“Lần này bố chuẩn bị nghỉ phép dài hạn, thỏa thích chơi đùa với Tiểu Quân.” Hứa Nhã Thanh cười nói.
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá, ngày nào con cũng có thể ở cùng bố rồi.”
Đã lâu lắm rồi cậu bé không gặp bố, cậu bé vô cùng nhớ bố mình.
Ở một góc khác của thành phố Long Minh, Tư Mã Ngọc Như đang cảm thấy rất buồn bực.
Lục Vinh Hàn vẫn không thể kết hôn với cô ta, dù đã rời khỏi nhà họ Lục nhưng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ không có danh phận.
Bà cụ Lục quá nham hiểm, bà cụ lại dùng tới chiêu đuổi khỏi nhà họ Lục để uy hiếp Lục Vinh Hàn.
Cô ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân nắm được Lục Vinh Hàn trong tay là có thể lấy được sản nghiệp của nhà họ Lục nhưng hiện giờ cô ta mới phát hiện mình đã quá ngây thơ.
Lục Vinh Hàn không phải hoàng đế, có thể một tay che trời, gia quy nghiêm khắc nhà họ Lục khiến tất cả mọi người, không một ai có thể làm loạn.
Cô ta nên bình tĩnh, cứ đợi tới khi Ngọc Thanh trưởng thành, không nên lộ mình trước.
Cái gọi là sai một nước, thua cả bàn cờ.
Cô ta đã đi một thế cờ chết.
Trong khoảng thời gian này, Lục Vinh Hàn đã đầu tư một vài hạng mục, ông ấy vẫn còn trẻ mà đã nghỉ hưu sớm nên cũng phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian.
Tư Mã Minh Thịnh thúc giục chị gái kết hôn không ngừng, chỉ có như vậy mới có thể nắm toàn bộ tài sản cá nhân của Lục Vinh Hàn trong tay.
Đương nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng muốn làm thế, nhưng một khi Lục Vinh Hàn bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Ngọc Thanh sẽ không bao giờ có cơ hội nhận tổ quy tông.
Tối thứ bảy, thương hội có một buổi vũ hội, dù Lục Vinh Hàn không còn là người nắm quyền ở Lục Thị nhưng ông ấy vẫn là chủ tịch của thương hội.
Đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy gặp mặt “vợ trước” và con trai của mình sau khi rời đi.
Y Hạo Phong đi cùng Henry, bà ấy khoác trên người một bộ váy dài phục cổ mang phong cách thủy mặc, vô cùng xinh đẹp, cao quý, tao nhã, mọi người đều kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy.
Hy Nguyệt ăn mặc rất khiêm tốn, cô mặc một chiếc váy màu xanh trong, trang điểm nhẹ nhàng, giống như một dòng suối trong mát.
Cô cố ý như vậy để tránh đoạt mất sự nổi bật của mẹ chồng, cô muốn tối nay mẹ chồng mình trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất.
Tư Mã Ngọc Như mất cả ngày để trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, lộng lẫy nhưng khí chất bẩm sinh không đủ nên không thể nào sánh với Y Hạo Phong.
Lục Vinh Hàn nhìn thấy vợ trước từ xa.
Lần đầu tiên ông ấy phát hiện, thì ra Y Hạo Phong lại đẹp như vậy.
Bao nhiêu năm qua, ông ấy chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn bà ấy.
So sánh với bà ấy, người phụ nữ bên cạnh ông ấy càng trở nên kém cỏi.
Henry ngồi bên cạnh bà ấy, ân cần quan tâm. Vợ chồng Lục Lãnh Phong ngồi ở vị trí đối diện, nói chuyện vui vẻ với ông ấy, vô cùng hòa hợp.
Rõ ràng bọn họ đã tiếp nhận người bố dượng này.
Lục Lãnh Phong không hề tới gặp Lục Vinh Hàn, tựa như sự tồn tại của ông ấy không hề liên quan gì tới anh.
Chương 1714
Người trên thương trường, ai ai cũng vô cùng nhạy bén, thấy bố con nhà Lục Thị coi nhau như người xa lạ, ít nhiều gì họ cũng sẽ suy đoán trong lòng.
“Chú Henry, điệu nhảy đầu tiên của ngày hôm nay, chú phải mời mẹ cháu nhảy cùng.” Hy Nguyệt cười nói.
