Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615

Cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?

Anh cầm điện thoại lên gọi: “Finn, lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn đến nước An Kỳ.”

Finn im lặng một hồi, rồi dùng một giọng vô cùng trầm nói: “Sếp, bên này tôi vừa nhận được điện thoại của Tommy gọi đến, cô chủ chỉ đến nước An Kỳ một ngày rồi lại đến Xêm Lan.”

“Chết tiệt tại sao anh ta không nói với tôi sớm hơn?” Khóe miệng Lục Lãnh Phong co giật.

“Tommy cũng vừa mới biết thôi, cô chủ đã tìm người thay thế, lấy lý do sảy thai nên luôn ở suốt trong khách sạn, cho nên anh ta không nhận ra.” Finn giải thích.

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên lăn tăn: “Phái người đến Xêm Lan ngay!”

“Sếp, tôi còn chưa nói xong…” Finn im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Một tuần trước, chú Hoa nói họ hàng của chú ấy bị tai nạn ngoài ý muốn khi đi du lịch ở Xêm Lan nên đã vội vã đến Xêm Lan. Thực ra xảy ra tai nạn ngoài ý muốn không phải họ hàng của chú ấy, là… cô chủ. Xe của cô ấy rơi xuống vách núi rồi phát nổ…chết ngay tại chỗ.”

Đầu óc Lục Lãnh Phong vang lên ầm ầm, như thể có một quả bom nguyên tử phát nổ trong đó, nổ đến nỗi đầu óc anh mê man, ngũ tạng cuồn cuộn.

“Cậu đang nói bậy bạ gì đó!”

“Sếp, ngày mai chú Hoa sẽ đưa cô chủ về Giang Thành….” Finn còn chưa nói hết, thì điện thoại trong tay Lục Lãnh Phong “Bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Trong tai anh chỉ có tiếng ong ong, trước mắt là một mảnh tối đen, thoáng chốc cái gì cũng không nhìn thấy.

Hy Nguyệt đã chết?

Không thể nào, cô ấy sao có thể chết?

Cô vừa kiên cường lại vừa bướng bỉnh, là một con gián đánh hoài không chết, là rơm rác giẫm hoài không chết, lửa to vẫn không thể thiêu cháy hết, gió xuân thổi lại mọc (*).

(ý là miêu tả sức sống mãnh liệt, phong ba bão táp cũng ko tiêu diệt được)

Làm sao có thể lại chết như vậy?

Không, cô không được phép chết.

Không được anh cho phép, cô không được phép chết!

Anh bật dậy và lao ra ngoài như một cơn lốc xoáy.

Ngày hôm sau, Giang Thành nổi trận mưa phùn.

Mưa bụi rả rích, tựa như nước mắt của một người, rơi hoài không dứt.

Lục Lãnh Phong ở trong mưa đợi suốt một ngày, đầu tóc, quần áo và giày của anh đều ướt sũng.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.

Bố Hy lảo đảo đi xuống, trên tay ôm chiếc bình nhỏ bọc vải đỏ.

Đó là Hy Nguyệt.

Tất cả những gì cô ấy còn lại là một nắm tro!

Hùng Văn dẫn người tiến lên đỡ anh.

“Tôi đưa Hy Nguyệt trở về.” Ông lau nước mắt, vô cùng đau đớn nói.

