đi hết sức nhẹ nhàng, tiến gần lại chỗ Lục Thiên Tư đang ngủ ở đó.
Trông anh lúc ngủ thật đẹp trai!
Cô xoay qua xoay lại, thấy một cái chăn mỏng, liền đi đến đó lấy lên đắp cho anh.
Nhìn Lục Thiên Tư ngủ thế này thật đáng yêu.
” Nhìn đủ chưa?”.
” Bác sĩ Liễu?”.
Nghe tiếng Lục Thiên Tư, anh còn đang mở mắt nhìn lấy Liễu Ngân Bình, cô giật mình lùi lại không cẩn thận thì bị ngã.
Lục Thiên Tư nhanh tay đỡ lấy cô, sau đó kéo Liễu Ngân Bình sát gần lại mình.
” Nhìn lén tôi rồi sợ sao?” Anh hỏi.
Từ lúc bác sĩ Liễu này chuyển công tác đến đây anh đã cảm thấy có cái gì đó sai sai rồi.
Bề ngoài Liễu Ngân Bình ít nói, lạnh lùng với mọi người xung quanh. Nhưng nhiều lần vị bác sĩ này của chúng ta cứ thập thò lén lút đi theo anh, Lục Thiên Tư anh biết đấy chứ, chỉ là không nói muốn xem cô làm gì tiếp theo tôi.
” Tôi…tôi…” Liễu Ngân Bình đỏ mặt, không ngờ bị anh phát hiện mất rồi.
” Bác sĩ Liễu…”.
” À không, em là đàn em năm đó, Bình Bình đúng không?”.
Lục Thiên Tư mỉm cười nói.
Chương 111
Liễu Ngân Bình bất ngờ khi anh nhớ ra mình.
” Anh…anh nhớ em sao học trưởng?”.
” Nhớ chứ…” Lục Thiên Tư nói, đưa tay lên chơi đùa với tóc của Liễu Ngân Bình.
” Chào em, anh đứng đây từ chiều”.
Lúc trước Lục Thiên Tư và Liễu Ngân Bình chung trường đại học, cô là đàn em của Lục Thiên Tư, Liễu Ngân Bình là sinh viên năm hai còn anh là sinh viên năm cuối. Trong một lần hoạt động của trường, Liễu Ngân Bình vô tình quen biết đến Lục Thiên Tư, cả hai đã có khoảng thời gian tốt đẹp bên cạnh nhau.
Sau đó Lục Thiên Tư tốt nghiệp, từ đó cả hai cũng không gặp nhau. Liễu Ngân Bình cũng không còn liên lạc với anh như trước, nhưng lòng cô vẫn nhớ đến vị học trưởng này và khoảng thời gian tốt đẹp bên cạnh nhau.
Không ngờ dòng đời xô đẩy, cô lại được chuyển công tác đến đây, một lần nữa có cơ hội gặp lại Lục Thiên Tư sau nhiều năm trời.
Lúc gặp anh, cô rất háo hức và phấn khởi, nhưng có vẻ Lục Thiên Tư không nhớ đến cô, trong lòng có chút thất vọng nên cũng để chuyện đó lắng xuống sâu luôn.
” Bình Bình, em vẫn vậy nhỉ?”Lục Thiên Tư nhìn Liễu Ngân Bình hỏi, cô bé này trước kia nhút nhát và nhạy cảm lắm nha.
” Tư…” Liễu Ngân Bình đỏ mặt nhìn anh, ngồi trên đùi anh thế này, cái tư thế nó quá là…
Lục Thiên Tư dùng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, anh bất ngờ đưa tay lên giữ lấy sau gáy của Liễu Ngân Bình, ghé sát lại chiếm lấy môi cô.
Liễu Ngân Bình tròn xoe mắt nhìn anh, môi đang bị anh chiếm lấy một cách mạnh bạo.
Anh…anh đang hôn cô sao?!
” Bình Bình, em nghĩ sao về việc sẽ hẹn hò cùng anh?”.
Lục Lãnh Phong cũng đã có tình yêu của mình, người anh em Lục Thiên Tư này cũng nên có tình yêu đời mình rồi, chứ ai rảnh ăn cẩu lương mãi chứ?
” Học trưởng…”.
” Suỵt, gọi anh là Tư ” Lục Thiên Tư nói.
Anh biết cô bé này thích mình, yêu thầm mình cũng đã lâu, chẳng qua là chưa có cơ hội để đáp và nhận lấy, bây giờ thì được rồi.
” Tư…” Liễu Ngân Bình ngại ngùng nhìn anh, vừa mới bị anh hôn lấy, hô hấp cô còn chưa ổn định thì tim đã đập bịch bịch bịch rồi.
Hồi hộp hồi hộp đến muốn xỉu á!
” Ngoan, Bình Bình, sau này anh sẽ là bạn trai em, sau đó sẽ là chồng em ” Lục Thiên Tư nói, cái liêm sỉ gì đó anh cũng đâu biết nó là gì nữa đâu.
Liễu Ngân Bình tròn xoe mắt nhìn anh, anh đang nói cái vớ vẩn gì vậy?
” Bình Bình, em đợi anh lâu vậy rồi, em còn muốn đợi nữa sao?” Lục Thiên Tư hỏi
Bị anh nói trúng tim đen cô càng lúc xấu hổ hơn, đúng thật là cô đợi anh rất lâu, đơn phương cũng một khoảng thời gian dài rồi, luôn ôm hy vọng sẽ gặp lại người đàn ông này
Lục Thiên Tư bất ngờ ôm Liễu Ngân Bình lên, ở phòng làm việc anh bên trong có một cái giường, đủ để hai người nằm đó.