“Đương nhiên rồi, trước đây ở buổi khiêu vũ của trường, bà ấy nhảy rất xuất sắc, dáng đẹp, vô cùng nổi bật.” Henry lộ ra một nụ cười mê người, tia sáng lấp lánh như sao khẽ hiện lên trong đôi mắt xanh tựa nước biển của ông ấy.
Y Hạo Phong xõa tóc bên tai xuống: “Đều là chuyện từ trước đây, đã lâu lắm rồi em không nhảy.”
Henry nắm tay bà ấy, đưa đến bên miệng rồi hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng: “Vừa hay, chúng ta có thể nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp này một lát. Lúc đầu, nếu em gả cho anh, nhất định em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Y Hạo Phong nhún vai, không nói gì.
Chuyện đã qua, không thể nào thay đổi.
Bà ấy thật sự hối hận. Nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, bà ấy sẽ không mất đi con gái, nếu không gả cho Lục Vinh Hàn, thanh xuân và những năm tháng tốt đẹp nhất của bà ấy cũng sẽ không trôi qua một cách lãng phí.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Dù cho bà ấy có giàu nứt đố đổ vách thì cũng chẳng thể mua được một viên thuốc hối hận.
Bà ấy nhấp một ngụm sâm panh, ánh mắt xuyên qua đám người, rơi xuống người Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn cũng đang nhìn bà ấy, trong phút chốc khi ánh mắt hai người đan vào nhau trong không khí, bà ấy nhanh chóng quay đi, giống như đã nhìn thấy thứ đồ gì chướng mắt vậy.
Lục Vinh Hàn cảm giác như bản thân bị đâm một nhát, trái tim ông ấy không hiểu sao thắt lại.
Dường như ông ấy đã nhìn thấy sự chán ghét không gì sánh được trong cái chạm mắt gắn ngủi ấy.
Nhất định bà ấy rất hận ông ấy, Lục Lãnh Phong cũng hận ông ấy. Trong mắt họ, ông ấy là một người chồng vô trách nhiệm, là một người bố ngu ngốc, ích kỷ.
Cả đời này ông ấy sẽ không thể nào nhận được sự tha thứ của họ, phải không?
Tư Mã Ngọc Như xì mũi: “Y Hạo Phong với người đàn ông nước An Kỳ kia cũng thân mật ghê, chắc là chuẩn bị tái hôn rồi nhỉ?”
“Bọn anh đã ly hôn rồi, cô ấy tái hôn không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lục Vinh Hàn thờ ơ đáp lại một câu. Giờ đây, trong lòng ông ấy vô cùng chua xót, tựa như vừa uống hết một cốc nước chanh vậy.
“Nếu cô ta đã sắp tái hôn rồi thì dựa vào đâu mà bà cụ nhà anh vẫn muốn ngăn cản chúng ta kết hôn chứ? Chờ tới ngày cô ta tái hôn, anh hãy đi tìm bà cụ nhà anh, bảo bà ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn.” Tư Mã Ngọc Như bặm môi, quái gở nói.
Lục Vinh Hàn không trả lời cô ta, khuôn mặt giấu trong bóng tối, mờ mịt không rõ.
Ông ấy biết rõ, dù Y Hạo Phong có tái hôn hay không thì bà cụ Lục cũng không thể nào đồng ý cho ông ấy cưới Tư Mã Ngọc Như.
Khi âm nhạc vang lên, Henry dẫn theo Y Hạo Phong đi tới sàn nhảy.
Chương 1715
Bà ấy tựa như một đóa hoa hồng được tắm sương, tắm mưa, một lần nữa lấy lại sự sống và sức sống, nở rộ đầy kiêu hãnh, dâng trào như vậy, nhiệt tình như vậy, quyến rũ như vậy.
Hy Nguyệt uống một ngụm cocktail không độ, cười xảo trá: “Mẹ không hổ là đóa hồng đỏ Manhattan, làm cả sàn nhảy phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của bà ấy. Em phát hiện bố vẫn luôn nhìn mẹ.”
Vẻ mặt vốn rất dịu dàng của Lục Lãnh Phong chợt trở nên lạnh băng khi nghe thấy chữ bố kia, anh nói: “Đừng nhắc tới người kia nữa.”
