Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495

Trên mặt cô dần dần xuất hiện vẻ mặt thê lương: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, lòng vua khó đoán, không đoán được ý vua, không phải sẽ rất khó sống sao?”

Anh cầm lấy ly rượu trên bàn, uống cạn rượu bên trong, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc nào đó.

“Rất tốt, tiếp tục phát huy thế mạnh của cô.”

“Yên tâm, không khiến anh thất vọng đâu.” Cô cố chấp mà tuyệt vọng cắn chặt môi dưới, đứng dậy, lấy đệm của mình từ trong tủ quần áo ra.

Cuộc đời của cô còn có cái gì chứ?

Không có tình yêu.

Không sinh được con, đến cả tư cách làm mẹ cũng không có.

Chỉ có bi kịch.

Sẽ có một ngày, khi Lục Lãnh Phong không cần con rối nữa, thì sẽ đá cô đi, khiến cô cô độc, ưu thương mà chết đi.

Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy, lại đổ một ly rượu, sau đó đi đến cửa sổ.

Trog lòng anh có một ngọn lửa vô danh, thật sự muốn lôi người phụ nữ không biết điều này ra khỏi chăn, phạt đứng một đêm, không được ngủ.

Nhưng cô đang bệnh, cơ thể vô dụng, loạng choạng, đứng hai tiếng, lại ngất đi còn không phải anh thu dọn tàn cục sao.

Anh vô cùng tức giận, đến tức giận cũng không có chỗ để trút ra.

Anh ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, sau đó đống rầm cửa lại đi ra ngoài.

495-luc-tong.jpg


“Lãnh Phong, muộn thế này rồi, sao anh còn chưa ngủ vậy?”

Nghe thấy giọng nói của cô ta, Lục Lãnh Phong dừng lại, lắc đầu, lắc mồ hôi trên đầu.

“Cô ở đây làm gì?”

“Em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, không ngờ nhìn thấy anh ở đây.” Hy Mộng Lan nhẹ nhàng nói.

“Tôi chỉ muốn ở một mình.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng ném ra một câu.

Tâm trạng của anh đang rất xấu, không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.

Hy Mộng Lan cắn môi: “Vậy em đứng xa một chút, có được không? Em chỉ muốn nhìn anh, chỉ muốn im lặng nhìn anh, em đã rất hài lòng rồi.”

Trong đầu Lục Lãnh Phong hiện lên một hình bóng, anh rất ghét hình bóng này, vô cùng ghét.
Chương 496

Nó giống như một ưu linh đi lại khắp nơi, không an tâm phiền ý loạn.

Anh muốn xóa nó đi, muốn đập vỡ nó, nhưng không thể nào bắt được, không thể nào xóa bỏ được.

Nó cố ý muốn chống đối lại anh, cố ý khiêu khích anh, chọc giận anh, chết cũng không chịu khuất phục, nhượng bộ.

Giống như người phụ nữ trong phòng vậy.

Trong ánh mắt anh lóe lên tia điên cuồng, nắm lấy tay Hy Mộng Lan, kéo mạnh cô ta vào trong lòng.

Động tác này rất bá đạo, khiến Hy Mộng Lan vô cùng vui mừng, giơ tay ôm lại anh.

“Lãnh Phong.” Cô ta cảm thấy rất vui, rất phấn khích, rất hạnh phúc, trong lòng Lục Lãnh Phong chính là cô ta, người anh thích chính là cô ta, không phải Hy Nguyệt.

Cô ta mạnh dạn kiễng chân lên, hôn cổ anh, hôn má anh.

Nhưng khi nụ hôn của cô ta chạm vào đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong, anh dường như vô thức quay đầu sang một bên, cảm giác bị một con chó pug nhỏ liếm láp khiến anh có chút buồn nôn.

Rõ ràng đêm đó anh rất vui vẻ, rõ ràng trái tim anh đã động lòng, nhưng bây giờ, cô ta và những người phụ nữ khác của anh đều biến thành một con chó nhỏ.

Sao lại như vậy chứ?

Lẽ nào đây là thấy ánh sáng là chết trong truyền thuyết sao?

Cảm giác anh thích là không nhìn thấy mặt, vui vẻ với cô ta.

“Muộn rồi, cô không nên thức đêm.” Anh buông tay ra.

Sự mất mát trong lòng Hy Mộng Lan giống như dòng sông vô hạn vậy.

Anh không hề phản ứng, cô ta có thể cảm nhận được, tại sao cho dù cô ta cố gắng thế nào, anh đều không có phản ứng vậy?

Anh không giống với người lạnh nhạt ở phương diện đó mà?

“Lãnh Phong, tối nay anh ngủ với em được không?” Cô ta mở to mắt nhìn anh, tràn đày cầu xin.

“Cơ thể cô không thích hợp.” Anh trầm giọng nói.

Cô ta khẽ run rẩy, là bởi vì cô mang thai, khiến anh cố kỵ, cho nên mới không có phản ứng sao?

Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô ta tốt hơn một chút.

Rõ ràng cô ta là một người phụ nữ khôn khóe, có lực hấp dẫn, không thể không tốt hơn Hy Nguyệt.

Trước cửa sổ trên tầng, Hy Nguyệt vẫn luôn đứng ở đó, nhìn người trong dần, nhìn bọn họ đụng chạm nhau.

Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, như thể ánh sáng tình yêu.

Thật là một bức tranh ấm áp, đẹp đẽ và ngọt ngào.

Trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nhau, trong tim cũng chỉ có nhau, trời xanh mây trắng, trăng sao, tất cả mọi sự vật đối với bọn họ mà nói đều là dư thừa.

Đặc biệt là người phụ nữ chướng mắt là cô.

Cô biết rất rõ, tại sao Lục Lãnh Phong lại đặc biệt ghét bỏ cô, phiền cô, khó chịu với cô. Là bởi vì cô chiếm mất vị trí của Hy Mộng Lan, anh không thể ly hôn với cô, khiến cô cút đi.

Chỉ có thể không ngừng hành hạ cô, trút giận.
Chương 497

Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân truyền đến, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Lục Lãnh Phong âm u liếc nhìn cô, lên giường.

Anh lăn đi lăn lại đều không ngủ được, cơn giận trong lòng vừa rồi còn chưa hoàn toàn trút ra lại bùng lên.

Mà thủ phạm lại là người ngủ say như lợn chết kia.

Nếu như không phải cơ thể cô xảy ra vấn đề, anh nhất định sẽ hung hăng hành hạ cô.

Anh suy nghĩ, đột nhiên nhảy lên, suýt nữa quên mất chuyện này, người phụ nữ này còn có nơi khác có thể dùng, lãng phí sử dụng.

Hy Nguyệt không hề ngủ, nhưng khi chăn bị hất ra thô bạo, cả người cô cứng đờ.

Biết anh muốn làm cái gì?

Cô cảm thấy mính tiếp tục giả vờ ngủ là cách tốt nhất.

Dù sao cũng không có năng lực chống đối.

Cho nên cô không hề động đậy, cũng không mở mắt.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, định giả chết đến cùng.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm rơi nước mắt.

Sau đó, anh chuyển cô đến giường của mình.

“Hy Nguyệt, tôi phát hiện ra bản lĩnh lớn nhất của cô không phải là nói dối, mà là giả chết.”

Ngón tay của anh khẽ siết chặt, anh không tin mình đã làm đến mức này mà cô vẫn không chịu tỉnh lại.

Hy Nguyệt bất lực thở dài: “Vậy anh hy vọng tôi sẽ như thế nào?”

Thật ra vừa rồi Hy Mộng Lan cũng có thể làm như vậy, thế nhưng tại sao anh lại không đi tìm Hy Mộng Lan mà nhất quyết phải hành hạ cô như vậy?

“Cô hoàn toàn không biết cách phục vụ chồng mình là như thế nào cả.” Anh hừ nhẹ một tiếng.

“Hầu hạ anh là việc của Hy Mộng Lan, tôi chỉ là một con rối, phải giữ đúng vị trí của mình.” Cô nói như đang giận dỗi.

Một màu đỏ tươi xuyên qua giữa lông mày cô: “Ai cũng có thể làm con rối thế thì tôi còn cần cô làm gì hả?”

“Có ích chứ sao, anh có thể tra tấn tôi thỏa thích để tìm niềm vui mà.” Cô bật cười một cách thê lương, đôi mắt mờ mịt như màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt hoa đào của anh hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một chút tia âm trầm, trông vô cùng u ám và lạnh lùng.

“Nếu cô muốn loại phương thức này thì tôi có thể thỏa mãn cô.”

“Không phải từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy sao? Anh cũng chưa từng thay đổi.”

Giọng nói của cô cực kỳ trầm thấp, giống như một cơn gió sắp tắt, nhưng lại dễ dàng khuấy động cơn giận còn chưa tan của anh.

Gân xanh trên trán anh giật giật, muốn phát tiết, anh muốn tức giận nhưng lại gian xảo thu hồi sự nóng giận lại, thay vào đó nở một nụ cười châm chọc: “Cô đang cầu xin sự dịu dàng của tôi đấy à?”

“Tôi nào dám, tôi còn không bằng một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nữa kìa, làm sao dám mơ tưởng đến sự dịu dàng của cậu Lục đây. Điều duy nhất mà tôi muốn chính là tối nào cũng có thể có một giấc ngủ yên bình mà thôi.” Cô dùng giọng điệu khúm núm, hèn mọn, tự giễu.

Chỉ có Hy Mộng Lan mới có tư cách cầu xin sự dịu dàng, còn cô nào được như vậy chứ?

Chương 498
Lục Lãnh Phong nghiến răng, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát bản thân, anh thật sự rất muốn nhấc bổng cô lên, ném ra ngoài ban công, để cô ngắm cảnh ở đó cho đến khi nào trời sáng mới thôi.
Nhưng anh cũng không muốn để cô ngất xỉu, rồi lại phải xử lí những chuyện phiền phức sau đó cho nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế.
“Hy Nguyệt, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cô phải quỳ dưới chân tôi, cầu xin sự thương hại của tôi.”
“Chuyện đó chắc là lúc tôi sắp chết.” Cô cười một cách buồn bã, bên ngoài có tia sáng từ ánh trăng chiếu vào mặt cô, khiến khuôn mặt cô tái nhợt như đá cẩm thạch.
498-luc-tong.jpg

Hứa Nhã Thanh nhấp một ngụm trà, trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Cô thật sự không thể mang thai à?”
Trong lòng cô như bị đâm một cái thật mạnh, đôi mắt cụp xuống, hàng mi vừa dài vừa dày che đi nỗi buồn trong đôi mắt.
“Có phải ngay cả anh anh cũng ghét bỏ tôi không?”
“Đồ ngốc, tại sao tôi lại ghét bỏ cô chứ? Tôi chỉ muốn tìm một bác sĩ để kiểm tra cho cô thử xem, tránh để bác sĩ rởm chẩn đoán sai.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.
“Nếu muốn tôi đến bệnh viện kiểm tra lại thì cũng phải đợi kỳ sinh lí của tôi qua đã, hiện tại tôi vẫn đang uống thuốc.” Cô trầm mặc nói.
“Đến lúc đó, tôi sẽ hẹn bác sĩ cho cô, nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho cô.” Hứa Nhã Thanh múc cho cô một bát canh.
Cô uống một ngụm rồi nhún vai: “Bình thường nếu phụ nữ không thể sinh con thì kết cục chính là bị bỏ đúng không?”
“Bây giờ y học tiên tiến như vậy, không có chuyện không thể sinh con. Cô có thể đi làm thụ tinh ống nghiệm hoặc là nhờ người mang thai hộ, sinh con lúc nào cũng được.” Hứa Nhã Thanh giang hai tay, vẻ mặt bình thản.
Anh ta vừa nói hết câu thì lại bắt đầu chuyển sang giọng điệu chế giễu: “Nếu Lục Lãnh Phong không cần cô thì cô đi theo tôi. Tôi cần cô.”
Cô thở dài đầy bất lực và khổ sở: “Lục Lãnh Phong sẽ không ly hôn với tôi, anh ấy muốn giam giữ tôi vĩnh viễn. Từ trước đến nay, nhà họ Lục không có người thừa kế nào từng ly hôn, mà anh ấy cũng không muốn trở thành người đầu tiên. Hơn nữa đã có Hy Mộng Lan sinh con cho anh ấy, vì vậy anh ấy không cần phải lo lắng về việc không được làm bố.”
“Cô định chắp tay nhường anh ta đi như vậy à?” Hứa Nhã Thanh nhíu mày.
Chương 499

“Không có chuyện nhường hay không nhường, dù sao thì anh ấy cũng không phải là của tôi, anh ấy chỉ thích Hy Mộng Lan mà thôi.” Đầu cô lắc lư như cái trống.

“Một cây củ cải, một cái hố, vậy mà anh ấy thực sự rơi vào cái hố của Hy Mộng Lan.”

Hứa Nhã Thanh cười chế nhạo, sau đó gắp cho cô một miếng bào ngư: “Thật ra nếu cô cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại có thể cướp anh ấy về thì sao.”

Một cảm giác đau đớn tột cùng tràn ngập trái tim cô: “Tôi không muốn làm việc vô ích, anh ấy không phải là người chồng mà tôi muốn, và tôi cũng không phải là người vợ mà anh ấy muốn. Dù tôi có dùng mọi thủ đoạn thì cũng không thể nào thắng được một nụ cười khi quay lại của Hy Mộng Lan.”

Đôi mắt phượng màu nâu của Hứa Nhã Thanh khẽ chớp: “Hình mẫu về người chồng mà cô muốn là như thế nào?”

“Là người sẽ yêu tôi hết lòng hết dạ, nguyện ý cả đời chỉ có một mình tôi.” Cô nói rõ ràng, mạnh mẽ không chút do dự.

“Là tôi đây này, không có gì thay thế được.” Khoé miệng Hứa Nhã Thanh gợi lên một nụ cười quyến rũ.

“Đừng đùa nữa, anh sẽ không thích tôi đâu.” Cô bĩu môi, quệt miệng.

“Tại sao lại không?” Anh nhíu mày.

“Tôi đã kết hôn rồi, không còn là một cô gái trong trắng nữa.” Cô nhỏ giọng nói.

Anh ta bật cười, lắc đầu: “Đã là thời đại nào rồi, ai thèm quan tâm đến chuyện này nữa? Hơn nữa…”

Anh ta dừng lại, hạ giọng: “Không phải lần đầu của cô là cho tôi sao?”

Tay cầm thìa của cô run lên dữ dội, chiếc thìa chạm vào đĩa súp phát ra âm thanh giòn giã.

Anh ta không nói thì cô đã quên mất chuyện này.

Tay anh duỗi ra nắm lấy bàn tay cô: “Hy Nguyệt, có phải vì chuyện này mà Lục Lãnh Phong ghét bỏ cô không?”

Hy Nguyệt cắn môi dưới.

Lục Lãnh Phong có bệnh ưa sạch sẽ, bệnh ưa sạch sẽ này đã ăn sâu vào thói quen của anh, anh không cho phép người khác động vào đồ đạc cá nhân mình, huống chi là một người phụ nữ?

“Lúc trước còn có một chút, nhưng bây giờ đã hết rồi.”

“Hy Nguyệt, xin lỗi, là do tôi không tốt.”

Đôi mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy sự ân hận và mắc nợ: “Nếu có thể, tôi nguyện ý bồi thường cho cô.”

Cô mấp máy môi, giọng nói ngập ngừng rất khẽ: “Vậy thì anh hãy tìm cách giúp tôi, để tôi có thể ly hôn thuận lợi. Tôi chỉ cần sáu mươi tỷ mà thôi, không cần gì nữa cả.”

Ngoài anh ta ra, cô không biết còn có thể tìm ai được nữa.

Mặc dù Tần Nhân Thiên cũng có lòng giúp đỡ cô, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng sắp cưới của Lục Kiều Sam, nhà họ Tần và nhà họ Lục có mối quan hệ thân thiết, người nhà họ Tần nhất định không cho phép anh ấy xen vào chuyện này.

Ánh mắt Hứa Nhã Thanh sâu kín mà khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt anh nặng nề mà ý vị sâu xa: “Hy Nguyệt, tại sao cô nhất thiết phải lấy sáu mươi tỷ?”

Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Không phải tôi yêu tiền, tôi chỉ là…”

Cô muốn nói rồi lại thôi, hàm răng trắng cắn cắn môi.

“Có phải cô gặp khó khăn gì đó, cần phải dùng tiền đúng không?” Hứa Nhã Thanh trầm giọng hỏi.

Cô lắc đầu: “Không… Không có khó khăn gì cả. Tôichỉ cảm thấy đây là thứ tôi xứng đáng nhận được thôi.”
Chương 500
Anh ta đưa tay ra, lại nắm lấy tay cô: “Chúng ta là bạn bè, nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải nói cho tôi biết. Cô muốn ly hôn, tôi sẽ phải lên kế hoạch cẩn thận từng chút cho cô, nhưng nếu cô cần tiền, tôi đều có thể giúp cô bất cứ lúc nào”
Hy Nguyệt rơi vào mâu thuẫn, cô phải vay tiền của Hứa Nhã Thanh sao?
Đây không phải là một số tiền nhỏ, cô không biết năm nào tháng nào mới trả được nữa?
Nhưng dựa vào Lục Lãnh Phong, năm nào tháng nào cô mới có thể đưa Phi ra nước ngoài được đây chứ?
Cô đấu tranh một hồi lâu, nhưng vẫn chậm chạp không nói lời nào, trong lòng Hứa Nhã Thanh đã rõ, quả thật cô đang cần tiền.
“Hy Nguyệt, cô nên biết rằng tiền đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ.”
Cô biết, trong mắt mấy cậu chủ giàu có như bọn họ mà nói, mấy chục tỷ chỉ là chuyện vung lên trong chớp mắt, nhưng đối với loại cỏ dại dưới tầng thấp như cô thì lại là chuyện mà cả đời này có lẽ không bao giờ kiếm được.
Bàn tay cô từ dưới chân từ từ chà xát, tuy đó là chuyện chỉ cần mở lời vài câu, nhưng đối với cô mà nói, đó lại là chuyện vô cùng tốn sức.
Uống một ngụm trà, làm nhuận cổ họng khô khốc của mình, cô mới dùng giọng cực kỳ nhỏ mà nói: “Ba năm trước, em trai tôi vì một trận tai nạn xe cộ vẫn luôn hôn mê không tỉnh, tôi muốn tích trữ một số tiền đưa nó sang Mỹ làm phẫu thuật.”
Hứa Nhã Thanh đứng dậy, anh ta đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô: “Đồ ngốc, chuyện quan trọng như vậy, sao không nói với tôi sớm hơn chứ?”
Cô cúi đầu xuống: “Tôi không muốn làm phiền anh, số tiền lớn như vậy, tôi không biết tới khi nào mới có thể trả hết nữa?”
“Không cần phải trả lại.”
Hứa Nhã Thanh không chút do dự mà nói: “Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ những người bệnh tật đang cần sự trợ giúp. Họ sẽ thay tôi liên hệ tìm bệnh viện tốt ở bên Mỹ, giúp em trai cô làm mọi thủ tục xuất ngoại.”
“Thật không?” Mắt cô sáng lên.
Anh xoa đầu cô, tựa như đang vuốt ve một đứa trẻ: “Đồ ngốc này, nhớ lấy, những lúc cô cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cô.”
Cô nhoẻn miệng cười, rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng cô cũng có thể cứu được Phi rồi, cô không cần dựa vào sự bố thí của Lục Lãnh Phong nữa rồi, cũng không cần phải bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân vô ích này nữa rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, trong giới thượng lưu lại trở nên vô cùng náo nhiệt, có ai đó đã đăng một loạt hình ảnh thân thiết của Hy Mộng Lan cùng với một người đàn ông xa lạ.
Hy Nguyệt không hề biết Hy Mộng Lan có từng có người đàn ông nào chưa, trước kia thì cô ta không có, bởi vì cô ta luôn chuẩn bị mọi lúc để gả vào nhà họ Lục. Sau khi cô ta mất tích, có hay không cô cũng không biết chắc nữa.
Một người phụ nữ thực tiễn như cô ta, nếu như không gả cho Lục Lãnh Phong thì lại tìm một nhà khác, đây là chuyện rất bình thường.
Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong cực kỳ cứng ngắc, còn Hy Mộng Lan thì lại đang khóc lóc bên cạnh anh.
“Lãnh Phong, em là bị vu oan, rốt cuộc là người nào hận em đến như vậy, tạt nước bẩn lên người em, lại muốn đưa em vào chỗ chết chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK