Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, bị cô làm tức giận sắp tức đến bể phổi rồi: “Hy Nguyệt, các người tự hỏi mình xem, tôi là đối xử với các người thế nào? Lúc trước cô gả vào nhà họ Lục, Lãnh Phong không thích cô, Lục Kiều Sam khinh thường cô, cô cả xem thường cô, chỉ có tôi ở quan tâm cô, chiếu cố cô, coi cô như con gái mà đối đãi. Tôi vốn cho là chúng ta mẹ chồng nàng dâu sống hòa thuận, không nghĩ tới trong lòng của cô chưa hề xem tôi như mẹ chồng mà đối đãi.”
Hy Nguyệt không hề chớp mắt nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, mẹ tự cho là như vậy, không phải tôi. Dù là trước kia, hay là hiện tại, tôi cũng rất tôn trọng mẹ, nhưng mà mẹ không ngừng gây sự. Không nói tới những tranh chấp trước kia trên người Ngọc Thanh và Sênh Hạ, chỉ nói đến việc của Kiều An, mẹ biểu hiện tích cực như thế, thật là khiến người ta không thể tưởng tượng được mà. Bà cụ đi chùa lễ Phật, trước đó chỉ báo cho tôi và mẹ, Kiều An lại ôm đứa bé ở nơi đó chờ chúng tôi, mẹ là nhận được tin tức thế nào?”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rút: “Tôi căn bản cũng không biết cô sẽ ở nơi đó, lúc ấy tôi cũng không có nhận ra cô đến, không nghĩ tới cô vậy mà lại hoài nghi đến trên đầu của tôi?”
Hy Nguyệt nhún vai: “Mẹ sai rồi, lúc ấy tôi cũng không có hoài nghi mẹ, cho đến mấy ngày trước, mẹ mang Kiều An vào cửa, tôi mới phát giác được sự tình không có như tưởng tượng của mình đơn giản như vậy. Nếu như nói một lần là trùng hợp, đó liên tiếp nhiều lần trùng hợp thì tôi lại rất thắc mắc nha. Mỗi một sự việc liên quan đến Kiều An, mẹ cũng ở đây, đó là vì cái gì?”
Giọng nói của cô không nhanh không chậm, không cao không thấp, hoàn toàn như đang trần thuật một sự thật, không có quá nhiều cảm xúc.
Lục Lãnh Phong đi tới, ôm vai cô, ánh mắt như mũi tên sắc bén, như một mũi tên có thể bắn thủng Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, cô đã quyết định muốn diễn vai ôn nhu hiền lương, sao đột nhiên trở mặt, thay kịch bản khác đối với cô không có chỗ tốt đâu.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như dữ tợn méo mó lại, vốn là muốn chất vấn xử phạt Hy Nguyệt, vậy mà lại biến thành chất vấn cô ta.
Cô ta chớp mắt vài cái, nước mắt liền dâng lên.
“Vinh Hàn, anh nhìn đi, bọn họ coi em là kẻ thù. Hiện tại anh vẫn là chủ cái nhà này, bọn họ đã dám lung tung vu hãm em, về sau nếu để cho bọn họ làm chủ, em biết làm sao đây, sợ là chơi chết em luôn!”
Biểu cảm Lục Vinh Hàn lạnh nhạt không rõ, thâm trầm khó dò.
Ông ấy ý thức được cục diện đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa, lúc này, ông ấy mặc kệ che chở ai, cũng khiến mâu thuẫn càng tăng thêm.
Kéo Tư Mã Ngọc Như đi, là cách xử lý tốt nhất.
Ông ấy nắm cổ tay Tư Mã Ngọc Như: “Tôi đã sớm nói với cô, đừng đem sự việc của Kiều An vào đây, cô hết lần này tới lần khác không nghe, tự mình chuốc lấy khổ. Bây giờ tốt nhất nên tránh hiềm nghi, cô theo tôi đi lên lầu, không cần quản chuyện ở đây nữa.”
