Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 603

“Tôi mới chỉ tra hỏi cô mấy câu thì cô đã thừa nhận rồi. Cô đã sớm chẳng còn chút kiêng nể gì với tôi cả. Chỉ cần dựa vào danh phận mợ chủ của cô thì cô đã có thể quang minh chính đại gây khó dễ cho tôi rồi thì cô đâu cần phải quan tâm quá nhiều đến tôi làm gì!”

Hy Nguyệt nhún vai, nói bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi không muốn tranh cãi với chị, mau nhìn bộ phận giám sát đi. Có thể thấy được chị đang đứng chéo bên dưới tôi. Một người phụ nữ khi mang thai vì luôn luôn nghĩ đến chuyện phải bảo vệ đứa trẻ ở trong bụng nên khả năng nhận thức nguy hiểm của họ vẫn luôn mạnh hơn những người bình thường. Nhưng mà chị lại cứ lựa chọn một vị trí cực kỳ nguy hiểm như vậy, hơn nữa, chị còn kéo tôi rất mạnh mà không thèm giữ lấy lan can. Đây là vì chị chưa từng nghĩ đến chuyện mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào hay là chỉ đơn giản là chị muốn kéo tôi ngã xuống cùng chị?”

“Lúc ấy là vì tôi quá kích động, đầu óc trống rỗng, chỉ có sự tức giận và thương xót nên căn bản là tôi cũng không nghĩ được quá nhiều. Lại càng không ngờ rằng cô sẽ thẳng tay đẩy tôi xuống cầu thang.”

Nước mắt của Hy Mộng Lan trào ra, cô ta cố gắng duy trì giọng nói và ngữ điệu của mình.

Lúc ấy cô ta chỉ nghĩ rằng cứ phải kéo cô xuống trước đã rồi sau đó mình sẽ ngã đè lên người cô, coi cô như tấm đệm thịt. Không nghĩ rằng gót chân của cô lại cực kỳ vững vàng, dù có dùng sức như thế nào thì cũng không thể kéo được cô.

Hy Nguyệt trên mặt lộ ra nụ cười đầy giễu cợt: “Hy Mộng Lan, nhìn vào vị trí đứng của cô thêm với những hành động kịch liệt như vậy thì nếu như không phải cô lôi được tôi thì chắc chắn cô đã sớm ngã xuống mà đâu cần tôi phải đẩy cô xuống.

Hy Mộng Lan ôm đầu, thể hiện dáng vẻ vô cùng đau khổ: “Mỗi ngày đều phải nhìn thấy những bức ảnh kinh khủng mà cô gửi đến khiến tôi như muốn điên lên vậy, cả người đều trong tình trạng suy sụp, ngay cả Facebook cũng không dám đăng nhập. Ở trong hành lang, khi tôi tra hỏi cô thì trong đầu tôi vẫn còn hiện lên những hình ảnh đáng sợ ấy làm cho tôi vô cùng căng thẳng, tất cả các dây thần kinh đều căng ra. Vậy thì sao tôi còn có thể suy xét đến quá nhiều chuyện như thế chứ?”

Hy Nguyệt cười lớn, đứng dậy nói: ” Chị à, chị có thể block người tài khoản đang liên tục quấy rối chị mà! Đừng có nói với tôi là chị không biết đến chức năng này đấy.”

“Tôi phải lấy những hình ảnh ấy để làm chứng cứ buộc tội cô.” Hy Mộng Lan lập tức nói.

“Dù cho chị không xem thì Facebook cũng vẫn sẽ lưu lại tất cả các thông tin cho chị. Đây chính là điều mà người dân cả nước đều biết đấy!

Hy Nguyệt nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén giống như một cây kiếm sắc, dường như có thể đâm thủng bất cứ lời nói dối nào của cô ta.

Trong lòng của cô ta càng lúc càng trở nên lo lắng, chỉ còn cách tìm đến sự giúp đỡ của mẹ.

Bác cả đã sớm không thể tiếp tục kiềm chế nữa. Thứ bà ta giỏi nhất không phải chính là khóc lóc ăn vạ sao? Ai giỏi làm trò thì người ấy có lý thôi!

