Cô không đáp lại, chỉ cười buồn một tiếng rồi tăng nhanh bước chân lên.
Trong mắt anh, cô chính là một con rối có thể tùy ý điều khiển.
Nhưng anh quên mất rằng con rối cũng là con người, nó cũng có tôn nghiêm.
Khi cô bước vào phòng, Lục Lãnh Phong cũng đi theo sau.
Sự lãnh đạm của cô khiến cho anh vô cùng bất mãn.
Anh gần như thô bạo nắm lấy cánh tay cô, kéo người cô qua, ép cô dựa lên mặt tường: “Cô đang cố ý coi thường tôi đó hả?”
Cô mím môi, dùng một loại ánh mắt không còn hy vọng gì nữa nhìn anh, như thể nước đá vẫn luôn ngưng tụ lại khắc sâu vào trong tim, đóng băng mọi tia hy vọng rực rỡ.
“Lục Lãnh Phong trước đây anh nói nếu tôi muốn ly hôn, tôi sẽ phải ra đi tay trắng, đúng không?”
Dây thần kinh nào đó trong tim anh như đang bị ai hung hăng kéo ra.
Gần đây, từ mà cô nói nhiều nhất chính là hai chữ “ly hôn”.
Chết tiệt, ly hôn cái gì mà ly hôn!
Ngày hôm trước anh đã cảnh cáo cô rồi, vậy mà cô vẫn nhắc lại? Do cô đã quên hay cố tình xem lời nói của anh là gió thoảng mây bay, quăng lên chín tầng mây rồi?
Lục Lãnh Phong hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại cô, giọng nói chứa đựng sự u ám: “Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?”
Hy Nguyệt chật vật nuốt nước miếng một cái, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tôi muốn được dọn ra khỏi nhà.”
Có như vậy, cô sẽ không còn là vật cản trở của anh nữa, cũng sẽ không cần phải xin xỏ anh như một tên ăn mày chờ đợi sự bố thí ít ỏi của anh.
Bây giờ điều mà cô mong muốn nhất chính là sự tự do.
Cơ thân nhỏ bé của cô khẽ run rẩy, cô ôm lấy đầu theo bản năng, cô sợ rằng giây tiếp theo đầu mình sẽ giống với vách tường kia, đều bị anh đập nát!
“Tôi đã sắp chết rồi, giờ tôi chỉ hy vọng có thể yên ổn sống qua ngày cũng không được sao? Cho dù là một con rối, tôi cũng chỉ muốn làm một con rối thầm lặng, không cần phải ngày nào cũng tranh đấu không ngừng nghỉ với hai con người kia! Nội tiết tôi mất cân bằng rồi, kinh nguyệt cũng không thấy nữa, tôi thật sự sắp chết rồi! Lục Lãnh Phong, anh buông tha tôi đi. Tôi không hề mạnh mẽ như anh nghĩ, cho dù có là một người lợi hại đến mức nào, cũng sẽ bị áp lực đẩy tới chỗ chết!”
Hy Nguyệt ngồi phịch xuống đất, hai bàn tay ôm lấy đôi chân, cuộn tròn lại giống như một con nhím.
Chương 508
Cô thu mình ở góc phòng, nhỏ bé lại tầm thường như vậy, nhưng trong mắt anh, chỉ có duy nhất hình bóng cô, khi cô xuất hiện thì những thứ còn lại đều trở nên vô hình.
Lục Lãnh Phong thả lỏng tay xuống, chạm vào bờ vai nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô.
Cơ thể của anh đã căng thẳng quá lâu rồi, bây giờ nó giống như một cây cung đã bị căng dây tối đa, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Chạm vào bờ vai nhỏ bé của cô, anh mới cảm thấy toàn bộ đều là khớp xương, không có miếng thịt nào.
Khi vừa mới tới đây, tuy rằng cô có dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng cũng không phải là quá gầy… Còn bây giờ cô gầy đến mức không còn thấy một chút thịt nào.
Nhìn thấy cô như vậy khiến toàn bộ cơn tức giận trong lòng anh đều bốc hơi hết, một chút cũng không còn, nếu có thì chỉ còn lại sự thương xót.
“Hy Nguyệt, tôi sẽ không để cho cô chết. Có tôi ở đây, dù là Diêm Vương cũng không được phép mang cô đi!” giọng của anh nhỏ dần lại, nhỏ đến mức nếu không nghe kĩ cô sẽ không thể nghe thấy được.
Nói xong, Lục Lãnh Phong liền đi ra ngoài.
Trong lúc đó, ở nơi khác Lục Kiều Sam đang thảo luận về việc nên trang điểm như thế nào cho buổi tiệc tối nay với Hy Mộng Lan.
Vừa nhìn thấy Lục Lãnh Phong đi xuống, Lục Kiều Sam liền nhanh chân chạy tới: “Lãnh Phong, buổi tiệc tối nay em định dẫn Mộng Lan đi cùng làm bạn cặp đúng không?”
Trong lòng Hy Mộng Lan vô cùng mong đợi, đôi mắt to chan chứa tình cảm nhìn người con trai mà cô ta yêu thương.
Lục Lãnh Phong mặt không đổi sắc, không nói lời nào, trực tiếp đi ra ngoài, như thể coi hai người họ là không khí.
Trái tim Hy Mộng Lan như bị anh tạt một chậu nước lạnh vào, lạnh thấu tim.
Không biết có phải anh định dẫn Hy Nguyệt đi cùng không?
Hy Mộng Lan muốn gọi anh lại để hỏi rõ nhưng hình bóng của anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Lục Lãnh Phong vậy mà lại đi một mạch không về, đến cả cơm tối anh cũng không thèm về ăn.
Đây rõ ràng là anh không định dẫn ai trong hai người họ đi mà!
Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì bắt gặp Tần Nhân Thiên đang đi tới.
Lục Kiều Sam hưng phấn hét đến chói tai: “Nhân Thiên, anh tới đón em đi cùng sao?”
“Tôi tới đón em gái tôi.” Tần Nhân Thiên không chút lưu tình nói.
Đúng lúc đó, Hy Nguyệt thướt tha từ trên lầu đi xuống.
Cô mặc một bộ váy Hy Lạp phục cổ dài màu tím nhạt.
Lần trước Lục Lãnh Phong đã xé rách bộ váy dạ hội của cô, sau đó lại tặng một tủ váy dạ hội. Không biết là do anh muốn bồi thường lại cho cô hay là sợ cô không có đồ tử tế mặc, sẽ khiến anh bị mất mặt.
Để phối hợp với chiếc váy Hy Lạp phục cổ của mình, Hoa Hiến Phương búi mái tóc đen nhánh thành kiểu nữ thần cổ điển.
Lần này, cô không còn để mặt mộc nữa mà đã tự trang điểm nhẹ. Bộ váy tím huyền bí kết hợp với khí chất quyến rũ, khiến cô giống như một tinh linh trong đêm tối.
Bản thân Hy Nguyệt vốn là một người thiết kế trang sức, việc trang điểm dĩ nhiên không thể làm khó được cô, chỉ là từ trước đến nay, cô đều muốn tiết kiệm tiền nên không mua những bộ quần áo đắt tiền và đồ trang điểm.
Trong phút chốc Tần Nhân Thiên nhìn cô đến ngốc người, dường như ba hồn bảy vía của anh ta đều đã bị yêu tinh là cô hút hồn rồi.
Chương 509
Trong đôi mắt yên lặng của Hy Mộng Lan xẹt qua một tia ghen tị.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn chán ghét gương mặt hồ ly tinh này của Hy Nguyệt, thế nên cô ta luôn dùng thời trang, sự ưu nhã, cao quý làm thế mạnh của mình, muốn đem Hy Nguyệt nghiền thành bã vụn không còn sót lại một chút cặn nào.
Hy Mộng Lan tự nói với bản thân mình rằng Hy Nguyệt chỉ là đồ nhà quê, cho dù mặc lên mình trang phục đẹp thì sao chứ? Chỉ cần cô ta mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, đến lúc đó nhất định sẽ rất mất mặt.
Lục Kiều Sam thì khác, cô ta không có tâm tình mà tự đi an ủi mình như Hy Mộng Lan.
Cô ta trang điểm kĩ càng, lại chọn trang phục cả một buổi chiều, phí biết bao nhiêu tâm tư chỉ vì muốn thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, muốn bày ra dáng vẻ của mỹ nữ đẹp nhất Long Minh.
Nhưng hiện tại thì sao? Cô ta cảm thấy danh hiệu đó của mình đang bị Hoa Hiến Phương đe dọa. Nếu bây giờ cô ta với Hoa Hiến Phương cùng xuất hiện, tất cả mọi người đều sẽ thấy cô ta như đang làm nền để tôn lên vẻ đẹp của Hoa Hiến Phương! Cô ta chuẩn bị tỉ mỉ, kĩ càng cả một buổi chiều chỉ để đi làm nền?
Lục Sênh Hạ chạy ra, cô bé khoác trên mình một chiếc váy trắng bồng bềnh, đáng yêu giống như một thiên sứ nhỏ. Cô bé thích nhất là tham gia tiệc, chỉ cần là tiệc trẻ con có thể tham gia, cô bé đều sẽ đi hết.
“Ui trời ơi, chị dâu, chị đẹp quá đi mất! Nhìn chị giống y như tiên nữ ý, đảm bảo toàn Châu Á này, ngoài em ra, không ai có thể so sánh được với chị đâu.” Câu nói phía sau dĩ nhiên chỉ là câu nói đùa.
Hoa Hiến Phương cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Khi nào em lớn, chắc chắn sẽ đẹp hơn cả chị. Nếu như chị là tiên nữ vậy em sẽ là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất toàn Châu Á.”
“Chị dâu đáng yêu thật đấy, chẳng giống với chị cả. Chị cả luôn đố kị với những ai đẹp hơn chị ấy. Em đang nghĩ, nếu như em lớn rồi, chắc chắn chị ấy sẽ trở thành phù thủy giống trong truyện, dùng táo độc, lược độc để thủ tiêu em..Haha…À còn phái cả sát thủ đuổi giết em nữa chứ.” Bé lolita lè chiếc lưỡi hồng hồng.
“Con bé kia! Không được nói nữa!” Lục Kiều Sam đã tức giận đến cực hạn, Hoa Hiến Phương này cướp danh tiếng của cô ta thì thôi đi, đến người đàn ông của cô ta mà ả cũng dám cướp! Nhất định không được để cho tiện nhân này đi dự tiệc!
“Hoa Hiến Phương, tôi không cho phép cô đi dự tiệc, cô ngoan ngoãn mà ở nhà đợi đi. Cô đi tiệc chỉ tổ làm mất mặt nhà họ Lục!”
Hoa Hiến Phương mặc dù không cao bằng cô ta, nhưng tiện nhân này vóc dáng cao gầy, hơn nữa khí chất cũng hơn cô ta một chút.
“Chị cả, hình như chị quên điều gì đó rồi thì phải? Để tôi nhắc cho chị nhớ, tôi là vợ hợp pháp của người thừa kế gia đình này, vì vậy không cần phải nghe lệnh của chị. Cho dù tôi đi đâu thì đều là quyền tự do của tôi.” Hoa Hiến Phương nói xong thì dắt tay bé lolita đi.
“Mày đi chết đi!” Lục Kiều Sam giống như kẻ điên vọt tới, muốn cào nát khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hiến Phương, nhưng lại bị Tần Nhân Thiên kéo lại. Anh ta sử dụng toàn bộ sức mạnh vì vậy Lục Kiều Sam không thể phản kháng, còn bị Tần Nhân Thiên đẩy ngã một cái rầm.
Bà Lục vội vàng chạy tới, đỡ cô ta đứng lên: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Chị cả bị điên rồi, vừa thấy chị dâu đẹp hơn mình, chị ấy liền nổi điên, không cho chị dâu đi dự tiệc, còn đòi đánh chị dâu nữa!” Bé lolita tức giận nói.
“Dì Lục, hình như tinh thần của Kiều Sam không bình thường, nếu như tôi cưới cô ta về, cái bệnh viện tâm thần này sẽ phải đóng cửa rồi, dì có cảm thấy đau lòng không?” Tần Nhân Thiên cười cợt nói.
Chương 510
Lục Kiều Sam gào khóc, lớp trang điểm dày trên mặt cũng bị nước mắt của cô ta làm cho lem hết cả: “Mẹ, con đàn bà hèn hạ này này cấu kết thông đồng với Tần Nhân Thiên, nó muốn đi dự tiệc với Tần Nhân Thiên.”
“Đâu phải vậy đâu, anh rể đến đón em mà. Em mới là bạn cặp của anh ấy, chị cả không biết thì phải hỏi, chứ đừng có vu khống linh tinh như vậy!” Bé lolita nhanh trí cướp lời, bám vào cánh tay của Tần Nhân Thiên.
Hy Nguyệt khẽ cười trộm trong lòng, con bé này đúng là thông minh, có thể nhanh chóng hóa giải được tình huống này.
Tần Nhân Thiên cũng phối hợp, quay sang xoa đầu Lục Sênh Hạ: “Đúng vậy, buổi tiệc tối nay bé Sênh Hạ mới là bạn cặp của tôi. Nhưng đúng là tôi có đến tìm Hy Nguyệt vì tôi định lát nữa trong buổi tiệc sẽ công bố với mọi người tôi muốn nhận cô ấy làm em gái nuôi. Mong rằng mọi người đừng nghi ngờ vô căn cứ tạo nên hiểu lầm không đáng có về tình cảm anh em của chúng tôi.”
Bà Lục nghe Tần Nhân Thiên nói vậy cũng không thể nói thêm gì, chỉ đành ôm lấy vai của Lục Kiều Sam, dặn dò: “Con bé ngốc, đừng khóc nữa, lớp trang điểm nhòe rồi, làm sao có thể đi dự tiệc được? Con phải nhớ kỹ thân phận của mình, con là là ngọc cành vàng, thân phận cao quý, những loại con gái thấp kém làm sao có thể so sánh với con được. Cỏ dại dù tốt nhưng xuất thân thấp kém, mãi mãi cũng chỉ là cỏ dại mà thôi, không thể so sánh được với hoa hồng cao quý.”
Đúng là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Khinh người quá đáng!
Cô giống như nữ thần Hy Lạp Aphrodite hạ phàm xuống trần gian dạo chơi, hào quang trên người cô tỏa ra vô cùng chói mắt, khiến cho ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ sắc màu, tất cả đều bị lu mờ đi trước vẻ đẹp của cô.
Ngay khi Hy Nguyệt vừa bước vào hội trường, Lục Lãnh Phong đã nhìn thấy cô rồi, chỉ là anh vẫn đứng yên một chỗ, dùng ánh mắt thăm dò cô từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy Hy Nguyệt trang điểm.
Thì ra cô có thể xinh đẹp, quyến rũ, có thể lay động lòng người đến như vậy.
Trang điểm như vậy khiến Hy Nguyệt lộ ra vẻ đẹp có phần hoang dã trời sinh, làm nhạt đi dáng vẻ thanh thuần trước đây.
Thật ra Lục Lãnh Phong biết rõ, Hy Nguyệt là người bản tính hoang dã và phản nghịch, chỉ là nó như bị ẩn dưới lớp phong ấn thanh thuần lương thiện đầy giả dối mà thôi.
Không chỉ có Lục Lãnh Phong, còn có một người khác cũng đang âm thầm quan sát Hy Nguyệt, đó chính là Hứa Nhã Thanh. Từ khi cô bước vào đến bây giờ, ánh mắt của anh ta chưa hề rời khỏi người cô, ánh mắt tràn ngập sự say mê và tán thưởng.
Hứa Nhã Phượng thấy anh trai mình nhìn Hy Nguyệt không chớp mắt, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Anh, anh có chắc là anh muốn lợi dụng cô ấy không? Không suy nghĩ lại chút nào sao? Không muốn giữ cô ấy lại làm của riêng mình à?”
Chương 511
“Bây giờ cô ấy không phải của anh, không có nghĩa là về sau cũng không phải.” Hứa Nhã Thanh lắc lư ly rượu trong tay, khẽ nở nụ cười hàm súc, ý vị sâu xa.
Quân cờ được anh ta chọn lựa kĩ càng làm sao có thể sai được?
Con gái không cần phải cực kì xinh đẹp, hoàn mỹ, cũng không cần khuynh quốc khuynh thành, mà quan trọng nhất chính là khí chất. Quân cờ mà anh ta chọn nhất định phải có khí chất thoát tục, không giống với những người khác.
Có thể Hy Nguyệt không xinh đẹp, tuyệt diễm hay xuất sắc như Lục Kiều Sam, nhưng cô có khí chất vừa giống như ngọn lửa kiêu ngạo, lại giống như dòng suối trong lành, thanh mát. Dòng suối ấy dập tắt đi ý chí của đàn ông nhưng ngọn lửa kiêu ngạo ấy lại thắp lên dục vọng của đàn ông. Quả đúng là một quân cờ tuyệt vời.
Hy Nguyệt đảo mắt một vòng quanh hội trường, liền nhìn thấy Hứa Nhã Thanh đang đứng bên kia, cũng đang nhìn cô, bèn nói với ba người còn lại: “Tôi qua bên kia chào hỏi anh em họ Hứa chút.”
Tần Nhân Thiên khẽ gật đầu rồi cùng Tư Mã Ngọc Như, Lục Sênh Hạ đi chào hỏi mọi người.
Thấy Hy Nguyệt đi tới chỗ mình, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê người, nói: “Ôi chao, hôm nay Cô Hy đây trang điểm khiến tôi suýt không nhận ra đấy. Cứ tưởng là quý cô xinh đẹp nào đấy chứ.”
“Anh Hứa đúng là thích đùa, tôi chỉ là thay đổi phong cách một chút thôi, nào có khoa trương như anh nói chứ.” Hy Nguyệt nhún vai, khách sáo đáp lại.
Hứa Nhã Thanh cười cười, nhấp một ngụm cocktail, rồi hạ giọng nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe được: “Tôi đã liên lạc với bệnh viện có tiếng bên nước An Kỳ rồi, vài ngày nữa họ sẽ cho vài chuyên gia qua đây cẩn thận làm kiểm tra tổng quát cho em trai cô, xem sức khỏe nó có thể chịu được chuyến bay dài không. Nếu tất cả đều ổn thì tôi sẽ giúp nó làm thủ tục xuất ngoại.”
“Cảm ơn anh, Nhã Thanh.” Hy Nguyệt cảm kích không thôi.
“Giữa tôi với cô còn cần gì phải nói mấy lời khách sáo đó chứ, chuyện cũng không có gì, tôi chỉ tiện tay giúp được thì giúp thôi.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười. Đột nhiên anh ta cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lùng đầy ác ý đang nhìn chằm chằm mình khiến anh ta không khỏi lạnh sống lưng.
Thì ra là Lục Lãnh Phong.
Bộ dạng của anh lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun nham thạch.
Đáng lẽ Hy Nguyệt phải đến đây chào hỏi anh trước chứ? Anh mới là chồng hợp pháp của cô mà?
Đã vậy còn dám chạy đến chỗ người đàn ông khác vừa nói vừa cười đùa vui vẻ.
Cô dám không coi anh ra gì? Vài ngày không giáo huấn, xem ra cô cảm thấy ngứa da rồi, thèm đòn rồi.
Thật ra thì lúc nãy Hy Nguyệt cũng nhìn thấy Lục Lãnh Phong rồi.
Vốn cô cũng định đi qua phía anh nhưng lại nhìn thấy bên cạnh anh đã có bạn cặp, chính là cái cô Kiều An gì đó đó.
Gần như lần nào đi dự tiệc cũng thấy Kiều An đi cùng làm bạn cặp của Lục Lãnh Phong.
Kể ra cũng phải thôi, cô ta là người rất yên tĩnh, hầu như không nói lời nào, khiến cho người khác xem nhẹ sự tồn tại của cô ta.
Trong tay Hy Nguyệt là ly nước trái cây, bởi vì cô đang uống thuốc, vì vậy không thể uống rượu.
Cô nâng ly lên, cùng Hứa Nhã Thanh uống một ly rồi chậm chạp đi về phía Lục Lãnh Phong.
Không muốn qua nhưng không thể không qua, cô mà không qua, Đại Ma Vương giận lên rồi thì tối nay cô đừng hòng sống yên ổn.
Cuối cùng Hy Nguyệt cũng chịu đi qua đây.
Lục Lãnh Phong thu lại hết tất cả vẻ mặt lúc này, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng thường thấy.
Chương 512
“Tôi.. Chỉ đi qua chào hỏi một tiếng thôi, sẽ không làm phiền hai người đâu, yên tâm đi.” Cô vừa cười vừa nói, nụ cười thể hiện sự lạnh nhạt.
Nghe thấy câu nói đó của cô, bao nhiêu tức giận, phẫn nộ trong anh đều ùa về. Cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ?
Hy Nguyệt chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Lục Lãnh Phong nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, xoay cô ngược trở lại khiến cô lảo đảo ngã vào trong ngực của anh.
“Có vẻ như không có tôi ở bên cạnh để nhắc nhở thì em đã quên mất thân phận hiện tại của mình rồi nhỉ?” Ánh mắt hung ác, nham hiểm của anh như lưỡi dao sắc bén qua gò má của cô, khiến cô có cảm giác đau đớn vô cùng.
“Tôi tự biết thân phận của mình, tối nay tôi không phải là bạn cặp của anh, mà là Kiều An. Cho nên tôi không làm phiền hai người, đi ra chỗ khác không được sao?” Hy Nguyệt trả lời đầy thuyết phục, dùng giọng chuẩn mực nói.
“Tôi còn chưa cho em đi, em dám đi?” Sắc mặt âm trầm của anh che phủ khuôn mặt xinh đẹp của cô, chặn tất cả tia sáng tới, chỉ để lại sự âm u khắp chốn.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy hỏi lại: “Vậy thì, anh Lục, tôi có thể đi được chưa?”
Hai chữ “Anh Lục” nghe sao mà châm chọc, như đang cố tình khiêu khích anh vậy.
Đôi lông mày rậm của Lục Lãnh Phong nhíu lại, đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt anh nhìn cô, lúc thì lạnh như băng, lúc lại hầm hập như ngọn lửa cháy, khiến cho cô chốc thì lạnh đến phát run, chốc thì nóng đến vô cùng, như đang đặt mình vào nơi giao nhau giữa nóng và lạnh vậy.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Lục Lãnh Phong rít từng chữ một ra lệnh, sau đó hung hăn hôn lên môi Hy Nguyệt.
Nụ hôn của anh rất bá đạo, vô cùng thô bạo, tràn đầy sự chiếm hữu.
Xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn hai người họ, bao gồm cả Kiều An đứng đối diện.
Lục Lãnh Phong không thích Hy Nguyệt, nhưng cách anh đối xử với cô thì lại khác, cũng rất khác với cách anh đối xử với những người xung quanh.
Bởi vì từ trước đến giờ, anh không hề có những cảm giác đó với người con gái khác.
Cho đến lúc môi của Hy Nguyệt sưng đỏ, nổi lên tơ máu, đến lúc não cô thiếu không khí nghiêm trọng, hít thở cũng không thông thì Lục Lãnh Phong mới chịu dừng lại. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên hình cánh cung, thể hiện sự tự đắc vô cùng, đây là được lợi nên vui.
Hy Nguyệt cũng không dám cử động gì nữa, sợ lại kích động Lục Lãnh Phong, đến lúc đó cô không biết được anh sẽ làm những gì nữa.
Lục Lãnh Phong dù đạt được mục đích nhưng vẫn không hề buông tay, để cô ngồi ở trên đùi của mình.
Bởi vì phải chờ Lục Kiều Sam trang điểm lại nên Hy Mộng Lan lúc này mới đi tới buổi tiệc.
Vừa đến nơi, Hy Mộng Lan liền nhanh chóng đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng của Lục Lãnh Phong. Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy anh nơi góc khuất của bữa tiệc.
Hy Mộng Lan nhìn thấy Lục Lãnh Phong ôm Hy Nguyệt vào lòng thì nổi lên lòng đố kị.
Đáng lẽ người được anh ôm vào lòng phải là Hy Mộng Lan cô, tiện nhân Hy Nguyệt lại dám tu hú chiếm tổ chim khách!
“Lãnh Phong!” Hy Mộng Lan vừa đi tới vừa lắc lư hông.
Lục Lãnh Phong thờ ơ: “Ờ” một tiếng, mặt không chút cảm xúc. Anh đang vô cùng chăm chú gặm tay của Hy Nguyệt, khiến cho cô cảm thấy vừa tê dại vừa nhột, muốn cười lại không thể cười.