Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331

Những lời này đã chọc giận Tư Mã Ngọc Như: “Con đừng có ở đây già mồm át lẽ phải, trừng phạt con như thế nào sẽ do mẹ quyết định.”

“Con đi tìm bố.” Lục Sênh Hạ nhăn mũi chạy ra khỏi phòng.

Lục Vinh Hàn vừa mới trở về, Lục Sênh Hạ nhìn thấy ông ấy thì la to: “Bố, cứu mạng.”

“Sao vậy?” Lục Vinh Hàn hoang mang hỏi.

Tư Mã Ngọc Như nói rõ chuyện cô bé giúp Tư Mã Ngọc Thanh bỏ nhà ra đi với Lục Vinh Hàn.

“Con bé này quá to gan, chắc chắn phải quản thúc cho tốt mới được.”

“Chị dâu đã nói phạt con chép quy tắc trong gia đình một lần, chị dâu là chủ mẫu không phải nên do chị dâu quyết định sao?” Lục Sênh Hạ nhăn mặt.

Lục Vinh Hàn xoa đầu của cô bé, trên mặt cũng không có vẻ trách móc. Lục Sênh Hạ là hòn ngọc quý trên tay ông ấy, ông ấy cưng chiều còn không kịp thì làm sao có thể phạt cô bé chứ: “Được rồi, cứ làm theo lời chị dâu nói trừng phạt những lỗi nhỏ để không mắc lỗi lớn.”

“Không được, nếu như lần này dung túng con bé thì lần sau không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.” Tư Mã Ngọc Như thực sự rất tức giận, chỉ sợ con gái ẩu tả làm cho Tư Mã Ngọc Thanh rơi vào trong nguy hiểm.

Tư Mã Ngọc Thanh là hy vọng của cô ta, có trọng lượng ở trong lòng cô ta còn nặng hơn Lục Sênh Hạ nhiều.

Một đứa con gái ở trong nhà họ Lục không quan trọng cho lắm, cho dù mỗi một người ở trong nhà đều rất cưng chiều con bé nhưng cũng không có khả năng sẽ để cho con bé tham gia vào các công việc của tập đoàn.

Nhưng con trai thì lại khác có thể được chia cổ phần, có thể quản lý công ty chi nhánh.

Cô ta không thể để cho cả Lục Thị đều rơi vào tay con trai của Y Hạo Phong, cô ta cũng muốn được chia phần.

Bí mật của Tư Mã Ngọc Thanh đã giấu cực lâu trong lòng bà ấy, giấu đến nỗi bà ấy cũng sắp không giấu được.

Nhưng bà ấy biết mình không thể nói ra được, nhất định phải liều chết giữ vững, không thể để cho cậu ấy gặp nguy hiểm.

Mỗi người mẹ đều sẽ có lòng riêng, từ lúc Tư Mã Ngọc Thanh vừa ra đời, bà ấy đã tưởng tượng có một ngày cậu ấy có thể thay Lục Lãnh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.

Nhưng cậu ấy càng lớn lên thì cách nguyện vọng của bà ấy càng xa.

Bà ấy không tin con trai mình và Lục Vinh Hàn sẽ kém như vậy, nhất định là em trai và em dâu dạy dỗ có vấn đề, nuôi cậu ấy thành kẻ bỏ đi.

Bây giờ bà ấy muốn đích thân dạy dỗ cậu ấy, để khối vàng bị mai một như cậu ấy lần nữa phát ra ánh sáng rực rỡ.

Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ấy: “Được rồi, bà đừng suốt ngày huy động nhân lực vì chuyện của Ngọc Thanh. Chờ Mã Ngọc Lan từ nước ngoài trở về thì hãy tiễn nó về. Bà chỉ là cô của nó mà thôi, con cái cuối cùng cũng phải sống chung với bố mẹ.”

“Ngọc Thanh sẽ không trở về, nó đang cùng sống chung với tôi ở đây. Nó thật ra rất ngoan và thông minh, giống như Sênh Hạ, có trí thông minh hơn người thường, đều là bị em trai và em gái tôi dạy hư. Bây giờ phải do chính tay tôi dạy nó, tôi muốn bồi dưỡng nó thành đứa trẻ ưu tú giống Lãnh Phong.”