Bà ta vỗ mạnh vào bàn, rồi nhảy dựng lên: “Hy Nguyệt! Cô đừng có mà bẻ câu lấy nghĩa để đổi trắng thay đen nữa đi! Mộng Lan nhà tôi đã bị cô hãi đến mức này rồi, cô chính là người bị tình nghi, là hung thủ giết người! Cô có quyền gì mà mà đứng đây hỏi tới hỏi lui con bé như vậy chứ! Nếu như trong lòng của cô vẫn còn biết thế nào là hổ thẹn, là ăn năn thì cô nên tự giác đồng ý ly hôn rồi trả lại cho Mộng Lan vị trí vốn có của nó đi!”

Bà ta vốn đã quen với việc giở trò với người khác, bà ta lại vô cùng chán ghét những người lương thiện như bố mẹ của Hy Nguyệt cho nên lại càng không sợ gì cả, làm gì có chuyện bà ta sẽ cho cô cơ hội để trở mình cơ chứ!

Ngay lập tức bà Lục gọi quản gia đi vào: “Mau mời bà Hoa đi ra ngoài đi.”

Thấy vậy, vẻ mặt của bác cả lúc xanh lúc trắng, Hy Mộng Lan vội vàng giải vây: “Cô à, cháu thay mặt mẹ xin lỗi cô, mẹ cháu chỉ là quá sốt ruột nên mới vậy thôi. Bà ấy là người nóng nảy lại còn hết mực thương yêu cháu, nên khi thấy cháu phải chịu ấm ức thì không kiềm lòng được mà kích động như vậy. Cháu sẽ bảo bà ấy cố gắng bình tĩnh lại.”
Chương 604

” Mộng Lan nhà tôi bị người phụ nữ này làm cho sảy thai, lại còn bị cô ta vu oan. Trước những hành động xấu xa này của cô ta thì sao tôi có thể nhẫn nhịn được cơ chứ.” Bác cả lại rơi nước mắt, sụt sịt nói.

“Nhưng mà con gái của bà đâu có phải chịu chút ấm ức nào đâu.”

Bà Lục nhẹ nhàng nói như vậy kiến cho cả Hy Mộng Lan và bác cả đều run lên.

“Ý của bà là sao?” Bác cả nhíu mày.

Ánh mắt của bà Lục chuyển sang màn hình giám sát: “Thật ra thì đoạn video giám sát này đã đủ để nói rõ toàn bộ vấn đề rồi.”

“Hành động của Hy Mộng Lan có tính khiêu khích rất lớn. Trong cuộc tranh chấp này, cô ta vẫn luôn ở trong trạng thái tấn công mà Hy Nguyệt thì từ đầu đến cuối lại luôn duy trì trạng thái phòng vệ. Những hành động quá khích của Hy Mộng Lan bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy Hy Nguyệt ngã xuống. Trong khi đó thì các động tác của Hoa Hiền đều thuộc phạm vi phòng vệ chính đáng.”

Ở dưới bàn, tay của Hy Mộng Lan không ngừng siết chặt. Đột nhiên cô ta phát hiện ra rằng mình đang tự chuốc lấy thất bại.

Người của nhà họ Lục đâu có dễ dàng bị lừa gạt như vậy.

Bây giờ, tất cả những gì mà cô ta có thể làm chính là giải quyết mối nguy hiểm này, cô ta phải cứu lấy bản thân mình trước rồi mới có thể suy tính chuyện sau này được.

“Mấy ngày nay, cháu vẫn luôn hoang mang lo lắng vì những bức ảnh khủng khiếp kia. Ngày nào cũng đều ở trong trạng thái lo sợ, ngay cả khi ngủ cũng gặp phải ác mộng, thậm chí còn có dấu hiệu bị trầm cảm. Mỗi lần bệnh tình phát tác thì cháu đều không thể kiểm soát được bản thân. Hôm nay, sau khi ngồi đây suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên cháu nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ rằng có lẽ những bức ảnh ấy thật sự không phải là do em gái cháu gửi tới. Chắc chắn là có người đã lấy tài khoản Facebook của cô ấy rồi giả làm cô ấy gửi những bức ảnh ấy cho cháu nhằm khiêu khích, chia rẽ mối quan hệ của cháu với em gái.”

