Lục Lãnh Phong xoa đầu nhỏ của cô: “Mỗi người có cách sống riêng của mình, bà cụ Đỗ theo chủ nghĩa hưởng lạc, mà bà cụ nhà chúng ta chủ trương tiết kiệm, khung cảnh trong nhà tự nhiên cũng khác nhau.”
“Phòng khách của nhà họ Đỗ giống như Viện bảo tàng Cố Cung, trên kệ toàn là đồ cổ.” Hy Nguyệt mỉm cười: “Em nghĩ ngày nào người giúp việc nhà họ Đỗ cũng phải quét dọn cực kỳ cẩn thận, lỡ như làm rơi, dù họ có bán hết của cải cũng không bồi thường nổi.”
Cô tạm dừng rồi nói tiếp: “Anh có biết cô nhỏ Đỗ là con gái riêng không? Người ngoài đều nói ông cụ Đỗ đội nón xanh quá nặng nên mới chết trẻ.”
Lục Lãnh Phong nhún vai: “Không ngờ em lại nhiều chuyện như vậy.”
Hy Nguyệt làm mặt xấu: “Em đã đóng cửa rồi mới dám nói với anh đấy. Đàn ông có tiền có thế sẽ chơi bời trăng hoa bên ngoài, thật ra phụ nữ cũng giống vậy. Nhà họ Đỗ là phụ nữ nắm quyền, bà cụ Đỗ nuôi mấy gã người tình cũng là chuyện rất bình thường.”
“Chắc những người đó không ăn chay.” Lục Lãnh Phong sờ sờ cằm, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ai trong bọn họ cũng cao to đẹp trai, phong thái phóng khoáng. Nếu không phải muốn nhận được thứ gì đó thì sao họ lại cam lòng cặp với một bà già chứ?” Hy Nguyệt nói.
Tuy nhiên bà cụ Đỗ được chăm sóc rất tốt nên nhìn bà ta vẫn còn có sức hút, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng bà đã sáu mươi tuổi rồi.
Lục Lãnh Phong ôm vai cô: “Em có thể thuyết phục Sênh Hạ không kết hôn, sau đó tìm người gia cảnh bình thường được không?”
“Không được, vốn dĩ là nhà giàu, làm sao có thể kết hôn với người bình thường được. Tính ra nhà họ Đỗ cũng không quá phức tạp. Dù sao bà cụ Đỗ cũng chỉ có hai người con. Khi ông Khang Hải về già có chín người con trai cơ mà. Chấn Diệp nhà chúng ta là người đàn ông phù hợp nhất với Sênh Hạ rồi, không một ai sánh bằng nó.” Cô nói không chút do dự và dứt khoát.
Lục Lãnh Phong biết cô sẽ nói thế này: “Tuy cô nhỏ Đỗ giỏi giang hơn, nhưng dì cũng không phải là người ăn chay. Dì ấy đã nằm gai nếm mật trong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoát khổ.” Hy Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
“Sao em lại cảm thấy anh so sánh dì em với Tư Mã Ngọc Như. Dì em không có tham vọng lớn như vậy.”
Lục Lãnh Phong gõ đầu cô một cái: “Dì của em là vợ chính thức, còn em họ của em là con trai trưởng, có thể so sánh được sao?”
“Không.” Đầu cô lắc lắc như đánh trống mà lải nhải: “Chú em là con trai trưởng, dì em là con dâu, cô nhỏ Đỗ mới là con ngoài giá thú. Trước đây, bà cụ Đỗ không ưa dì em vì thân phận thấp kém, mà con dâu trước đây của bà cụ là cô chủ nhà giàu, so ra dì em lại kém người ta. Bây giờ thì khác, nhà họ Hy của chúng em cũng là một trong những gia tộc số một số hai ở Giang Thành, không thua gì con dâu trước đây của bà ta. Em có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của bà ta đối với dì em tốt hơn trước rất nhiều, hẳn là cô nhỏ Đỗ và Đỗ Di Nhiên có cảm giác khủng hoảng, bọn họ không thể cứ ngồi chờ chết như thế, không biết tiếp theo họ sẽ sử dụng âm mưu gì và những thủ thuật gì.”
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, không có gì đáng ngại.” Lục Lãnh Phong nhún vai, thản nhiên nói.
Ánh mắt Hy Nguyệt dần dần thâm sâu, cô biết Lục Lãnh Phong sẽ không để yên, Sênh Hạ là em gái quý giá nhất của anh, anh không thể để cho cô bé phải chịu bất kỳ oan ức nào dù là nhỏ nhất.
Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đến biệt thự ở thung lũng của nhà họ Đỗ. Họ đi lên bằng cáp treo, mà không leo núi. Nhìn từ trên cáp treo sẽ thấy một thác nước nhỏ ở phía xa xa, nước chảy róc rách tụ lại thành dòng, chảy trong khe núi. Sau khi đi bộ vài trăm mét dọc theo con suối, thì sẽ nhìn thấy một tòa nhà kiểu lâu đài phương Tây. Căn biệt thự có tổng cộng bốn tầng, trên mái có một đài quan sát to lớn có lắp đặt kính thiên văn, đứng ở đó có thể nhìn thấy các vì sao.
Chương 1994
Đỗ Di Nhiên không có tâm trạng chơi đùa, cô ta chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình. Sau khi ăn tối, cô ta nói thản nhiên nói: “Sau vườn có trồng được một loại hoa kỳ dị là hoa quỳnh. Bây giờ đang là mùa nở hoa. Nếu may mắn thì có thể nhìn thấy nó nở hoa vào ban đêm đấy.”
Hai mắt Lục Sênh Hạ sáng lên, cô bé quay đầu nhìn về phía Hy Nguyệt và Lâm Đại Đao rồi nói: “Chị dâu, chị họ, em chưa từng thấy hoa quỳnh bao giờ cả, hay là chúng ta cùng đi xem đi.”
“Được.” Hy Nguyệt và Lâm Đại Đao gật đầu.
Sau khi trời tối, họ ra vườn hoa ngồi trong đình vừa uống trà, trò chuyện vừa chờ xem hoa nở. Lục Lãnh Phong không đi, anh có một cuộc họp qua điện thoại vào buổi tối.
Trong không khí, hương hoa không ngừng tỏa ra, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Lục Sênh Hạ nhấp một ngụm trà xanh rất hài lòng nói: “Em nghe nói rằng hoa quỳnh là loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Nó sớm nở tối tàn và chỉ dành cho Vi Đà. Nếu đôi tình nhân nào nhìn thấy hoa đang nở rộ, thì nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Vậy thì em và Chấn Diệp nhất định phải đợi đến khi hoa nở. Bọn chị đều đã kết hôn, có được chúc phúc hay không cũng không quan trọng. Hai người bọn em đều còn trẻ, có được sự chúc phúc thì đường tình duyên trong tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.” Lục Đại Đao cười nói.
Lục Sênh Hạ mỉm cười, cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Đỗ Chấn Diệp: “Anh Chấn Diệp là của em. Ai muốn giành với em, em sẽ liều mạng đánh người đó.”
“Sợ là người phụ nữ dám giành giật đàn ông của con gái nhà họ Lục trên đời này còn chưa ra đời.” Hy Nguyệt cười nói.
Đã gần tám giờ, nụ hoa trắng như ngọc của hoa quỳnh chậm rãi hé mở. Những cánh hoa trắng như tuyết, tựa như một tiên nữ thuần khiết giáng trần.
“Oa, đẹp thật đấy.” Lục Sênh Hạ thở dài một tiếng, chắp tay lại, thầm nguyện ước, hy vọng cuối cùng cô và Đỗ Chấn Diệp có thể có duyên thành một đôi.
Trong biệt thự, hơn tám giờ, Lục Lãnh Phong đã họp xong, anh chuẩn bị đi tìm Hy Nguyệt, người làm Trần Lục đã đi tới.
“Anh Lục, hoa quỳnh đang nở rộ, bà Lục đang đợi anh ở trong phòng trồng hoa, để hai người cùng thưởng thức hoa nở, tôi đưa anh đến đó.” Lục Lãnh Phong gật đầu, anh không nghĩ nhiều, đi theo cô ta xuống lầu.
Ngôi nhà hoa được xây dựng ở góc Đông Nam của khu vườn, tường được làm bằng kính và hai bên đường phủ đầy hoa hồng, chắn hết tầm nhìn, nên nhìn từ bên ngoài vào thì hoàn toàn không thể nhìn thấy được bên trong. Mở cửa phòng trồng hoa ra, có một mùi đặc biệt lan tỏa. Bên trong rất lớn, có một phòng kế bên. Lục Lãnh Phong nhìn xung quanh, nhưng anh không thấy Hy Nguyệt.
“Vợ tôi ở đâu?”
“Ở phòng ngăn bên trong.” Người hầu nói.
Lục Lãnh Phong bước thẳng vào trong, người làm lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong phòng ngăn có đầy hoa hồng, một chiếc máy khuếch tán hương thơm được đặt ở trên bàn, có một mùi thơm lạ không ngừng tỏa ra từ đó. Lục Lãnh Phong không thích mùi hương, anh bất giác nhíu mày.
“Hy Nguyệt.” Anh gọi một tiếng.
Một người phụ nữ đi ra từ trong bóng tối, người đó không phải là Hy Nguyệt, mà là Đỗ Di Nhiên.
“Anh Lục, sao anh lại ở đây?”
“Cô có nhìn thấy vợ tôi không?” Lục Lãnh Phong hỏi.
“Tôi không thấy, có một mình tôi ở đây thôi.” Đỗ Di Nhiên ra vẻ hoang mang.
“Xin lỗi.” Lục Lãnh Phong xoay người bước ra ngoài, khi đi tới cửa anh mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Anh ngay lập tức nhận ra rằng mình đã bị lừa, anh mắng một tiếng từ trong cổ họng: “Chết tiệt!”
Chương 1995
Đỗ Di Nhiên giả vờ như không biết chuyện gì, cô ta đẩy cửa, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Nguy rồi, đây là cửa tự động khóa. Tôi quên mang thẻ ra vào, làm sao bây giờ?”
“Đừng có giả vờ, Đỗ Di Nhiên, cô đúng là ngây thơ.” Lục Lãnh Phong ậm ừ.
“Anh Lục, tôi không hiểu ý anh, tôi không làm gì cả.” Đỗ Di Nhiên muốn giả ngu đến cùng.
Mùi thơm trong không khí càng ngày càng nồng nặc, Lục Lãnh Phong cảm thấy trong máu mình có một luồng hơi nóng bốc lên. Anh đã có cảm giác này lúc trước đây, nên ngay lập tức hiểu ra có mùi hương này vấn đề. Anh lao đến chỗ chiếc máy tỏa ra mùi hương, rồi vồ lấy nó, ném về phía bức tường. Bụp một tiếng, từng mảnh của chiếc máy rơi ra.
Đỗ Di Nhiên giật mình, cả người cô ta run sợ. Để tăng cường hiệu quả, cô ta đã đặt cả một chai vào đó, nhưng phản ứng có vẻ chậm hơn trong tưởng tượng của cô ta.
“Anh Lục, anh đừng lo, tôi sẽ tìm người mở cửa ngay lập tức.” Cô ta giả vờ sờ soạng tìm điện thoại trên người, sau đó lại thốt lên một tiếng: “Trời ạ, tôi quên mang điện thoại.”
Lục Lãnh Phong duỗi cánh tay cứng rắn ra bóp cổ cô ta: “Đừng có giả vờ giả vịt với tôi, mở cửa ra ngay lập tức, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ cô ngay bây giờ đấy.”
Mặt cô ta hơi tái đi, nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Hai má Lục Lãnh Phong đỏ bừng, dường như mùi hương này đã phát tác trong cơ thể anh, chỉ cần anh dùng thêm lực, anh sẽ không nhịn được nữa.
“Anh… Anh bỏ tôi xuống trước, tôi sẽ tìm cách.”
Lục Lãnh Phong chậm rãi buông tay ra, một luồng nhiệt lượng điên cuồng xông lên trong cơ thể anh, khiến cho anh bốc cháy giống như khinh khí cầu, cơ thể anh không ngừng phát nóng…
Sau đó Đỗ Di Nhiên lùi lại mấy bước, cô ta nhanh chóng cởi bỏ khóa váy, cởi váy ra.
“Anh nhìn xem, thật sự là không có chìa khóa. Tôi không nói dối anh.”
Lục Lãnh Phong không nhìn cô ta, anh nhanh chóng xoay người, cô ta cắn chặt môi dưới, tiến lên và ôm lấy anh từ phía sau. Lửa trong người anh đã bùng cháy rồi, cô ta phải đổ một nồi dầu mới có thể đốt hết sự tỉnh táo của anh.
“Anh Lãnh Phong, tôi không đẹp sao?”
Tuy Lục Lãnh Phong đã nóng hừng hực, nhưng anh vẫn ghét sự đụng chạm như vậy, giống như anh lúc bình thường vậy. Đỗ Di Nhiên mạnh dạn với ngón tay vào trong áo sơ mi của anh. Khi chạm vào bắp thịt rắn chắc, cô ta hưng phấn đến mức muốn hét lên, những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người không ngừng trào ra.
Lục Lãnh Phong lập tức cảm thấy có cảm giác như bị chó chạm vào, anh kinh tởm mà đẩy ngón tay cô ta ra, rồi đột nhiên ném cô ta sang một bên.
Cô ta ngã vật ra trên sàn nhà lạnh lẽo, xương cốt rã rời. Cô ta rất phiền muộn, anh đã phản ứng rất mạnh rồi, làm sao còn có thể bỏ qua cô ta? Cô ta không cam lòng, chật vật đứng dậy, lại xông tới trước mặt anh: “Em thích anh, em thật sự rất thích anh, em có thể là người tình bí mật của anh. Sẽ không có ai biết chuyện xảy ra đêm nay đâu. Em nhất định sẽ không nói cho Hy Nguyệt biết.”
“Tránh ra!” Lục Lãnh Phong cầm lọ hoa lên, Đỗ Di Nhiên còn tưởng rằng anh định đập cô ta, làm cô ta sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, Lục Lãnh Phong lại muốn đập vào cửa ra vào. Anh phải nhanh chóng ra ngoài trước khi chính mình không khống chế được. Choang một tiếng, khóa của cửa ra vào bị đập vỡ tan tành, lộ ra những con chip và mạch phức tạp bên trong. Anh hít thở sâu vài cái và buộc mình phải giữ bình tĩnh. Với tư cách là cha đỡ đầu của ngành công nghệ mới và công nghệ AI, thì mở một cánh cửa đối với anh mà nói là việc dễ như trở bàn tay.
Chương 1996
Thấy anh không định đánh mình, Đỗ Di Nhiên mới có dũng khí lao đến bên anh một lần nữa.
“Lục Lãnh Phong, một người đàn ông có ba bốn vợ cả vợ bé rồi tình nhân chẳng phải là chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ anh giữ thân như ngọc là vì Hy Nguyệt sao? Người đàn ông giỏi giang như anh không nên chỉ có một người phụ nữ. Anh tin em đi, tối nay em sẽ khiến anh thoải mái và hài lòng.” Cô ta lẳng lơ nhảy múa để quyến rũ anh.
Lục Lãnh Phong dùng cánh tay cứng rắn của mình đẩy cô ta ra, cô ta như thể cơn gió mùa thu cuốn những chiếc lá rơi mà bị hất ngã xuống đất lần nữa.
Cô ta khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Anh ghét em đến thế sao? Em không hề thua kém Hy Nguyệt cả về ngoại hình lẫn dáng người. Hy Nguyệt có thai, không thể hầu hạ anh được nữa. Em sẽ thỏa mãn anh thay cô ấy, chẳng lẽ không được sao?”
“Cô không xứng xách dép cho vợ tôi.” Lục Lãnh Phong chưa kịp nói gì thì cửa đã mở ra.
Anh lao ra ngoài như một cơn lốc, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt. Đỗ Di Nhiên muốn hét lên, cô ta cầm lấy một chậu hoa hồng, rồi ném xuống đất như muốn xả giận, sau đó cô ta bắt đầu khóc vì uất ức.
Không biết đã qua bao lâu, đèn trong phòng hoa đột nhiên tắt ngấm, chỉ có ánh trăng tràn vào từ mái nhà thủy tinh trong suốt. Một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa. Cô ta chăm chú nhìn, trong lòng thầm vui mừng, cả người lại tỏa ra ánh sáng. Dù ánh sáng mờ ảo nhưng cô ta vẫn dễ dàng nhận ra đối phương. Đó là Lục Lãnh Phong!
“Anh Lãnh Phong, anh đã trở lại!”
Người bên kia không nói chuyện, anh sải bước đi vào, đè cô ta dưới thân, đi thẳng vào vấn đề.
Trong phòng hoa, hai bóng người hòa vào nhau, kích tình chiến đấu cuồng nhiệt. Sự trống trải của cô ta đã được lấp đầy hoàn toàn.
Đỗ Di Nhiên không biết mình đã ngất đi lúc nào. Khi tỉnh dậy, người đàn ông ở bên cạnh đã biến mất. Cô ta hài lòng và phấn khích, cô ta không ngừng nhớ lại về sự dũng mãnh của người đàn ông. Cuối cùng cô ta cũng có được anh!
Sau khi ngắm hoa quỳnh, mấy người Hy Nguyệt lên đài quan sát. Ở đây không chỉ có kính thiên văn thiên văn mà còn có cả kính viễn vọng tầm xa trên mặt đất nên có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của thung lũng. Lục Sênh Hạ đang nhìn các vì sao, Hy Nguyệt cầm kính viễn vọng trên mặt đất lên nhìn một chút. Một thác nước nhỏ ở cách đó vài trăm mét toát lên vẻ sáng trong như pha lê dưới ánh trăng. Dưới thác nước hiện lên sóng ánh sáng lấp lánh. Có cái gì đang chuyển động ở trong nước? Cô khẽ giật mình, khi chăm chú nhìn cô mới nhận ra mình chỉ có một mình.
Đã muộn thế này, mà người đó còn đi bơi đêm à? Hay cô đã nhìn thấy ma? Trời lạnh thế này thì không ai có thể bơi dưới nước được đúng không? Cô nuốt nước bọt ực một cái, dụi mắt nhìn lại. Cái bóng đó vẫn còn ở trong nước.
Chắc chắn sẽ khó tránh khỏi có một số điều kỳ quái trong ngọn núi cằn cỗi này. Có thể đó là một con dã nhân hoặc một con thủy quái. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã gần chín giờ rồi. Đây là thời điểm mà ma quỷ xuất hiện. Cũng may giờ là ban đêm, nên cô không nhìn rõ mặt nó, nếu không cô nhất định sẽ sợ chết khiếp.
Chín giờ rưỡi, cô ngáp dài: “Mọi người đi chơi đi, em đi ngủ đây.” Phụ nữ mang thai phải đi ngủ sớm và dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.
Khải Liên hộ tống cô rời đi. Đi đến đầu cầu thang, cô gặp Đỗ Di Nhiên. Váy của cô ta nhăn nhúm, nhìn có hơi chật vật, tóc tai bù xù, hoàn toàn khác với vẻ tinh xảo thường ngày, như thể vừa đánh một trận chiến vậy.
Tuy nhiên, gương mặt lại tươi tắn, chân mày nhướng lên trông rất kiêu sa. Cô ta đã có một thời gian tuyệt vời tối nay. Lục Lãnh Phong vô cùng dũng mãnh khiến cô ta vô cùng hài lòng.
“Chị Hy Nguyệt, chị tới tìm anh Lãnh Phong sao?”
Hy Nguyệt khẽ liếc cô ta một cái, cô luôn cảm thấy cô ta có vẻ không đúng lắm, nhưng không thể phân biệt được là không đúng ở chỗ nào.
Chương 1997
Có tiếng cười vang lên từ phòng bên của bà cụ Đỗ và cô trợ lý riêng.
Hy Nguyệt thấy hơi buồn ngủ, cô nhàn nhạt đáp: “Cô về phòng đi.” Sau đó cô rời đi.
Đỗ Di Nhiên hừ lạnh một tiếng. Sắp tới cô ta và Lục Lãnh Phong có nhiều thời gian, nên họ sẽ có nhiều thời gian vui vẻ hơn trong tương lai.
Hy Nguyệt đẩy cửa vào, không thấy Lục Lãnh Phong nên một mình cô tắm rửa, rồi ngủ một giấc. Khi Lục Lãnh Phong trở về, đã mười một giờ. Cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô không thể chìm vào giấc ngủ nếu không có bức tường thịt để cô dựa vào kia.
“Anh đã đi đâu vậy?”
“Đi dạo bên ngoài.” Anh nhẹ nhàng nói.
Tóc của anh ướt sũng, áo quần cũng ướt.
“Trời bên ngoài có mưa không?” Cô đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng mưa gõ rơi vào cửa kính, đúng là trời mưa thật.
Thời tiết ở vùng núi khác với thời tiết ở thành phố, lúc đầu bầu trời trong xanh nhưng lúc sau đã có mây đen ngay được.
“Anh đi tắm một chút.” Anh không nói nhiều mà bước vào phòng tắm, có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm.
Sau khi trở về, anh không ôm cô ngủ như trước kia mà lại quay người, nằm quay lưng với cô, rất khác thường. Cô nhíu mày nghi ngờ, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay anh. Da dẻ mát lạnh, hình như anh vừa tắm nước lạnh xong.
Nhưng chỉ một lát sau nhiệt dần tăng lên, dần dần nóng như lửa. Lục Lãnh Phong thở hắt ra một hơi, vội vàng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của cô: “Vợ ơi, đêm đã khuya rồi, em mau ngủ đi.”
Cơ thể anh đang căng như dây đàn, Hy Nguyệt mẫn cảm nhận ra điều ấy. Mới thỏa mãn anh hai ngày trước xong, cơ thể anh không thể nào phản ứng mạnh như thế này vì chuyện đó được nhỉ?
“Chồng ơi, em thấy chắc anh không ngủ được luôn đâu, để em giúp anh ngủ nhé.” Vừa nói hết lời đã đưa tay nhỏ về phía anh.
Cơ thể Lục Lãnh Phong giật nảy lên, anh xoay người lại: “Em ngốc vừa thôi, thường xuyên quá không tốt cho con đâu.”
Anh lo là anh không khống chế được bản thân. Khóe môi xinh đẹp của cô nhếch lên tạo ra một nụ cười gian trá: “Thỏa mãn anh là nghĩa vụ của em mà.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngày hôm sau, đến giữa trưa Hy Nguyệt mới tỉnh lại. Tối hôm qua, phản ứng của người nào đó lớn đến mức không bình thường, gây sức ép mấy lần xong mới tắt lửa làm cô mệt gần chết. Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tận tình chăm sóc khiến anh cực kỳ sảng khoái. Nhưng anh lo lắng, anh sợ cô bị thương.
“Ngốc ạ, em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh vươn tay, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của cô.
“Mỗi ngày dùng một liều thuốc an thai do bà nội điều chế nên em chỉ thấy hơi mệt thôi, không sao đâu.” Cô mỉm cười: “Bây giờ em thấy rất đói, đói đến mức ăn hết được một con trâu luôn nhá.”
Lục Lãnh Phong bật người dậy: “Vợ yêu chờ anh, để anh mang cơm lên cho em, hôm nay em ăn ở phòng đi.”
“Đây không phải nhà chúng ta, không tốt lắm đâu.” Hy Nguyệt xua tay: “Để em tự đến phòng ăn ăn thôi, đến đó có thể ăn nhiều hơn một chút.” Lục Lãnh Phong đỡ cô ngồi dậy, sửa soạn xong thì hai người cùng nhau xuống dưới nhà.