Lục Lãnh Phong lảo đảo lui về sau hai bước, anh không thể tin được, đó là Hy Nguyệt, sai rồi, nhất định là sai rồi.
Chương 616
Trong ngực anh vô cùng đau nhói một trận, như thể có một con dao găm hung hăng đâm vào.
Một dòng máu phun ra từ miệng anh, hai mắt đen kịt, ngã xuống.
Nửa đêm cơn thổi qua khung cửa sổ khẽ mở.
Lục Lãnh Phong mở mắt ra, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn về phía mặt đất bên cạnh.
Bóng dáng nhỏ bé kia dường như vẫn đang ngủ say ở đó, cuộn tròn thành một nhúm, nhỏ bé như vậy, yên tĩnh đến mức gần như khiến anh quên mất sự tồn tại của cô.
“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt!”
Anh lăn xuống bò đến bên bóng dáng nhỏ bé kia, cố gắng ôm lấy cô, nhưng chẳng có gì ngoài màn đêm đen và sàn nhà lạnh lẽo.
“Hy Nguyệt. Hy Nguyệt.” Anh rống lên một cách điên cuồng và tuyệt vọng, giọng nói làm chấn động toàn bộ căn phòng.
Finn từ bên ngoài vọt vào: “Sếp, anh đã tỉnh?”
“Hy Nguyệt đâu?” Anh đứng dậy, nhào tới nắm lấy vai anh ta: “Hy Nguyệt đâu?”
“Ngày mai chú Hoa sẽ an táng cô chủ.” Finn nói rất nhỏ.
“Cô ấy thật sự đã chết rồi? Cậu nói cho tôi biết cô ấy thật sự đã chết rồi sao?” Toàn thân Lục Lãnh Phong đều đang run rẩy, hốc mắt đỏ bừng vì đau, như sắp chảy máu, giọng nói đau đớn vì bị bỏng đã trở nên vô cùng khàn khàn.
“Tôi đã phái người đi điều tra ở Xêm Lan, người điều khiển trong xe đúng là cô chủ.” Finn thở dài.
Anh ôm đầu, cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở yên tĩnh một mình một lát.”
Sau khi Finn ra ngoài, anh lấy điện thoại ra và chợt phát hiện ngay cả một tấm ảnh chụp Hy Nguyệt mà mình cũng không có, bọn họ cũng chưa từng chụp chung một tấm nào.
Cô cứ như vậy mà đi, không để lại bất kỳ thứ gì, như thể cô chưa từng xuất hiện trước đây, mà mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
Thứ duy nhất họ có là một tờ giấy đăng ký kết hôn, mà trên tấm ảnh là PS.
Hy Nguyệt!
Anh nhắm mắt lại, cả người đều rơi vào vực sâu không đáy.
Bốn năm sau…….
Lốt Ăng Gơ Lát, An Kỳ.
Biệt thự Bỉ Ngạn, trong biệt thự xa hoa.
Một thiếu nữ xinh đẹp đang làm bữa tối trong bếp, không ngừng có hương thơm thoang thoảng từ cửa sổ rồi tỏa ra khắp sân.
“Oa, mami đang làm vịt rán giòn, thơm quá đi.” Túi sữa nhỏ đang tập bóng chày thì ngửi thấy mùi thơm nên cảm thấy đói bụng.
“Hôm nay luyện tập đến đây thôi, đi tắm trước rồi sau đó ăn cơm.” Hứa Nhã Thanh đi tới, cực kỳ yêu thương vuốt ve đầu của cậu.
“Vâng.” Cậu bé nhếch miệng cười, để lộ một hàng răng trắng tinh.
Cậu là một cậu bé rất xinh đẹp, đường nét thanh tú không tì vết, làn da như trứng mới bóc, đôi mắt đen hoa đào trong sáng, thuần khiết giống như những vì sao sáng nhất trên bầu trời.
Khi bước vào nhà, hai cha con cùng nhau vào phòng tắm, đến khi bọn họ bước ra, người phụ nữ trẻ đẹp đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn.
Chương 617

“Ăn cơm thôi.” Cô cười nhẹ một tiếng.

“Con thích ăn nhất là vịt rán giòn do mami làm.” Túi sữa nhỏ đập đập cái miệng nhỏ nhắn.

“Cái chân vịt này cho Tiểu Quân.” Người phụ nữ xinh đẹp gắp một cái chân vịt cho cậu bé, đáy mắt chứa đầy sự cưng chiều.

Hứa Nhã Thanh tức thì gắp cho cô một cái chân vịt: “Cái này cho mami vì đã làm cơm vất vả.”