Cô ta đứng lên, đi đến bên cạnh Hy Nguyệt, nắm lấy tay của cô: “Hy Nguyệt à, bây giờ chị đã bình tĩnh lại rồi, chúng ta vốn là chị em gái thì không nên tự giết lẫn nhau như vậy. Chuyện lúc ở trong hành lang chắc hẳn cũng chỉ là tai nạn. Lúc đó đầu óc của chị vô cùng rối bời, cả người cũng mất kiểm soát nên mới dẫn đến chuyện đau lòng này. Đây không phải là lỗi của em. Vậy thì chúng ta hòa giải được không? Dù sao thì trên người chị và em đều chảy chung một dòng máu của nhà Họ Hy, là chị em trong nhà thì không nên náo loạn thành như vậy.”

Cô ta muốn lấy lùi làm tiến, lần này tạm thời bỏ qua cho Hy Nguyệt, tránh cho việc tiếp tục tranh cãi rồi tự đào hố chôn mình.

Hy Nguyệt hất tay của cô ta ra: “Ngay từ khi cô phát sinh quan hệ với chồng của tôi thì chúng ta đã không còn là chị em nữa rồi

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho một người phụ nữ muốn giết chết đứa con của mình.

Khóe miệng của Hy Mộng Lan giật giật: “Em có thể không xem chị là chị gái, nhưng chị vẫn sẽ coi em như em gái của mình, bởi vì chị đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Có người muốn phá hoại quan hệ chị em của chúng ta. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chị không muốn để cho người đó đạt được mục đích.”

Bác cả vỗ vào đùi của mình, thái độ nhanh chóng thay đổi như con gái của bà ta: “Tôi biết rồi! Chắc chắn chính là người trước đó đã đưa tài liệu cho Mộng Lan, nếu như không phải là vì những thông tin trên tài liệu đó khiến cho tôi hoảng sợ thì tôi cũng sẽ không cố gắng hết sức để ngăn cản đám cưới của Mộng Lan. Nếu vậy thì những chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra nữa.”

“Con nghĩ rằng người này chắc chắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà vẫn luôn phá hoại mọi thứ từ gốc rễ, những bức ảnh này chắc chắn cũng là do người đó gửi đến.” Hy Mộng Lan lập tức tiếp lời của bà ta, hai người thành công chuyển hướng sự chú ý.

Chương 605
Trong mắt của bà Lục lóe lên sự sắc bén: “Hai người đang muốn làm hòa sao?”
“Có câu nói rằng rằng ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê. Hôm đó thật sự là vì cháu đã quá kích động. Sau khi ngã xuống, quả thật cháu cũng không biết rằng rốt cuộc mình đã ngã xuống như thế nào. Vừa rồi, sau khi được cô chỉ rõ và xem kỹ lại máy video giám sát thì cháu mới nhận ra rằng có lẽ là vì cháu chỉ vô tình ngã xuống chứ không phải là do bị em gái đẩy ngã.” Hy Mộng Lan nói thật nhỏ.
Trong lòng Hy Nguyệt âm thầm cười chế giễu, cô chắc chắn rằng Hy Mộng Lan đang chột dạ, sợ những bí mật của đứa trẻ sẽ bị phơi bày nên mới muốn giả vờ làm hòa với cô.
“Chị à, thật ra thì điều mà tôi mong muốn nhất vẫn chính là làm rõ chuyện của đứa trẻ đó.”
Hy Mộng Lan cố gắng bình tĩnh. Đây là thời điểm quyết định sự sống chết của cô ta, vậy nên cô ta không thể lo sợ. Nếu cô ta mà lo sợ thì chắc chắn sẽ bị bại lộ.
“Em gái à, em là người biết rõ nhất chuyện trước kia chị chưa từng có người bạn trai nào cả. Từ bé đến lớn, chị thậm chí còn chưa chạm vào tay của bất cứ người con trai nào.
“Trước đay thì đúng là như vậy, nhưng vào khoảng thời gian mà chị mất tích rố cuộc đã xảy ra những chuyện gì thì không có một ai biết cả.” Hy Nguyệt âm trầm nói.
Hy Mộng Lan đỡ trán: “Khoảng thời gian đó vì sợ sẽ gặp phải người quen nên mỗi ngày chị đều trốn ở trong khách sạn, chỉ có buổi tối mới ra ngoài. Từ khi còn nhỏ, mẹ vẫn luôn không cho phép chị tiếp xúc với con trai cho nên chị cũng trở nên cực kỳ bảo thủ. Chỉ cần gặp một người con trai xa lạ thù đều tránh đi theo bản năng. Vậy thì sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi ấy mà chị có thể tìm được một người đàn ông khác rồi lại tự bán đứng chính mình được chứ!”
Hy Nguyệt trầm mặc.
Cô cũng đã bảo Tiêu Ánh Minh đi điều tra “vụ bê bối” của Hy Mộng Lan nhưng mà đã mấy ngày trôi qua rồi mà cô vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào.
” Được rồi, nói quá nhiều sẽ chỉ khiến cho mọi người cảm thấy tôi quá tính toán, để cho Lãnh Phong tự mình xem xét chuyện này đi
Cô len lén nhìn Lục Lãnh Phong, khuôn mặt của anh không có bất cứ cảm xúc nào giống như một bức tượng vậy, lạnh như băng, chỉ có đôi mắt đen láy giống như hai cái giếng sâu không thấy đáy.
Hy Mộng Lan cũng đang nhìn anh, sự lạnh lùng của anh khiến cho cô ta cảm thấy lạnh sống lưng, cô ta biết rất rõ rằng lời nói của Hy Nguyệt đã làm cho trong lòng anh bắt đầu có phản ứng, cô ta chắc chắn phải sử dụng biện pháp cuối cùng thôi.
“Chị cũng biết rằng nếu như không có đứa trẻ thì không thể làm được xét nghiệm quan hệ ha con nên dù chị có nói như thế nào thì cũng đều là vô ích cả thôi! Chị chỉ có thể dùng cái chết của mình để chứng minh sự trong sạch của mình và đứa trẻ đúng không?”
Từ trong túi, cô ta lấy ra con dao nhỏ đã được chuẩn bị từ trước rồi trong khi mọi người chưa kịp phản ứng, cô ta cắt vào mạch máu của mình.
Máu tươi lập tức chảy ra ào ào, bác cả sợ hãi hét lớn.
Cơ thể của cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau khi sảy thai nên vô cùng yếu ớt. Lại thêm mất máu quá nhiều nên đã ngất đi.
Cuộc họp gia đình vì vậy mà bị gián đoạn.
Hy Mộng Lan được đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Lần này, vì cô ta đã cắt rất mạnh nên mạch máu đã thực sự bị tổn thương. Nhưng may mắn là vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn nên mới có thể cứu chữa được
Cái này gọi là tìm được sự sống sau cái chết.
Trong lòng của Hy Nguyệt cực kỳ khâm phục cô ta. Cô không đủ can đảm để có thể tự tử chỉ vì một người đàn ông như vậy.

Chương 606
Trận chiến này, vào thời điểm cuối cùng, Hy Mộng Lan đã có thể xoay chuyển tình thế và giành lại chiến thắng!
Trong lòng của bà Hoa cảm thấy được một loại lo lắng và buồn bã mà từ trước đến nay bà chưa từng có, bà nắm lấy cánh tay của con gái mình: “Hy Nguyệt à, con mau nói thật với mẹ đi, con có thích Lục Lãnh Phong hay không?”
“Mẹ…” Hy Nguyệt rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của bà.
Cô không không biết phải trả lời như thế nào.
Làm sao mà cô có thể thích một người đàn ông chỉ coi mình như là cỏ rác chứ?
“Mẹ hiểu rồi.” Mẹ Hy mím môi, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.
Từ trên tầng đi xuống, bà đi tới trước mặt Lục Vinh Hàn và bà Lục: “Ông thông gia, bà thông gia, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Hay là chúng ta cứ để cho Lãnh Phong và Hy Nguyệt ly hôn đi, tôi sẽ đưa Hy Nguyệt quay về Giang Thành.”
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Lục Vinh Hàn ngạc nhiên, cũng làm cho Lục Lãnh Phong chấn động.
“Bà thông gia, chuyện này đúng là do chúng tôi đã không xử lý ổn thỏa nên mới để cho Hy Nguyệt phải chịu ấm ức.” Lục Vinh Hàn nói xin lỗi.
Mẹ Hy thở dài: “Tôi cũng có thể nhìn ra được là Lãnh Phong cũng không thực sự thích Hy Nguyệt, có câu nói rất đúng rằng dưa hái xanh thì không ngọt. Nếu như cứ miễn cưỡng để cho hai đứa sống chung một chỗ thì sẽ chỉ khiến cho vợ chồng chúng không hòa thuận thêm mà thôi. Hoàn cảnh nhà chúng tôi cũng rất bình thường, dù không có nhiều tiền nhưng chúng tôi vẫn hiểu được cách làm người, không tham lam, không tranh giành, chưa từng nghĩ đến chuyện thấy người sang thì bắt quàng làm họ. Mọi người là nhà giàu, có địa vị, theo lý mà nói thì Lãnh Phong theo nên tìm một cô dâu tương xứng. Hy Nguyệt nhà chúng tôi gả cho cậu ấy thì chính là trèo cao rồi. Vậy nên, tốt hơn hết là tôi nên đưa Hy Nguyệt về nhà, sau này lại để cho nó kết hôn với một người đàn ông bình thường mà yên ổn sống qua ngày.”
Dây thần kinh trên gương mặt đẹp trai của Lục Lãnh Phong như co rút lại.
Anh đảo mắt nhìn về phía của Hy Nguyệt, cô yên lặng đứng ở bên cạnh mẹ Hy, cúi đầu, không có bất kỳ phản đối nào, hiển nhiên là trước đó hai mẹ con đã bàn bạc xong xuôi rồi.
Một sự giận dữ không tên bỗng bùng lên trong lồng ngực của anh
Con nhím nhỏ đáng ghét này lại còn dám suy nghĩ đến chuyện ly hôn sao? Mới chỉ gặp phải một chút “chuyện nhỏ” thì đã nóng lòng muốn muốn ly hôn. Đúng là trời sinh không biết xấu hổ nên trong lòng mới có thể không chịu yên ổn như vậy
Anh bước nhanh về phía trước, duỗi bàn tay, ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào trong lồng ngực của mình: “Mẹ vợ à, chắc chắn là mẹ hiểu nhầm rồi, tình cảm của bọn con rất tốt, chúng con sẽ không ly hôn đâu.”
Hy Nguyệt run lên, gần như là muốn thoát ra theo bản năng nhưng anh lại ôm cô rất chặt, không chịu thả lỏng. Cô mơ hồ cảm nhận được trong sự thô bạo của anh còn kèm theo cả sự tức giận.
Mẹ Hy nhìn anh, sau đó lại nhìn sang con gái của mình, không khỏi nhíu mày: “Không phải cậu rất thích Hy Mộng Lan sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn giữ cả hai chị em nó ở bên mình? Chuyện này làm sao có thể chứ? Mặc dù bây giờ những người giàu có như cậu đều có thể nuôi vợ ở nhà, nuôi tình nhân bên ngoài. Nhưng tôi không muốn để cho Hy Nguyệt phải trải qua cuộc sống như thế. Tôi chỉ muốn để cho nó kết hôn với một người đàn ông tử tế, hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc…”
BÀ còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Lãnh Phong ngắt lời: “Mẹ yên tâm, chuyện của Hy Mộng Lan con sẽ xử lý thật ổn thỏa. Nếu như đứa trẻ đã không còn thì giữa con và cô ta cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì nữa.”

Chương 607
Trong lòng của Hy Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, anh muốn chia tay với Hy Mộng Lan sao? Hay là chỉ muốn làm cho có để mẹ cô yên lòng mà thôi?
Cô nghĩ có lẽ chính là vế sau rồi.
Ở trong mắt của anh, Hy Mộng Lan thuần khiết hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dễ thương hơn cô, dễ chịu hơn cô… Tóm lại thì tất cả mọi thứ đều hơn cô.
Sao anh có thể chấp nhận từ bỏ cô ta chứ?
Anh chỉ muốn để cho mẹ cô yên lòng mà thôi, chờ đến khi bà đi Mỹ thì cũng sẽ không kiểm soát được bất cứ điều gì nữa rồi, dù cho ở thành phố Long Minh cô sống hay chết thì cũng chỉ có thể để mặc cho anh xâu xé.
Mẹ Hy nhìn con gái mình, những gì mà Lục Lãnh Phong cũng không đủ để khiến bà yên tâm. Bà không nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt của con gái mình, ngược lại còn cảm thấy cô như một con chim bị nhốt trong lồng, muốn bay nhưng lại không thể nào thoát ra được.
“Lãnh Phong, cậu sẽ thật sự đối xử tốt với Hy Nguyệt chứ?”
Bà nói với giọng đầy nghi ngờ, ánh mắt cũng không có sự tin tưởng.
Điều này làm cho trong lòng của Lục Lãnh Phong cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay anh chưa từng coi Hy Nguyệt là vợ, cô đơn giản chỉ là một món đồ trang trí của anh mà thôi.
Nhưng mà những lời này lại không thể nào nói cho người trước mặt biết được.
“Con sẽ cố gắng hết sức để làm tốt nghĩa vụ của một người chồng.” Đây là sự đảm bảo duy nhất mà anh có thể thực hiện.
Đối với mẹ Hy mà nói thì chỉ có vậy thôi là chưa đủ, nếu như giữa vợ chồng mà không có tình cảm thì sao có thể bền lâu được cơ chứ
“Hy Nguyệt! Con mau nói cho mẹ biết đi, con vẫn còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này sao?”
Trong miệng của Hy Nguyệt giống như đang ngậm vàng, sự khổ sở cực độ truyền từ đầu lưỡi đến lục phủ ngũ tạng, khiến cho cô dù chỉ nuốt nước miếng thôi cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nếu như có thể, đương nhiên là cô muốn rời khỏi đây. Làm như vậy thì vừa có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ cho đứa trẻ.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này Lục Lãnh Phong thì chắc chắn là anh sẽ không để cho cô rời đi.
Hiện tại, bố mẹ chuẩn bị đi Mỹ cùng với Hoa Phi, không thể nào chỉ vì chuyện của cô mà làm chậm trễ việc điều trị của Hoa Phi.
Sự trầm mặc của cô khiến cho người nào đó không hài lòng, cánh tay của anh hơi siết chặt lại, giống như là một lời đe dọa. Chỉ cần cô nói sai thì chắc chắn sẽ phải chết.
Cô run rẩy nói: “Mẹ à, con không sao đâu, mẹ không cần phải lo lắng cho con.”
“Bà thông gia à, tôi bảo đảm với bà, nhất định sẽ không để cho Hy Nguyệt phải chịu ấm ức thêm một lần nào nữa.” Lục Vinh Hàn vội vàng nói.
Mẹ Hy nặng nề thở dài: “Lãnh Phong à, đúng là chúng tôi nghèo, nhưng chúng tôi không phải là loại người thấp kém. CHúng tôi cố gắng kiếm tiền bằng sức của mình, không ăn trộm cũng không cướp giật. Dù có là một người tài giỏi thì khi có những phẩm chất tồi tệ kia thì họ cũng vẫn chỉ là một người thấp kém mà thôi. Một ngày nào đó nếu cậu không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với Hy Nguyệt nữa thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa con bé đi, chỉ mong cậu sẽ không làm tổn thương con bé.”
Đôi mắt đen láy của Lục Lãnh Phong chớp động: “Mẹ vợ à, mẹ không cần phải quá lo lắng đâu.”
Lục Vinh Hàn nghe ra được là bà thông gia có khúc mắc với những lời nói trước đó của Lục Kiều Sam: “Bà thông gia, bà đừng suy nghĩ quá nhiều đến những gì mà con gái của tôi đã nói. Con bé là học hành không đến nơi đến chốn, tính tình lại bướng bỉnh nên thỉnh thoảng vẫn không giữ được mồm miệng. Hy Nguyệt vừa khôn khéo lại vừa hiểu chuyện, tất cả chúng tôi đều rất thích con bé.”

Chương 608
Mẹ Hy không nói gì nữa, nếu như nhà họ Lục có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của Hy Mộng Lan thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì mà thôi.
Hy Mộng Lan đã nằm bệnh viện được mấy ngày, nhưng mà Lục Lãnh Phong lại chưa đến thăm cô ta một lần nào, mà chỉ có trợ lý Hùng Văn của anh đến mang theo hành lý của Hy Mộng Lan: “Cô Hy! Cậu chủ đã bảo người giúp việc trong nhà đóng gói kỹ càng đồ đạc của cô lại rồi. Cô mau kiểm tra lại xem liệu còn thiếu sót gì không.”
“Điều này có nghĩa là gì?” Hy Mộng Lan rung động dữ dội.
“Không còn đứa trẻ thì cô cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Liễu nữa. Đây chính là quy định.” Hùng Văn nói.
Hy Mộng Lan nghe như sét đánh ngang tai, cô ta suýt chút đã mất mạng, vậy mà vẫn còn lạnh lùng với cô ta như vậy sao?
“Lãnh Phong đâu, tôi muốn gặp Lãnh Phong.”
“Cậu chủ sẽ không gặp cô nữa đâu, cô hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Hùng Văn đi ra ngoài.
Hy Mộng Lan hốt hoảng bấm số điện thoại của Lục Kiều Sam để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng lại không gọi được.
Lục Kiều Sam đã bị Lục Vinh Hàn nhốt vào trong phòng để suy nghĩ, trong ba tháng không cho phép cô ta ra ngoài, không ai có thể giúp đỡ cô ta.
Không có Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan, cuộc sống của Hy Nguyệt trở nên vô cùng yên bình.
Nhưng trong lòng của cô lại không cảm thấy bình yên một chút nào.
Cô lo lắng cho đứa trẻ ở trong bụng, sợ rằng nó không phải là con của Lục Lãnh Phong.
Cô đã hẹn với Hứa Nhã Thanh để thứ ba này đi làm xét nghiệm huyết thống.
Lấy vài sợi tóc của Lục Lãnh Phong đối với cô mà nói cũng không phải là việc khó.
Khi đi đến bệnh viện để lấy máu, tay của cô vẫn luôn run rẩy, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô sống hay chết là hoàn toàn phụ thuộc vào tờ giấy này.
Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu chờ đợi tin tức, ngay sau đó, Hứa Nhã Thanh đã gửi kết quả giám định đến cho cô. Tỷ lệ trùng khớp di truyền là 65%, kết quả xét nghiệm: Không thể xác định được có phải là mối quan hệ cha con hay không.
“Bốp “, điện thoại di động của cô rơi xuống đất, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.
“Đây là ý gì? Không chắc chắn nghĩa là sao chứ?” Một lúc lâu sau, cô mới nhặt điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hứa Nhã Thanh.
“Hy Nguyệt, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, có khả năng rất cao là đứa trẻ này không phải là con của Lục Lãnh Phong, nhưng cũng không loại bỏ khả năng đột biến gen. Độ chính xác của việc xét nghiệm bằng máu là rất thấp. Anh ấy đề nghị là đợi đến khi đứa trẻ được sáu tháng, thì sẽ chọc nước ối để lấy lông tơ rồi làm xét nghiệm lại. Chỉ có như vậy thì mới có thể xác định chắc chắn được là có mối quan hệ cha con hay không.” Hứa Nhã Thanh trả lời.
“Cho nên đứa trẻ này cũng có thể là con của Lục Lãnh Phong đúng không?” Trái tim cô quặn thắt, yếu ớt gửi lại một tin nhắn, cảm giác mình giống như là một tên tội phạm vừa bị kết án tử hình, đang chờ luật sư đi kháng cáo, cầu xin một cơ hội được sống.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn còn có một chút hy vọng, không phải sao?
“Hy Nguyệt, hiện tại thì cô không nên quá hoảng sợ, hãy nghĩ biện pháp để trì hoãn việc xét nghiệm huyết thống thêm sáu tháng đi.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK