Sao cô có thể là cô gái ở trong khách sạn chứ?
“Bỏ đi, không nhắc tới nữa.”
Advertisement
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi liếc nhìn anh: “Không phải là anh lại bắt đầu ghét bỏ em đấy chứ?”
Bóng ma tâm lý của cô vẫn rất lớn.
Anh búng lên trán của cô: “Em sinh con cho Hứa Nhã Thanh còn không để ý, anh sẽ để ý tới chuyện nhỏ nhặt này sao?”
Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày đặc tạo thành hai bóng mờ dưới mí mắt trắng nõn: “Nếu như có một ngày anh ghét bỏ em thì em sẽ tự giác rời đi.”
Advertisement
Anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi của cô, một đôi cánh tay cứng rắn ôm vòng eo thon của cô giống như nhốt cô lại: “Nếu như em dám rời khỏi anh nửa bước thì anh sẽ giam giữ em cả đời, vĩnh viễn không cho phép đi ra ngoài.”
“Ma vương.” Cô khẽ đấm vào vai của anh rồi ngả đầu vào lồng ngực ấm áp, đây là chốn trở về đời này của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Sau khi bọn trẻ ngủ trưa thì đi ra ngoài chơi.
Trong núi có một khe suối nhỏ cạn nhìn rõ thấy đáy, bên trong có rất nhiều cá con.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ thay quần đùi, chơi với cá ở dưới nước.
Hứa Kiến Quân thì đang nhặt đá cuội.
Nơi này có rất nhiều viên đá nhỏ xinh với nhiều màu sắc nên cậu bé rất thích.
Hy Nguyệt ngồi ở bên cạnh khe suối ngâm chân ở trong nước, làn nước rất trong mát.
Suy nghĩ của cô không khỏi quay trở lại cái đêm khủng khiếp bốn năm trước.
Cô đã rất sợ hãi và tuyệt vọng.
Nếu như người đàn ông kia không phải Hứa Nhã Thanh thì chuyện này sẽ trở thành ác mộng cả đời này cô sẽ không bao giờ thoát khỏi được.
Thậm chí cô sẽ không biết bố của con mình là ai.
Cô không biết tại sao Lục Lãnh Phong lại đột nhiên nhắc tới chuyện này cũng không dám hỏi nhiều, có một số việc đã qua thì nên hoàn toàn quên đi.
Lục Lãnh Phong đứa trẻ ngồi trên băng ghế cách đó không xa với vẻ mặt vô cùng trầm lắng.
Mặc dù cảm thấy cô gái kia rất không có khả năng là Hy Nguyệt nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mong chờ nho nhỏ.
Dù sao cũng có rất nhiều chuyện trùng hợp.
Chuyện xảy ra ở Giang Thành, Hy Nguyệt vừa tình cờ cũng ở Giang Thành.
Cô gái kia đi giao thức ăn ở bên ngoài Hy Nguyệt cũng giao thức ăn ở bên ngoài.
Trên bả vai trái của cô gái kia có một hình xăm hình trái tim, Hy Nguyệt cũng có một hinh xăm như vậy ở trên đó.
Trùng hợp nhất là Hy Nguyệt cũng bị người ta bắt nạt vào mấy ngày đó.
Khi anh nhắc tới chuyện giao thức ăn tới khách sạn phản ứng của Hy Nguyệt vô cùng quá khích.
Mặc dù cô phủ nhận nhưng biểu cảm của cô đã bán đứng cô.
Nếu như không phải bị anh nói trúng mà ở chỗ khác bởi vì chuyện khác thì cô chắc chắn sẽ không kích động như thế.
Liệu họ có phải là cùng một người?
Chương 1316
Ngay khi anh đang suy nghĩ Hy Nguyệt đã trở về, đã đến lúc cho con uống sữa rồi.
Advertisement
Cô giúp việc cầm bình sữa tới.
Cô ôm con trai rồi cho thằng bé bú sữa.
Lục Lãnh Phong ở bên cạnh cho con gái bú sữa: “Hai đứa trẻ ăn càng ngày càng nhiều.”
“Đợi đến khi hai đứa được sáu tháng thì có thể cho ăn thêm thực phẩm bổ sung.” Hy Nguyệt mỉm cười.
Advertisement
“Bọn trẻ lớn rất nhanh, sau kỳ nghỉ hè Kiến Quân đã đi học rồi.” Lục Lãnh Phong nhìn bọn trẻ ở bên trong khe suối nhỏ trầm giọng nói.
Sau khi Hy Nguyệt cho con bú sữa xong thì nhẹ nhàng vỗ lưng cho thằng bé: “Kiến Quân biết tự chăm sóc bản thân, từ nhỏ đến lớn em chưa từng phải lo lắng cho thằng bé.”
Lục Lãnh Phong dường như nghĩ đến điều gì đó thuận miệng hỏi: “Kiến Quân sinh non sao?”
Cô gần như là theo bản năng cụp mắt xuống, hàng mi dài che đậy con ngươi đang lấp lóe chỉ sợ không cẩn thận sẽ tiết lộ ra bí mật của mình.
“Vâng.” Cô trầm thấp trả lời rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Gần đây mẹ nhỏ sắp xếp rất nhiều chương trình học cho Ngọc Thanh tạo áp lực rất lớn cho thằng bé, mỗi ngày thằng bé đều ủ rũ cúi đầu. Đối với mấy đứa trẻ chúng ta không thể thúc ép quá mức, chơi đùa là tính trời sinh của bọn trẻ.”
“Cô ta có yêu cầu quá cao với Tư Mã Ngọc Thanh.” Lục Lãnh Phong nói như chuồn chuồn lướt nước.
Hy Nguyệt bĩu môi: “Còn không phải sao? Ép một đứa trẻ sợ toán nhất học olympic toán học giống như là đang ép một người sợ ăn cay ăn ớt vậy. Khi còn bé em cũng không thích học toán, mỗi lần làm các bài toán ứng dụng đều cảm thấy đau đầu, A Thông học toán khá tốt lần nào cũng được một trăm điểm. Ngày nào em cũng làm bài với anh ấy, em không biết làm bài thì anh ấy sẽ dạy em. Anh ấy giảng khá tốt, giảng còn cẩn thận hơn giáo viên nhiều.”
Cô nói rồi nở nụ cười, cười có vẻ đau buồn lặng lẽ lướt qua khuôn mặt cô.
Lục Lãnh Phong ôm vai của cô: “Sau này anh sẽ giúp em giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn.”
Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều đã là quá khứ, chỉ có anh mới là hiện tại và tương lai của cô .
Cô hờn dỗi liếc nhìn anh: “Đương nhiên phải để anh giải quyết, ai bảo anh là chồng em.”
Cũng bởi vì đứng trên bờ vai khổng lồ này của anh nên cô mới có thể đi thẳng một đường từ đồng thau tới vương giả.
Đúng lúc này điện thoại di động của Lục Lãnh Phong vang lên, sau khi anh ấn nút nghe chỉ nói mấy chữ: “Tôi biết rồi.”
Hy Nguyệt thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
“Finn đã về nước rồi.” Lục Lãnh Phong hời hợt nói.
Hy Nguyệt rung động một cách dữ dội: “Anh thật sự gọi Finn về rồi?”
“Không phải gọi về, là bảo anh ta tạm thời trở về giải quyết xong hậu quả.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói.
Ai gây ra cục diện rối rắm thì người đó phải chịu trách nhiệm xử lý sạch sẽ.
Hy Nguyệt làm một cái mặt quỷ: “Anh sẽ không thật sự tính để anh ta nhận bố chứ?”
“Em đã ép buộc anh ta như vậy, anh ta không nhận thì ai nhận?” Lục Lãnh Phong cau mày.
Cô cười giả dối: “Em gọi là có qua có lại, em vốn còn thật sự coi trọng Finn, không ngờ tới anh ta không đáng tin như thế, cũng dám cấu kết với Kiều An làm việc xấu, đến lừa gạt em.”
Chương 1317
Lục Lãnh Phong vuốt cái mũi nhỏ như bạch ngọc của cô: “Anh ta gạt anh, không phải em.”
Advertisement
Cô hừ một tiếng: “Gạt anh không phải chính là gạt em sao? Nếu là người ngoài cũng cho rằng anh và Kiều An vương vấn không dứt được, ngay cả con riêng cũng tạo ra rồi, vậy em chẳng phải trở thành trò cười lớn của cả vòng nhân vật nổi tiếng sao, bị vả mặt cả hai bên trái phải.”
Lục Lãnh Phong cố ý lộ ra một chút vẻ bất mãn: “Nghe ý của em thì thứ em quan tâm chính là mặt mũi của mình, mà không phải sự trong sạch của anh? Chẳng lẽ mặt mũi của em còn quan trọng hơn sự trong sạch của anh?”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Nói mò cái gì đó? Đương nhiên sự trong sạch của anh quan trọng nhất. Nếu anh thật sự phạm sai lầm, em dát vàng lên mặt mình nữa cũng vô dụng.”
Lục Lãnh Phong vuốt đầu cô: “Coi như phân rõ trắng đen.”
Advertisement
Cô bướng bỉnh thè lưỡi: “Chắc chắn rồi, không có chút tài năng thì có thể một đường từ đồng thiếc đánh được vương giả sao?”
Cô đang nói thì nhìn thấy bọn nhỏ dẫn theo Dũng Sâm đi tới.
“Mẹ, mẹ xem con nhặt được bao nhiêu hòn đá nhỏ xinh đẹp nè.” Hứa Kiến Quân vui vẻ bừng bừng nói.
“Ồ, thật xinh đẹp.” Hy Nguyệt cầm lấy một tảng đá đo đỏ, nhìn bên trái một chút rồi nhìn bên phải một chút, càng xem càng ngạc nhiên: “Ma vương Tu La, mẹ thế nào cảm thấy đây là một viên đá tiết gà nhỉ?”
Làm một nhà thiết kế trang sức, cô có năng lực giám định và thưởng thức nhạy cảm với đá quý.
Lục Lãnh Phong nhận lấy xem một chút: “Thật sự đúng là viên đá tiết gà.”
“Đá tiết gà là bảo bối sao?” Hứa Kiến Quân nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Đá tiết gà được xưng là một trong bốn loại đá quốc gia của Nguyệt Hạ, người xưa dùng nhiều để làm con dấu.” Lục Lãnh Phong nói, vuốt ve đầu cậu bé: “Vận may của con hôm nay không tệ, còn đào được một bảo bối.”
“Bên trong con suối nhỏ này sao lại có đá tiết gà nhỉ?” Hy Nguyệt khó có thể tin.
“Khi còn bé anh cũng từng ở đây nhặt được một viên.” Lục Lãnh Phong hờ hững nói: “Trước kia nơi này vẫn chưa xây xong làng du lịch, con suối nhỏ này rộng hơn bây giờ nhiều, cũng rất sâu, mỗi lần tới chơi chuyện anh thích làm nhất chính là lặn xuống đáy suối nhặt đá.”
Anh tạm ngừng rồi nói tiếp: “Nơi này có lẽ từng xảy ra biến đổi về chất mới có thể lộ ra một vài mỏ hiếm.”
Hy Nguyệt vuốt trán: “Ở đây xây làng du lịch không phải đề nghị của anh chứ?”
Lục Lãnh Phong nhún vai, ngầm thừa nhận.
“Anh muốn bảo vệ nơi này?” Cô nhướng mày, nếu để cho các thôn dân xung quanh biết nơi này có bảo bối, còn không như ong vỡ tổ mà đến, làm khô cạn con suối.
Lục Sênh Hạ đứng bên cạnh cười hì hì một tiếng: “Anh cả, anh có phát hiện Kiến Quân đặc biệt giống anh không, anh tới đây chơi liền thích nhặt đá, nó tới đây chơi cũng thích nhặt đá, hơn nữa hai người đều phát hiện bảo bối, đây có phải gọi là cha nào con nấy không?”
Lục Lãnh Phong cũng phát hiện Hứa Kiến Quân không chỉ hợp ý anh, hơn nữa trên nhiều khía cạnh cũng rất giống anh.
Đáng tiếc nó không phải con trai ruột của anh, mà là con của Hứa Nhã Thanh.
Hứa Kiến Quân rất vui vẻ khi mình nhặt được một viên đá có giá trị: “Mẹ, con có thể mang tất cả những hòn đá xinh đẹp này về nhà không?”
“Đương nhiên có thể.” Hy Nguyệt cười, mặt dù đá tiết gà rất đắt đỏ, nhưng trong mắt bọn họ cũng chỉ là một hòn đá.
“Chờ sau khi trở về, con muốn chế hòn đá kia thành con dấu, chờ sinh nhật bố sẽ đưa cho ông ấy.” Hứa Kiến Quân vui vẻ nói, cho dù bất cứ lúc nào cậu bé cũng sẽ không quên bố mình.
Chương 1318
Tư Mã Ngọc Thanh nghe nói trong suối nhỏ có bảo bối nên rất kích động: “Em cũng muốn nhặt đá.”
Advertisement
Cậu ấy dẫn theo Dũng Sâm chạy tới dòng suối, Lục Sênh Hạ cũng đi theo.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã nhặt được rất nhiều hòn đá nhỏ trở về.
“Chị xinh đẹp, chị xem nơi này của em có bảo bối không?”
Hy Nguyệt nhìn một chút, đều là đá bình thường, tỉ lệ giống như miếng bánh từ trên trời rớt xuống này không có khả năng đều có thể nhặt được.
Advertisement
“Đá cho dù đẹp cũng không thể ăn được như cơm, chúng ta vẫn nên dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị tiệc nướng thôi.”
“Oh yeah, em thích tiệc đồ nướng nhất.” Tư Mã Ngọc Thanh vung cánh tay la lên: “Lần này em muốn tự nướng, em nhất định sẽ nướng thịt thật ngon.”
Lục Sênh Hạ cười ha ha: “Cậu đương nhiên phải nướng thật ngon, cậu là người phải thành lập đế quốc mỹ thực, nếu ngay cả nướng thịt cũng nướng không tốt, sẽ bị người khác cười đến rụng răng.”
Đám vệ sĩ mang lò nướng điện ra ngoài.
Ngọc Thanh ra dáng biết nướng, trước đó thường xuyên nhìn người khác nướng, cậu ấy biết nên làm thế nào.
Hy Nguyệt phát hiện cậu ấy thật sự có mấy phần thiên phú, mặc dù lần đầu tiên nướng, nhưng rất nắm chắc độ lửa, một chút cũng không có nướng cháy.
“Ngọc Thanh, em phải coi chừng một chút, đừng làm bỏng mình đó.” Cô nhắc nhở.
“Em biết.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
Cậu ấy đang quét một lớp muối lên thịt nướng, lại thoa thêm một lớp mật, sau đó bỏ vào mâm.
“Chị gái xinh đẹp, chị nếm thử trước, ăn ngon không?”
Hy Nguyệt cắn một cái rồi kinh ngạc: “Ngon lắm, Ngọc Thanh, em đúng là thiên tài mỹ thực.”
Lục Sênh Hạ cũng cắn một miếng, giơ ngón tay cái lên: “Tư Mã Ngọc Thanh, cậu rốt cuộc tìm được mục tiêu phấn đấu của cuộc đời rồi.”
Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng vui vẻ, lắc lắc đầu, dương dương đắc ý: “Tôi chính là ông trùm mỹ thực tương lai, ai cũng không sánh bằng tôi.”
“Chờ em lớn hơn một chút, chị sẽ mở đầu bếp ba sao Michelin cho em, dạy em kỹ xảo nấu nướng.” Hy Nguyệt cười nói, có thiên phú thì phải bồi dưỡng, trong ba trăm sáu mươi ngành nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.
Lòng tự tin của Tư Mã Ngọc Thanh tăng cao, cậu ấy rốt cuộc không còn là một nhóc mập mạp chỉ biết ăn chơi, không còn gì khác.
Thành phố Long Minh lúc này.
Kiều An còn đang đợi Lục Lãnh Phong trả lời.
Cô ta lo lắng Lục Lãnh Phong không nhìn thấy nên lại gửi Zalo.
Nhưng vẫn không trả lời.
Chẳng lẽ Lục Lãnh Phong không tin cô ta sao?
Cô ta sắp nổi điên.
Chương 1319
Con của cô ta không thể luôn bị người ta hiểu lầm, không thể luôn giấu diếm, xem như chuột chũi không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Advertisement
Cho dù là con riêng cũng là dòng máu của nhà họ Lục, người nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không mang con bỏ chợ.
Nếu như Lục Lãnh Phong bận tâm đến Hy Nguyệt, mà cố ý không quan tâm cô ta, cô ta sẽ ép anh chịu trách nhiệm.
Cô ta quyết định sẽ tuyên bố bố đứa nhỏ là ai trước mặt mọi người trên bữa tiệc.
Kiều An đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho bữa tiệc thứ bảy.
Advertisement
Cô ta mặc bộ lễ phục đắt tiền nhìn rất quyến rũ.
Người tới tham gia bữa tiệc không chỉ có những người nổi tiếng mà còn có rất nhiều phóng viên.
“Tôi biết mọi người vẫn luôn rất quan tâm tới chuyện bố của đứa bé là ai? Hôm nay tôi muốn làm sáng tỏ chuyện này trước công chúng để bố ruột của đứa bé gánh vác trách nhiệm nên có.”
Khi cô ta phát biểu số lượng khách khứa tò mò đã tăng lên đến cực điểm.
Kiều An nắm chặt microphone, nói rõ ràng từng chữ: “Anh ấy là người đàn ông mà tôi yêu nhất, chúng tôi ở bên nhau đã rất nhiều năm, không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể cản trở tình yêu của chúng tôi. Anh ấy nói anh ấy không thể cưới tôi nếu để tôi đi theo anh ấy mà không có danh phận gì thì quá tủi thân cho tôi, hơn nữa anh ấy cũng không thể ở bên cạnh tôi mọi lúc cho nên anh ấy muốn cho tôi hai đứa trẻ để hai đứa làm bạn bên cạnh tôi thay anh ấy. Vốn dĩ chúng tôi đã nói sẽ không công khai bí mật chuyện con cái nhưng mà bây giờ tôi đã thay đổi ý định, đối với tôi như vậy là không công bằng cho bọn trẻ, bọn trẻ có quyền lợi nhận tổ quy tông. Anh yêu xin anh hãy tha thứ cho sự tùy hứng của em, bởi vì em quá yêu anh và quá yêu con. Hôm nay em muốn để tất cả mọi người biết bố của con em là…”
Cô ta còn chưa nói hết câu cửa phòng tiệc đã bị đẩy ra, một bóng người cao to xuất hiện ở trước cửa.
Một cơn hoảng loạn mạnh mẽ quét ngang qua, giọng nói của cô ta tắc nghẽn ở trong cổ họng.
Finn chậm rãi đi đến nhận đứa trẻ từ tay cô giúp việc.
“Thực ra tất cả mọi người đều biết, em cần gì phải huy động nhân lực để tuyên bố chứ, cứ muốn ép anh trở về như vậy sao?”
Sắc mặt Kiều An hoàn toàn trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng đã mất đi màu sắc.
Finn vỗ về chơi đùa với đứa trẻ ở trong lòng, đây là một lời đe dọa thầm lặng, nếu như cô ta dám nói sai một chữ thì anh ta sẽ lập tức bế đứa trẻ đi.
Theo như khách khứa thấy thì đây là trực tiếp thừa nhận đứa trẻ là con của anh ta.
Kiều An hung hăng nuốt nước miếng, miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Finn, anh trở về lúc nào vậy?”
Finn nhún vai, giọng điệu hững hờ: “Để tình cảm của chúng ta hòa hợp sếp đã cho anh nghỉ phép và cho phép anh trở về thăm người thân.”
Kiều An muốn ói ra máu, đây là muốn đem chuyện của hai người làm cho trở nên vững chắc để cô ta không có cơ hội xoay người.
“Anh đừng nói lung tung, anh và tôi hoàn toàn không có…”
“Quyến rũ chính là quyến rũ, sao phải lấy cái tên là tình yêu đẹp làm gì chứ, em hẳn là rất rõ ràng quan hệ của anh và em như thế nào. Nếu như em không thể nuôi con thì anh sẽ mời người đến nuôi, cả ngày giống như một người vợ hờn giận lăn qua lăn lại vậy, thật là nhàm chán.”
Đáy mắt của Finn lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, Kiều An rùng mình cảm thấy cơn ớn lạnh lan truyền dọc theo khắp tứ chi.
Khách khứa đều cảm thấy thổn thức.