“Cho Ba ba miếng chân vịt lớn này để ăn được nhiều hơn.” Túi sữa nhỏ cầm đũa lên, đưa cho anh một miếng thịt vịt to nhất.

Một nhà ba người đang ăn cơm, ấm áp lại ngọt ngào.

Vừa ăn xong điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi đường dài từ Thành Đô.

Sau khi Hứa Nhã Thanh nói chuyện xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

“Tim của bà anh có chút vấn đề, cần phải mổ, muốn chúng ta mang theo Tiểu Quân trở về cùng.

Thiếu nữ xinh đẹp kịch liệt run rẩy, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất.

Hứa Nhã Thanh đem hết mọi biểu cảm của cô thu vào mắt, sau khi đưa Tiểu Quân trở về phòng, anh ôm vai của cô: “Đừng sợ, Y Nhược, bây giờ em là Y Nhược không phải Hy Nguyệt, Hy Nguyệt đã chết rồi.”

Nội tâm của Hy Nguyệt đang cuộn trào sóng gió mãnh liệt.

Đúng vậy, trên thế giới này đã không còn Hy Nguyệt, cô là Y Nhược, là vợ của Hứa Nhã Thanh, nhưng…….

“Thật sự có thể giấu diếm được ư?”

Cô không phải Hy Mộng Lan, không có năng lực lớn mạnh và kỹ năng diễn xuất tinh xảo.

Hứa Nhã Thanh xoa đầu cô: “Bên cạnh Lục Lãnh Phong đã có người phụ nữ khác, có lẽ sẽ không quan tâm đâu?”

Cô cúi thấp đầu xuống, Lục Lãnh Phong nhất định đã sớm quên cô lên chín tầng mây rồi đi.

Chim nhạn lướt qua không để dấu.

Đối với anh ta mà nói, cô chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Có lẽ anh ta ước gì cô đã chết, như thế thì sẽ giảm bớt đi phiền toái khi ly hôn, có thể danh chính ngôn thuận mà lấy vợ khác.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, họ lên một chiếc máy bay tư nhân trở về nước.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Quân về Nguyệt Hạ nên có hơi phấn khích.

“Ba ba, con sẽ sớm gặp lại ông bà nội, cô dì và bà cố nội của con phải không?”

“Đúng rồi, bà cố nội mà nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui.” Hứa Nhã Thanh hôn lên cái má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Hy Nguyệt nhìn tầng mây mỏng ngoài cửa sổ, trong lòng cứ lượn lờ run sợ, khó có thể bình tĩnh lại, song lúc quay đầu nhìn hai bố con, tựa như được ăn một viên thuốc an thần, trong lòng lập tức bình tĩnh hơn.

Cô biết Hứa Nhã Thanh sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, với cô anh ấy là người đáng tin cậy nhất trên thế giới, là cây đại thụ mà cô có thể dựa vào.

Tính cách của Tiểu Quân rất giống anh, và cũng thích cười giống anh.
Chương 618

“Nếu có thể, em muốn trở về gặp bố mẹ và Phi.” Cô nhỏ giọng nói.

Sau ca phẫu thuật, Phi cuối cùng cũng tỉnh lại, sau một năm hồi phục, nó lại thi vào đại học, chừng hai năm nữa là tốt nghiệp Đại học Y Long Minh.

Cách đây một năm, cô lén gọi điện cho mẹ, biết cô còn sống mẹ cô bắt đầu khóc lên vì xúc động.

Cô đã nhờ mẹ giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ người nào kể cả bố và Phi.

Vì vậy đối với họ, cô đã không còn tồn tại.

“Đừng lo, để anh thu xếp.” Hứa Nhã Thanh vỗ vai cô.

Im lặng một lúc, anh chuyển chủ đề: “Hai ngày nữa, buổi triển lãm trang sức quốc tế sẽ được cử hành ở thành phố Dương Hà, vừa vặn nhân cơ hội này đánh nhãn hiệu vào thị trường phương Đông.”