Tư Mã Ngọc Như không muốn rời đi, cô ta nhìn ra được, thím Trương đã đứng trước bờ vực chuẩn bị sụp đổ, vợ chồng Lục Lãnh Phong quá lợi hại, một chiêu liền bóp lấy tử huyệt của thím ta.
“Anh muốn để mặc cho bọn họ làm bậy sao? Sử dụng tư hình bức thím Trương thay lời, lật ngược trắng đen phải trái?”
“Bà ta nếu dám vu hãm người nhà họ Lục, đừng nói sử dụng tư hình, tôi sẽ để cho cả nhà bà ta khó có thể bình an.” Lục Vinh Hàn nói ra một câu lạnh thấu xương, để cho tất cả lời nói của cô ta nghẹn ở trong cổ họng, không phun ra được.
Sự việc không có tiến triển như tưởng tượng của cô ta, Lục Lãnh Phong so với trong tưởng tượng của cô ta bảo vệ Hy Nguyệt càng chặt chẽ hơn.
Lục Vinh Hàn nghiễm nhiên chính là ba phải, căn bản cũng không dự định đứng ra chủ trì đại cục.
Chương 1479
“Anh sẽ để mặc bọn họ oan uổng em sao? Người phạm tội là Hy Nguyệt, là cô ta muốn tổn thương đứa con của Kiều An.”
“Thanh giả tự thanh, chỉ cần không có làm, ai cũng oan uổng không được, đã có làm thật, cũng giải vây không được.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói, đây là một câu nhưng hai nghĩa.
Tư Mã Ngọc Như nghẹn lời.
Sau khi bọn họ lên lầu, Hy Nguyệt khoát tay Khải Liên khoát: “Dẫn theo vài người, đi bắt đứa con của bà ta tới.”
Thím Trương sợ hãi kêu to: “Đừng động tới con tôi, tôi nói, tất cả tôi đều nói.”
“Chồng tôi nói muốn tự mình lập nghiệp, ở một nền tảng vay được 900 triệu, không nghĩ tới đối phương lại là vay nặng lãi, mới qua hai tháng, liền biến thành 15 tỉ, chúng tôi chỗ sao trả nổi đây. Mỗi ngày bọn họ đến cửa ép trả nợ, nói không có tiền, liền muốn chặt tay chồng tôi. Chúng tôi chạy vạy khắp nơi, cũng mới được 6 tỉ. Hai ngày trước, có một người tới, chỉ cần tôi làm theo lời anh ta nói, sẽ giúp chúng tôi trả tiền còn lại.”
Thím Trương nuốt nước miếng: “Anh ta kêu tôi nghĩ biện pháp để đứa bé sinh bệnh, vu hãm cho nhà Lục, tôi lúc đầu không muốn làm, thế nhưng là vay nặng lãi ép rất gắt, chồng tôi kêu tôi đồng ý, tôi chỉ có thể làm theo.”
“Người kia bộ dạng ra sao?” Hy Nguyệt hỏi.
“Mang khẩu trang và mũ màu đen, thấy không rõ mặt, chỉ biết là là đàn ông, rất cường tráng, chiều cao gần như chồng tôi.” Thím Trương nói.
Trong phòng trên lầu, Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ đứa bé đang ngủ say.
“Vinh Hàn, anh nhìn kỹ một chút, đứa nhỏ này nhìn thật giống Lãnh Phong nha.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày, ông ấy nhìn ngang nhìn dọc, trái xem phải xem, không có cảm thấy giống một chút nào.
“Chắc là trong lòng cô cảm thấy giống đi, chỉ cần Lãnh Phong không có chính miệng thừa nhận, cô cũng không cần đoán mò. Nếu như muốn truy cứu tội danh châm ngòi mâu thuẫn gia đình, tôi cũng không bảo vệ được cô.”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Trong nhà này, em không có chút địa vị nào, quan tâm con của anh một chút nhiều hơn, liền bị nghi ngờ vô căn cứ.”
Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn cô ta một chút: “Nhà họ Lục chưa hề cũng sẽ không chấp nhận người gây sóng gió, nếu cô lại muốn cùng một chỗ Kiều An, thì sẽ bị đưa vào Tĩnh An Tuyển, cô cũng đừng nên hồ đồ.”
Lưng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh một trận.
Trần Lục đi Tĩnh An Tuyển mới mấy ngày, liền bị dọa điên rồi, suốt ngày kêu la “Có quỷ.”
Bên trong sợ là không sạch sẽ.
Thời gian còn có ông cụ, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể còn sống đi ra ngoài.
Hiện tại nhà họ Lục mở lại Tĩnh An Tuyển, chính là nỗi khiếp sợ với thành viên cả gia tộc.
“Em liên quan tới Kiều An, có thể được chỗ tốt gì? Em hoàn toàn là thương đứa bé, nếu như đứa bé là cốt nhục nhà họ Lục thật, là cô cháu trai ruột, em sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị thương tổn đâu?”
“Chỉ cần không có giám định thân thích, thì bọn họ với nhà họ Lục không có quan hệ chút nào.” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như vuốt ve đầu của đứa bé: “Chờ xảy ra chuyện rồi, lại đến nhận, sẽ trễ.”
Trong đôi mắt Lục Vinh Hàn mang theo mấy phần lãnh ý: “Nhà họ Lục xưa nay không chứa chấp con riêng.”
Lời này cho Tư Mã Ngọc Như đánh ra một đòn nặng nề.
Chương 1480
Nhà họ Lục trưởng thứ rõ ràng, lấy trưởng vi tôn, lấy trưởng là lớn, đừng nói là con riêng, cho dù là con thứ cũng không được coi trọng.
Cho nên, cô nhất định phải cố gắng trù tính cho con trai, thận trọng từng bước.
Khải Liên đi lên, mời bọn họ xuống dưới.
Sự tình đã tra rõ ràng.
Tư Mã Ngọc Như buồn bực muốn chết, thím Trương cũng quá vô dụng.
“Thím Trương, bà đừng sợ, bà hãy nói thật, bọn họ vừa rồi chỉ là hù dọa bà, sẽ không thật thương tổn đứa bé của bà đâu.”
Đầu Thím Trương lắc giống trống bỏi: “Không phải, lời tôi nói đều là thật, các người có thể đi tra. Kỳ thật tôi cũng không muốn tổn thương đứa bé, thế nhưng là không thể nhìn chồng tôi bị vay nặng lãi chặt tay, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Thím Trương…” Tư Mã Ngọc Như còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lục Lãnh Phong lạnh lùng đánh gãy: “Mẹ nhỏ, cô rất hi vọng vợ của tôi bị oan uổng, đúng không?”
Hy Nguyệt thở dài: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vẫn là đem đứa bé đưa về nơi ở của Finn đi, lại chọn lựa một nhóm bà vú, miễn cho tôi không giết người ta, người lại bởi vì tôi mà chết.”
Tư Mã Ngọc Như sắc mặt xanh xám một: “Các người có ý gì?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới phải.” Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng, cảm xúc trong mắt lạnh thấu xương làm trong lòng Tư Mã Ngọc Như phát lạnh.
Triệt để vạch mặt xong, sau này liền sẽ đối chọi gay gắt, vợ chồng bọn họ cũng không giống như Hạo Phong, cố kỵ Lục Vinh Hàn, không dám động vào cô ta, những cú tát đó chính là Hy Nguyệt công khai khiêu khích cô ta.
Lục Lãnh Phong là đứa con mà bà Lục tự hào yêu thương, tương lai là cậu chủ, Hy Nguyệt là cháu dâu ông cụ tự mình chỉ định, nắm trong tay thượng phương bảo kiếm.
Nhất định phải tách hai người bọn họ ra, Ngọc Thanh mới có cơ hội kế thừa gia nghiệp.
Chuyện ngày hôm nay đã bị bại lộ, cô ta phải lưu cho mình có đường sống mới được.
“Thím Trương nói bà ta là bị người xúi giục, nhưng sao có thể chứng minh người xúi giục bà ta, không có quan hệ với Hy Nguyệt đâu? Nếu như là vì phủi sạch quan hệ, đoán chắc sẽ thiết kế ra được, như vậy rất có khả năng. Chuyện này còn chưa giải quyết xong, không ai nói rõ được. Nhưng mà tôi tình nguyện tin tưởng cô trong sạch, tin tưởng cô cho dù là con riêng, cũng sẽ đối xử như nhau.”
Hy Nguyệt mỉa mai cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, đối với đứa bé mà nói, mẹ hoàn toàn chính là người ngoài không liên quan, mẹ có tin hay không cũng không quan trọng. Còn liên tiếp những sự kiện trước đó, tôi hoài nghi mẹ. Nếu như còn có lần tiếp theo, tôi sẽ tổ chức họp gia tộc, để mẹ giải thích rõ ràng với mọi người.”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như kịch liệt co quắp.
Dám uy hiếp cô, cũng không ước lượng một chút mình có bao nhiêu cân lượng?
Đừng tưởng rằng làm mẹ kế liền có thể muốn làm gì thì làm, nhưng mà chỉ là cầm lông gà làm lệnh tiễn mà thôi!
“Tôi cây ngay không sợ chết đững, cho dù trước mặt là tất cả trưởng bối nhà họ Lục, tôi cũng không lo lắng. Hết thảy việc tôi làm đều là xuất phát từ sự quan tâm với các người, các người không thấy biết ơn, còn hiểu lầm ý tốt của tôi, tôi cũng không có cách nào.”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không cho phép truy cứu nữa.” Lục Vinh Hàn nói xong, kéo cô ta đi ra ngoài.
Chương 1481
Hy Nguyệt nhìn qua bóng lưng của bọn họ, nhếch miệng lên cực kì châm chọc cười lạnh: “Anh nói cô ta giả dối như vậy, đến cùng là vì cái gì? Coi như không có chúng ta, gia nghiệp nhà họ Lục cũng sẽ không rơi vào trong tay của cô ta.”
“Đây chính là điều ta phải đào sâu tìm hiểu.” Lục Lãnh Phong ôm vai của cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng dưới ngọn đèn, sắc bén dị thường.
“Cô ta nhất định che giấu bí mật chúng ta không biết, hoặc là cùng với Tư Mã Minh Thịnh chuẩn bị âm mưu gì đó đây.” Mắt hạnh Hy Nguyệt nhắm lại: “Em nhớ được Đại Dao có nói qua, Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Minh Thịnh che giấu một cái bí mật to lớn, em cảm thấy bí mật này tuyệt đối không phải sự việc của Lục Kiều Sam đơn giản như vậy.”
“Một ngày nào đó, cô ta sẽ lộ ra đuôi cáo.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, biểu cảm trở nên thâm trầm: “Cô ta sở dĩ kéo sự việc của Kiều An vào, chính là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, em đừng mắc lừa.”
Cô quay đầu, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Ý của anh là em đối với chuyện anh phong lưu mở một mắt nhắm một mắt sao?”
“Anh không có phong lưu.” Lục Lãnh Phong không chút do dự mà chém đinh đoạn sắt mà nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng cô cũng không được an ủi chút nào, bất kể như thế nào, kết quả giám định thân thích đều là không có khả năng tự biến thành.
“Có người nói với em, phong lưu sẽ có gen di truyền. Anh nói bố như vậy, thì tính là một lòng một dạ, hay vẫn là phong lưu đây?
Lục Lãnh Phong nhún vai một cái: “Phong lưu còn chưa nói tới, chỉ là có chút cảm tình mà thôi, nếu không làm sao biết được lớp bọc bên ngoài của Tư Mã Ngọc Như mà thoát không ra được. Chỉ là hiện tại bây giờ và trước đây đã lí trí nhiều hơn rồi.”
