Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1798
Lục Vinh Hàn gọi điện thoại cho dì Mai quản gia, nhưng dì Mai nói là Tư Mã Ngọc Thanh chưa từng đến đấy.
Tư Mã Ngọc Như không tin: “Không được, em phải đến thẳng đó xem. Bây giờ toàn bộ nhà họ Lục đều thuộc sự quản lý của Hy Nguyệt, nếu cô ta không cho dì Mai nói thì dì Mai cũng không dám nói.”
Lục Vinh Hàn giữ chặt vai cô ta, nói: “Cô đi cũng vô ích thôi, bảo vệ sẽ không cho cô vào đâu. Chi bằng để tôi đi thì hơn.”
“Bọn họ giấu con trai em, dựa vào đâu không cho em vào?” Tư Mã Ngọc Như giận đùng đùng.
“Còn chưa chắc có phải thằng bé ở nhà họ Lục không mà.” Lục Vinh Hàn khoác áo đi ra ngoài.
Lúc này, mọi người trong biệt thự nhà họ Lục đều đã ngủ say.
Hy Nguyệt đang say giấc trong vòng tay của Lục Lãnh Phong.
Cô không có bất kỳ triệu chứng như những thai phụ khác, ăn ngon ngủ ngon, khiến Lục Lãnh Phong cảm thấy được an ủi một chút.
Nếu không, anh sẽ càng thêm chán ghét đứa nhỏ không mời mà đến này.
Lục Vinh Hàn bị bảo vệ chặn lại.
“Giám đốc Lục, không phải chúng tôi không cho, mà là cậu chủ đã dặn kỹ ngài cũng phải hẹn trước như những vị khách khác vậy. Giờ đã muộn rồi, cậu mợ chủ đều đã ngủ cả rồi, ngài hãy quay về đi.”
Lục Vinh Hàn chịu đả kích cực lớn.
Tuy rằng bà cụ Lục không đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Lục, nhưng trong mắt mọi người ông ấy đã không còn là người nhà họ Lục nữa rồi.
“Hôm nay Ngọc Thanh có đến đây không?”
Bảo vệ kiểm tra danh sách khách đến một lượt rồi đáp: “Không có ghi nhận cậu chủ Ngọc Thanh có đến và đi, cậu chủ Tư Mã cũng là khách, nếu như cậu ấy đến nhất định phải hẹn trước. Tôi tra cứu chỗ danh sách này thì không có ghi nhận cậu ấy có hẹn trước hay ra vào gì cả.”
Lục Vinh Hàn không còn gì để nói, chỉ đành quay về nhà trước rồi tính tiếp.
Nhưng ông ấy vẫn ôm một tia hi vọng, cũng có khả năng mấy đứa nhỏ giấu Ngọc Thanh đi rồi mang vào, trước đây bọn nó cũng từng làm chuyện như vậy rồi.
“Cậu nói lại với mợ chủ ngày mai tôi lại tới.”
“Vâng.” Bảo vệ đáp.
Hôm sau lúc đang dùng bữa sáng, dì Mai đến nói chuyện Lục Vinh Hàn đến cho Hy Nguyệt nghe.
Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh bất giác nhíu mày: “Nói với ông ấy không có chuyện quan trọng thì đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”
“Nghe bảo vệ nói hình như ông ấy đang tìm cậu chủ Ngọc Thanh.” Dì Mai nói.
Hy Nguyệt ngơ ngác: “Không thấy Ngọc Thanh đâu sao?”
“Không liên quan đến em.” Ánh mắt của Lục Lãnh Phong lạnh băng, giống như cái lạnh ở Bắc Cực cuốn bay tất cả mọi thứ.
“Không được, ngộ nhỡ Ngọc Thanh xảy ra chuyện gì thật thì sao?” Hy Nguyệt giận dữ liếc anh: “Dì Mai, chút nữa ông chủ đến thì cho ông ấy vào nhé!”
Sau khi dì Mai ra ngoài, Lục Lãnh Phong búng vào trán cô: “Em là đồ vô lương tâm.”
Hy Nguyệt nhăn mặt đáp: “Chuyện của người lớn đừng làm ảnh hưởng đến trẻ con, em luôn đối xử với Ngọc Thanh như em trai ruột mà.”
Chương 1799

Lúc bọn họ nói chuyện, vừa hay Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng đi tới trước cửa nhà ăn nhìn nhau, giả vờ như không nghe thấy gì tiếp tục bước vào phòng khách.