Cô gật đầu, cô cũng có kế hoạch này.

Đây là một nhãn hiệu trang sức do cô sáng lập ra tại An Kỳ, với những thiết kế mới lạ và thời thượng, mới nổi lên trong ngành trang sức và được các thế hệ trẻ khá ưa chuộng.

Cô biết Hứa Nhã Thanh không phải lúc nào cũng có thể chạy qua lại giữa Lốt Ăng Gơ Lát và Thành Đô, chờ sau khi anh ấy tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, thì sẽ thường xuyên không có thời gian đến An Kỳ, cho nên cuối cùng cô và Tiểu Quân vẫn phải trở về nước sinh sống.

Vì vậy, đối với việc mở rộng thị trường châu Á mà nói là một quyết sách chiến lược tất yếu.

Sau lộ trình hơn mười tiếng, họ đã bình an tới sân bay Thành Đô.

Xe của nhà họ Hứa đã đợi ở cổng sân bay từ rất lâu.

Bốn năm trước, Hy Nguyệt mới chỉ làm con dâu nhà họ Lục được ba tháng, ngoại trừ một vài người trong giới doanh nhân ở thành phố Long Minh ra, không ai khác biết cô, kể cả người nhà họ Hứa.

Biết rõ thân phận của cô chỉ có Hứa Nhã Phượng.

Y Nhược không phải người Nguyệt Hạ, quốc tịch của cô là Bơ Ru Ni.

Cô không biết làm cách nào mà Hứa Nhã Thanh lại lấy được thân phận này cho cô, nhưng tầm ảnh hưởng của nhà họ Hứa ở Đông Nam Á rất lớn, với lại một số nước ở Đông Nam Á có môi trường khá phức tạp, chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì thay đổi một thân phận mới không có gì là khó.

Hứa Nhã Phượng là người đầu tiên ra đón họ.

Cô ấy ôm Hy Nguyệt một cái: “Chào mừng chị đến Thành Đô, Y Nhược.”

Khi gọi cái tên này, trong lòng cô có chút cảm khái.

Bởi vì chỉ có cô biết rõ bí mật của anh hai, bí mật của Y Nhược.

Cuối cùng anh hai cũng không quên được Y Nhược.

“Dì nhỏ!” Túi sữa nhỏ thân mật gọi cô một tiếng, cô mỉm cười ôm cậu lên rồi hôn lên cái má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu? “Tiểu Quân lại cao hơn rồi.”

“Dì nhỏ, lần trước dì gọi điện đến nói là muốn tới Lốt Ăng Gơ Lát mà, tại sao lại không đến?” Túi sữa nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn cô, trong đôi mắt to tròn mang theo vài phần thất vọng.

Cậu còn muốn xem dì biểu diễn trò thôi miên haha.

“Sức khỏe bà cố nội không tốt, cần phải phẫu thuật nên dì không thể đi được, phải ở bên cạnh chăm sóc bà.” Hứa Nhã Phương xoa đầu cậu.

“Con muốn gặp bà cố nội, bà cố nội nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui vẻ, bệnh sẽ tốt lên.” Tiểu Quân nghiêng đầu nói.

Hứa Nhã Phượng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu: “Bây giờ bà cố nội vẫn còn ở trong ICU, chúng ta chưa thể gặp bà, đợi đến khi bà phẫu thuật xong thì mới được gặp bà.”
Chương 619

Trong nhà họ Hứa, bố Hứa và mẹ Hứa đã ở bên trong chờ.

Đây là lần đầu tiên Hy Nguyệt gặp bọn họ, trong lòng cô có chút lo lắng.

Lần đầu tiên vào nhà họ Lục, cảm giác không hề tốt.

Giọng nói mỉa mai và ánh mắt chán ghét đó của bà Lục, cô vĩnh viễn không bao giờ quên.

Trong mắt của bà ta, cô không phải cô con dâu mới về nhà chồng, mà là một tên ăn mày đến để xin bố thí.

Lúc này, bố Hứa và mẹ Hứa đang nở nụ cười dịu dàng, trên mặt tràn đầy sự yêu thương.

Có lẽ bởi vì họ không giống với bà Lục.

Hoặc có lẽ vì thân phận của cô không giống xưa, không còn là một đứa nghèo nàn chỉ có hai bàn tay trắng nữa mà là một nhà thiết kế trang sức nhỏ nổi tiếng, là người đã sáng lập ra một nhãn hiệu.

Và có lẽ vì cô và Hứa Nhã Thanh đã có một đứa con nên vì Tiểu Quân mà họ chấp nhận người con dâu là cô đây.

Mẹ Hứa ôm cháu trai lên đùi, càng nhìn càng thích: “Y Nhược, con và Tiểu Quân từ nay về sau ở lại Thành Đô đi, đừng về An Kỳ nữa. Chúng ta đã lớn tuổi rồi, nên rất mong sẽ được gặp Tiểu Quân thường xuyên. ”

“Con và Nhã Thanh đã bàn bạc rồi, sẽ thành lập chi nhánh ở Nguyệt Hạ như vậy con có thể ở đây lâu dài hơn.” Hy Nguyệt mỉm cười.

“Vậy là tốt rồi, từ nay Tiểu Quân nhà chúng ta có thể ở cùng ông bà nội mỗi ngày.” Mẹ Hứa cười không ngừng.



Cùng lúc này, ở Giang Thành đang đổ mưa phùn.

Lục Lãnh Phong nhớ bốn năm trước lúc anh ở sân bay chờ Hy Nguyệt trở về, trời cũng đổ mưa như vậy.

Hạt mưa là giọt nước mắt chia cách, cuộc đời vô tận nhưng dường như cũng không bao giờ chảy hết.

Lục Lãnh Phong đứng trước bia mộ, đặt lên trên một bó hoa hồng đen.

“Nhím nhỏ, anh tới gặp em.”

Anh có nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra.

Nếu quả thật có Thiên Đường, thật sự có linh hồn thì chẳng phải bây giờ cô đang ở cùng một chỗ với Thời Thạch sao?

Cho tới bây giờ trong lòng cô chưa từng có sự tồn tại của anh, chỉ có Thời Thạch.

Hốc mắt của anh dần dần đỏ lên.

Một cơn đau nhói truyền đến từ tận đáy lòng.

Bốn năm nay, cơn đau này luôn bồi bạn bên anh mỗi ngày, tựa như một tia chớp, đến vô ảnh, đi vô tung, mỗi ngày đều phát ra bảy mươi tám mươi lần, như thể đang bị lăng trì, đau khổ tột cùng.

Anh cắn chặt răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sau khi làm cho phần thống khổ này qua đi, anh mới nhỏ giọng yếu ớt nói: “Nhím nhỏ, anh nghe Phi nói em thích hoa hồng trắng, thế nhưng em đang ở bên kia, Thời Thạch nhất định sẽ thường xuyên tặng em. Cho nên anh đã mang tới hoa hồng đen, anh không giống người kia. Mặc kệ ở bên kia em có gả cho anh ta hay không, nhưng mà ở bên này, em vĩnh viễn vẫn là vợ của anh.”

Bố Hy muốn lấy hộ khẩu của cô gạch bỏ, bị anh cản lại, anh đem hộ khẩu của cô dời đến thành phố Long Minh, đặt dưới tài khoản của mình.
Chương 620

Ngay cả khi cô đã đi, giấy đăng ký kết hôn của họ vẫn sẽ không mất đi hiệu lực, chỉ cần anh vẫn còn sống, mãi sẽ không!

Một bóng người từ xa đến, trên tay cầm một bó hoa bách hợp.

Là Hy Mộng Lan.

Trong bốn năm qua, đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa từng hết hy vọng.