Lục Vinh Hàn ho sặc sụa, tư chất của Tư Mã Ngọc Thanh, ông ấy thấy được. Cậu ấy có thể có một phần mười của Sênh Hạ thì đã cảm ơn trời đất, so với Lãnh Phong thì đó là một người trên trời, kẻ thì dưới đất, vốn không có cách so sánh.

“Con cái phải dựa theo tài năng tới đâu mới dạy được, không thể yêu cầu quá cao với nó.”
Chương 1332
“Một ngày nào đó, tôi sẽ để ông lau mắt mà nhìn với Tư Mã Ngọc Thanh.” Tư Mã Ngọc Như chém đinh chặt sắt nói, bà ấy tràn ngập lòng tin với bản thân, cũng vô cùng tin tưởng Ngọc Thanh.
Trên lầu, Hy Nguyệt gọi Hứa Kiến Quân vào phòng.
“Kiến Quân, con có gì muốn nói với mẹ về chuyện của chú Ngọc Thanh hả?”
Hứa Kiến Quân cúi thấp đầu xuống: “Mẹ, con biết con không nên nói dối, nhưng con rất muốn giúp chú Ngọc Thanh, mỗi ngày chú ấy bị ép ăn rau, bản thân phải học thứ không thích rất là không vui.”
Hy Nguyệt hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mẹ biết suy nghĩ của con là tốt, nhưng sau này không thể như vậy nữa. Mặc kệ làm chuyện gì cũng phải nói với mẹ, không thể giấu diếm. Con phải tin mẹ, chỉ cần là chuyện đúng, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con.”
“Con biết.” Hứa Kiến Quân ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Lục Lãnh Phong trở về, Hy Nguyệt nói chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh cho anh.
Hy Nguyệt lấm tấm mồ hôi: “Anh thấy mẹ nhỏ vô cùng lo lắng cũng không lên tiếng?”
Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy bar, rót hai ly cocktail không độ, một ly đưa cho cô: “Bà ấy bảo chúng ta đừng quan tâm chuyện của Ngọc Thanh, anh vẽ vời thêm chuyện làm gì.”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Gần đây mẹ nhỏ không phải có thành kiến với em sao? Em từng làm chuyện gì khiến bà ấy không vui sao?”
Lục Lãnh Phong lung lay ly rượu trong tay: “Có lẽ là thời kỳ mãn kinh của bà ấy đến nhanh, cảm xúc có hơi không ổn định.”
Cô nghẹn họng: “Anh đang đùa em hay thật sự suy nghĩ như vậy thế?”
Lục Lãnh Phong không trả lời, chỉ hờ hững nói: “Dù sao chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh sau này chúng ta cũng không cần hỏi đến.”
Hy Nguyệt thở dài, chẳng biết tại sao lại có một cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Tư Mã Ngọc Như thật ra không phải có thành kiến với Hy Nguyệt, mà là trong lòng càng ngày càng mất cân bằng.
Lục Vinh Hàn hình như không để bụng bà ấy giống như trước.
Mã thị bị người ta cướp đi, bà ấy cầu xin ông ấy giúp em trai đoạt lại, nhưng ông ấy vốn cũng không thèm quan tâm, còn nói trên thương trường, thắng bại là chuyện thường của nhà bình gì đó.
Nếu công ty của Lục Lãnh Phong bị người ta cướp đi, ông ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Trừ cái đó ra, còn khiến bà ấy mệt mỏi chính là cái thai đầu tiên của Hy Nguyệt lại là con trai, như vậy chẳng khác nào nói người thừa kế đời sau cũng đã được định sẵn.
Nếu như cô và Lục Lãnh Phong nói không có con trai, Ngọc Thanh vẫn có hy vọng.
Vì sao ông trời không thể thiên vị bà ấy một chút chứ? Chỗ tốt gì cũng bị cả nhà Y Hạo Phong chiếm mất.
Bà ấy tiếp tục khống chế đồ ăn thức uống của Tư Mã Ngọc Thanh, nhất định phải để cậu ấy khôi phục trọng lượng bình thường.
Để một động vật ăn thịt lại ăn rau là một loại tra tấn tàn khốc.
Mỗi ngày Tư Mã Ngọc Thanh đều ăn rất ít, cậu ấy không thích ăn rau, chỉ muốn ăn thịt.
Buổi chiều Hy Nguyệt vừa từ công ty trở về đã bị Tư Mã Ngọc Thanh kéo đến nơi hẻo lánh.
“Chị gái xinh đẹp, em muốn ăn vịt chiên giòn, chị làm vịt chiên giòn cho em ăn có được không?”
Hy Nguyệt cực kỳ đồng tình vuốt ve đầu cậu ấy: “Thật xin lỗi, Ngọc Thanh, em muốn ăn vịt chiên giòn thì phải nhận được sự đồng ý của cô đã, nếu không cô ấy sẽ tức giận.”
Chương 1333
“Nếu chị lén cho em ăn như lần trước thì cô sẽ không biết. Cầu xin chị đó, chị gái xinh đẹp, cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn, những rau xanh kia em ăn không trôi món nào cả, em sắp chết đói rồi. Chị làm cho em ăn đi.”
Cậu ấy chắp tay trước ngực, tội nghiệp cầu xin.
Hy Nguyệt mềm lòng: “Em tới phòng của Kiến Quân chờ chị, chị làm xong sẽ mang lên cho hai đứa ăn.”
“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh nhếch môi nở nụ cười, vừa nghĩ tới được ăn vịt chiên giòn thơm ngon, nước bọt cũng sắp chảy ra.
Hy Nguyệt đi đến phòng bếp nướng vịt, sau khi nướng chín thì bỏ vào trong hộp giữ tươi rồi đem lên lầu.
Cô cũng không biết ngoài phòng bếp, một đôi mắt đang nhìn trộm cô.
Trong phòng của Hứa Kiến Quân, Lục Sênh Hạ cũng tới.
Hy Nguyệt khóa cửa lại, mở hộp giữ tươi ra.
Tư Mã Ngọc Thanh đói lắm rồi, cầm một miếng lên nhét vào trong miệng: “Ăn ngon thật, thơm quá.”
“Sau khi ăn xong, nhớ lau miệng sạch sẽ.” Hy Nguyệt dặn dò.
“Em biết rồi, nhất định sẽ không để cô phát hiện.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.
Ba đứa trẻ chấm tương ngọt, ăn đến say sưa ngon lành.
Hứa Kiến Quân liếm miệng nhỏ, bi bô nói: “Chú Ngọc Thanh, sau này chú muốn ăn thịt thì tới phòng con, bảo mẹ con lén làm bưng lên.”
“Đây là ý kiến hay.” Lục Sênh Hạ giơ ngón tay cái lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Ai vậy?” Hy Nguyệt hỏi một câu.
Đối phương không phản ứng mà chỉ gõ cửa.
Trực giác nói với cô rằng khẳng định không phải Lục Lãnh Phong.
Cô nhanh chóng bảo bọn nhỏ dẹp vịt chiên giòn đi.
Tư Mã Ngọc Thanh cầm khăn tay, không ngừng lau miệng.
Hứa Kiến Quân bày đại phú ông lên bàn, ba người giả vờ đang chơi đại phú ông.
Hy Nguyệt mở cửa, nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đứng ở cửa ra vào, trên mặt có ba vạch đen.
“Mẹ nhỏ, có chuyện gì không?” Cô mỉm cười, duy trì bình tĩnh.
Tư Mã Ngọc Như đi tới, ngắm nhìn bốn phía: “Vịt đâu, nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”
“Vịt gì cơ? Tụi con đang chơi đại phú ông mà.” Lục Sênh Hạ giả vờ tỏ ra hoang mang.
“Bà nội nhỏ, trên cái ông nhà giàu tụi con chơi không có vịt.” Hứa Kiến Quân cẩn thận từng li từng tí nói.
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cô, con đã học xong những khoá học nhàm chán kia rồi, bây giờ là thời gian hoạt động tự do.”
Tư Mã Ngọc Như nhíu mày: “Tất cả đừng giả vờ, tôi thấy Hy Nguyệt bưng vịt chiên giòn lên, mấy người đều đang đùa giỡn tâm cơ, giở thủ đoạn với tôi đúng không?”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Con muốn ăn vịt thơm giòn nên đã bảo chị dâu làm.”
“Vậy tại sao nhìn thấy mẹ thì liền giấu đi? Còn nói dối mẹ?” Vẻ mặt của Tư Mã Ngọc Như rất nghiêm túc, còn có vài phần tức giận.

Chương 1334
“Bởi vì mẹ không cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn mà. Thằng bé ở đây cùng chơi cờ tỷ phú với bọn con, để thằng bé nhìn bọn con ăn bên cạnh không hay cho lắm, như thế thì lại phải cho thằng bé ăn cùng nữa.” Lục Sênh Hạ lầu bầu nói.
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như càng lúc càng u ám: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, sau này đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh, sao con cứ không nghe lời? Con mong thằng bé không giảm béo nổi, cứ béo mãi như thế hả?”
Hy Nguyệt thầm hít vào một hơi: “Mẹ nhỏ, Ngọc Thanh đang tuổi phát triển, phải duy trì cân bằng dinh dưỡng, dù giảm cân cũng không thể không ăn thịt, nếu dinh dưỡng không cân đối sẽ không thể phát triển tốt được.”
“Cô im mồm cho tôi, những đứa trẻ này bị cô làm hư rồi. Chúng nó là con nít không hiểu chuyện, lẽ nào người lớn như cô cũng không hiểu chuyện nốt? Cô thân là mợ chủ thì nên là một tấm gương tốt, nhưng cô thì sao, lôi kéo chúng nói dối, còn âm thầm ưu đãi đặc biệt cho chúng nó, cô cố ý đối đầu với tôi phải không? Cô làm người tốt trước mặt bọn trẻ, khiến chúng nó coi tôi là người xấu, có thể không nghe lời của tôi, có thể nói dối tôi, có thể chống đối với tôi…” Tư Mã Ngọc Như giống như trút giận, bắn ra một tràng, giọng điệu rất sắc sảo.
Hy Nguyệt nhíu mày: “Mẹ nhỏ, cô là trưởng bối, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi thấy bây giờ cô càng ngày càng nóng tính rồi. Chỉ là ăn một con vịt thơm giòn thôi thì chúng cũng đâu có sai, tôi cũng không cảm thấy tôi làm sai. Bọn trẻ muốn ăn thì tôi làm, cô phản đối cũng vô ích. Dù Ngọc Thanh là cháu của cô thì cũng có suy nghĩ và tự do của riêng mình, không phải bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải nghe theo cô. Cô nghĩ hành vi của cô là tốt cho thằng bé, nhưng nếu không tác dụng tích cực thì ngược lại sẽ là hại thằng bé.”
“Chị dâu nói chí phải, bọn con không chỉ muốn ăn, còn muốn ăn một cách quang minh chính đại.” Lục Sênh Hạ đi tới trước tủ, lấy ra cái hộp bảo quản thực phẩm giấu bên trong.
Mở nắp ra, cô bé gắp một miếng thịt vịt cho Tư Mã Ngọc Thanh.
Tư Mã Ngọc Thanh nhận lấy rồi cho vào mồm, vừa nhai vừa nói với âm thanh mơ hồ không rõ: “Cô cô, đây là quyền tự do của cháu, cháu muốn ăn gì thì ăn đó, không cần cô cô quản.”
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, xông tới tát Lục Sênh Hạ một cái.
Cô ta không nỡ đánh con trai nên đương nhiên chỉ có thể lấy cô bé vô dụng ra trút giận. Con gái đều là ngoại tộc, liên thủ với người ngoài chọc giận cô ta.
Lực cô ta đánh ra hơi lớn, Lục Sênh Hạ lảo đảo ngã nhào xuống đất, trán đụng phải góc bàn, máu tươi lập tức chảy xuống.
Hộp bảo quản thực phẩm trong tay cô bé cũng rơi xuống, thịt vịt vương vãi đầy mặt đất.
Lục Sênh Hạ òa khóc.
Hy Nguyệt đỡ Lục Sênh Hạ dậy, vội vàng đi lấy hộp cứu thương cầm máu cho cô bé.
Lúc này, đúng lúc Lục Lãnh Phong từ công ty về, gặp bà Lục và bà cụ Lục đẩy Túi Sữa Nhỏ vừa đi tản bộ ở vườn hoa về đang ở ngay cửa.
Nhìn thấy máu đầy mặt Lục Sênh Hạ, mọi người đều ngạc nhiên.
“Sênh Hạ, đầu cháu đập vào đâu vậy?” Bà Lục ân cần hỏi han.
Lục Sênh Hạ mím chặt môi, không lên tiếng.
Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cô cô đánh chị họ, đầu chị họ đụng phải góc bàn.”
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như trắng bệch, im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh. Cô ta cũng không ngờ sẽ thành thế này.
“Lát nữa nói rõ ràng chuyện này cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK