Theo cô ta thấy, không thể chấp nhận, người vẫn luôn diễn trò chính là bản thân Hy Nguyệt.
Mộ Dung Cẩm Lý đã tiết lộ cho cô ta biết, đứa trẻ chính là con của Lục Lãnh Phong, Kiều An là người tình của Lục Lãnh Phong, mối quan hệ của hai người họ trước nay chưa từng tan vỡ.
Hy Nguyệt chẳng qua là đang tự lừa mình dối người thôi.
“Bà Lục muốn nói thế nào thì nói như vậy, chỉ cần trong lòng thấy thoải mái là tốt.”
“Chị à, chị chính là ngưỡng mộ đến nỗi đố kị rồi, không ăn được nho liền chê nho chua.” Đỗ Chấn Diệp lạnh lùng hừ một tiếng.
Hoa Vô Song liếc mắt nhìn Đỗ Di Nhiên: “Cô bây giờ đang cầu xin cháu gái tôi, muốn đi nhà nó làm khách, với thái độ này thì ai dám để cô đi?”
Hy Nguyệt đưa mắt nhìn sang cô Đỗ: “Bà Đỗ, nhà họ Lục là mời người thân, không phải kẻ thù. Cô cả nhà họ Lục các người không chỉ phỉ báng chồng tôi, còn đối với tôi rất không tôn trọng, tôi muốn cô ta hiểu rõ tình hình, ở đây là Long Minh, vẫn chưa có ai dám ở nơi này thất lễ với tôi. Ngoài ra, nhà họ Lục chúng tôi quy củ nghiêm ngặt, không phải tùy tiện người nào cũng có thể vào, đã nói rõ mời hai vị khách, nhiều thêm một người thì phải thông báo trước, nhận được đồng ý mới có thể vào, nếu không chính là làm trái gia quy.”
Nói xong liền nhấn nút thang máy.
Cô Đỗ tức điên lên, nhưng tốt xấu gì cũng là người trên thương trường, có một bộ mặt hoàn hảo, bà ta lập tức kèm theo một nụ cười: “Di Nhiên có chút tùy hứng, lời nói có lúc không chú ý, vẫn là mong cô lượng thứ, tôi thay mặt nó nhận lỗi với cô.”
“Không cần đâu, tôi nhận không nổi.” Hy Nguyệt nói xong, dắt cô vào trong thang máy.
Đỗ Di Nhiên muốn đi theo nhưng bị cô Đỗ kéo lại.
“Được rồi, cháu đã làm cô ta tức giận rồi, cô ta còn có thể dẫn cháu đi mới lạ. Tính khí này của cháu nên kiềm chế lại một chút, đừng bốc đồng như vậy.”
Đỗ Di Nhiên dậm chân: “Cháu nhìn thấy cô ta, liền hận đến ngứa răng. Một người phụ nữ sinh ra thấp kém như vậy, dựa vào đâu mà kết hôn với Lục Lãnh Phong?”
Cô Đỗ chọc vào trán Đỗ Di Nhiên: “Cô khuyên cháu vẫn nên thực tế một chút, đừng có nghĩ đến những thứ không có được. Thời gian này, cháu hẹn Lục Lãnh Phong bao nhiêu lần, toàn bộ đều bị thư kí của anh ta từ chối. Anh ta có vợ ở nhà, bên ngoài còn nuôi người tình và con riêng, ở đâu còn có thể có vị trí của cháu. Cô đã nghe ngóng trong giới bạn bè nổi tiếng, Hy Nguyệt là do ông cụ nhà họ Lục chỉ định, cô ta cùng với Lục Lãnh Phong li hôn bốn năm, chạy ra nước ngoài, nhà họ Lục đều không để Lục Lãnh Phong cưới người phụ nữ khác, chính là để đợi cô ta trở về rồi phục hôn. Cháu không thử nghĩ xem đây là vì sao?”
“Vì sao?”
Cô Đỗ kéo cô ta vào phòng.
“Nghe nói ông cụ Lục đã quy định điều gì đó trong di chúc, nếu li hôn, sẽ không có lợi cho Lục Lãnh Phong. Cháu xem cô Kiều An đó, con cũng sinh rồi, vẫn là không vào được cửa nhà họ Lục, cháu muốn thay thế địa vị Hy Nguyệt, gần như không có khả năng. Trừ khi cháu muốn giống như Kiều An, làm một người tình bí mật không thể nhìn thấy ánh sáng. Vậy thì thật làm mất mặt nhà họ Đỗ chúng ta, bà cụ không lột da cháu mới lạ.”
