Anh bước lại và liếc nhìn bảng vẽ.
Bản phác thảo trên giấy trắng trông rất giống anh, chỉ là cau mày thoạt nhìn trông rất hung ác.
“Tại sao tôi lại cau mày?” Đôi lông mày rậm tuấn lãng của anh cau lại khó chịu, như thể bị dáng vẻ trong bức tranh kích thích, lập tức hỏi.
“Chẳng phải anh muốn tôi vẽ anh trong đầu tôi sao? Đó là dáng vẻ anh trong đầu của tôi.”
Lục Lãnh Phong nghe thấy trong giọng điệu thẳng thắn của cô có ý mỉa mai.
Một dây thần kinh nào đó trong tim anh dường như đã bị va đập, co rúm lại, trong nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Vẽ lại, vẽ một bức đang cười.”
Cô nhún vai, gương mặt khó xử: “Tôi chưa thấy anh cười bao giờ, anh có thể cười cho tôi nhìn một chút không?”
Anh như bị chọc giận, búng trán cô: “Tự mình tưởng tượng đi.”
Một người phụ nữ coi tiền như mạng, nói dối hết cái này đến cái khác như cô thì không đủ tư cách để có được sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến một khuôn mặt tươi cười.
Muốn nhìn thấy anh cười, chỉ có trong mơ hoặc trong tưởng tượng.
Hy Nguyệt nhìn về phía tờ giấy vẽ, thật ra cô đã nhìn thấy Lục Lãnh Phong cười một lần, chính ở trong căn phòng này.
Đó là lần đầu tiên anh thực sự cười với cô.
Nụ cười của anh giống như bông sen tuyết nở trên tảng băng, đẹp đến choáng ngợp, kinh diễm bắn ra bốn phía, chói mắt đến mức cô không thể mở nổi mắt. Nó cực kỳ ngắn, một cơn gió nhẹ thổi qua là đã cuốn đi tất cả dấu vết, như thể nó chưa từng xảy ra.
Cô cầm cọ lên và bắt đầu từ từ vẽ.
Lần này, cô vẽ rất chậm.
Sự kiên nhẫn của Lục Lãnh Phong đã bị xóa đi từng chút một.
Người phụ nữ này thiếu trí tưởng tượng sao?
Tưởng tượng anh cười khó thế sao?
Anh nhìn đồng hồ, kim đồng hồ như một con ốc sên từ từ bò về phía trước.
Lúc này, cánh cửa mở ra, người giúp việc bưng bữa ăn mới nấu xong bước vào.
“Để nó sang một bên.” Anh khó chịu ra lệnh, người phụ nữ ngu ngốc không vẽ xong thì đừng nghĩ ăn.
Hy Nguyệt vẽ rất cẩn thận, bởi vì cô thích dáng vẻ anh mỉm cười trong tâm trí cô, cô muốn vẽ tất cả những nét đẹp quyến rũ đó.
Lục Lãnh Phong không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đi đến: “Người phụ nữ ngốc, vẽ tôi cười khó như vậy sao? Vừa rồi cô chỉ vẽ có mười lăm phút.”
Đã nửa giờ trôi qua, cô còn chưa vẽ xong.
Hy Nguyệt không nhìn anh, ánh mắt dừng lại trong bức họa của mình.
Vẻ mặt của anh lúc này hẳn là rất dữ tợn, không thể phá nát cảnh đẹp trong đầu.
“Khi anh tức giận thì rất kinh khủng và đáng sợ. Tôi không muốn hình đó dừng lại lâu nên tôi vẽ rất nhanh. Nhưng khi anh cười thì rất ấm áp và đẹp đẽ. Tôi muốn lưu giữ hình ảnh này trong tâm trí lâu một lúc.” Cô chậm rãi giải thích.
Chương 443
Cô chuyên tâm nhìn vào tờ giấy vẽ, không chú ý đến khóe miệng Lục Lãnh Phong khẽ nhếch lên, hình thành một đường cung mê người.
“Vẽ cẩn thẩn.” Anh ngồi trên sô pha, cầm ly rượu whisky trên bàn lên, từ từ thưởng thức, dường như tâm trang đột nhiên trở lên tốt vậy, mọi nóng nảy và bất mãn đều biến đi hết.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Hy Nguyệt cũng vẽ xong.
Người trong giấy vẻ dường như được bao phủ một tầng sáng, ấm áp, dịu dàng, trên đôi môi mỏng có nụ cười nhẹ, mang theo mấy phần tà mị, còn có chút phóng túng.
“Ngài Tu La Vương, anh xem khi anh khẽ cười có phải là rất đẹp không? Sau này có thể thường xuyên cười không?”
“Không thể. Cô không có tư cách đạt được nụ cười của ông đây.” Anh rút tờ giấy vẽ lên, mang theo bức vẻ trước đó bước ra ngoài.
Khoảng khắc quay người lại, khóe miệng anh lại nhếch lên, một nụ cười nhẹ lặng lẽ rơi xuống, chỉ là Hy Nguyệt không hề nhìn thấy.
Cô không biết anh cầm tranh đi đâu, dù sau người trong bức vẽ cũng chính là anh, anh muốn xử lý thế nào cũng được.
Đợi khi anh quay trở lại, Hy Nguyệt đang ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn, cô quá đói rồi.
“Nhím nhỏ.”
Anh giơ tay ra, xoa đầu cô: “Sau này nhất định phải giữ khoảng với Tần Nhân Thiên, nếu như cô thật sự coi anh ta là Thời Thạch, thì cút vào phòng đen, đừng bao giờ nghĩ sẽ được ra ngoài nữa.”
Nghe thấy vậy, cô suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài: “Anh dễ dàng bị người ta ly gián như vậy sao? Tần Nhân Thiên là anh rể của tôi, anh ta cũng không hề giống Thời Thạch một chút nào cả. Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh ta là người nhà mẹ của tôi, phải giúp tôi chống lưng. Ngoại trừ trong nhà yên ấm, nếu không không thể duy trì khoảng cách được, tôi không thể ngồi yên chờ chết, đợi bị người ta hại chết được.”
Lời này nói rất trực tiếp, đơn giản, thô bạo.
Trên mặt Lục Lãnh Phong có ba vạch đen: “Cô không thân thiết gì với anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà chống lưng cho cô chứ?”
“Gì là không thân thiết, chúng tôi đã cắt máu ăn thề ở miếu quan công rồi, anh ấy là anh nuôi của tôi, tôi là em gái nuôi của anh ấy.” Cô chính trực nói.
Tần Nhân Thiên thật sự thông minh, làm ra mà kết bái này, Lục Lãnh Phong không có cách nào nghi thần nghi quỷ nữa.
Nhưng Lục Lãnh Phong không dễ bị lừa như vậy.
Đường gân trên trán anh nổi lên: “Ngu ngốc, bây giờ cô đang khiêu khích tính nhẫn nại của tôi sao?”
“Tôi không dám, tôi chỉ muốn ngày tháng của tôi tốt hơn một chút thôi. Tiến vào phòng đen là chết, nếu như không có chỗ dựa còn không phải là bị người khác hại chết sao?”
Cô nhún vai, giọng điệu chậm rãi giống như một loại khiêu khích.
Lục Lãnh Phong bóp cằm cô, ép cô nhìn thẳng mắt anh: “Chỗ dựa của cô phải là tôi.”
Anh nói rõ ràng mạnh mẽ từng chữ một.
Trên mặt cô xuất hiện ý cười: “Mạng sống của tôi trong mắt anh như cỏ rác, không đáng một đồng, anh sẽ để ý sao?”
Anh giống như bị đâm một cú vậy, khóe miệng co rút: “Cô thật là tự mình biết mình.”
“Cái này tất nhiên rồi, tôi trèo cao lên cậu chủ anh, sao có thể không tự mình biết mình chứ?” Giọng nói của cô rất thấp, dường như chỉ một cơn gió lạnh yếu ớt thổi qua, cũng có thể thổi tan, hóa thành hạt bụi vậy.
Chương 444
Ngón tay mảnh khảnh của Lục Lãnh Phong chậm rãi di chuyển, vuốt ve mặt cô, động tác của anh rất nhẹ, giống như lông vũ đang bay vậy.
“Hy Nguyệt, tôi sẽ không để cô chết, cô phải ngồi vào vị trí làm con rối.”
Lời này không giống như đang an ủi, mà giống như một kiểu đe dọa, sau lưng cô dâng lên cơn ớn lạnh, cô nhanh chóng uống ngụm canh để kiềm chế sự lạnh lẽo.
Không biết có phải cô uống quá gấp không, mà trong bụng đột nhiên quặn lên, có một cỗ nước chua trào lên, cô vội vàng ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
“Oẹ.”
Nghe thấy âm thanh nôn ọe của cô, Lục Lãnh Phong nhíu mày.
Vậy mà vẫn chưa khỏe.
Khi Hy Nguyệt đi ra, sắc mặt tái nhợt, có một loại cảm giác sắp ngã quỵ xuống, dạ dày rất khó chiu, thật sự bị hỏng rồi.
Lục Lãnh Phong bế ngang cô lên, đặt trên giường: “Sao cô còn chưa khỏe?”
Anh buồn bực, không thích nhìn thấy dáng vẻ cô ôm yếu.
“Dạ dày cần phải dưỡng mà, vốn dĩ tôi sắp khỏi rồi, vừa rồi đói quá, ăn quá gấp, cho nên mới có chút không thoải mái.” Cô xoa bụng.
“Ngoan ngoãn nằm đấy co tôi, hôm nay không cho phép chạy lung tung.” Anh bá đạo ra lệnh, sau đó đi ra ngoài.
Đi xuống dưới tầng, anh gọi dì Mai đến: “Dì Mai, có loại canh gì giúp dạ dày tốt hơn một chút không?”
“Bụng của cậu chủ khó chịu sao?” Dì Mai nhanh chóng hỏi.
“Là Hy Nguyệt, hôm qua cô ta ăn thanh mai làm hỏng bụng, nôn mấy lần rồi.” Lục Lãnh Phong bình tĩnh nói.
“Nôn?”
Dì Mai im lặng một lúc, trên mặt có ý cười: “Cậu chủ, tháng này cô chủ có kinh nguyệt không?”
“Không có.” Lục Lãnh Phong không suy nghĩ trả lời, dường như ngày nào anh cũng muốn, nếu như cô ta đến thàng thì anh không thể nào không biết được.
“Vậy thì rất có thể là có thai rồi, không phải là hỏng bụng đâu.” Dì Mai cười nói.
“Có thai?” Lục Lãnh Phong chấn động, trong lồng ngực nhất thời có loại cảm giác khó tả, anh cũng không biết đây là loại cám giác gì, tóm lại không hề tệ.
Nhưng trong góc hành lang, trái tim của người nào đó như bị tan nát.
Hy Nguyệt có thai?
Trời ơi, tại sao lại vào lúc này chứ?
Nếu như cô cũng mang thai, thì con của cô ta sẽ không có một chút giá trị nào cả.
Cô ta phải nhanh chóng tìm Lục Kiều Sam thương lượng đối sách, tuyệt đối không thể để Hy Nguyệt mang thai, nếu như thật sự có rồi, thì sẽ khiến nó chết, đừng nghĩ sẽ sống được một tháng.
Dì Mai đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bác sĩ, Lục Kiều Sam nhanh chóng đi đến: “Bác sĩ phụ khoa của tôi rất tốt, kết hợp giữa Đông y và Tây y, tôi gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta đến đây khám cho Hy Nguyệt.”
Nói xong, cô ta cướp điện thoại, nói mấy câu, rồi cúp máy.
“Tôi hẹn với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ đến đây.”
Chương 445
Khi Lục Lãnh Phong trở về phòng, Hy Nguyệt đang mơ màng, sắp ngủ rồi.
Tay anh nhẹ nhàng sờ lên vùng bụng vẫn phẳng lì của cô.
Trong này sẽ có một đứa nhỏ sao?
Rốt cuộc trong cơ thể của người phụ nữ này cũng có thứ thuộc về anh sao?
Trong lòng anh có vô số cảm xúc phức tạp, cảm tình có nắm bắt, những cảm tình này giống như sóng dâng, sóng vỗ vậy.
Hy Nguyệt bị anh quấy rối như vậy, nên mở mắt.
“Bụng của tôi tốt hơn nhiều rồi, không khó chịu nữa.” Cô cẩn thận nói.
“Đồ ngốc, cô có thể đang mang thai.” Giọng nói của anh rất thấp, nhưng lại giống như một trận cuồng phong, trong lòng cô dâng lên cơn bão.
“Có thai? Không không không, cái này không thể nào.” Cô vô cùng kinh ngạc, thật sự khó có thể tin được.
Sao cô có thể có thai chứ, cô làm sao mà có vận khí “tốt” như vậy chứ?
“Chúng ta không tránh thai, chuyện cô mang thai không phải rất bình thường sao?” Vẻ mặt anh khẽ trầm xuống, trên mặt người phụ nữ này vậy mà không có chút vui mừng nào, giống như sắp trải qua một biến cố lớn vậy.
Sinh con cho anh là một loại cực hình sao?
Hy Nguyệt nuốt nước bọt, cô thật sự quá kinh ngạc, nhất thời không thể tiêu hóa được tin tức này.
Nhưng cô không hề cảm thấy đả kích.
Đối với một người phụ nữ chưa bao giờ được làm mẹ mà nói, trong bụng đột nhiên có một sinh mệnh, là một chuyện rất kỳ diệu.
Có điều…
“Cũng có thể là nhầm lẫn, chẳng qua tôi chỉ bị rối loạn nội tiết mà thôi.” Cô nói nhỏ.
Ánh mắt anh lạnh xuống, sắc mặt trở lên âm u, như thể đang báo hiệu một cơn bão sắp ập đến: “Cô không muốn sinh con cho tôi?”
Đúng, cô không muốn.
Cô trả lời trong lòng.
Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi đây, cô không thể chung sống cùng Hy Mộng Lan.
Có con, sẽ khiến cô rơi vào tình thế khó xử.
Nhưng cô biết, lời này không thể nói ra, nếu không anh sẽ lại phát điên.
Cô phải làm một con rối phục tùng, ngoan ngoãn, nghe lời, không phải là một con nhím luôn khiêu khích anh.
“Tôi là sợ mình không có vận khí tốt như vậy.” Cô nói nhỏ.
“Cô gả cho tôi chính là vận khí tốt rồi.” Anh nhướng mày, nhìn cô từ trên cao, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé không có trọng lượng vậy.
“Tôi biết.”
Cô rũ mắt xuống, lông mi dài che đi nét u buồn trong mắt: “Nếu như tôi thật sự mang thai, anh có ghét bỏ đứa nhỏ này không?”
Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.
Anh ghét cô, không chừng cũng ghét đứa nhỏ mà cô sinh ra.
Chương 446
Cơ mặt Lục Lãnh Phong run lên, anh cảm giác như thể có mười nghìn con ngựa chạy qua trước mắt vậy: “Hy Nguyệt, nếu như cô dám vu oan bố đứa nhỏ ở trước mặt đứa nhỏ thì cô nên bịt miệng lại đi, chín tháng đều không được nói chuyện.”
Cô rùng mình, sợ hãi.
Thế này cũng gọi là hãm hại sao?
“Tôi… tôi muốn đi ngủ một lát.”
Cô không nói nữa, giả chết chắc là được đúng không?
Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô, đôi mắt sâu đen luôn nhìn vào cái bụng bằng phẳng của cô, như thể hy vọng mình có đôi mắt nhìn xuyên thấu, có thể nhìn rõ xem bên trong rốt cuộc có hạt giống nào đang nẩy mầm không vậy.
Cô bị ánh mắt của anh làm cho có chút sợ hãi, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy sẽ không sợ hãi nữa.
Ngày hôm sau, bác sĩ mà Lục Kiều Sam hẹn đã đến.
Cô ta đưa cho Hy Nguyệt một que thử thai, bảo cô đi kiểm tra trước.
Hy Nguyệt vào phòng vệ sinh, cô vô cùng căng thẳng, que thử thai nhỏ bé trong tay, như thể nặng cả nghìn tấn vậy, khi cầm trong tay cũng đều run rẩy.
Cô đã không thể phân được rõ, mình là hy vọng mang thai, hay là không hy vọng nữa, cũng không có cách đi suy nghĩ.
Sau khi thực hiện các bước bên trên, cô đặt que thử thi trên bồn rửa mặt, sau đó nhắm mắt lại.
Cô không dám nhìn, trái tim đập nhanh đến mức sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Trong lòng cô âm thầm đếm số, sau khi đếm đến 120, thì mở mắt ra.
Trên que thử thai chỉ có một vạch đỏ.
Âm tính.
Cô không mang thai.
Mọi căng thẳng, lo lắng và mâu thuẫn đền nhanh chóng biến mất toàn bộ, chỉ còn lại thất vọng, không thể khống chế được, sự thất vọng rất khó hình dung, giống như đang ngồi trên tàu cao tốc, từ trên mây xuống đáy thung lũng vậy.
Loại cảm giác này, khiến cô không thể rõ ràng được.
Có hy vọng, mới có thất vọng.
Thật ra cô muốn có thai, muốn một đứa nhỏ, đứa nhỏ với Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong đang đợi bên ngoài.
Gương mặt đẹp trai của anh căng chặt lại, đi đi lại lại ở bên ngoài, gấp gáp muốn biết kết quả.
“Cậu chủ, cậu đừng căng thẳng, cô chủ chỉ đi thử thai, không phải sinh con.” Người làm đứng một bên nói.
Lục Lãnh Phong đá vào mông anh ta: “Con mắt nào thấy tôi căng thẳng chứ? Cút.”
Người làm sợ hãi nhanh chóng chạy đi.
Cậu chủ thật sự là khẩu xà tâm phật mà, rõ ràng trán đã chảy đầy mồ hôi rồi mà còn nói là không căng thẳng.