“Đó là bởi vì chuyện của cô cả, nên ông ấy mới có thể tỉnh ra, nếu không ông ấy nhất định sẽ rất tin tưởng mà không nghi ngờ Tư Mã Ngọc Như.”
Hy Nguyệt vừa nói, vừa thở dài nhẹ nhàng: “Thật ra thì em rất bội phục mẹ, đường đường là một cô chủ nhà giàu có vậy có thể chịu được cuộc sống như vậy. Nếu đổi lại là em, đã sớm rời đi, tuyệt đối không dây dưa.”
Trên môi mỏng Lục Lãnh Phong mở ra một nụ cười có độ cong: “Bây giờ Kiến Dao là người chị em mà bà ấy gửi gắm tinh thần, còn bọn họ, những thứ khác cũng không quan trọng.”
Hy Nguyệt cảm thấy vẫn cần thiết nói để cho mẹ tỉnh ra, để cho bà đề phòng Tư Mã Ngọc Như.
Cũng không biết cô ta rốt cuộc có kế hoạch gì, nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được.
Ngày buổi sáng thứ hai, cô và bà Lục ở trong vườn hoa uống trà sớm.
Hai túi sữa nhỏ ở xe đẩy đang nghịch đồ chơi nhỏ trong xe đẩy của chúng nó, vô cùng vui vui vẻ, không làm phiền người lớn nói chuyện.
Bà Lục uống một hớp trà, thấp giọng nói: “Hy Nguyệt, tôi nghe nói ngày hôm qua Tư Mã Ngọc Như tìm cô gây phiền toái, còn bảo Vinh Hàn cũng qua luôn?”
Hy Nguyệt gật đầu một cái, chuyện này thật ra là cô cố ý để cho Khải Liên tiết lộ ra bên ngoài.
“Con càng xem càng không hiểu cô ta, chuyện của Kiều An, cô ta còn tích cực hơn cả con, thật không biết cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Bà Lục hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như tôi đoán không lầm thì cô ta đã âm thầm liên hiệp với Kiều An. Đã nhiều năm như vậy, cô ta rốt cuộc cũng không nén được tức giận, muốn lộ ra khuôn mặt thật của mình.”
“Mẹ nói cô ta đang có kế hoạch gì?” Lông mày lá liễu của Hy Nguyệt nâng lên.
Bà Lục khịt mũi cười một tiếng: “Cô ta vừa không có con trai, chẳng lẽ còn trông cậy vào Sênh Hạ tới thừa kế gia sản sao?”
Hy Nguyệt lắc đầu một cái: “Từ trong xương cốt của cô ta đã trọng nam khinh nữ, làm sao có thể trông cậy vào Sênh Hạ? Con đang suy nghĩ…” Cô ngừng lại, muốn nói lại thôi.
Chương 1482
“Cô đang suy nghĩ gì?” Bà Lục hơi nghiêng người, lộ ra vẻ mặt hết sức chú ý.
Hy Nguyệt khuấy ly cà phê trong tay: “Tối ngày hôm qua, con suy nghĩ cả một đêm, trong đầu có một cái ý nghĩ, có chút hoang đường.”
“Không có sao, nói ra đi, tôi phân tích một chút.” Bà Lục nói.
Hy Nguyệt nhìn bốn phía một cái, chắc chắn không có ai, liền che miệng lại, âm thanh cực kỳ nhỏ, nói: “Ban đầu cô ta ở nước An Kỳ thật sự chỉ sinh một đứa con gái sao?”
Bà Lục hung hăng chấn động một cái, trong nháy mắt biết được ý của cô.
“Cô muốn nói là cô ta còn len lén sinh một đứa con trai, một mực bí mật nuôi ở bên ngoài, cô ta và Vinh Hàn đều lừa mọi người chúng ta sao?”