Cơ thịt trên mặt Đỗ Di Nhiên giật giật: “Cô à, đừng vì chí khí của người khác mà hủy đi khí thế của mình, bây giờ cô ta đang đấu với Kiều An khí thế ngất trời,không chắc cả hai đều bị thương, cháu há có thể làm ngư ông đắc lợi hay sao?”
Cô Đỗ bĩu môi: “Vậy chính là vấn đề thời gian rồi, cháu trước tiên bây giờ phải vượt qua cửa đầu tiên, cầm được hợp đồng trên tay rồi lại nói, tình thế đã đối với chúng ta không có lợi rồi, cháu đắc tội với Hy Nguyệt, cô ta ở trước mặt Lục Lãnh Phong nói mấy câu bóng gió, Lục Lãnh Phong sẽ không giao hợp đồng cho mẹ con Hoa Vô Song sao?”
Chương 1499
Bà ta dừng một lúc, lại tiếp tục nói: “Ngày mai cháu hẹn Hy Nguyệt, tự mình nói xin lỗi với cô ta.”
Đỗ Di Nhiên giật mình: “Cô nói cháu nhận lỗi với cô ta, cô có phải là điên rồi không?”
“Muốn làm chuyện lớn, thì phải biết co biết duỗi, cháu không chỉ phải nhận lỗi, sau này còn phải đối với cô ta khách khí hơn, đừng có vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.” Cô Đỗ nói.
Đỗ Di Nhiên muốn đập tường, cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, luôn là lên mặt dạy dỗ người khác, từ trên cao nhìn xuống, chỉ có người khác quỳ xin cô ta, có lúc nào cúi đầu trước người khác, đùa sao?”
Hơn nữa lại còn là người cô ta ghét nhất!
Trong biệt thự nhà họ Lục.
Lục Sênh Hạ đã ở trong phòng trang điểm cả buổi sáng. Bà Lục đặc biệt yêu cầu nhà thiết kế thiết kế ra ba bộ váy cho cô ấy, vừa đơn thuần lại không mất đi sự ngây thơ.
Hứa Kiến Quân lộc cộc chạy qua: “Cô nhỏ, cậu họ và bà cô của cháu đến rồi.”
Lục Sênh Hạ mắt sáng lên, bật dậy khỏi ghế, bà Lục vỗ vỗ vai cô: “Đừng vội, con gái phải dè dặt một chút, chúng ta trước tiên đi đến chỗ bà cụ, cùng bà cụ đi xuống dưới.”
“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật gật đầu.
Hy Nguyệt cùng với cô và em họ bước vào sảnh lớn.
Một người giúp việc trẻ bưng trái cây đến.
Cô ta mặc trang phục hầu gái, vẻ ngoài ngọt ngào dáng yêu, thân hình có lồi có lõm, toàn thân đều toát ra mùi trà xanh.
Nhìn Đỗ Chấn Diệp, cô ra nở một nụ cười xinh đẹp, đặt trái cây trước mặt anh.
Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt nhìn cô ta, sau đó đem ánh mắt di chuyển đi, trên mặt không có lấy một tia biểu cảm, như thể cô ta chỉ là một khối không khí.
Hy Nguyệt trước giờ chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này, người giúp việc của nhà họ Lục dựa theo cấp bậc, có trang phục làm việc khác nhau.
Mà cô ta đang mặc không giống trang phục làm việc, mà càng giống với trang phục hầu gái.
“Cô là người mới sao?”
“Vâng, tôi tên Ngọc Linh.” Người giúp việc gật gật đầu.
“Ai thuê cô vào?” Chân mày lá liễu của Hy Nguyệt hơi nhướng lên, vừa nói xong, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Đây là người giúp việc cá nhân mà tôi tự chọn cho mình.”
Người nói chính là Tư Mã Ngọc Như, cô ta vẫy vẫy tay với người giúp việc, người giúp việc lập tức lui xuống.
Cô đang ở đây, Hy Nguyệt cũng không tiện hỏi nhiều, cười nhẹ, giới thiệu: “Cô, đây là mẹ nhỏ của cháu.”
Hoa Vô Song và Đỗ Chấn Diệp lịch sự cùng Tư Mã Ngọc Như chào hỏi.
Tư Mã Ngọc Như kéo khóe miệng, lộ ro một nụ cười giả tạo khách sáo: “Cô thông gia thật sự là khách quý, trưởng bối của chúng tôi lập tức sẽ xuống ngay, hai người trước tiên ngồi một lát đi.”
Nói xong cô ta liền đi ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt xảo quyệt.
Rất nhanh, bà cụ Lục đã cùng với bà Lục xuống nhà.
Đỗ Chấn Diệp rất lịch sự cùng người lớn chào hỏi.
“Anh Chấn Diệp.” Lục Sênh Hạ cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Chương 1500
“Sênh Hạ, mấy ngày không gặp, em hình như lại cao lên rồi nhỉ.” Đỗ Chấn Diệp cười cười.
“Anh nói đúng rồi, em cao lên 2cm, bây giờ là một mét sáu hai.” Lục Sênh Hạ nhướng đôi lông mày nhỏ lên một cách đắc ý.
Đàn ông nhà họ Lục to cao mạnh mẽ, phụ nữ mảnh khảnh thanh tú, cô đương nhiên được thừa hưởng gen tốt rồi.
Đỗ Chấn Diệp cao một mét tám lăm, cô đứng bên cạnh, chỉ là một con chim nhỏ.
Hoa Vô Song mang đặc sản của thành phố Tinh Không đến làm quà.
“Cô thông gia, đều là người nhà cả, đến chơi là tốt rồi, không cần khách sáo như vậy.” Bà cụ Lục cười nói.
Hoa Vô Song cười cười: “Điều nên làm thôi, thật ra tôi đã rất lâu rồi không trở lại đây, mấy ngày trước mang theo Chấn Diệp trở về Giang Thành một chuyến, thay đổi rất nhiều, tôi gần như sắp không tìm được nhà rồi.”
“Giang Thành trở thành tỉnh thành, phát triển thật không tệ.” Bà cụ Lục nói.
Lục Sênh Hạ mang chiếc bánh nướng xốp tự mình làm ra: “Anh Chấn Diệp, cô Hy, đây là bánh nướng xốp cháu tự tay làm, mọi người thử xem có ngon không ạ.”
Hoa Vô Song cười cưng chiều: “Không ngờ Sênh Hạ của chúng ta lại lợi hại như vậy, còn biết tự làm bánh nướng xốp.”
Lục Sênh Hạ mỉm cười: “Mặc dù là cô chủ nhà giàu, nhưng cũng không thể sống những ngày tháng sung sướng ạ, nên có khả năng sống tự lập, hơn nữa hai năm nữa cháu phải đi du học, phải học được cách tự lập mới được ạ.”
Hoa Vô Song đưa ngón tay cái lên: “Không hổ là cô chủ dòng tộc đứng đầu phương Đông, đoan trang khéo léo, hiền thục phóng khoáng.”
Lục Sênh Hạ thấy bà ấy có ấn tượng tốt về mình, trong lòng rất vui, cô Hy thích cô, có lẽ anh Chấn Diệp cũng sẽ thích cô.
Cô bé lấy một miếng bánh nướng xốp đưa cho Đỗ Chấn Diệp: “Anh Chấn Diệp, anh mau thử đi.”
“Được, cảm ơn em.” Đỗ Chấn Diệp nhận lấy, cắn thử một miếng, gật gật đầu: “Đây là vị phô mai đúng không, xốp giòn ngọt thơm, rất ngon.”
Đôi mi dày dài của Lục Sênh Hạ nhấp nháy, giống như ánh bướm: “Em biết, anh thích vị phô mai nhất.”
Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh chạy vào.
“Cô nhỏ, cậu họ, cháu với Ngọc Thanh muốn ra vườn cho cá sữa ăn, hai người có muốn cùng đi chơi không?” Hứa Kiến Quân chớp chớp đôi mắt to, giọng nói non nớt.
“Được.” Lục Sênh Hạ cười toe toét.”Cô nhân tiện đưa anh Chấn Diệp đi thăm khu vườn của chúng ta.”
Hứa Kiến Quân một tay dắt tay Lục Sênh Hạ, một tay dắt Đỗ Chấn Diệp, cùng nhau đi ra ngoài.
Các vị trưởng bối nói chuyện một lúc, Hy Nguyệt liền gọi bà vú đưa hai túi sữa nhỏ đến.
“Bọn trẻ đáng yêu quá, con trai giống Lãnh Phong, con gái giống Hy Nguyệt.” Hoa Vô Song cười híp mắt, lấy ra hai miếng ngọc bội được chạm khắc từ ngọc lụa vàng thành phố Tinh Không.
“Đây là mẹ chồng của tôi tặng cho hai cháu, bà ấy và bà cụ Lục là người quen cũ, bà cụ có tin mừng có chắt trai, bà ấy cũng thêm một phần vui mừng.”
Hy Nguyệt tuy là con dâu nhà họ Đỗ, nhưng chi phí hàng tháng nhận được không nhiều, tất nhiên là mua không nổi.
Chương 1501
Bà cụ nhà họ Đỗ nghe nói nhà họ Hy và nhà họ Lục kết thân, đã đặt biệt cho người từ thành phố Tinh Không mang đến hai miếng ngọc bội này.
Món quà này nếu như tặng cho Lục Lãnh Phong, chúc mừng anh sinh được quý tử, thì rõ ràng là quá thực dụng, tặng cho bà cụ Lục thì sẽ khác.
Bà ấy và bà cụ Lục là người quen cũ, giờ lại trở thành thông gia, bà ấy gửi quà đến, chúc mừng bà cụ có chắt trai, là phép xã giao bình thường giữa hai bên thông gia, còn có thể làm tình cảm thêm sâu sắc.
Bà cụ Lục cười nói: “Bà cụ Đỗ khách khí quá rồi, giờ nhoáng một cái, chúng tôi đã hơn mười năm không gặp nhau, bà ấy muốn đến Long Minh, tôi nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Người giúp việc ở bên cạnh thêm trà, bà cụ nhấp một ngụm, dùng giọng điệu thờ ơ nói: “Chấn Diệp năm nay đã mười bảy tuổi rồi phải không?”
“Đúng ạ, là sinh viên năm nhất rồi.” Hoa Vô Song gật gật đầu.
“Qua vài năm nữa, thì phải kết hôn sinh con, cô sắp được bế cháu rồi.” Bà cụ cười nói.
Hoa Vô Song thở dài: “Không giấu gì bà, nhà chúng tôi đều là do bà cụ quyết định, chuyện hôn sự của bọn trẻ, chắc chắc cũng là do bà cụ làm chủ, Chấn Diệp bướng bỉnh, muốn tự mình làm chủ, nhất định sẽ náo loạn. Vì thế đối với chuyện hôn sự này nó cũng chưa biết làm thế nào?”
“Bà cụ đã chọn được người thích hợp chưa?” Bà Lục nhướng mày.
Hoa Vô Song lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng năm ngoái, bà cụ đã tìm hiểu rồi. Trong giới người có tiếng ở thành phố Tinh Không, hôn nhân chính trị là chuyện ngầm hiểu nhưng không nói ra, rất nhiều người chưa thành niên đã định sẵn rồi.”
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nhà giàu quả thực đều là như vậy, Lãnh Phong và Hy Nguyệt cũng là từ nhỏ đã định sẵn rồi. Người trẻ bây giờ nóng nảy bất đồng, sớm chút định đoạt, đỡ việc bọn trẻ ở bên ngoài náo loạn, cũng có lợi. Sênh Hạ nhà chúng tôi, tôi cũng đang suy nghĩ đến việc tìm cho nó một chàng trai có tư cách đạo đức tốt, hai người không có tình cảm cũng không sao, có thể từ từ bồi dưỡng.”
Lời này rất khóe léo, Hoa Vô Song là một người thông minh, làm sao lại không hiểu ẩn ý trong đó?
“Sênh Hạ nếu có thể gả cho Chấn Diệp nhà tôi làm vợ thì Chấn Diệp nhà tôi chắc chắn sẽ mang kiệu tám người khiêng đến đón cô ấy về và cưng chiều cô ấy như trứng mỏng vậy.” Bà ta cười khúc khích nói.
Bà cụ Lục cười nói: “Tôi thấy Chấn Diệp cũng là một đứa trẻ khá tốt, cô là cô của Hy Nguyệt, nếu hai đứa trẻ có thể đến với nhau thì hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân nữa.”
“Còn không phải thế sao? Thân càng thêm thân rất tốt.” Hoa Vô Song cười đến mức đôi mắt nheo hết lại thành một đường chỉ, nếu con trai bà ta có thể cưới con gái của nhà họ Lục thì vị trí người thừa kế xem như nắm chắc trong tay rồi.
Bà cụ Đỗ rất xem trọng việc liên kết giữa hai kẻ mạnh, nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu phương đông nên việc kết thông gia với nhà họ Lục là lựa chọn hàng đầu.
Hy Nguyệt biết bà cụ là người rất hiểu chuyện, quy tắc của nhà họ Lục là con gái tuyệt đối không được gả đi nhưng chỉ cần môn đăng hộ đối thì bà ấy sẽ không phản đối.
Nhưng bên Tư Mã Ngọc Như thì rất khó nói, e rằng sẽ sinh thêm chuyện nữa.
Trong khuôn viên, Chấn Diệp chơi đùa với các con một lát rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì thấy cô người làm Ngọc Linh đi về phía anh.
“Cậu chủ Đỗ.” Cô ta cười thẹn thùng một cái và khẽ kéo phần cổ áo xuống, nút áo được cởi ra để lộ khe ngực một cách lộ liễu.
Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng quay đầu đi và bước nhanh về phía trước.
Người phụ nữ này khiến anh ta cảm thấy không thoải mái lắm, thật không ngờ ở nhà họ Lục lại có người làm như thế này.
Chương 1502
Ngọc Linh có chút thất vọng, cậu chủ này chẳng lẽ là Liễu Hạ Huệ chuyển thế sao, sao có thể dửng dưng không quan tâm chứ?
Lúc đi lướt qua nhau, cô ta cố tình nghiêng cơ thể ngã vào người của Đỗ Chấn Diệp, hai cánh tay quàng qua cổ anh ta.
Đỗ Chấn Diệp bị dọa đến mức vội vàng hất tay cô ta ra và đẩy người cô ta một cái.
Anh ta dùng sức hơi lớn nên Ngọc Linh đứng không vững, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất một cái đau điếng.
“Ối dào, cậu chủ Đỗ, sao anh lại như thế chứ, vừa nãy tôi không cẩn thận trượt chân mới đụng phải anh, tôi không phải cố ý đâu, lẽ nào anh không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào sao?” Cô ta nấc nghẹn vài cái rồi khóc òa lên.
Đỗ Chấn Diệp liếc cô ta một cái: “Tôi thấy tôi không giống một người làm chút nào, ngược lại giống như bước ra từ quán bar ấy.” Miệng lưỡi anh ta vốn độc địa như thế.
Khuôn mặt Ngọc Linh đỏ bừng cả lên, ánh mắt khẽ chuyển động một cái và nhìn anh ta bằng ánh mắt lẳng lơ: “Thật ra tôi muốn nói cho anh biết cô chủ nhỏ đang đợi anh ở căn phòng trước mặt đấy.”
“Căn phòng nào cơ?” Đỗ Chấn Diệp không hề nghi ngờ cô ta.
“Đi đến căn phòng ở phía cuối hành lang.” Ngọc Linh vừa nói vừa đưa tay ra: “Anh có thể kéo tôi dậy không? Chân tôi bị trật rồi nên không tự đứng dậy được.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Đỗ Chấn Diệp ném một câu rồi lạnh lùng bước đi.
Ngọc Linh tức muốn nói máu, cô ta chỉ muốn đập đầu vào tường mà thôi.
Người đàn ông này xuyên không từ thời cổ đại đến sao?
Lại còn dùng những từ ngữ kiểu ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ nữa chứ.
Ngực cô ta là cup F đấy, làm gì có đàn ông nhìn thấy lại không chảy máu mũi chứ!
Nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp đi đến cửa phòng, cô ta nhanh chóng bò dậy và xông về phía cuối hành lang rồi đụng mạnh vào người Đỗ Chấn Diệp.
Đỗ Chấn Diệp không hề có sự phòng bị nên bị cô ta đụng vào trong căn phòng.
Khi anh ta quay người qua thì cô ta đã nhanh chóng khóa cửa phòng lại rồi.
Hai hàng lông mày thanh tú của Đỗ Chấn Diệp nhanh chóng chau hết lại, khi nhìn thấy căn phòng trống trải thì anh ta mới biết mình đã bị lừa rồi.
“Chết tiệt, cô rốt cuộc đang muốn làm gì đây, mau mở cửa ra!”
Ngọc Linh cởi bộ đồ người làm ra và để lộ thân hình đẫy đà: “Cậu chủ Đỗ, lẽ nào tôi trông không xinh đẹp sao?”
Đỗ Chấn Diệp để lộ ra vẻ nhạo báng: “Loại phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ thất bại như cô tôi thật sự là không thèm đấy.”
Khuôn mặt Ngọc Linh đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Anh nói vậy, tôi là tự nhiên đó, tôi chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ qua.”
Khóe mắt của Đỗ Chấn Diệp nhìn thấy một con dao rọc giấy ở trong cái hộp bút đặt trên bàn làm việc thì nhanh chóng đưa tay ra rút vao dao ra.
Ngọc Linh nhìn thấy, khuôn mặt cô ta đột nhiên từ đỏ tía trở nên trắng bệch: “Anh…anh muốn làm gì thế?”
Đỗ Chấn Diệp cười lạnh lùng một cái: “Tôi không biết ai là người bảo cô đến đây nhưng chưa có người phụ nữ nào dám đùa giỡn với tôi như thế, nếu cô còn không mở cửa ra thì tôi sẽ trói cô lại và khắc lên trán cô ba chữ ‘đồ giả tạo’ để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng.”