Hy Nguyệt đặt tay lên vai anh: “Ma vương Tu La, em biết trong lòng anh đang giận, nhưng lẽ nào anh không muốn nhìn thấy bố mình hối hận, một lần nữa quay về xin mẹ con anh tha thứ hay sao?”
“Anh sẽ không cho ông ấy cơ hội quay trở lại, gia đình này hòa thuận nhất khi không có ông ấy.” Giọng điệu của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lùng, không có chút ấm áp nào, thậm chí ngay cả hơi thở nóng rực của anh ấy cũng như bị đóng băng lại.
Hy Nguyệt thở dài một tiếng trong lòng, dường như giữa hai bố con đã hình thành một nút thắt rồi, nếu bố chồng vẫn chưa tỉnh lại, e rằng cảnh đêm sẽ vô cùng ảm đạm.
Cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ, không ngờ rằng lại đụng phải Tư Mã Ngọc Như ở đó.
Tư Mã Ngọc Như tràn đầy hận thù với cô, hận đến mức ánh mắt tựa như một mũi tên muốn đâm xuyên qua tim cô.
“Hy Nguyệt, hiện tại cô đang thống trị nhà họ Lục, có phải cô rất đắc ý đúng không?”
Hy Nguyệt cười giễu cợt: “Mẹ có hay không có ở đây, tôi vẫn là bà chủ nhà họ Lục, có gì khác biệt sao?”
Thớ gân trên mặt Tư Mã Ngọc Như như co rút lại: “Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, cô quả là biết lôi kéo, ngay cả Trương Thị Cẩm Lan cũng có thể mua chuộc.”
“Tôi không mua chuộc cô ấy, nhưng cô ấy đã hoàn toàn thức tỉnh và sẵn sàng trở thành một người tốt, còn mẹ vẫn chấp mê bất ngộ và muốn tìm chỗ chết đến cùng.” Hy Nguyệt nói rõ ràng và rành mạch từng chữ từng chữ một.
Tư Mã Ngọc Như hổn hển, ngay cả sợi tóc cũng bốc khói xanh: “Cô sẽ không thể tự hào quá lâu được đâu. Cô và tôi đều có xuất thân thấp kém, không có hậu thuẫn.Trong nhà họ Lục, nếu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, không thể đem lại lợi ích cho gia tộc, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.”
Hy Nguyệt cười nhàn nhạt: “Tôi khác mẹ. Tôi không mơ mộng hão huyền và khao khát những thứ không thuộc về mình. Con người vẫn nên tin vào số mệnh, cái gì đã có trong mệnh thì cuối cùng sẽ có, cái gì không có trong mệnh thì không thể cưỡng cầu, ép buộc sẽ chỉ làm hại chính mình.”
Tư Mã Ý nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Nếu không có người thứ ba là Y Hạo Phong can thiệp thì tôi đã sớm cưới Vinh Hàn từ lâu rồi. Tất cả mọi thứ của cô và Lục Lãnh Phong đều thuộc về tôi và con trai tôi.”
“Ồ?” Hy Nguyệt nhướng mày, cười chế nhạo: “Mẹ cho rằng tôi không biết sao?”
“Nếu lúc đó bố lấy mẹ, căn bản sẽ không thể trở thành người đứng đầu nhà họ Lục, ông nội sẽ phế trưởng lập ấu, mẹ cũng đừng mơ có thể trở thành bà chủ nhà họ Lục, con trai của mẹ cũng đừng mong kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.”
Tư Mã Ngọc Như dường như bị giáng một đòn vô hình, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai. Người cô ta hận nhất chính là ông cụ Lục, chết rồi vẫn đem lại ấm ức cho cô ta. Bởi vì cô ta là con gái của một đầu bếp nên bị coi thường và xem nhẹ đủ thứ.
“Cuộc sống của tôi bây giờ cũng tốt, ít nhất là Vinh Hàn yêu tôi chân thành, Lục Lãnh Phong thì khác, cậu ta giống Vinh Hàn ngày trước, đối với người cũ nhớ mãi không quên. Đừng để mình trở thành Y Hạo Phong thứ hai.”
Cô ta còn cố tình muốn kích động Hy Nguyệt, Kiều An sinh hai đứa con trai cho Lục Lãnh Phong, không chú ý cũng không thể được.
Chương 1716
Nhưng vẻ mặt của Hy Nguyệt lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút gợn sóng: “Phu nhân Tư Mã, mẹ lo lắng quá. Không giống như bố mình, anh ấy là người làm theo tình cảm, sẽ đặt trách nhiệm gia đình lên hàng đầu.”
Nói xong, cô đi ra ngoài mà không cần đợi phản ứng của Tư Mã Ngọc Như.
Sau khi trở về, Lục Lãnh Phong ôm eo liễu mảnh mai của cô dẫn cô lên sân nhảy.
“Em vừa tình cờ gặpTư Mã Ngọc Như, xem ra ân oán rất sâu.” Cô nhẹ giọng nói.
“Nếu không có Lục Vinh Hàn, cô ta làm sao có thể ung dung tự tại được?” Lục Cẩn Niên hầm hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia oán khí bức người.
Cô hơi bất ngờ khi nghe anh trực tiếp gọi tên bố mình, đây thực sự là không coi ông ấy là bố hay sao?”
“Ma vương Tu La, anh nói xem rốt cuộc họ đã giấu con trai ở đâu?”
“Anh không biết, và anh cũng không có hứng muốn biết.” Lục Lãnh Phong lộ vẻ thờ ơ. Hy Nguyệt nhếch miệng, một ánh mắt sắc bén lóe lên từ khóe mắt.
“Có một chuyện em thấy thật kì lạ, Ngọc Thanh sống cùng bọn họ suốt mà lại không về cùng Tư Mã Minh Thịnh.”
Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô, đôi mắt đen như băng thấp thoáng tia sáng: “Em muốn nói gì?”
Cô nuốt nước bọt, hạ giọng rất thấp nói vào tai anh: “Trước đây, em và mẹ vốn tưởng rằng Tư Mã Ngọc Như sinh được một cặp trai gái, lén lút giấu con trai đi, nhưng em có hỏi qua bà cụ thì ông nội đã bố trí người trông nom và theo dõi Tư Mã Ngọc Như trong suốt quá trình, những hành động cô ấy làm đều không có gì to tát. Như thế chính là còn có một khả năng khác. Đứa trẻ này không phải do Tư Mã Ngọc Như sinh ra, mà là do một người khác mang thai hộ, như vậy có thể gạt trên lừa dưới, thần không biết quỷ không hay.
Lục Lãnh Phong trầm lặng, sau khi suy nghĩ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô một câu: “Em đang nghi ngờ Ngọc Thanh sao?”
“Em đã nhờ người hỏi về chồng của Mã Ngọc Linh. Mã Ngọc Linh năm đó ở An Kỳ đang mang thai, lúc về nước đã hơn sáu tháng rồi. Mã Ngọc Linh là người mang thai hộ tốt nhất, để cô ấy mang thai hộ, sẽ không sợ bí mật bị lộ. Và Tư Mã Ngọc Như có thể che giấu thân phận, mạnh dạn và yên tâm nuôi dưỡng con trai của mình mà không bị ai phát hiện.”
Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Tư Mã Ngọc Như đối với Ngọc Thanh vô cùng quan tâm, còn tốt hơn cả đối với Sênh Hạ, giống như mẹ ruột vậy. Cho dù Ngọc Thanh là mầm non duy nhất của nhà Tư Mã, nói cho cùng dù sao nó cũng không phải là con ruột của cô ấy, không thể đối tốt với Ngọc Thanh hơn Sênh Hạ được, trừ phi Ngọc Thanh là con của cô ấy.
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, môi mỏng nở một nụ cười quyến rũ: “Xem ra sau này anh không thể gọi em là cô gái ngốc.”
“Em vốn dĩ không có ngốc.” Cô lè lưỡi.
Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Nếu thật sự là Tư Mã Ngọc Thanh , anh không ngại nhận em ấy là em trai.”
Hy Nguyệt cũng nghĩ như vậy, Ngọc Thanh vốn rất thuần khiết cho nên không cần lo lắng về việc cậu bé trở thành Tư Mã Minh Thịnh hay Tư Mã Ngọc Như thứ hai.”
“Em cảm thấy chuyệ này, Sênh Hạ phải biết hơn phân nửa, em sẽ tìm cơ hội cậy miệng của em ấy, làm rõ chuyện này.”
Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu, ghé đôi môi mỏng vào cổ cô: “Vợ à, tối nay qua căn nhà nhỏ ngắm bầu trời sao, em thấy thế nào?”