“Con biết rồi.” Lục Lãnh Phong bước nhanh ra ngoài, trên mặt có chút xấu hổ.
Hy Mộng Lan vừa thẹn vừa thất vọng, không phải vì bị bà Lục cắt ngang, mà là bởi vì Lục Lãnh Phong không có phản ứng đối với cô ta.
“Bác gái, thật xin lỗi, cháu cái gì cũng không hiểu, về sau cháu sẽ cẩn thận hơn.”
“Muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Bà Lục dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài, bà ta còn có chuyện muốn nói với con trai.
Lục Lãnh Phong không muốn ở nhà, vừa định đi ra ngoài, lại bị mẹ mình ngăn lại: “Ba con đã sớm trở về, ngày mai sẽ về đến nhà. Con nhất định phải đưa Hy Nguyệt trở về, nếu không ông ấy nhất địn sẽ rất tức giận.”
“Nhất định con sẽ đưa người phụ nữ này quay về.” Anh nghiến chặt răng, sau đó hít vào một hơi, ánh mắt có một tia dữ tợn xoẹt qua.
Lục Kiều Sam trốn trong góc phòng nghe lén, trong lòng phát điên.
Hy Nguyệt chết tiệt, thật sự chẳng khác nào ôn thần, vừa mới ra đi đã muốn quay trở về.
Cô ta thật sự hy vọng Hoa Hiền Phưng có thể lập tức chết đi, như vậy sẽ không còn ai có thể uy hiếp được cô ta, không còn có người có thể phá hư mối quan hệ giữa cô ta và Tần Nhân Thiên.
Sáng hôm sau.
Sau khi Hy Nguyệt tỉnh dậy, cô đi dạo trong sân.
Chuông cửa vang lên, một người chuyển phát nhanh đứng ở bên ngoài: “Chuyển phát nhanh của cô, phiền cô ký nhận.”
Cô tưởng là Hoa Nhi đặt, liền mở cửa ra.
Ngay khi cô cúi đầu ký tên, một chiếc khăn tay màu trắng từ phía sau tiến đến bịt chặt lấy mũi mình.
Cô căn bản không kịp phản ứng, giãy giụa vài cài, liền mất đi ý thức.
Hy Nguyệt tỉnh lại sau khi hôn mê, thấy mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Ở đây rất tối, không có cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt phát ra ánh sáng lạnh nhạt, giống như một căn phòng bí mật dưới mặt đất.
Tay chân cô bị còng lại bởi vòng sắt, tạo thành hình chữ đại.
Đây là đâu?
Cô bị bắt cóc sao?
Cô kinh hãi nhìn xung quanh, treo trên bức tường bên trái là tóc giả, dây thừng, vòng cổ, còn bức tường bên phải là kẹp sắt, dao găm và roi da.
Hiện trường vụ án tàn bạo trong phim truyền hình ngay lập tức hiện ra trong đầu cô.
Liệu cô có bị tra tấn đến chết không?
Có thể sẽ bị chặt thành hai khúc, miệng sẽ bị khoét ra, khoét rỗng nội tạng, và nó sẽ được làm thành “thược dược đen”.
A.
Cô không thể cứ chết đi như vậy, cô chưa cầm được tiền để cứu Phi, nếu cô chết trước khi hoàn tất thủ tục ly hôn, nhà họ Lục sẽ không đưa tiền cho cô.
“Cứu tôi với. Có ai không? Cứu tôi với.” Cô hét lên một cách tuyệt vọng, liều mạng gào thét.
Nhưng chỉ có tiếng vọng lại trọng căn phòng.
Rất có thể nơi này cách âm, cô có kêu đến lạc giọng cũng sẽ không có ai thèm trả lời.
Chương 419
Cô chết chắc rồi sao?
Hôm nay đây chính là nơi chôn cô sao?
Đúng lúc này, cánh cửa mật thất “sột soạt” mở ra.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào, từ trên xuống dưới một màu đen như mực, cùng hòa vào bóng tối, giống như một thần chết bước ra từ địa ngục.
Anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, ánh sáng mờ ảo chiếu vào đó, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc bén rất dữ tợn.
Cô kinh hãi trợn to hai mắt: “Anh là ai? Thả tôi ra, thả tôi ra ngoài.”
Người đàn ông im lặng không nói lời nào, chậm rãi đi đến trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng xuyên khỏi lớp mặt nạ nhìn tới, như đem cô đục khoét từ đầu đến chân.
“Có biết tôi sẽ trừng phạt những người phụ nữ không trong sạch như thế nào không?”
Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp, không phải là cách nói bình thường, giống như cố ý đè nén dây thanh quản của mình, đổi tông giọng, khiến cô không thể nhận ra.
“Tôi không phải.” Cô gần như muốn hét lên, mặc dù biết rằng sẽ không có ai nghe thấy mình hét lên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hét lên, hy vọng có thể truyền đi một chút âm thanh.
“Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi.” Cô khóc lóc thảm thiết.
Người đàn ông hơi nghiêng người, môi mỏng dán vào tai cô, mặt nạ màu bạc áp lên mặt cô, cực kỳ lạnh lùng: “Mười triệu một lần.”
“Anh đừng mơ, tôi không muốn tiền của anh, một đồng cũng không cần. Anh thả tôi ra, thả tôi ra.” Cô như xé rách cổ họng, gần như là rống lên.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với cô, có lẽ là sẽ cầm roi da, nếu không hành hạ cô đến chết thì anh ta sẽ không dừng lại.
Một giọng nói mỉa mai kèm theo tiếng cười khẩy phát ra từ mặt nạ: “Chê ít sao? Hai mươi triệu thì sao?”
“Cho dù anh đưa tôi hai trăm triệu, tôi cũng sẽ không đồng ý.” Bởi vì xấu hổ quá mức, sắc mặt cô từ tái nhợt chuyển sang ửng hồng.
“Cô có đồng ý hay không thì có khác gì nhau sao?” Người đàn ông hừ một tiếng.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt như dòng nước đen đục bao trùm toàn thân cô, cô biết mình không thể trốn thoát, nhưng cô không muốn ngoan ngoãn nghe lời, cho dù chỉ còn chút sức lực cuối cùng, cô cũng sẽ kháng cự.
Cô dùng sức toàn thân giãy dụa điên cuồng, da tay trắng nõn bị còng sắt xé rách, máu trào ra.
“Đừng phí sức.” Giọng nói âm u của người đàn ông văng vẳng bên tai cô, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu đốt da thịt của cô.
Cô lắc đầu qua bên khác: “Anh có biết Lục Lãnh Phong không? Người đàn ông máu lạnh nhất thành phố Long Minh. Tôi là vợ của anh ta. Thằng nào dám động vào tôi đều đã trở thành thái giám. Nếu anh đụng vào tôi, anh ta sẽ giết anh, băm thịt anh rồi cho chó ăn.”
Đôi mắt băng giá đen kịt của người đàn ông lóe lên sau lớp mặt nạ, một màu lạnh lùng khó tả lóe lên từ đáy mắt anh ta: “Anh ta sẽ không muốn một người phụ nữ như cô.”
Anh ta phun ra từng chữ một lạnh tới thấu xương.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa. Cô đau đớn và tuyệt vọng tột độ, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ chìm trong sợ hãi.
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, không có thể nghĩ đến ai. Chỉ có một bóng đen đung đưa trước mắt cô, đó là bóng của Lục Lãnh Phong.
“Lục Lãnh Phong, cứu tôi với. Lục Lãnh Phong, anh ở đâu? Cứu tôi, mau cứu tôi.” Cô tuyệt vọng hét lên, xé rát cổ họng, dùng sức hét lên.
Chương 420
Cô đang ôm những tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, mong rằng anh có thể nghe thấy, giống như lần trước, lao vào cứu cô ở ngay giây phút cuối cùng.
Nhưng không, không có.
Cánh cửa dần dần đóng chặt.
Cô nhìn xuyên nước mắt, đôi mắt đau đớn, nó cũng không mở ra.
Đó không phải là thể xác bị tê liệt, mà là linh hồn.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy tuyệt vọng đến mức không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Cho dù là chuyện ở trong khách sạn lần đó, cô cũng chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu hàng nghìn câu hỏi, trước mắt và trong lòng cô chỉ toàn bóng tối, cô không thể nhìn thấy được cái gì.
Trong mật thất, vẫn là một khung cảnh mờ tối, không có ban ngày, cũng không có ban đêm.
Cô không biết mình tỉnh dậy từ lúc nào, tay chân không còn bị còng lại, cô đang nằm trên ghế.
Cô không nhúc nhích, cứ ngơ ngác nằm như vậy, nhìn lên trần nhà, nước mắt cô đã cạn, khóe mắt khô khốc.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy con dao găm trên tường, lưỡi dao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm mắt cô đau nhói.
Như phát điên, cô đột ngột bật dậy, lao tới và rút con dao găm ra.
Cô muốn kết thúc tất cả những chuyện này, chấm dứt sinh mệnh dơ bận của mình.
Nụ cười tuyệt vọng, thê lương, nụ cười dứt khoát hiện lên trên khuôn mặt cô, cô giơ con dao găm lên, đâm nó về phía cổ tay.
Ngay khi mũi dao chạm vào mạch đập, một sức mạnh như gió lướt qua nắm lấy cổ tay cô, năm ngón tay của đối phương khẽ ấn, dao găm từ giữa ngón tay cô rơi xuống.
Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ, cô vô cùng sợ hãi, dùng lực đẩy anh ra, cô muốn nhặt con dao găm lên, nhưng cô bị anh ta lôi lại, bị khóa chặt trong một cánh tay sắt mạnh mẽ.
“Buông tôi ra. Anh cái đồ ma quỷ này, tôi không giết được anh, tôi sẽ tự sát, lúc nào cũng có thể tự sát.” Cô khàn giọng hét lên, tất cả sợ hãi đều biến thành tức giận.
“Thì ra cô còn có tính khí của một người phụ nữ mạnh mẽ.” Người đàn ông đổi thành giọng nói bình thường, trầm ấm mà đầy sức, cô vô cùng quen thuộc.
Cô toàn thân kịch liệt run sợ dữ dội, trợn tròn mắt nhìn anh, lo sợ cô có thể nghe nhầm, “Anh… Anh là ai?”
Lục Lãnh Phong tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai xấu xa.
Cô suýt nữa nôn ra máu mà chết, xấu hổ tột cùng, cô hướng về ngực anh mà đánh tới: “Anh bị điên à?”
“Đây là hình phạt dành cho cô.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một tia châm chọc.
“Tôi không có lỗi gì với anh.” Cô vô cùng oan ức.
Anh luôn thay đổi thủ đoạn gian trá tra tấn cô như địa ngục, từng cấp độ, càng ngày càng ác liệt.
Lông mày của anh nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, lạnh lẽo: “Đêm hôm trước cô và người đàn ông nào ở chung một chổ? Là cô đi tìm thằng khác sao?”
Cô run lên, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như là biểu hiện của lương tâm cắn rứt, lửa giận anh đè nén trong lồng ngực lập tức bùng cháy: “Hy Nguyệt, tôi thật sự đánh giá thấp cô.”
Chương 421
Anh đột ngột nhấc bổng cô lên, đi đến nơi treo xiềng xích, như thể anh lại muốn trói cô lại, dùng hình phạt nghiêm khắc tra hỏi.
Cô bị dọa sợ, kinh hãi hét lên: “Tôi không tìm thằng khác. Tối hôm trước gặp anh rể trong siêu thị, cùng nhau mua ít đồ, lấy đâu ra thằng khác.”
“Tần Nhân Thiên?” Anh chấn động một chút.
Cô gật đầu một cái.
Anh ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cảm xác toàn bộ biến thành nổi cáu.
Ngay cả Tần Nhân Thiên cũng có năng lực tìm được cô trước anh.
“Làm thế nào mà anh ta tìm thấy em?”
“Gọi điện thoại.” Cô ngập ngừng nói.
“Điện thoại của cô vẫn luôn tắt máy.”
Anh chán nản, người phụ nữ này có phải kéo anh vào danh sách đen không?
“Anh ta đã gọi trước khi tôi tắt máy.” Cô trả lời một cách thận trọng, lo sợ lại vô tình chọc giận anh.
“Tại sao lại tắt máy?”
“Tôi đổi số?”
“Tại sao lại đổi số?” Anh oanh tạc hỏi dồn dập.
“Tôi… Tôi muốn buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại.”
Giọng cô hơi cao lên: “Vì chúng ta đã ly hôn nên sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, cũng không muốn gặp mặt nhau nữa.”
Cô nói một cách vô cùng kiên quyết và dứt khoát, không chút lưu luyến, tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, khẽ nhói lên: “Tôi đã xé bản thỏa thuận.”
“Tại sao?” Cô giật mình.
“Cô chỉ có thể ở cái nhà này.” Anh hung ác mà ủ rũ nói.
Cô giống như bị búa giáng, đầu óc ong ong: “Tại sao? Tôi không có lỗi.”
“Cô kết hôn chẳng qua là một việc quét lên cô em sự dơ bẩn, đây là lỗi lớn nhất.” Anh phun ra từng chữ từng chữ trong kẽ răng, mỗi từ đều chứa đầy sự chế nhạo và mỉa mai.
Những giọt nước mắt tủi nhục trào ra, mọi thứ trong mật thất và khuôn mặt đáng ghét của anh đều mơ hồ theo làn sương mù của nước mắt.
Cô rất cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, nhưng lại bị bởi cơn tức giận đang dâng lên trong lồng ngực làm cho hô hấp dồn dập, ngực như muốn vỡ tung ra.
“Lục Lãnh Phong, đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp.”
Cô vung nắm đấm, đập vào vai anh điên cuồng, cô sắp phát điên rồi, lòng tràn đầy oán hận, cô hận người đàn ông này đến chết đi sống lại.
“Tôi có luật sư, tôi muốn kiện anh.”
“Để tôi xem luật sư nào dám tiếp nhận.” Anh để cho cô tùy ý đánh, chút sức lực nhỏ nhoi của cô chỉ như gãi ngứa anh.
Cô đánh đến mệt mỏi, liền ngồi bệt xuống đất khóc một tiếng “oa”, bao nhiêu uất ức, đau buồn, tức giận, bất lực, đau đớn và gần như gánh nặng đem cô chèn ép nặng nề, tất cả đều biến thành tiếng khóc thê lương, trào dâng như cơn lũ dữ, không thể kiểm soát.
Lục Lãnh Phong ở bên cạnh nhìn cô, mặt không chút cảm xúc, trên mặt giống như mang mặt nạ, nhưng ánh mắt lại sâu không dò được, giống như vực sâu không đáy.
Chương 422
“Từ nay về sau, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm con rối, mỗi tháng tôi sẽ cho cô thêm ba mươi triệu tiền tiêu vặt.” Anh chậm rãi nói, giọng điệu như đang thương lượng.
Cô thút thít, trợn mắt nhìn anh, lời này rõ ràng là ý không muốn ly hôn, cô không hiểu chính xác anh muốn làm gì?
“Anh không thích Hy Mộng Lan sao? Hai người ngay cả con cũng đã có, tại sao không cưới cô ta?”
“Đây không phải là những gì một con rối nên hỏi.”
Anh trả lời qua loa, cố tình che giấu những suy nghĩ thầm kín của mình.
Thích và dục vọng hầu như không tỷ lệ thuận.
Anh đối với Hy Mộng Lan có ấn tượng tốt, nhưng không cách nào sinh ra dục vọng, những điều tốt đẹp ở đêm đó cũng không còn nữa.
Mà cô làm cho anh tràn đầy chán ghét, ghê tởm, nhưng có thể làm cho anh bộc phát bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.
Lúc này, khuôn mặt bướng bỉnh, ánh mắt khiêu khích, giọng điệu nổi loạn của cô lại khiến anh nổi lên ý muốn chinh phục.
Anh bế cô lên, bước ra ngoài.
Sau đó, cô mới phát hiện ra rằng hóa ra ở bên ngoài chính là một gian phòng.
“Tay tôi đau, chân đau.” Cô giống như biến thành biểu tình, không muốn được anh cưng chiều.
Chuyện vợ chồng, đến bây giờ cô chưa bao giờ tình nguyện.
Anh mang tủ thuốc y tế đến, để cô tự bôi thuốc.
Khi cô thoa thuốc xong, anh liền chen người lên.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hương vị của cô khác xa Hy Mộng Lan.
Mặc dù Hy Mộng Lan sạch sẽ, nhưng khiến anh cảm thấy giống như một con chó con đang liếm mình vậy.
Mà cô, là một người phụ nữ, một người phụ nữ thực sự.
Cô nhắm hai mắt lại, trong tim, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh giữa anh và Hy Mộng Lan mây mưa, gần như theo phản xạ, cô đẩy anh ra.
Một tia tàn ác xẹt qua đáy mắt anh: “Biết rõ là phản kháng vô dụng, tại sao lần nào cũng phải làm việc vô ích?”
“Vì tôi muốn cho anh biết, tôi không tình nguyện, tôi bị anh ép buộc.” Cô mang dũng khí không sợ chết, nhìn anh khiêu khích.
“Tốt lắm, tôi khâm phục dũng khí của cô.” Khát vọng chinh phục của anh bị cô đẩy lên đến cực điểm.
Anh bắt lấy cổ tay cô, đưa nó lên trên đỉnh đầu, sau đó như là một trận phong ba bão táp cưỡng đoạt.
Cô giống như trở thành “cá chết cứng đơ” như trước, bất cứ khi nào kháng cự không thành, cô đều dùng cách im lặng này, trở thành cách ngụy trang để kháng cự anh.
Nhưng dù vậy, anh vẫn rất hào hứng.
Cô so với Hy Mộng Lan còn có kinh nghiệm.
Hy Mộng Lan là một người đẹp bình thường, cũng giống như Lục Kiều Sam, vẻ đẹp không có gì đặc biệt, xinh đẹp không có khí chất.
Chương 423
Mà cô, rủ bỏ tất cả tục khí, như thể cô không phải là kẻ tầm thường giữa những người đẹp.
Cùng với tính cách của cô, rất dễ dàng để tìm thấy bến đỗ tiếp theo.
Như lời bà nội nói, ly hôn với anh trong tháng này, tháng sau sẽ được gả cho một gia đình giàu có khác.
“Hy Nguyệt, ngoan ngoãn để tôi chơi đùa con rối giá trị như cô, đừng mong có đường thoát.”
Những ngón tay cô siết chặt tấm ga trải giường và cố gắng hết sức để chịu đựng nó mà không phản ứng lại dù chỉ là một chút.
Khi họ trở về nhà họ Lục thì trời đã tối.
Khoảnh khắc bước vào cánh cổng sắt, Hy Nguyệt cảm giác như một con chim được giải thoát lại bị nhốt vào lồng một lần nữa.
Lục Vinh Hàn đã trở lại.
Việc đầu tiên ông làm là yêu cầu Hy Mộng Lan chuyển ra khỏi chỗ ở của Lục Lãnh Phong và chuyển vào tòa nhà phụ.
Tòa nhà phụ dành cho khách, ông xem Hy Mộng Lan như một người ngoài.
Hy Mộng Lan tức giận muốn khóc, nhưng trước mặt Lục Vinh Hàn, thủ đoạn khóc lóc đáng thương của cô ta chẳng có tác dụng gì.
Lục Vinh Hàn ghét nhất loại phụ nữ này.
“Quy tắc của nhà họ Lục, nếu bà đã quên hết thì đừng là người của nhà này nữa.”
Tiếng gầm gừ trầm thấp của ông ấy khiến bà Lục lạnh sống lưng.
Bà ta nhanh chóng giở giọng nhẹ nhàng thừa nhận sai lầm của mình, không thể để cho Tư Mã Ngọc Như tước đi vị trí của mình.
“Chuyện này tôi suy xét không chu đáo, tôi đã nhận lỗi với bà cụ rồi. Sau này nhất định tôi sẽ để ý, sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Lục Kiều Sam bỉu môi, mẹ đã bị uy nghiêm của bố làm cho kinh hồn bạc vía rồi, nếu cô không lên tiếng thì không ai có thể nói thay Hy Mộng Lan nữa.
“Bố, Mộng Lan đang mang trong bụng cháu ruột của bố. Bố không cần nhìn mặt mũi thầy chùa thì cũng phải nể mặt Phật chứ. Làm sao có thể để con bé sống trong tòa nhà phụ được? Đến lúc đó, Lãnh Phong phải đi đường vòng để chăm sóc nó, rất nhiều phiền phức.”
“Nếu không phải cô ta mang Họ Hy, bố đã đuổi cô ta ra ngoài từ lâu rồi, nhà phụ cũng không sống được đâu.” Lục Vinh Hàn hừ lạnh.
Nhà họ Lục chỉ nhận người được cưới hỏi đàng hoàng, ai cũng đừng hòng có suy nghĩ vàng đồng trộn lẫn dễ như thế.
“Kiều Sam, con không nên dính vào những chuyện cần suy nghĩ sâu xa này, hãy tập trung vào cuộc hôn nhân của mình nhiều hơn đi.” Tư Mã Ngọc Như khuyên nhủ.
Lục Kiều Sam tức giận liếc cô ta một cái: “Tôi không muốn xen vào. Lãnh Phong thích Mộng Lan, mặc dù Mộng Lan không sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng là người đàng hoàng khéo léo, khí chất cao quý, ở bên ngoài thì làm cho Lãnh Phong nở mày nở mặt, không có gì khác biệt với những cô con gái nhà giàu có khác. Không giống như một số cô gái thô lỗ, cư xử như những kẻ đầu đường xó chợ vậy, có ngày cũng đem mặt mũi Lãnh Phong mất hết.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn tái nhợt: “Dì Mai, sau này Kiều Sam cũng sẽ sống ở tòa nhà phụ. Nếu không có sự cho phép của tôi, buổi tối nó không được phép vào tòa nhà chính.”
Lục Kiều Sam chấn động kịch liệt kinh ngạc: “Tại sao con phải chuyển đến tòa nhà phụ?”