“Đói quá đi mất! Hôm nay cô vừa dậy đã cảm thấy đói rồi.” Lục Sênh Hạ sờ bụng, cười nói.

“Cháu cũng vậy.” Hứa Kiến Quân ngáp dài: “Cô nhỏ ơi, ăn sáng xong chúng ta đi đâu chơi giờ?”

“Cô muốn đi cưỡi ngựa ở trường đua ngựa.” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt xinh xắn của mình.

“Mẹ cháu nói cháu vẫn còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa, cháu cho ngựa ăn cũng được.” Tiểu Quân nhanh miệng trêu đùa.

Hai “túi sữa nhỏ” theo bà nội vào nhà hàng, vừa nghe thấy từ “ngựa” thì mắt sáng rỡ.

“Anh hai, em cũng muốn cho ngựa ăn.” Kiến Dao bước tới, túm lấy vạt áo Tiểu Quân.

“Ngựa ăn cỏ non, anh đút cỏ cho nó ăn.” Giọng nói trong trẻo của Kiến Diệp vang lên.

Tiểu Quân xoa đầu hai đứa nhỏ, nói: “Các em còn nhỏ quá, chẳng may bị ngựa cắn trúng ngón tay thì phải làm sao đây? Các em đứng bên cạnh xem thôi, đợi đến khi các em lớn như anh rồi thì mới được bón cho ngựa ăn nhé!”

Bộ dạng lúc nói chuyện của cậu bé giống như một “người lớn bé bỏng” vậy.

Kiến Dao lắc lắc đầu, lanh lợi nói: “Dạ, được rồi em với em trai xem anh hai cho ngựa ăn thôi.”

Lục Lãnh Phong âu yếm vuốt ve khuôn mặt hồng hào của con gái, anh vô cùng cưng chiều con gái: “Đợi khi nào con với em trai lớn bằng anh hai, bố sẽ mua cho hai đứa một con ngựa con.”

“Tuyệt vời! Kiến Dao yêu bố nhất!” Kiến Dao nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cô bé kiễng chân lên leo lên đùi, vòng tay qua cổ bố rồi hôn lên má bố một cái.

Cô bé rất biết làm nũng, biết làm cho bố vui, luôn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.

Mỗi lần con bé làm nũng, trái tim Lục Lãnh Phong lại tan chảy, dù con bé có muốn hái sao trên trời xuống thì anh cũng không ngần ngại chế tạo phi thuyền vũ trụ đưa con bé lên bầu trời để hái sao.

Khi hai bố con đang nói chuyện thì Lục Vinh Hàn bước vào.

“Bố ăn sáng chưa ạ? Có muốn ăn cùng bọn con luôn không?” Hy Nguyệt lễ phép chào hỏi.

“À không cần đâu, bố ăn rồi.” Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn phòng ăn một lượt nhưng không thấy Tư Mã Ngọc Thanh đâu.

Mặt ông ấy hơi phờ phạc, quầng mắt thâm đen, rõ ràng là cả đêm qua ông ấy không hề chợp mắt.

Làm sao mà ông ấy có thể ngủ được khi chưa tìm thấy con trai mình chứ?

“Con nghe nói là không thấy Ngọc Thanh đâu, đã tìm thấy thằng bé chưa ạ?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.

Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Vẫn chưa, thằng bé không qua đây sao?”

“Dạ không, Ngọc Thanh không qua đây.” Hy Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng.

“Vậy thằng bé không gọi điện cho con hả?” Lục Vinh Hàn hỏi.

Hy Nguyệt lắc đầu, quay sang nhìn Lục Sênh Hạ và Hy Nguyệt: “Sênh Hạ, Tiểu Quân, hôm qua Ngọc Thanh có gọi điện cho hai đứa không?”

Hy Nguyệt và Lục Sênh Hạ nhìn nhau.

“Hôm quá, chú Ngọc Thanh gọi điện cho con, nói rằng bà nội thứ muốn giết chú ấy…” Hy Nguyệt đang nói liền mím chặt miệng, sau đó liền không nói nữa.

Lục Vinh Hàn hỏi dồn: “Tiểu Quân, cháu nói rõ cho ông biết được không, rốt cuộc Ngọc Thanh đã xảy ra chuyện gì?”
Chương 1800

Hy Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, trong ánh mắt lộ ra vẻ âu lo.

“Thật ra, cháu cũng không rõ lắm. Hình như là bà nội thứ không biết là lấy vịt chiên giòn ở đâu ra, nói là mẹ cháu làm, sai người đưa cho chú Ngọc Thanh ăn. Nhưng mà mẹ cháu lại ở thành phố Dương Hà tham sự buổi bán đấu giá đá quý, rõ ràng là không ở thành phố Long Minh, không thể nào mà làm vịt chiên giòn cho chú Ngọc Thanh được. Chú Ngọc Thanh cũng nhận ra đó không phải là mùi vị mẹ cháu làm nhưng chú ấy vẫn ăn. Sau khi ăn xong còn đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy rất nghiêm trọng. Bác sĩ kiểm tra thì nói rằng vịt đã bị nhiễm độc, bà nội thứ đã nói với chú Ngọc Thanh là mẹ cháu đã bỏ thuốc độc vào vịt để hại giết chú ấy. Nhưng chú Ngọc Thanh không bị bà ấy gạt, chú ấy đã đoán là do bà nội thứ hạ độc, muốn vu khống cho mẹ cháu, đúng là đáng sợ mà. Chú ấy sợ rằng bà ấy sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn để phá mối quan hệ giữa mẹ cháu và chú ấy, thậm chí là hạ độc chú ấy. Chú ấy nói vớ cháu là chú phải trốn xa bà ấy. Cháu nghĩ chắc chắn chú đã bỏ học và chạy trốn khỏi nhà.”

Tiểu Quân lắc đầu và nói một cách nghiêm túc.

Lục Vinh Hàn đã trải qua một cơn co giật kinh hoàng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Tư Mã Ngọc Như lại không nói với ông ấy, chỉ nói Ngọc Thanh ăn gì đó bị đau bụng.

Lục Sênh Hạ làm bộ như không biết chuyện gì, hai tay chống nạnh trố mắt tức giận nhìn Hy Nguyệt : “Tiểu Quân, xảy ra chuyện lớn như thế sao cháu không nói cho mọi người biết?”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, tỏ ra vẻ oan ức.

“Cháu là trẻ con, người lớn bọn cô có bao giờ để ý đến lời của trẻ con bọn cháu đâu. Hơn nữa, cháu tưởng chú Ngọc Thanh chỉ nói chơi thôi, ai mà ngờ chú ấy lại bỏ nhà đi thật chứ.”

Mặt của Lục Vinh Hàn khựng lại: “Tiểu Quân, Ngọc Thanh có nói là nó đi đâu không?”

“Dạ không ạ, lúc đó tiếng chuông báo hiệu giờ thi vang lên, cháu phải vào phòng thi nên không nói gì với chú ấy nữa.” Hy Nguyệt trầm giọng nói.

Một luồng sát khí u ám âm thầm lướt qua trên khuôn mặt của Lục Lãnh Phong nhưng anh không tỏ ra gì, chỉ nói với giọng thờ ơ và giễu cợt: “Tổng giám đốc Lục, đây là việc nhà ông, chúng tôi không tiện xen vào, nếu không còn việc gì nữa thì mời về cho.”

Lục Vinh Hàn như bị kim đâm vậy, khóe miệng run lên.

Ông thấy rằng con trai mình đang kiềm chế cơn giận, nếu không nó đã sai người đi xử lí Tư Mã Ngọc Như rồi.

“Có lẽ chuyện này chỉ là hiểu nhầm, ta sẽ về hỏi rõ sau.”

Lục Lãnh Phong chế nhạo: “ Bố bị loại người tầm thường đó mê hoặc cho đầu óc lú lẫn cả rồi, làm gì có lúc nào minh mẫn được chứ!”

Lục Vinh Hàn như bị trúng đạn, sắc mặt trắng xanh, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng phun ra mấy chữ: “Ta đi đây.” Sợ rằng ở lại lâu hơn sẽ cãi nhau mất.

Sau khi ông ấy rời đi, mặt của Hy Nguyệt lộ vẻ phẫn nộ.

“Thật không ngờ rằng Tư Mã Ngọc Như đến cả Ngọc Thanh cũng không tha. Cô ấy đúng là điên rồi.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bà ấy thấy Ngọc Thanh thân thiết với chị nên muốn phá mối quan hệ của hai người, làm cho Ngọc Thanh tưởng chị hạ độc hại nó sẽ sợ hãi mà né chị ra. Bà ấy tưởng đầu óc cả Ngọc Thanh đơn giản, tưởng chỉ với một mánh khóa nhỏ bé đó có thể lừa được Ngọc Thanh, nhưng bà ấy quên là Ngọc Thanh có vị giác rất nhạy bén, có phải vịt do chị làm hay không ăn một phát là biết ngay.”

“Thật ra chú Ngọc Thanh không hề ngốc đâu, ai tốt ai xấu, chú ấy đều biết rõ.” . Hy Nguyệt sờ lên cái cằm nhỏ nhắn của mình và nói.

Lục Sênh Hạ cười và gật đầu: “Em còn tưởng nó ngốc thiệt, nhưng mà không ngờ rằng đầu óc của nó lại sáng dạ như thế, nhìn một phát là biết ngay quỷ kế của Tư Mã Ngọc Như.”
Chương 1801
Hy Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, luôn cảm thấy hai người bọn họ có chút kỳ quặc, nhưng cũng biết kì quặc ở điểm nào.
“Tiểu Quân, Sênh Hạ, nói thật đi, hai đứa thật sự không biết Ngọc Thanh đang ở đâu sao?”
“Không biết.” Lục Sênh Hạ và Hy Nguyệt đồng thanh và lắc đầu.
“Thật không?” Hy Nguyệt hỏi lại để chắc chắn.
“Thật.” Hai đứa trẻ đồng thời gật đầu.
“Hai đứa sẽ không giấu Ngọc Thanh ở chỗ anh trai chị đấy chứ?” Hy Nguyệt hơi nhướng mày, có chút nghi ngờ.
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Chị dâu, bây giờ em cũng mới biết chứ đâu có biết sớm hơn chị đâu, nếu như chị không tin lời em thì hỏi Tiểu Quân đi, xem Ngọc Thanh có trốn ở nhà anh Hoa Phi và chị họ không.”
Hy Nguyệt nhăn nhó: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Cậu với mợ đi hưởng tuần trăng mật rồi, họ không có ở nhà, con lại không có chìa khóa nhà của họ thì làm sao mà mà vào được, sao có thể dấu chú Ngọc Thanh trong đó được chứ?”
Hy Nguyệt vỗ vào trán, suýt chút nữa thì quên mất chuyện này.
Em trai và em dâu đi hưởng tuần trăng mật, làm gì có ai ở nhà.
“Vậy con có đưa nó đến nhà ông ngoại bà ngoại không vậy?”
Hy Nguyệt bĩu môi bất mãn” “Mẹ ơi, con chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi.”
Hy Nguyệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Cũng phải, nếu không có Sênh Hạ giúp thì một mình Tiểu Quân sao mà đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi dưới bao nhiêu con mắt của vệ si được.
“Được rồi, mấy đứa ăn sáng đi. Bắt đầu từ hôm nay chính thức nghỉ đông rồi, mấy đứa tự sắp xếp hoạt động nghỉ đông đi nha.”
“Có thể đi núi Anpa trượt tuyết không?” Lục Sênh Hạ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Lục Lãnh Phong đưa tay ra xoa xoa đầu con bé: “Chị dâu mang thai không đi máy bay được.”
“Suýt nữa thì quên mất.” Lục Sênh Hạ ngượng ngùng cười “Vì hiện giờ chị dâu là nhân vật phải được bảo vệ, vậy thi chúng ta chơi ở nhà thôi.”
Sau khi uống sữa xong, Hy Nguyệt cười và nói: “Anh cả của em xây cho chị một căn nhà thông minh, có muốn đi xem thử không?”
Mắt hai đứa trẻ cùng sáng lên: “Woa, chắc là thú vị lắm, đương nhiên là đu rồi ạ.”
“Được thôi, hoạt động hôm nay là đi thăm thú căn nhà thông minh.” Hy Nguyệt dơ tay cao lên vẫy vẫy giống như trưởng nhóm du lịch vậy.
Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau tới căn nhà ở vùng ngoại ô.
Kiến Diệp và Kiến Dao rất vui và liên tục ngân nga những bài hát thiếu nhi trên suốt đường đi.
Vì còn nhỏ nên Lục Lãnh Phong rất ít khi đưa chúng ra ngoài chơi, nên mỗi khi có hoạt động gia đình cùng cả nhà đi chơi, hai đứa nó rất mừng rỡ.
Ngôi nhà thông minh do Lục Lãnh Phong xây dựng cho vợ được sử dụng công nghệ trí tuệ nhân tạo hàng đầu thế giới, không gian đa chiều, điều khiển thông minh bằng kĩ thuật công nghệ thông minh và các phương pháp công nghệ cao khác. Nó y như thật, khiến cho người ta như đang trải nghiệm thực sự vậy.
Vào nhà, Hy Nguyệt nhập dấu vân tay của mình và khởi động hệ thống điều khiển.
Chương 1802
“Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta cùng đến núi Anpa vui chơi nào.”
Hệ thống điều khiển được chia thành điều khiển bằng giọng nói và điều khiển từ xa bằng tay.
Cô đã quen với việc điều khiển từ xa bằng tay.
Nhấn nút thiết lập núi Anpa.
Xung quanh im lặng.
Khi những đứa trẻ mở mắt ra, chỉ trong một giây chúng đã thấy mình ở dãy Anpa phủ đầy tuyết trắng rồi.
“Woa…”
Bốn đứa trẻ trợn tròn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.
“Thần kì thật đấy, anh cả, anh đúng là thiên tài xưa nay chưa từng có mà.” Lục Sênh Hạ kinh ngạc.
“Ma vương đại nhân là cha đỡ đầu của trí tuệ nhân tạo mà lị.” ánh mắt của Hy Nguyệt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Khóe miệng của Lục Lãnh Phong nhếch lên cười một cái, anh chỉ biến nơi đây thành ngôi nhà tình yêu bí mật nhưng không ngờ vợ anh lại dẫn bọn nhỏ đến đây thế này.
“Bố ơi, con muốn làm người tuyết.” Kiến Dao đưa tay ra và vỗ nhẹ vào người bố.
Lục Lãnh Phong bế con gái lên: “Con gái rượu, tuyết này là giả, đợi khi nào tuyết rơi thật, con mới có thể làm người tuyết được.”
Kiến Diệp vui vẻ tung tăng nhảy nhót lăn lộn trên tuyết: “Con thích tuyết, mong là ngày mai sẽ có tuyết rơi.”
Lục Sênh Hạ cầm điều khiển từ xa lên: “Wow, còn có Nam Cực nữa, em muốn tới Nam Cực.”
“Nhiệt độ ở Nam Cực là âm tám độ C, mấy đứa phải mặc áo lông mới được.” Hy Nguyệt nhắc nhở.
Mấy đứa trẻ vội vã chạy ra ngoài mặc quần áo bông và đi ủng.
Lục Lãnh Phong lo lắng hai đứa nó không chịu được thay đổi đột ngột của nhiệt độ nên đã đưa chúng ra ngoài chơi.
Chỉ trong một giây căn nhà liền chuyển sang chế độ lạnh ở Nam Cực, gió lạnh gào rít, tuyết trắng xóa, những chú chim cánh cụt đang tung tăng đi tắm nắng trên bãi biển theo từng đàn.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hy Nguyệt xoa xoa tay: “Lạnh thật đấy, nhưng Nam Cực đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc còn lạnh hơn nữa.”
Căn nhà được trang bị hệ thống ngày và đêm, có thể tự cài đặt ngày hoặc đêm.
Khi Lục Sênh Hạ nhấn chế độ ban đêm, một cực quang chói lọi xuất hiện trên bầu trời.
“Ôi trời ơi, đẹp quá đi!”
“Không thể ở Nam Cực lâu được, hay là chúng ta hãy đến bãi biển Hawaii tắm nẳng đi.’ Hy Nguyệt sợ nhất là lạnh, trước giờ chưa từng đến đâu lạnh như Nam Cực.
“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười hì hì và đưa mọi người đến bãi biển Hawaii nóng bỏng, khí thế ngất trời.
Khi Lục Lãnh Phong bước vào, anh mang theo dừa vào.
Mọi người ngồi trên bãi biển, hóng gió biển, uống nước dừa và xem vũ điệu hula nóng bỏng, dễ chịu không gì sánh nổi.
“Bố, con thích ở đây.” Kiến Dao cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ như chuông bạc vang vọng trên bãi biển vậy.
Kiến Diệp kéo áo Lục Lãnh Phong: ‘Bố ơi, con muốn tới vũ trụ ngắm sao.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK