Cô như bị nghẹn, nuốt xuống nước bọt: “Mặc dù tôi bị dị ứng với phấn hoa, nhưng điều đó không cản trở được việc tôi thích hoa.”
Lục Lãnh Phong không nói gì, ánh mắt lần nữa rơi trên người cô, mang thẻ vẻ thăm dò.
Đột nhiên, anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng lạnh lẽo vô cùng sắc bén từ đáy mắt lóe lên.
Kiểu tóc và quần áo của cô, hình như rất giống người phụ nữ mà anh vừa nhìn thấy.
Vừa rồi anh quá chú ý vào khuôn mặt, không để ý đến quần áo, lúc này nhìn lại thật sự là rất giống.
Đây là trùng hợp sao?
Mặc dù là gặp mặt lần đầu tiên, mặc dù hình dáng cũng chưa nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, người phụ nữ này lại khiến cho anh có một loại cảm giác quen thuộc như vậy, khiến anh bất giác liên tưởng đến cô ấy.
Có khi nào anh bị bức tranh đó ảnh hưởng rồi không? Cô ấy đã chết rồi.
Trong trong suốt bốn năm nay, anh vẫn luôn không thể chấp nhận sự thật này, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn giữ một chút mơ tưởng.
Bởi vì anh không tận mắt nhìn thấy thi thể của cô, cái anh nhìn thấy chỉ là một hủ tro cốt.
Finn đã từng đi Xêm La điều tra, dựa vào ghi chép lại của cảnh sát, thi thể đã bị cháy đen, bọn họ xác định danh tính của người chết thông qua video giám sát và các đồ vật mà người quá cố để lại.
Ba Hy là một người hiền lành thật thà, sẽ không suy nghĩ quá nhiều, lại thêm bất đồng ngôn ngữ nên đơn giản nhìn xem một cái liền đồng ý hỏa thiêu.
Các xử lí như vậy là vô cùng cẩu thả.
Vì vậy anh vẫn còn giữ lại một niềm hy vọng, hoặc là cái thi thể đó không phải là Hy Nguyệt.
Hoặc là cô ấy vẫn còn sống.
“Cô Hứa, cô tin trên thế giới này có ma không?”
Tim Hy Nguyệt có chút đập mạnh: “Tôi không biết trên thế giới này rốt cuộc có ma hay không, nhưng tôi tin con người có linh hồn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong lộ ra vẻ kỳ quái: “Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ giống hệt vợ tôi. Cô nói có phải tôi nhìn thấy ma rồi không?”
Trái tim của Hy Nguyệt đập dữ dội, giống như suýt nữa thì nổ tung.
Mô hôi lạnh toát chảy ra phía sau lưng.
Anh ấy vì sao đột nhiên lại nói như vậy?
Hay anh đã nhìn ra điều gì rồi?
Anh đang nghi ngờ cô sao?
“Anh Lục, anh nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi, hoặc là xuất hiện ảo giác.”
Lục Lãnh Phong nhún nhún vai: “Có nhiều lúc tôi nghĩ rằng, cô ấy có lẽ vẫn chưa chết, vẫn còn đang sống trên đời này, chỉ là đang trốn tránh thôi.”
Khi nói, anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cho dù ngăn cách bởi cặp kính râm, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh sắc bén như đao, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng kính râm và lớp ngụy trang của cô, nhìn ra hết thảy mọi bí mật.
Có lẽ ý thức được điều gì đó, cô giữ chặt chiếc khẩu trang trên mặt, chỉ sợ anh một khi đưa tay ra sẽ tóm được cô ngay.
“Cô ấy tại sao muốn trốn chứ?” Cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Chương 634
“Bởi vì cô ấy phạm sai lầm, sợ tôi trách phạt cô ấy.”
Miệng anh nhếch lên thành một vòng cung, giống như một nụ cười gượng gạo, sau đó lại lặng lẽ thở dài một hơi.
Trái tim của Hy Nguyệt giống như bị một sợi giây quấn chặt, nó không ngừng siết lấy cô, càng siết càng chặt, khiến cho cô sắp không thở nổi nữa.
