“Lãnh Phong nói với tôi là sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ly hôn với cô, bảo tôi tạm thời nhẫn nại. Chúng ta là chị em, tôi cũng không muốn đối xử với cô như vậy, nhưng con tôi không thể là con ngoài giá thú. Nó là cháu trai cô, có quan hệ huyết thống với cô, tôi tin cô có thể thông cảm, thành toàn cho đứa trẻ tội nghiệp này.”
Cô ta giả vờ đáng thương, mong được cảm thông.
Hy Nguyệt nhún vai, mặt không biểu cảm: “Lời này chị đi nói với Lục Lãnh Phong đi. Buổi trưa tôi đã nói với anh ấy rồi, chỉ cần anh ấy nói thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ ký.”
Hy Mộng Lan không tin cô sẽ sảng khoái như vậy, chỉ là đang gạt cô ta mà thôi, nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nhạt: “Tôi nhất định phải nói những lời này của cô với Lãnh Phong.”
Ngay khi trở về, cô ta vội vàng bảo Trần Trúc tìm Lục Lãnh Phong, nói cô ta đang nôn mửa dữ dội, không thể ăn được gì, như vậy Lục Lãnh Phong sẽ đến.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã giả bộ vô cùng đau đớn: “Lãnh Phong, em khó chịu lắm, ăn vào là nôn, phải làm sao bây giờ?”
Cô ta không thể nói mình muốn làm vợ, đứa trẻ là lá chắn tốt nhất.
Ánh mắt Lục Lãnh Phong trở nên lạnh lẽo, như thể ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ tảng băng: “Hy Nguyệt sẽ mãi là vợ tôi, cô đồng ý thì ở bên cạnh tôi, không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Lời này như một gáo nước lạnh tàn nhẫn dội xuống đỉnh đầu Hy Mộng Lan, khiến trái tim cô ta rét run, lạnh toát cả tay chân.
Lúc này cô ta mới hiểu ý của Lục Lãnh Phong, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc khiến cô ta trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận, anh chỉ muốn như Lục Vinh Hàn có hai vợ. Cho nên anh mới không ly hôn.
Sao cô ta có thể làm vợ lẽ?
Vị trí mợ chủ vốn là của cô ta, Hy Nguyệt là tu hú chiếm tổ chim khách, nhất định phải khiến cô nhường vị trí.
Cô ta muốn hét lên, hét thật to, nhưng lại không dám, nếu vậy thì thật sự xong rồi.
“Lãnh Phong, anh hiểu lầm em, em chỉ muốn… Khi đứa trẻ được sinh ra hãy để Hy Nguyệt nhận làm con mình, để nó không phải là con ngoài giá thú. Chúng em là chị em, em ấy và đứa trẻ có cùng huyết thống, nhận nó là con trai cũng không quá đáng phải không?”
Đôi mắt đen như băng của Lục Lãnh Phong lóe lên, trong đó có một tia ấm áp nhẹ: “Tôi biết cô là một người phụ nữ thức thời.”
Cô ta ôm chầm lấy anh nói: “Lãnh Phong, chỉ cần có thể ở bên anh, có danh phận hay không đều không quan trọng. Em không quan tâm đến những thứ hư vô này, tất cả những gì em quan tâm là trái tim anh.”
Anh đưa tay lên xoa đầu cô ta, động tác trở nên dịu dàng: “Như vậy mới đáng yêu.”
Cô ta vùi đầu vào vòng tay anh, giấu đi sự không cam lòng và oán hận trên gương mặt.
Chương 431
Cô ta không thể sốt ruột, trước tiên cô ta phải có được trái tim của anh thì mới có thể đánh bại Hy Nguyệt, giành lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô ta.
Trong phòng khác.
Tư Mã Ngọc Như đến gặp Hy Nguyệt.
Cô ta biết Hy Nguyệt nhất định sẽ vì Hy Mộng Lan mà cảm thấy khó chịu.
“Hy Nguyệt, người đàn ông mạnh mẽ trên đấu trường quyền lực từ trước đến nay luôn là đối tượng phụ nữ theo đuổi. Thỉnh thoảng tìm vui, gặp dịp thì chơi là chuyện rất bình thường, hầu như không có ai là ngoại lệ. Cô hãy thư giãn đầu óc và nghĩ thoáng ra thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Hy Nguyệt cười thê lương.
Tất nhiên cô hiểu rõ điều này.
Hồng kỳ không ngã, cờ màu tung bay gần như đã trở thành quen thuộc trong nhà quyền quý.
Cô nào dám đòi hỏi cái gọi là một lòng chứ?
Chỉ có Thời Thạch mới có thể thực sự cho cô cuộc hôn nhân và tình yêu mà cô muốn.
Nhưng Thời Thạch sẽ không bao giờ trở về nữa.
Cuộc đời của cô đã bị hủy hoại trong tay Lục Lãnh Phong.
“Tôi chưa bao giờ có hy vọng gì, nên cũng không có gì gọi là thất vọng.”
“Đừng bỏ qua Lãnh Phong như vậy, cho anh ta một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội. Thời gian hai người chung đụng không dài, bên nhau lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm.” Tư Mã Ngọc Như an ủi.
Hy Nguyệt trong lòng cười tự giễu.
Cô có thể cho Lục Lãnh Phong một cơ hội, nhưng chắc chắn Lục Lãnh Phong sẽ không cho cô cơ hội, anh với tình cảm của cô chỉ có ghê tởm, chán ghét, khinh thường và đùa cợt, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Dưa xanh hái không ngọt, tình cảm không thể gượng ép. Giữa tôi và Hy Mộng Lan, anh ấy thích Hy Mộng Lan hơn.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài, cô ta không biết Lục Lãnh Phong nghĩ gì, nhưng trong những gia đình giàu có, luôn là quý mẹ nhờ con, phụ nữ có con quả thực là một lợi thế.
“Hy Nguyệt, cô và Lãnh Phong không dùng biện pháp tránh thai đúng không?”
“Không… không có.” Hy Nguyệt khẽ lắc đầu, cúi đầu.
Cô hiểu ý của Tư Mã Ngọc Như.
Trước đây, cô nghĩ rằng có một đứa con sẽ giúp cuộc sống của cô dễ dàng hơn, nhưng bây giờ, cô đã từ bỏ.
Cô không muốn mang thai hoặc có con, bởi vì cô đã quyết định ra đi, chờ tiết kiệm đủ tiền thì cô sẽ rời đi ngay.
Tư Mã Ngọc Như vỗ tay cô: “Kinh nguyệt tháng này đã tới chưa?”
Cô kinh ngạc run lên, trong lòng nhẩm tính, hình như đã trễ ngày, nhưng cũng không trễ nhiều, chỉ là vài ngày.
Chu kỳ của cô luôn không đúng ngày, hơn vài ngày là chuyện bình thường.
Cô cũng đã nghĩ tới rồi, qua chu kỳ này thì sẽ mua thuốc tránh thai, nhất định không được để mình có thai.
“Tôi sẽ không mang thai.” Cô nói nhỏ.
“Cái này khó nói, tốt hơn hết nên chú ý.” Tư Mã Ngọc Như đang nói chuyện thì Lục Lãnh Phong bước vào.
Anh vừa nghe câu cuối cùng, liền thản nhiên hỏi: “Phải chú ý cái gì?”
Tư Mã Ngọc Như cười: “Hai người không có biện pháp phòng tránh nên Hy Nguyệt có thể mang thai, nên hai người cần chú ý một chút, nhất là cậu. Nếu cô ấy thật sự mang thai, cậu như vậy sẽ làm tổn thương đứa trẻ.”
Câu này có hơi thẳng thắn, Lục Lãnh Phong nhìn kỳ lạ.
Anh đoán con nhím nhỏ không có may mắn như vậy.
Sau khi Tư Mã Ngọc Như rời đi, anh nâng cằm Hy Nguyệt lên: “Cô muốn sinh con cho tôi sao?”
“Không.” Cô ấy nói không chút do dự.
Một tia sắc bén xẹt qua mắt anh: “Tốt lắm, bắt đầu từ tháng sau, cô ngoan ngoãn uống thuốc, cô không đủ tư cách sinh con cho tôi.”
Chương 432
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Một cặp vợ chồng trên danh nghĩa như chúng ta vốn không nên có con. Hơn nữa anh sắp làm bố rồi. Con tôi sẽ là gánh nặng cho anh và Hy Mộng Lan.”
Cô dường như đang cố tình khiêu khích, vẻ mặt thất vọng, như thể băng từ đáy mắt cô đọng lại tận đáy lòng.
Nơi nào đó trong trái tim anh đã bị va đập mạnh.
Anh thấy cô khác trước, tiêu cực như bếp không lửa, như người sắp chết từ bỏ khát vọng sinh tồn, hoàn toàn cam chịu số phận.
“Hy Nguyệt, cô có nhớ nhiệm vụ mỗi ngày của mình không?”
“Anh còn muốn nghe tôi hát để chinh phục sao?” Cô cười nhạt, vẻ mặt như lá rơi trong gió thu, giống như chim nhạn cô đơn đang bay qua trời chiều, đẹp mà tuyệt vọng.
“Khi một người không biết kết cục mới muốn chiến đấu, muốn giành cho mình một kết quả tốt, nhưng khi đã biết kết cục thì cần gì phải làm việc vô ích, lãng phí thời gian đây?”
Cô lấy chăn đệm của mình trong ngăn kéo ra để nằm dưới đất, dọn chỗ ngủ xong, cô nằm xuống và trùm chăn bông lên đầu.
Anh không ngừng hít vào từ trong kẽ răng, lồng ngực bị kích động nặng nề, lửa giận bên trong càng lúc càng mạnh, suýt chút nữa bộc phát ra.
Anh xốc chăn bông của cô, lấn người lên: “Cô đang thử lòng kiên nhẫn của tôi à?”
“Nếu như anh cho rằng tôi ở đây chỉ làm anh tức giận thì tôi có thể chuyển sang phòng khác, không quấy rầy đến anh.” Cô nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy vô vọng, giống như một con dao sắc bén, xuyên qua trái tim anh.
“Cô không được phép đi đâu.” Anh tức giận bịt chặt môi cô.
Đây không phải là hôn mà là trừng phạt, cái miệng phiền phức này gần như khiến anh phát điên, thật sự muốn nhổ hết những chiếc răng nhọn trong đó ra, không sót một chiếc nào.
Cô đấm vào vai anh hai cái, chợt thấy dạ dày đau, rất khó chịu.
Anh trước nay sẽ không vì cô giãy giụa mà thả cô ra, hôn càng thô bạo hơn, khiến cô sắp ngạt thở.
Cô cảm thấy mình sắp ói ra, hung tợn cắn chặt môi dưới của anh, anh kêu đau đớn, thả lỏng người.
Cô nhân cơ hội dùng hết sức đẩy anh ra.
Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, thấy cô đứng dậy định bỏ chạy, anh thô bạo nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.
Người phụ nữ này càng ngày càng càn rỡ.
Anh muốn cô ba ngày không thể xuống giường, xem cô có còn dám đối đầu với anh không.
Một ngụm nước chua từ dạ dày Hy Nguyệt trào lên, anh đè cô nên cô không thể nhúc nhích được, một ngụm nước chua đều phun lên người anh.
Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, sao người phụ nữ này lại có thể dùng cách này chống lại anh?
Hy Nguyệt không kịp giải thích với anh, che miệng chạy vào phòng tắm, “Ọe.” Cô nôn đến mờ mịt không đứng dậy được nữa, ngồi phịch xuống đất.
Lúc này Lục Lãnh Phong mới nhận ra không phải cô đang khiêu khích anh, mà là cô thực sự không thoải mái.
Anh cởi áo sơ mi ra, ném vào thùng rác rồi đi vào phòng tắm: “Hy Nguyệt, cô làm sao vậy?”
“Đừng vào, bẩn thỉu.” Giọng nói yếu ớt của cô từ bên trong truyền ra.
Chương 433
Anh chỉ muốn biết cô hiện tại thế nào, nào còn nghĩ đến những chuyện khác, liền mở cửa đi vào.
Cô ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, thậm chí môi cũng tái nhợt.
“Chết tiệt.”
Anh chửi rủa từ trong cổ họng, ôm ngang cô: “Rất khó chịu sao?”
“Có lẽ vừa rồi đã ăn quá nhiều thanh mai, bụng hơi khó chịu, chỉ cần ngủ một giấc là được.” Cô yếu ớt nói.
Anh trực tiếp đặt cô lên giường làm cô thụ sủng nhược kinh, lần trước vinh hạnh được ngủ trên giường của anh, cô đã phát sốt.
Cứ như khi cô ốm thì anh sẽ trở nên dịu dàng hơn một chút.
“Tôi vẫn là nên ngủ chỗ của mình, kẻo làm bẩn giường của anh.”
“Bản thân mình bẩn thỉu, còn quan tâm đến giường sao?” Anh chế nhạo, kéo chăn bông lên, đắp cho cô.
“Tôi xin lỗi.” Cô thấp thỏm nắm lấy góc chăn.
Anh không phát điên, không đá thẳng cô xuống cửa sổ, cô không nên cảm động đến rơi nước mắt sao?
“Thiếu tôi một buổi tối, lần sau phải trả cả vốn lẫn lời.” Khóe miệng anh lộ ra một tia tà ác lạnh lùng, xoay người bước ra ngoài.
Ngay sau đó anh quay lại ném cho cô một hộp men vi sinh: “Mau uống đi, ngày mai cô nhất định phải khỏe lại.”
Giọng điệu của anh vô cùng bá đạo, ẩn chứa một sự uy hiếp nào đó.
Cô hơi chóng mặt.
lên giường đi ngủ, thật sự chưa bao giờ ngủ cùng nhau.
Không hiểu sao tim cô bỗng đập thình thịch, có chút hồi hộp.
Cô nuốt nước bọt, ổn định nhịp tim, sau đó trở mình quay lưng về phía anh.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau.
“Hôm nay tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
“Tôi cũng muốn mau khỏi bệnh nhưng dạ dày đau quá. Ít nhất phải hai ba ngày nữa mới khỏi. Làm sao có thể nhanh như vậy được.” Cô bĩu môi.
“Sau này cô không được phép ăn quả thanh mai.” Anh bá đạo ngang ngược ban lệnh cấm.
Khi cô đi xuống cầu thang, anh đang cảnh cáo những người giúp việc trong bếp là trong nhà không được phép mua quả thanh mai, còn cáu kỉnh ra lệnh cho họ vứt hết tất cả quả thanh mai trong tủ lạnh.
Cô ngổn ngang trong gió, dường như cô nhìn thấy quả thanh mai đang khóc thầm trong thùng rác.
Chương 434
Lúc này, Trần Trúc đến, Hy Mộng Lan kêu cô ấy đến tìm Lục Lãnh Phong: “Cậu chủ, sáng sớm Cô Hy đã kêu đau bụng khó chịu. Không biết có phải do lần trước bị ngã ảnh hưởng không, cậu đi xem một chút đi.”
Lục Lãnh Phong đi ra ngoài với cô ấy.
Hy Nguyệt nhìn thấy được một mảnh băng nổi lên đè lên trái tim cô.
Cô biết Hy Mộng Lan nhất định là giả vờ, có đứa trẻ này, cô ta nhất định sẽ dây dưa với Lục Lãnh Phong không dứt.
Trong cuộc hôn nhân của cô sẽ không bao giờ có một ngày nắng ấm nữa.
Trước cổng biệt thự, một bóng người cao lớn xuất hiện.
Nhìn thấy bóng dáng đó, cô có cảm giác mình nhìn thấy thiên thần từ trên trời rơi xuống, một tia nắng lấp lánh tràn vào trái tim u ám của cô.
Đó là Tần Nhân Thiên.
Tin tức về việc cô trở lại nhà họ Lục đã lan truyền khắp giới nổi tiếng.
Đây là một đả kích nặng nề với Tần Nhân Thiên, anh ta lo lắng rằng cô bị Lục Lãnh Phong ép phải quay trở lại.
Lục Kiều Sam nhìn thấy anh ta đến, cô ta vui mừng đến mức vội vàng lên lầu thay quần áo.
Thực ra, cho dù cô ta ăn mặc như thế nào, đối với Tần Nhân Thiên mà nói, thì cũng đều là dong chi tục phấn.
Sở dĩ anh ta đến đây là vì lo lắng cho Hy Nguyệt, muốn tận mắt nhìn thấy cô.
Hy Nguyệt mỉm cười gọi: “Anh rể.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô đâm vào trái tim anh ta như một thanh kiếm sắc bén.
Qua một đêm, họ đã lần nữa trở lại điểm xuất phát, anh ta lại trở thành anh rể của cô.
Anh ta ghét cái xưng hô này, anh ta muốn có được cô, biến cô thành người phụ nữ của mình.
“Hy Nguyệt, em có khỏe không?” Anh ta trầm giọng hỏi.
Cô gật đầu, một chút bất lực ẩn hiện trong nét mặt.
Anh ta tinh ý nhận ra cô thực sự không phải tự nguyện quay lại.
Lục Lãnh Phong e là nóng đầu mới đệ đơn ly hôn, cô vừa đi thì hối hận.
“Hy Nguyệt, nếu em cần gì thì cứ đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ giúp em. Tôi sẽ không để Lục Lãnh Phong bắt nạt em.” Giọng anh ta rất thấp, vừa ra khỏi miệng đã lọt vào tai cô.
“Tôi không sao, anh rể.” Cô cụp mắt xuống, tính chiếm hữu của Lục Lãnh Phong là bất khả chiến bại, cô không muốn liên lụy đến anh ta, giống như không muốn liên lụy đến Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiều Sam đi xuống lầu thì nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, cô ta lập tức nổi lên lửa giận.
“Hy Nguyệt, cô cút ngay cho tôi.”
Tần Nhân Thiên bước tới đứng trước Hy Nguyệt, bảo vệ cô ở phía sau: “Tôi đến đây để tìm Hy Nguyệt, không phải tìm cô. Tôi đã nhận Hy Nguyệt là em gái kết nghĩa rồi, ai muốn bắt nạt cô ấy thì phải bước qua tôi, nhất là cô.”
Anh ta cố ý nói câu này, anh ta phải tìm một thân phận thích hợp cho mình và Hy Nguyệt.
“Em gái kết nghĩa?”
Lục Kiều Sam khịt mũi: “Tôi nghĩ người phụ nữ này muốn quyến rũ anh, trở thành em gái tình nhân của anh.”
Chương 435
Hy Nguyệt cười lạnh, nhìn về phía Tần Nhân Thiên, cũng không nhìn Lục Kiều Sam: “Anh trai.”
Cô cố ý đổi xưng hô, đáp lại lời vừa rồi của Tần Nhân Thiên.
“Anh có thấy buồn cười không? Người chị này nhà em, ngày nào cũng đề phòng anh bị quyến rũ, vậy mà lại vui vẻ giới thiệu phụ nữ cho chồng người khác. Tiêu chuẩn kép cũng quá nghiêm trọng đúng không?”
Vẻ mặt Tần Nhân Thiên giễu cợt: “Loại người này có bệnh, thiếu dạy dỗ. Em gái yên tâm đi, nếu em chịu tội thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Ngày mai anh phải đi tìm hai người phụ nữ vui vẻ một chút, để cô ta biết thế nào là đừng làm chuyện người khác không muốn.”
Những lời này không cho Lục Kiều Sam một chút mặt mũi nào.
Lục Kiều Sam cảm thấy mình bị tát dữ dội, lúc Hy Nguyệt rời đi còn nói sẽ trả thù cô ta, lẽ nào cô đã bắt đầu hành động rồi sao?
“Tần Nhân Thiên, có phải anh bị người phụ nữ này mê hoặc rồi không?”
“Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi cũng lười giải thích.”
Tần Nhân Thiên không có ý định ở lại lâu hơn, anh ta đến đây chỉ để thăm Hy Nguyệt.
“Em gái, thấy em không sao là anh yên tâm rồi, anh đi đây.”
Anh ta đưa tay ra xoa đầu Hy Nguyệt, như thể một người anh trai yêu thương em gái mình, nhưng trái tim lại rỉ máu.
Nếu anh ta có thể quen biết Hy Nguyệt sớm hơn thì tốt biết bao, anh ta nhất định sẽ cưới cô trước Lục Lãnh Phong, để cho Lục Lãnh Phong không bao giờ có cơ hội này.
Khi anh ta bước đến cửa, Hy Mộng Lan từ trong sân bước vào, Lục Lãnh Phong theo sau cô ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cô ta kinh hãi hét lên, đôi mắt mở to hơn chuông đồng, như thể vừa nhìn thấy ma.
“Thời Thạch, anh… anh chưa chết sao?”
Lục Lãnh Phong thu hết nét mặt cô ta vào đáy mắt.
Anh vô cùng khiếp sợ, cái tên Thời Thạch là điều anh cấm kỵ nhất, anh có biến thành tro cũng sẽ nhớ kỹ.
“Cô đang gọi ai vậy?” Hai hàm răng anh vô thức nghiến lại, anh ghét nghe thấy cái tên đó.
Hy Mộng Lan run lên chui vào ngực anh: “Anh ta… anh ta là Thời Thạch, bạn trai cũ của Hy Nguyệt, anh ta… anh ta là ma.”
“Chị họ, chị đã nhận nhầm người rồi. Anh ấy không phải là Thời Thạch mà là Tần Nhân Thiên, cậu chủ nhà họ Tần.” Hy Nguyệt bước nhanh ra ngoài, cô biết một khi Hy Mộng Lan nhìn thấy Tần Nhân Thiên, bí mật của họ sẽ không giữ được.
Nhưng giấy không giữ được lửa, Hy Mộng Lan sống ở đây, sớm muộn gì cũng thấy Tần Nhân Thiên, đây là chuyện không có cách nào tránh khỏi.
Tần Nhân Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Thì ra cô là Hy Mộng Lan.” Anh ta cười nhạo rồi chuyển ánh mắt về phía Lục Lãnh Phong: “Gần đây mọi người đang nói ánh mắt của anh có vấn đề, không ngờ đường đường là người đứng đầu thành phố Long Minh lại có mắt nhìn kém như vậy.”
Những lời này truyền từ má trái của Lục Lãnh Phong sang má phải của Hy Mộng Lan.
Hy Mộng Lan trong lòng điên cuồng, cô ta chưa bao giờ cho rằng mình kém Hy Nguyệt, cô ta vừa đoan trang lại có phẩm hạnh, xinh đẹp tao nhã, Hy Nguyệt ngay cả đầu ngón chân cũng không bằng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hóa ra người đàn ông này không phải Thời Thạch, mà là Tần Nhân Thiên, chồng tương lai của Lục Kiều Sam.
Điều này thật thú vị, anh ta thực sự trông giống hệt Thời Thạch.