“Não của con động quả thật có chút lớn.” Hy Nguyệt trừng mắt nhìn, một chút quỷ quyệt vẻ từ đáy mắt lặng lẽ thoáng qua: “Cái yêu cầu này là bà cụ Lục nói ra, nếu mẹ nhỏ thật sự bao dung và nhân hậu thì cô ta có thể sẽ uất ức tiếp nhận hết. Còn nếu như lòng tốt của cô ta đều là giả vờ thì cô ta sẽ im hơi lặng tiếng mưu tính một ván cờ lớn, tình huống không giống nhau. Mà trong ván cờ đó của cô ta, phải có đẹp trai, và đẹp trai này sẽ không phải là mẹ nhỏ, cũng không phải là Sênh Hạ, chỉ có thể là một đứa con trai có thể thừa kế gia sản trong tương lai!”
Gân xanh trên trán bà Lục chuyển động, càng nghĩ thì bà ta càng cảm thấy sự phân tích này cũng có lý.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Năm đó đi nước An Kỳ làm thụ tinh ống nghiệm, chỉ có hai người Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như, sau khi thụ tinh ống nghiệm thành công thì toàn bộ hành trình ông ấy đều bảo vệ Tư Mã Ngọc Như, bí mật nuôi thai. Bọn họ đang đề phòng tôi, từ đầu tới đuôi, tôi cũng không biết Tư Mã Ngọc Như đang ở nơi nào. Ông ta, tôi và bà cụ Lục nói di chuyển phôi thai chỉ có một người sống sót, là con gái nên tôi cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Nếu như bọn họ liên hợp với nhau, âm thầm sinh con trai, lừa tôi và bà cụ Lục thì chúng ta căn bản không thể biết được.”
Hy Nguyệt khống chế âm thanh ở phạm vi chỉ hai người nghe được: “Bố rất là cưng chiều cô ta, cô ta ở trước mặt bố khóc lóc kể chuyện là lòng của bố liền mềm nhũn hết cả ra.”
Bà Lục khẽ vuốt cằm: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho cậu của cô, để cho cậu ta đi bệnh viện năm đó bí mật điều tra. Chuyện này đừng khuếch trương ra, để chúng ta và Lãnh Phong biết là được rồi.”
Bà ta vỗ tay Hy Nguyệt một cái, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ dặn dò.
Hy Nguyệt gật đầu một cái, chờ buổi trưa Lục Lãnh Phong trở lại, cô liền đem cái ý nghĩ này nói cho anh.
Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu của cô: “Trí tưởng tượng rất phong phú, thế nhưng nghe cũng có lý.”
Vẻ mặt anh bình tĩnh như mây trôi, hình như cũng không để chuyện này vào trong lòng.
Cho dù Tư Mã Ngọc Như có ẩn giấu con trai thì anh cũng sẽ không cảm thấy có uy hiếp gì.
Hy Nguyệt cũng biết phản ứng của anh sẽ là không đếm xỉa tới cho nên đã nói trước cho bà bà.
Lục Lãnh Phong khinh thường việc đi điều tra chân tướng, nhưng bà bà thì lại khác, coi như là có đào ba thước, thì bà cũng phải moi ra bí mật của Tư Mã Ngọc Như cho bằng được.
“Ma vương Tu La, em biết, anh không cảm thấy việc Tư Mã Ngọc Như có con trai sẽ uy hiếp được anh, nhưng anh có nghĩ tới hay không, nếu như chuyện này là thật thì cô ta sẽ không ngừng làm yêu, quấy nhiễu khiến cho mọi người chúng ta cũng không được yên bình. Nếu như không làm được thì cô ta sẽ còn ra tay với Kiến Diệp, vì con trai của cô ta tiêu diệt vật cản. Chỉ có đem chuyện này điều tra rõ, khiến cho cô ta không còn cách nào ảo tưởng nữa thì cô ta mới có thể an tĩnh lại.”
Lục Lãnh Phong ôm vai của cô: “Cho nên em nói chuyện này với mẹ rồi?”
Cô bỉu môi một cái: “Anh, em và mẹ, chúng ta là một thể, một người sung sướng thì tất cả sung sướng, một người tổn thương thì tất cả sẽ tổn thương, chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên phải nói cho mẹ biết rồi.”