“Anh Lục, tôi không biết anh và vợ mình đã xảy ra những chuyện gì, nhưng những gì anh nói thật khó tin được, chỉ có xảy ra trong phim truyền hình, trong hiện thực là không có khả năng này.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của Ocean World, mang theo một thần sắc trầm lặng không cách nào tả được.
“Tôi cảm thấy có khả năng, bởi vì tôi chưa nhìn qua thi thể của cô ấy. Nếu như cô ấy không chết, nếu như cô ấy ngoan ngoãn quay về nhận lỗi, bất luận là cô ấy bên ngoài đã từng làm những việc gì, cho dù là đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể bỏ qua hết quá khứ, chấp nhận cô ấy một lần nữa.”
Anh dừng lại, giọng điệu thay đổi trở nên lạnh lùng vô cùng: “Nếu cô ấy một chút cũng không hối cải, để tôi bắt gặp được, tôi nhất định đem cô ấy đến đảo hoang, khiến cô ấy cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc nhìn thấy mặt trời.”
Khi lời nói của anh còn chưa nói xong, toàn thân Hy Nguyệt chấn động kinh hoàng, cánh tay run rẩy kịch liệt, làm đổ chai nước trái cây bên cạnh.
“Bịch” một tiếng, chai nước nặng nề rơi xuống đất, cũng may nó được đậy nắp nên không đổ ra ngoài.
Lục Lãnh Phong không bỏ sót bất kì phản ứng nào của cô, cúi xuống nhặt chai nước trái cây lên.
“Cô Hứa, tôi đã dọa đến cô rồi?”
“Không có, Tôi chỉ là…chỉ là hơi mất tinh thần.”
Sắc mặt Hy Nguyệt tái nhợt đến đáng sợ, không có bất kỳ huyết sắc nào, trắng giống như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng trở nên nhợt nhạt đi. May mắn thay, cô ấy đeo một chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt và biểu cảm của mình, không để người bên cạnh nhìn thấy.
Nhưng cơ thể cô đang run rẩy đến không kiểm soát được, sự rung rẩy quá rõ ràng khiến người bên cạnh cô không thể làm ngơ.
“Cô làm sao vậy. tại sao lại run lên như thế? Anh hỏi.
“Ở đây….có chút lạnh.” Cô xoa xoa cánh tay, thật sự rất lạnh.
Sự lạnh lẽo tăng lên cả từ bên trong lẫn bên ngoài, một nữa đến từ chiếc áo sau lưng cô, một nữa kia đến từ ngữ khí trên người anh, lạnh đến mức khiến cô run cầm cập.
Lục Lãnh Phong nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy, màu sắc chói mắt cũng dần dần sâu thẳm.
“Cô Hứa, tôi cảm thấy cô càng ngày càng thú vị rồi.”
Khi anh nói những lời này, trong mắt anh không hề có ý cười, rất rõ ràng đây không phải đang đùa giỡn với cô, cũng không phải thật sự cảm thấy cô thú vị, mà là đang nghi ngờ cô.
Phản ứng vừa rồi của cô quá bất thường, vì thế dẫn đến sự nghi ngờ của anh.
Hai người họ nói chuyện, âm thanh vô cùng nhỏ, khống chế ở phạm vi chỉ hai người nghe được, những người xung quanh đều không nghe thấy.
Túi sữa nhỏ và Lục Sênh Hạ đều đang vô cùng thích thú đứng xem anh em cá heo bơi tới bơi lui trong nước biển, không chú ý đến hia người họ.
Rất nhanh, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi.
Hai người xem rất vui vẻ, lúc đi ra, tay túi sữa nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Sênh Hạ.
Chương 635
“Chú Ma Vương, ngày mai con phải trở về Thạch Thành rồi, nếu chú có thời gian rảnh, chú cùng dì đây đến Thạch Thành tìm con chơi, có được không?”
Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cậu bé: “Chú cảm thấy mẹ cháu rất sợ chú, không biết có hoan nghênh chú không?”
Câu này tuy đơn giản nhưng có ý thâm sâu.
Dây thần kinh của Hy Nguyệt đều trở nên căng thẳng, giống như sắp bị đứt ra.
Cô hít một hơi thật sâu, từ trong khẩu trang bật ra một tiếng cười khúc khích: “Anh Lục nói đùa rồi, tôi làm sao lại sợ anh chứ?”
Đây hoàn toàn là cười gượng gạo, để giảm bớt sự ngượng ngùng của bản thân.
Đôi mắt Lục Lãnh Phong nhàn nhàt liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo: “Bên ngoài trời nóng như vậy, sao cô vẫn còn phát run thế?”
“Không có đâu, có thể là do dị ứng dẫn đến, thời gian không còn sớm rồi, chúng tôi phải đi đây.”
Cô nắm lấy tay túi sữa nhỏ dắt đi.
Cô phải đi ngay thôi, nếu ở lại thêm chút nữa, cô sẽ lên cơn đau tim mất.
Túi sữa nhỏ có chút ủ rủ: “Mami, chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi chơi, tại sao phải đi rồi?”
Cậu bé không muốn về nhà, vẫn muốn cùng chú Ma Vương và dì cùng đi chơi.
“Bảo bối, trên mặt mami bị dị ứng rồi, rất ngứa, cần phải về nhà uống thuốc.” Hy Nguyệt vừa nói vừa giả vờ gãi gãi.
Túi sữa nhỏ là đứa bé rất biết nghe lời, nghe mami nói rất khó chịu cũng không dám kiên quyết đòi đi nữa.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn vào Lục Lãnh Phong nói: “Chú Ma Vương, cháu không thể cùng đi chơi với chú rồi, sau này chú và dì phải đến Thạch Thành thăm con đấy.”
Lục Lãnh Phong ôm lấy cậu bé: “Muốn đi chơi cùng chú sao?”
“Muốn, nhưng mami phải về nhà uống thuốc.” Túi sữa nhỏ buồn bã rũ mắt xuống, vươn cánh tay nhỏ bé ra, quàng tay qua cổ anh, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hy Nguyệt đau đầu muốn điên, mới quen biết có hai ngày, con trai cô sao lại cùng ma vương tu la thân thiết như thế?
Tảng băng lớn lạnh lùng này, nhìn thấy là muốn cách xa ba thước, thằng bé sao lại một chút cũng không sợ hãi, đúng là kì quái mà.
“Được rồi, bảo bối, chúng ta về nhà thôi.”
Cô muốn bế con trai lại, nhưng Lục Lãnh Phong không buông tay: “Cô Hứa, không bằng như vầy đi, tôi mang theo Tiểu Quân đi chơi, đợi ăn cơm xong tôi liền đưa thằng bé về nhà, thế nào?”
Túi sữa nhỏ nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: “Được không, mami? Con muốn được cùng chú ma vương đi chơi cùng nhau.”
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi và cầu xin của con trai, khiến Hy Nguyệt thật sự không đành lòng nói ra lời từ chối.
Lục Sênh Hạ mới mỉm cười: “Chị Hứa, còn có hai vị bảo mẫu ở đây, chị không cần lo lắng, buổi chiều còn có một buổi biểu diễn cá heo quy mô lớn, Tiểu Quân nhất định rất muốn xem.”
“Vâng, muốn xem.” Túi sữa nhỏ lập tức gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc.
Chương 636
Hy Nguyệt thở một hơi dài, hiện tại đầu óc cô đang rối bời, không nghĩ ra được quá nhiều thứ nên bất lực gật đầu: “Được rồi, vậy phiền anh Lục rồi.”
Túi sữa nhỏ hé miệng cười, lộ ra một hàng răng trắng: “Mami, mẹ nhanh nhanh về nhà đi, con sẽ cùng chú ma vương chơi thật vui vẻ.”
Trong lòng Hy Nguyệt có chút rối loạn.
Cô rất khó để tưởng tượng ra được hình ảnh con trai mình cùng ma vương tu la chơi vui vẻ thế nào.
Cô nghiêm túc nghi ngờ con trai mình là ngọn lửa, vì thế mới không sợ bị tảng băng đó đụng hỏng.
Không giống cô, là thể chất hàn, sợ lạnh, nhìn thấy tảng băng chỉ có thể tránh đi thật xa.
Lục Lãnh Phong bế túi sữa nhỏ đặt lên vai mình, cõng cậu bé bước vào bên trong khu công viên trò chơi, những người không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng bọn họ là cha con, không tưởng tượng ra được hai người họ chỉ mới quen biết hai ngày.
Hy Nguyệt trốn vào trong xe, vội vàng tháo khẩu trang xuống.
Cô vừa khó chịu vừa nóng nực, sắp bị say nắng đến nơi rồi.
Sau khi cô về tới biệt thự không lâu, Hứa Nhã Thanh cũng đúng lúc vừa trở về.
Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, xông tới trước mặt anh: “Nhã Thanh, chúng ta về Thạch Thành trong tối nay đi, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
“Làm sao vậy?” Hứa Nhã Thanh nhìn thấy bộ dáng hoang mang lo sợ của cô, lập tức hỏi ngay.
“Lúc em ở Ocean World đã gặp mặt Lục Lãnh Phong rồi.” Cô ôm lấy cánh tay anh, vẫn chưa hết căng thẳng.
Hứa Nhã Thanh có chút giật mình, mặc dù anh biết sau khi về nước, sớm muộn cũng có một ngày phải đối mặt với anh ta, nhưng không ngờ đến nó lại xảy ra sớm hơn anh tưởng tượng.
“Anh sẽ không lựa chọn quay về đúng không?”
“Em luôn đeo kính râm, có có khẩu trang, không để anh ấy nhìn thấy mặt em, nhưng em cảm giác được anh ấy bắt đầu nghi ngờ rồi. Anh ấy toàn nói rất nhiều câu kì lạ, còn nói không tận mắt nhìn thấy thi thể, em nhất định có khả năng vẫn còn sống.” Cô căng thẳng muốn chết, nói chuyện có chút không đầu không đuôi.
Hứa Nhã Thanh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giảm bớt tâm trạng căng thẳng cho cô.
“Có anh ở đây, cái gì cũng không cần phải sợ, biết không?”
“Nếu như bị anh ta biết được toàn bộ sự thật, em nhất định là chết chắc.”
Cô vùi đầu vào lồng ngực của anh, thật sự không dám tưởng tượng đến việc sau khi bị Lục Lãnh Phong bắt được, hậu quả sẽ như thế nào, nhất định không đơn giản là bị giam cầm cả đời như vậy.
“Anh sẽ không để anh ta dẫn em đi, Hy Nguyệt đã đã chết, em là Y Nhược, là vợ của anh.” Hứa Nhã Thanh nói như chém đinh chặt sắt.
“Em đã hỏi mẹ, anh ta chuyển hộ khẩu của em đến danh nghĩa của anh ta, vẫn không có gạch bỏ.” Cô thở dài một hơi, lo lắng buồn phiền.
Chỉ cần anh gạch bỏ hộ khẩu, quan hệ hôn nhân của bọn họ đã kết thúc hoàn toàn, nếu không, cô vẫn là vợ của anh trên mặt pháp luật.
Hứa Nhã Thanh nâng mặt của cô lên, nghiêm túc và trịnh trọng nhìn cô: “Y Nhược, chỉ cần em không thừa nhận, Lục Lãnh Phong cũng không có biện pháp bắt em. Cho nên bất luận thế nào, em đều phải nhận định bản thân là Y Nhược, hiểu chưa?”
“Ừm.” Cô gật đầu thật mạnh.
Hy Nguyệt đã chết rồi, cảnh sát Xêm Lan đã đưa ra chứng nhận tử vong.
Chương 637
Cô không phải Hy Nguyệt, mà là Y Nhược.
Nhìn thấy cô hơi thả lỏng một chút, anh ta buông cô ra, đi đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước chanh đưa cho cô.
“Con trai đâu? Sao chưa quay về cùng em?”
“Con còn muốn chơi, em để bảo mẫu dẫn nó theo.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hứa Nhã Thanh con ngươi màu trà chớp động: “Lục Lãnh Phong cũng ở bên cạnh phải không?”
“Anh ta dẫn theo Lục Sênh Hạ cùng nhau đến, Tiểu Quân muốn chơi cùng Lục Sênh Hạ, em không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.” Cô bất đắc dĩ nói, mở chai nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn, duy trì bình tĩnh.
Hứa Nhã Thanh nâng cốc trà lên, nhẹ nhàng lắc lư: “Em liền yên tâm để con trai và Lục Lãnh Phong ở bên nhau?”
“Anh ta mặc dù bạo ngược, những vẫn không đến nỗi tổn thương con nhỏ. Hơn nữa anh ta cũng không biết thân phận của em, chỉ là có hơi nghi ngờ mà thôi. Cho nên tạm thời không cần lo lắng.”
Cô nói khẽ, trong tai vô thức nhớ lại lời Lục Lãnh Phong: “Nếu như cô ngoan ngoãn trở về tự thú, bất luận cô ở ngoài đã làm những việc gì, cho dù đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể không nhắc chuyện cũ … Nếu như cô trong lòng không hề ăn năn hối cải, bị tôi tóm được, tôi nhất định đày cô ra hoang đảo …”
Cô chắc chắn, nếu như Lục Lãnh Phong biết cô đã gả cho Hứa Nhã Thanh, còn sinh con, nhất định không có khả năng bỏ qua chuyện cũ, cho dù cô tự thú, cũng sẽ bị lưu đày ra hoang đảo, cả đời cầm tù ở am ni cô.
Hứa Nhã Thanh buông cái cốc xuống, nắm đầu vai gầy yếu của cô: “Nhược, em có thể nói với anh một câu thật lòng không? Bốn năm qua, em có từng nghĩ đến Lục Lãnh Phong không?”
Anh ta mím miệng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc.
Cô khẽ chấn động, nếu nói một chút cũng không nghĩ qua, đó là nói dối.
Thỉnh thoảng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh, nhưng phần nhớ nhung này cuối cùng đều sẽ trở thành ác mộng.
“Em sẽ mơ thấy anh ta, mơ thấy bị anh ta bắt về, nhốt trong phòng tối cầm roi da đánh, sau đó liền sợ tỉnh.”
Nghe thấy lời này, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười, một chút lo lắng trong lòng yên lặng tán đi: “Nếu là ác mộng, tại sao còn muốn vẽ anh ta? Nếu như Tiểu Quân không có nhìn thấy tranh của em, cũng sẽ không tò mò chạy đi tìm Lục Lãnh Phong bắt chuyện.”
“Trước đây em lén lút vẽ, nhưng sau khi rời đi, em cũng chưa từng vẽ lại. Bức tranh Tiểu Quân nhìn thấy đó là em không cẩn thận kẹp ở trong bản thảo thiết kế, nếu bé không cầm ra, bản thân em cũng không biết đâu.” Cô ngập ngừng giải thích.
Hứa Nhã Thanh sủng nịch hôn xuống trán cô, ôm cô vào trong lòng: “Nhược, em là của anh, trong lòng em chỉ có thể có anh, không thể có người khác, biết không?”
Cô giang hai cánh tay, ôm lại anh: “Thanh, bây giờ anh và Tiểu Quân là toàn bộ của em.”
Anh là chồng của cô, là bố của Tiểu Quân, là người đàn ông mà cô muốn phó thác cả đời này.
Bất luận là Thời thạch hay là Lục Lãnh Phong đều đã trở thành quá khứ rồi.
Mặc dù có những ký ức vẫn giữ ở đáy lòng, vĩnh viễn đều không thể phai nhạt, nhưng cô sẽ không thả chúng nó ra, ảnh hưởng hôn nhân của cô.
Trong mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy tình cảm dịu dàng, dịu dàng gần như muốn thành hình nổi trên mặt nước: “Sau khi quay về Thành Đô, việc thứ nhất phải làm là chuẩn bị lễ cưới của chúng ta, mẹ đã tìm người tính được ngày tốt, định ngày mồng tám tháng sau.”