“Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ là bạn tốt.” Hy Nguyệt thẳng thắn nói.
Tiểu Mai chớp mắt: “Hy Nguyệt, cậu bây giờ trở thành một quý bà giàu có, bản thân lại mở một công ty trang sức. Liệu cậu có muốn làm bạn với những người như chúng tôi không?”
Hy Nguyệt nhún vai: “Tiểu Mai, cậu lại cười tôi rồi, tình bạn của chúng ta sao có thể lấy mấy thứ thô tục như vậy ra để so sánh chứ. Cậu mở nhà hàng trở thành bà chủ, phát triển rất tốt mà.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Mĩ càng sâu: “Mấy ngày nữa, mình muốn đến Long Minh chơi, đến lúc đó nhất định sẽ gọi cho cậu.”
“Được.” Hy Nguyệt cười gật đầu.
Tiểu Điệp, ngồi đối diện nói xen vào: “Hy Nguyệt, cậu không biết sao, Tiểu Mai trúng số rồi giàu lên chỉ trong một đêm, nếu không cũng sẽ không thể mở nhà hàng của riêng mình.”
“Ồ?” Hy Nguyệt nhướng mày: “Mình còn tưởng trúng số chỉ là truyền thuyết.”
Trước đây cô cũng đã từng lén mua vé số với hy vọng được giải Thần Tài, để có tiền cứu Hoa Phi, nhưng chưa bao giờ trúng giải gì cả.
Tiểu Điệp duỗi một ngón tay ra: “Tiểu Mai thắng ba tỷ, khiến chúng mình ai ai cũng ghen tị.”
Tiểu Mai cười khúc khích, một ánh nhìn khó tả lặng lẽ lướt qua khuôn mặt cô ấy.
Trên thực tế, cô ấy chưa bao giờ trúng xổ số, cô ấy có thể nhận được ba tỷ, đó là “may mắn” của Hy Nguyệt.
Nhưng cô ấy không thể nói, cô ấy chỉ có thể dùng nó như bùa hộ mệnh.
“Thôi, tất cả đều là quá khứ. Mọi người đừng cứ khi nào gặp lại nhau lại nhắc đến chuyện này nữa được không, mình bây giờ đang tự thân vận động rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, anh hùng đừng nói tới bản lĩnh, chúng ta cùng nhau kính thầy hiệu trưởng một ly.” Tiểu Bắc nói.
Mọi người lần lượt nâng cốc, âm thanh giòn giã vang vọng trên mặt bàn.
Sau khi buổi họp kết thúc, Hy Nguyệt trở về nhà ở Giang Thành, Tần Như Thông trở về nhà cũ.
Sáng hôm sau, Hy Nguyệt đến nhà cũ tìm anh ta.
Cây táo tàu trong sân trĩu quả, Tần Như Thông đã hái rất nhiều, rửa sạch rồi mang đến cho cô.
Cô ăn một cái là cười toe toét, để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn.
“Thơm quá, quả từ cây đại thụ thế này vẫn là ngọt nhất.”
“Nếu như chúng ta không quay về đây, thật là lãng phí. Anh đặc biệt chuẩn bị cho em cả túi mang về ăn dần” Tần Như Thông cười nói.
“Chuẩn bị trở về Long Minh, chúng ta hãy hái hết quả ở đây mang về. Bà nội chắc hẳn rất nhớ nơi này.” Hy Nguyệt cười.
Cô vốn dĩ muốn cùng Tần Như Thông đến Hồ Nam chơi, không ngờ bác cả gọi điện đến muốn cô qua đó một chuyến.
Bác cả và con trai đã chăm sóc nhà cửa rất tốt, Hy Nguyệt đã sắp xếp một trợ lý ở đây để chăm sóc nhà cửa.
Khi cô đi ngang qua, vị hôn thê của anh ta cũng ở đó.
“Hy Nguyệt, lại đây. Đúng lúc chúng tôi đang có chuyện cần thương lượng
về sổ đỏ với cháu. Bố mẹ của Tiểu Tuyết hy vọng sẽ để Tiểu Tuyết và Tuấn Anh cùng đứng tên trong sổ đỏ. Dù sao, đó là nhà tân hôn của một cặp vợ chồng trẻ, sẽ rất rắc rối nếu không viết tên của bọn nó.” Bác cả nói.
Chương 1739
Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc bà ta một cái: “Lúc đầu cháu đã nói, để bác bán nhà tổ tiên cho cháu, trả bớt tiền cho họ, để họ hàng tháng tự mình di trã lãi. Bác nghĩ rằng lãi suất ngân hàng cao và bác không muốn đưa tiền cho ngân hàng, bác đã chọn cách thứ hai. Bây giờ cháu đã thanh toán đầy đủ, Nếu bác thay đổi ý định và muốn thêm tên của họ, chỉ cần trả cho cháu một nửa giá căn nhà.”
Bà ta nghẹn ngào dữ dội.
Căn nhà này nằm ở trung tâm thành phố, là một biệt thự lớn có vườn hoa chỉ tính riêng diện tích trong nhà đã là một trăm sáu mươi mét vuông, tổng giá hơn mười tám tỷ, trả một nửa tức là hơn chín tỷ.
Hy Mộng Lan đã lấy trộm toàn bộ số tiền tiết kiệm của bà ta, và bà ta thậm chí không thể trả nổi tiền sính lễ, giờ nói đến hơn chín tỷ, cho dù có lột da bà ta ra, cũng không thế lấy ra được.
Khi Tiểu Tuyết nghe vậy, trên mặt hiện lên ba đường đen: “Thế cũng nói mua nhà, kết quả số đỏ là của người khác, Đây là loại nhà tân hôn gì chứ? Có gì khác với thuê nhà không?”
Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Thuê nhà rất khác, thuê nhà trả tiền thuê nhà, nhà vẫn luôn là của chủ nhà, Và cô có thể trả tiền thanh toán tiền phòng, Sau khi thanh toán tiền nhà.”
“Cô có thể chuyển quyền sở hữu và trở thành của riêng cô. Nếu cô thế chấp, quỹ dự phòng là ba phần trăm lãi suất, các khoản vay thương mại là bốn phảy chín phần trăm và chứng chỉ bất động sản cần phải được giữ trong ngân hàng. Nếu ba tháng không trả tiền thế chấp, ngân hàng sẽ thu hồi căn nhà. Ở đây thì khác. Thứ nhất, cô không phải trả lãi vay. Thứ hai, ngay cả khi cô không trả tiền mua nhà trong vài tháng, tôi sẽ không đuổi cô đi.Tính đi tính lại, đó là lợi ích của cô, nếu cô không hài lòng, thì cứ đến ngân hàng để trả tiền thế chấp.”
Hoa Tuấn Anh rất thích thích ngôi nhà này, sống trong nhà giống như địa chủ, sao có những tinh toán nho nhỏ như hai người phụ nữ, tính đi tính lại.
Anh ta nghĩ rằng anh ta sẽ không trả một xu, anh ta sẽ được sống trong căn nhà cho đến khi già.
“Được rồi, đừng làm phiền nữa. Cho dù chúng ta sống ở trong nhà, cho dù không trả tiền nhà, Hy Nguyệt cũng sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài, đúng không?”
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Anh họ, nếu không muốn chuyển nhà, mà chỉ muốn ở, thì không phải trả tiền phòng, cứ yên tâm sống.”
Tiểu Tuyết không nghĩ vậy, số đỏ không có tên cô ta. Trong tương lai, nếu cô ta không muốn sống với Hoa Tuấn Anh và muốn ly hôn, cô ta sẽ ra khỏi nhà, và không kiếm được một xu.” Khi một người phụ nữ kết hôn, cô ấy phải luôn tự bảo vệ mình, tên tôi không có trên giấy chứng nhận bất động sản, không phải tôi không có biện pháp bảo vệ mình sao?”
Hy Nguyệt nhún vai: “Chị dâu, em hiểu tâm tư của chị, kết hôn với một người đàn ông, phải lo ăn lo mặc. tất cả phụ nữ đều hy vọng có thể bảo vệ hôn nhân của mình. Tuy nhiên, theo luật hôn nhân hiện hành, bất kể tên em có trên giấy chứng nhận nhà đất hay không, miễn là mua trước khi kết hôn thì nó thuộc về em, tài sản trước hôn nhân của anh họ, nếu ly hôn sẽ không được chia. Muốn có nhà thì chỉ có thể đợi sau khi cưới, cùng nhau mua. Đây sẽ là tài sản chung của hai người.”
Cô nói xong và thở dài: “Luật hôn nhân hiện nay rất bất công với phụ nữ, đặc biệt là những bà nội trợ không đi làm, phụ nữ chúng ta mọi người chỉ có thể cố gắng hoàn thiện bản thân, duy trì sự độc lập về tài chính, để không bị tổn hại trong hôn nhân.”
Sắc mặt Tiểu Tuyết hơi tái đi, cô ta không muốn làm việc, cô ta quá mệt mỏi. Cô ta dự định kết hôn rồi sẽ tổ chức đám cưới tại quê nhà. Bởi Hoa Hiên Phương nói vậy,cô ta cảm thấy trống rỗng.
“Em họ, em là mợ chủ nhà giàu, còn có công ty, trong mắt em tiền bạc chỉ đơn giản là một con số,em không thể đem tặng căn nhà này cho bọn chị được sao?
Sau khi kết hôn, Hy Nguyệt tặng căn nhà này cho hai người họ, có thể coi là tài sản chung của vợ chồng.
Chương 1740
Hy Nguyệt cười nhẹ, “không phải đã để lại cho mọi người ở rồi sao? Từ trước đây, Khi gia đình chúng tôi gặp khó khăn, bác cả còn không muốn cho chúng tôi vay ba triệu, bố tôi bất đắc dĩ đến mức suýt vay nặng lãi.” Cô nói nhẹ, nhưng lại khiến Tiểu Tuyết xấu hổ không dám nói nữa.
Bác gái trong lòng rất phiền muộn, nhưng để bà ta cầu xin Hy Nguyệt, nên không dám nổi giận, vì người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Nếu không có phản đối, chúng ta cứ quyết định như thế, ngày mai tìm người trang trí.”
Hai tròng Tiểu Tuyết mắt cụp xuống: “Vì không được thêm tên mình vào nhà, nên tiền sính lễ không thể ít, phải có chín trăm triệu.”
Bác gái lại khó xử.
Sau khi Tiểu Tuyết rời đi, bà ta nói: “Hy Nguyệt, cái đồ khốn nạn Mộng Lan kia đã lấy cắp tất cả tiền lương hưu của hai vợ chồng bác, đến ngân hàng để báo mất, ngân hàng kiểm tra, toàn bộ số tiền trong tài khoản đã bị nó lấy đi. Bác ngu ngốc đến mức nói cho nó biết mật khẩu.” Sau khi nói xong, bà ta bắt đầu khóc, chảy nước mắt: “Cháu đã nghe những gì Tiểu Tuyết nói đấy, cô ấy đòi tiền sính lễ là chín trăm triệu, bây giờ bác thậm chí không thể có chín mươi triệu. Bác nên làm gì bây giờ?”
Hy Nguyệt sao có thể nhìn ra tâm tư cẩn thận của bà ta, đang mong cô lấy ra số tiền này.
Nhưng cô cố tình không nói ra, thản nhiên hỏi: “Bác định làm gì bây giờ?”
Bác cả sụt sịt mũi: “Có thể cho bác mượn chín trăm triệu được không?”
Hy Nguyệt mở miệng, cười nói: “Bác cả, như vậy đi, nếu bác bán nhà tổ cho cháu, dựa theo giá thị trường, cháu sẽ trả cho bác nhiều hơn chín trăm triệu, tổng cộng năm tỷ bốn trăm triệu sẽ được chuyển cho bác.”
Bác gái bĩu môi: “Tại sao cháu phải mua nhà của tổ tiên?”
“Bởi vì cháu đã sống ở đó từ khi còn nhỏ, và có rất nhiều kỷ niệm đẹp.” Hy Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Khi bà nội cô hấp hối, luôn nghĩ về ngôi nhà của tổ tiên, bà nội không muốn bán ngôi nhà của tổ tiên.
Bác cả đã tính toán, vì Hy Nguyệt muốn mua ăn nhà này nhiều như vậy, nên bà ta có thể tăng giá một chút, ép buộc cô.
“Nếu cháu thực sự muốn mua thì bác sẽ bán cho cháu với giá sáu tỷ chín”.
Trong lòng Hy Nguyệt hừ nhẹ. Bác cả này giống như luôn là một con buôn, điều đó không bao giờ có thể thay đổi được.
“Nhà tổ tiên đã có lâu rồi, muốn bán thì chỉ bán được ba tỷ sáu. Cháu đưa ra giá năm tỷ tư, đã quá nhiều rồi.Nếu bác không muốn bán nó, tiền sính lễ của anh họ, bác có thể tự mình nghĩ ra cách khác.”
Bác cả bĩu môi: “Cháu có rất nhiều tiền như, cũng chê đắt quá sao?”
Hy Nguyệt lạnh lùng nhìn bác cả: “Tiền của cháu cũng là do cháu tự kiếm, không phải tự nhiên có.”
“Cháu đã phải chịu khổ, đối với những người không có tiền, họ sẽ tiêu từng đồng tiền một cách thực sự cần thiết và sẽ không tiêu tiền một cách bừa bãi.”
Cô dừng lại và nói tiếp: “Khi anh họ kết hôn, rồi sẽ có con. Sắp tới sẽ cần nhiều tiền hơn nữa. Tiền tiết kiệm của anh và bác cả đã hết. Không còn cách nào khác ngoài việc bán nhà đi. Nếu như bác vẫn muốn giữ căn nhà của tổ tiên lại trong tay, rồi sau đó thiếu tiền thì tự mình giải quyết đi.”
Bác cả đã nhìn ra, cảm thấy không thể lợi dụng Hy Nguyệt được nữa, trong đầu cô vẫn còn ghi thù.
“Thôi được rồi, được rồi, năm tỷ tư thì năm tỷ tư vậy.”
Căn nhà đổ nát trống rỗng này cũng chẳng có lợi ích gì, đem nó cho thuê thì người ta cũng chê nó quá tồi tàn, chi bằng bán nó cho cô để đổi lấy tiền.
Ngày thứ hai, cả hai người liền đến văn phòng quản lý nhà ở để chuyển nhà.
Chương 1741
Ngôi nhà tổ của nhà họ Hy nằm sát vách nhà họ Thời, chỉ có cách nhau một bức tường, đó là một lý do khác khiến Hy Nguyệt muốn mua lại ngôi nhà của tổ tiên mình.
Cô tìm người bày trí sửa sang lại nhà tổ, còn mở ra một cánh cửa trên bức tường trong sân để cô và Thời Thạch có thể tự do ra vào nhà của nhau.
“Tương lai khi trở về Giang Thành, chúng ta sẽ sống ở đây, giống như trước đây.” Tần Như Thông có chút kích động nói.
Hy Nguyệt mỉm cười, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng khuyết: “Em muốn hái một quả sơn trà trong sân. Khi nào trở về, trước tiên em sẽ ăn sơn trà, rồi lại ăn thêm một quả táo.”
Sau bữa trưa, họ cùng nhau đạp xe đến hồ Nam.
Trước đây, sau khi tan học, họ thường đạp xe quanh con đường xanh mát của hồ Nam, sau đó ngồi ven bờ hồ làm bài và ngắm hoàng hôn.
Làn gió chiều khẽ lay động mái tóc của cô, mái tóc đen nhánh xõa trên khuôn mặt thanh tú của cô khiến tâm hồn anh ta không khỏi run lên.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất kể từ khi anh ta trở thành Tần Như Thông, như thể quay ngược thời gian, trở về những năm tháng tươi đẹp.
Sau khi xuống xe đạp, họ cùng nhau nằm dài trên bãi cỏ, đợi hoàng hôn từ từ buông xuống và bao phủ lấy bọn họ.
Hy Nguyệt khẽ thở dài: “Con người chúng ra, khi còn bé là hạnh phúc nhất, chỉ cần lo bài vở thôi, những cái khác cái gì đều không cần nghĩ đến, khi lớn lên còn phải lo lắng đủ thứ, chẳng hạn hôn nhân, công việc, gia đình…thật quá mệt mỏi.”
“Người sống một đời, ngắn ngủi vài thập kỷ, điều bất lực nhất là em muốn sống như thế nào, không chỉ dựa vào sự lựa chọn của chính mình mà một nửa còn phụ thuộc vào ông trời.”
Tần Như Thông thở dài thườn thượt, một tia phiền muộn thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú.
Nếu không phải vì trò đùa của ông trời, làm sao anh ta và Hy Nguyệt có thể xa cách được.
Hàng mi dài, rậm dày của Hy Nguyệt khẽ rung lên: “Dù cho ông trời một lòng muốn chia cắt chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta vẫn ở bên nhau. Chúng ta là bạn tâm giao, là người thân của nhau, và sẽ luôn như vậy.”
Tần Như Thông thê lương cười một tiếng, hướng ánh nhìn về mặt trời lặn phía tây.
Mặt trời lặn dần.
Ánh mắt của anh ta cũng ảm đạm.
Điều anh ta muốn là được ở bên nhau, nắm lấy tay nhau và cùng nhau già đi.
Một con chim lẻ loi bay ngang bầu trời, cất tiếng hót thê lương làm lay động cả bờ hồ.
Anh ta cảm thấy mình giống như chú chim cô đơn đó, mất đi người bạn đời yêu quý nhất, đời này chỉ có thể cô độc đến chết.
Cho dù miễn cưỡng kết hôn, trái tim cũng cô đơn và trống rỗng.
Đang chìm vào suy nghĩ, giọng nói của Hy Nguyệt lanh lảnh vang lên: “Anh Thạch, mau nhìn kìa, mặt trăng đang từ từ ló dạng.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, và một vầng trăng sáng từ bên kia hồ mọc lên.
Anh ta lấy chiếc Ocarina từ trong túi ra và chơi một giai điệu ngẫu hứng.
Tiếng sáo du dương vang lên như tiếng đàn của thiên nhiên bên bờ hồ, những rạo rực trong lòng khiến cô như được trở lại năm mười bảy tuổi.