Hy Nguyệt đã chết, cô ta là ứng cử viên duy nhất làm vợ anh, cô ta tin tưởng sớm muộn gì mình cũng sẽ đạt được vị trí đó.

Hôm nay là ngày mất của Hy Nguyệt, cô ta biết Lục Lãnh Phong nhất định sẽ đến nên đã đợi ở nghĩa trang cả ngày.

“Lãnh Phong, thật trùng hợp, anh cũng đến gặp em ấy sao?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, vẫn một mực ngưng mắt nhìn về phía bia bộ, như đang chìm đắm trong suy tư nào đó, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ta.

Cô ta cũng mặc kệ, tự mình nói: “Nghĩ lại trước đây, em và con bé xảy ra nhiều mâu thuẫn như vậy, em thấy mình thật ngu ngốc và nực cười. Cuộc đời bất quá chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, chớp mắt đã trôi qua. Em có thể trở thành chị em với con bé, đã là một loại nhân duyên. Nếu như sớm biết con bé còn trẻ như vậy đã rời đi, em sẽ đối xử tốt với con bé một chút, cái gì cũng đều cho con bé.”

Lục Lãnh Phong vươn tay ra, vuốt ve cái tên trên bia mộ.

Khi mất cô, anh mới phát hiện ra rằng cô đã bước vào trái tim anh, đâm rễ và nảy mầm trong đó.

Anh so đo, anh chén ghét, sự bất mãn của anh đều bởi vì quá quan tâm.

Hy Mộng Lan ở bên cạnh khóc lên, khóc đến lê hoa đái vũ, sau đó bất chấp tất cả xông lên ôm lấy anh: “Lãnh Phong, hãy để em thay thế em ấy, sống tốt cùng với anh được không? Em ấy ở trên trời có linh thiên, nhất định sẽ hy vọng em có thể thay thế em ấy ở bên cạnh anh. Cho dù giữa chúng em từng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng là chị em họ hàng, máu mủ tình thâm. Người duy nhất có thể thay thế em ấy, cũng chỉ có em. ”

Lục Lãnh Phong có chút chán ghét hất tay cô ra, khiến cô lảo đảo ngã xuống đất.

Nhưng cô ta không cam lòng, Hy Nguyệt đã chết, Hy gia cũng chỉ có mình cô ta là con gái, anh chỉ có thể lấy cô ta, phải lấy cô ta!

“Lãnh Phong, chẳng lẽ anh không định kết hôn, không định cưới vợ sinh con nữa sao? Em là người duy nhất mà anh có thể lựa chọn.”

Ánh mắt Lục Lãnh Phong lóe lên tia cực kỳ sắc bén: “Vợ của tôi chỉ có Hy Nguyệt, cho cô ba giây, lập tức biến khỏi mắt tôi, không được làm phiền tôi.”

Hôm nay, anh chỉ muốn ở bên Hy Nguyệt, không muốn có người quấy rầy.

Khóe miệng Hy Mộng Lan lệch đến tận mang tai: “Hy Nguyệt đã chết, con bé đã không còn là vợ của anh.”

Cô ta chỉ vào trước một bia mộ: “Anh thấy tấm bia này không? Đó là Thời Thạch, con bé đi tìm Thời Thạch rồi, người con bé yêu là Thời Thạch, không phải anh.”

“Cút!” Lục Lãnh Phong gầm nhẹ một tiếng, Finn đứng cách đó không xa nghe thấy, lập tức chạy tới liền trực tiếp kéo Hy Mộng Lan ra ngoài.

Hy Mộng Lan nghẹn ngào khóc rống: “Em yêu anh, Lãnh Phong, chúng ta dù sao cũng đã từng thật sự là vợ chồng, anh không thể đối xử với em như vậy…”

Finn đi rất nhanh, giọng cô ta cũng chầm chậm biến mất.

Ngón tay Lục Lãnh Phong lướt qua bia mộ, anh biết Hy Nguyệt không muốn gặp Hy Mộng Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK