Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1644
Ở cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người cao to.
Người đàn ông khẽ ho lên một tiếng, nhắc nhở họ mình đang ở đó.
Hy Nguyệt vội vã ngồi thẳng người lên.
Người đàn ông bước vào trong và đóng cửa phòng bệnh lại.
Mặc dù anh ta đeo khẩu trang nhưng Hy Nguyệt vẫn có thể nhìn ra anh ta ngay, đó là Tần Nhân Thiên, người có ngoại hình giống hệt với Thời Thạch.
“Cuối cùng thì anh cũng lộ diện rồi.” Cô rụt rè nói.
Tần Nhân Thiên gỡ khẩu trang ra và nói: “Thật ra trò chơi trốn tìm này cũng rất thú vị.”
Hy Nguyệt thút thít rồi lấy khăn giấy ra, lau khô nước mắt trên mặt.
Cô nhìn Thời Thạch rồi lại nhìn Tần Nhân Thiên.
Thật sự hai người họ rất giống nhau, gần như là giống nhau y đúc.
Nếu như họ đứng chung với nhau và không lên tiếng, cũng không để lộ ra biểu cảm gì thì khó mà có thể phân biệt được ai là ai.
“Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với nhau? Sao lại giống nhau như thế?”
“Cậu ấy là em trai sinh đôi của anh nên đương nhiên là phải giống nhau rồi, đến cả gen của bọn anh cũng còn tương tự nhau nữa mà.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.
Hy Nguyệt kinh ngạc, mắt cô chợt trợn tròn, cảm giác còn to hơn cả chuông đồng, cô nói: “Hai người là anh em sinh đôi sao? Sao có thể chứ, anh họ Tần, anh ấy họ Thời, anh còn lớn hơn anh ấy một tuổi.”
“Thật ra cậu ấy bằng tuổi anh, chỉ là cậu ấy dùng thân phận con trai nhà họ Thời nên mới nhỏ hơn anh một tuổi.”
Tần Nhân Thiên hạ giọng và chậm rãi nói: “Vợ chồng nhà họ Thời là nhân viên ở công ty của bố mẹ anh, lúc đó họ cùng bàn chuyện làm ăn ở Trung Đông, không ngờ ở đó lại đột nhiên xảy ra chiến tranh, mẹ và dì Thời bế anh và thằng Thông, còn người làm thì bế con của dì Thời, mọi người cùng nhau chạy trốn khỏi khách sạn. Lúc mẹ chạy ra ngoài thì khách sạn đã bị bom đánh trúng và phát nổ, cả sảnh lớn đều bị đổ sập, dì Thời và người làm đều bị đè bên dưới. Mẹ còn tưởng là bọn họ đều đã chết, thành phố đó loạn hết lên, khắp nơi đều cháy nổ, vốn dĩ trong thời gian ngắn không có ai đến cứu giúp, chú Thời cũng gặp nạn trong vụ nổ. Đại sứ quán sắp xếp máy bay, giúp người trong nước sơ tán khẩn cấp, nếu như không đi thì mọi người đều sẽ chết ở đó, vì vậy bố mẹ chỉ có thể đưa anh rời khỏi.”
Tần Nhân Thiên nói, thở dài nặng nề.
“Đây đều là mẹ nói cho anh biết, năm năm trước, bà ấy đã cảm thấy khác thường, sau đó phái người đến Trung Đông nghe ngóng được một số tin tức. Sau vụ đánh bom, người dân địa phương đã tìm thấy Như Thông từ khách sạn đổ nát, nó bị chôn ròng rã mười ngày, lúc dì dùng cơ thể che chắn cho nó đã chừa lại không gian để tồn tại, nó dựa vào máu từ cơ thể của dì để miễn cưỡng duy trì mạng sống. Khi dì, người hầu và con cái của gia đình đều bỏ mạng trong đống đổ nát cùng lúc. Những người cứu hộ nghiễm nhiên coi Như Thông thành Thời Thạch, chờ sau khi cơ thể của nó khôi phục thì đưa đến đại sứ quán, chăm sóc tới lúc về đến nhà.”
Hy Nguyệt hít mũi một cái: “Hóa ra là như thế, nói như vậy, mẹ Tần và bố Tần đã biết tất cả mọi chuyện, cũng chỉ có một mình em mơ mơ màng màng.”
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Nếu em tình nguyện trở lại bên cạnh Như Thông một lần nữa, nhất định nó sẽ không chút do dự nói cho em biết.”
Hy Nguyệt liếc anh ta một chút.
Trong đầu của cô vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
“Sau khi Như Thông xảy ra tai nạn xe cộ, làm sao lại đến nhà họ Tần trở thành anh chứ, mấy năm nay anh đi đâu?”
Chương 1645

Tần Nhân Thiên liếc nhìn em trai một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm kì quái khó nói nên lời.

“Thật ra người gặp tai nạn xe cộ không phải nó.”

Anh ta còn chưa dứt lời, Hy Nguyệt đã hồi hộp từ trên ghế nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì? Người xảy ra tai nạn xe cộ không phải Như Thông sao?”

Tần Nhân Thiên đi đến trước ngăn tủ rót hai tách trà, đưa một tách cho cô.

“Em và Như Thông là bạn thân từ nhỏ, hai đứa nhỏ vô tư, hẳn là hiểu rất rõ nó, nhưng chưa từng phát hiện người bên cạnh không phải nó đúng không?”

Hy Nguyệt kinh ngạc muốn rớt cằm.

Lục Lãnh Phong đã từng đề cập đến vấn đề này với cô, cô cẩn thận nghĩ lại, đúng là khoảng thời gian đó Như Thông có chút lạ thường, thế nhưng làm sao cô có thể nghĩ đến trên thế giới này còn có một người đàn ông mang dáng dấp giống anh ta y đúc?

“Em cảm thấy Như Thông trở nên có chút kỳ quái, em cứ tưởng là do lên đại học nên anh ấy trở nên khác trước, cũng không nghĩ quá nhiều. Cho dù em có mười cái não cũng sẽ không tới đây không phải anh ấy mà là anh.”

Cô nâng trán, phun máu ba lần: “Rốt cuộc là hai người các anh tráo đổi từ khi nào?”

Tần Nhân Thiên nhấp một ngụm trà, làm ướt cổ họng: “Anh cũng là do ngẫu nhiên mới gặp được Như Thông, khi nhìn nó thật giống như đang soi gương, lòng hiếu kỳ nổi lên, còn vụng trộm giám định DNA. Anh đã lớn như vậy rồi còn chưa từng nghe mẹ nói nhắc đến em trai, vẫn luôn cho mình là con một, về sau liên tục truy hỏi mới biết được mình có một người em trai song sinh.”

Tần Nhân Thiên đi đến bên cạnh Tần Như Thông, vỗ vỗ vai của anh ta: “Tính cách của Như Thông trầm hơn anh, nhưng không có nghĩa là nó không tò mò, lúc anh muốn tráo đổi thân phận, nó liền đồng ý.”

Tần Như Thông nặng nề thở dài, bên trong miệng giống như ngậm vài viên thuốc đắng, cay đắng cực hạn từ đầu lưỡi lan xuống nội tạng: “Em thật sự rất hối hận, nếu như không làm ra loại chuyện hoang đường lại tức cười này thì tất cả những chuyện phía sau đã không xảy ra, em cũng sẽ không mất đi Hy Nguyệt.”

Cả người Hy Nguyệt ngơ ngẩn, cảm giác như đang nghe truyện cổ tích.

“Cho nên người xảy ra tai nạn xe cộ là Tần Nhân Thiên, mà người leo núi bị thương mới là Như Thông.”

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Cũng may con người anh có kinh nghiệm trở về từ cõi chết cho nên mới bảo vệ được một mạng.”

Hy Nguyệt hít vào một hơi, bối rối nhìn anh ta: “Nếu anh vẫn còn sống, vì sao lại không trở về?”

Giọng nói của Tần Nhân Thiên trở nên uể oải, giống như một cơn gió lạnh yếu ớt thổi qua.

“Anh lênh đênh trên sông cả một đêm, là Dĩ Nhiên đã cứu ta, anh và em trai cùng nhau hôn mê ròng rã ba năm, cũng may Dĩ Nhiên không hề từ bỏ anh, luôn luôn nghĩ biện pháp chữa trị cho anh mới có thể khiến anh tỉnh lại. Sau khi khôi phục, anh liên hệ với câu lạc bộ đặc trợ Tày, từ chỗ đó biết được tình huống của Như Thông. Hai bọn anh không hổ là anh em song sinh cùng trứng, liên tục xảy ra chuyện, anh biết nó mất trí nhớ, còn phải đính hôn với Lục Kiều Sam, lại biết em gả vào nhà họ Lục, toàn bộ thế giới đều trở nên long trời lở đất. Anh liền quyết định để Như Thông tiếp tục trở thành anh, thẳng đến khi nó khôi phục ký ức. Mà anh thì làm một người tự do vô danh tiểu tốt, tập trung theo đuổi cô gái nhỏ của mình.”

“Hóa ra là như vậy.” Hy Nguyệt tặc lưỡi, trải nghiệm sống động như vậy đã có thể biên soạn thành một cuốn tiểu thuyết rồi.

Cô bưng tách trà trong tay, nhấp một ngụm trà để xoa dịu tâm trạng bất ổn.

Trầm ngâm một hồi, ánh mắt của cô khẽ chớp một cái, dường như nghĩ đến cái gì.

“Khoảng thời gian trước em luôn mơ thấy Như Thông, mơ thấy anh ấy mặt mũi tràn đầy ai oán, nói mình chết rất thảm, bảo em đi tìm hung thủ giết người. Còn có Kiến Quân, nó có thể nhìn thấy cái bóng của Như Thông, không phải những thứ này cũng liên quan tới anh chứ?”
Chương 1646
Tần Nhân Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, lộ ra biểu cảm kì quái: “Em gái à, trí nhớ của em quá tốt rồi đó, đến cả việc này mà vẫn còn nhớ.”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Vốn dĩ trí nhớ của em rất tốt mà, mà việc này còn liên quan đến Như Thông, đương nhiên là em không thể nào quên được.”
Đôi mày rậm xinh đẹp của Tần Nhân Thiên khẽ nhướng lên, lộ ra vẻ xảo trá.
“Em còn nhớ anh để em nhìn cái đồng hồ cổ kia không? Khi em nhìn chằm chằm vào nó sẽ bị anh thôi miên, cho nên sở dĩ em mơ thấy Như Thông là kết quả của thôi miên. Về phần Kiến Quân nhìn thấy cái bóng của Như Thông, nó là một kiểu lưu lại hình ảnh. Anh đã thêm ảnh của Như Thông vào phim hoạt hình do người máy đóng, chỉ có 0,5 khung hình và nó gần như lóe lên trên màn hình, đại não của con người sẽ không kịp phản ứng, nhưng đôi mắt lại có thể bắt được chính xác, chỉ cần không ngừng xuất hiện lặp lại sẽ gây ra hiện tượng lưu lại trong tầm mắt một thời gian ngắn, thời điểm Kiến Quân chớp mắt sẽ xuất hiện hình ảnh cái bóng.”
Hy Nguyệt có chút buồn bực: “Anh à, anh tính kế em như vậy không tốt đâu đó.”
Tần Nhân Thiên dang tay ra: “Đúng là thủ đoạn thật sự có chút không tử tế, nhưng anh chỉ có ý tốt chính là để em biết được sự thật.”
Hy Nguyệt yếu ớt nhìn anh ta một chút, đây không phải lần đầu tiên anh ta tính kế cô, lúc trước bắt cô đến đảo nhỏ, còn khiến cô mất trí nhớ, đoán chừng cũng là âm mưu quỷ kế của anh ta.
Nhưng cô cũng không có ý định nhắc lại chuyện này, sẽ làm tổn thương đến tình cảm.
“Anh đã điều tra ra người gây tai nạn xe cộ chưa?”
“Chồng của em đã sớm ra tay hủy diệt chứng cứ, muốn bao che cho thằng khốn kia, anh không thể dễ dàng điều tra nhanh như vậy được. Nhưng chỉ cần xác định người đó ở bên cạnh anh ta, cho dù có đào sâu ba thước anh cũng có thể móc nó ra.” Tần Nhân Thiên cắn răng nghiến lợi nói.
Hy Nguyệt nhìn ra anh ta cũng là một nhân vật thủ đoạn, người kia không thể trốn thoát quá lâu.
“Nếu chị Dĩ Nhiên biết chuyện của hai người các anh, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.”
“Cô ấy không sao, người nên kinh ngạc và khẩn trương phải là Lục Lãnh Phong.” Tần Nhân Thiên chậm rãi ung dung nói.
Hy Nguyệt cảm thấy anh ta vô cùng bất mãn với Lục Lãnh Phong, vì dù sao anh cũng đang bao che cho kẻ suýt thì đâm chết người.
Một khi chuyện Tần Như Thông nhận tổ quy tông được công bố, nó sẽ mang sóng to gió lớn trong giới nổi tiếng.
Lục Lãnh Phong có cảm giác khủng hoảng như thể anh đang đối mặt với kẻ thù.
Trước kia anh phải tranh giành với Thời Thạch đã chết, bây giờ lại phải tranh giành với Thời Thạch còn sống.
Người sống có sức tàn phá mạnh mẽ hơn người chết.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy có chỗ hoài nghi, cảm thấy Tần Nhân Thiên đang che giấu cái gì?
Không nghĩ tới người suýt nữa trở thành anh rể của anh, căn bản không phải Tần Nhân Thiên mà là Thời Thạch.
Thời điểm Hy Nguyệt trở về, anh đang ngồi bên cửa sổ.
Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, một tia sáng tràn ra trong không khí tối tăm.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ẩn trong bóng tối, ảm đạm không rõ, chỉ có một đôi mắt giống như hồ nước lạnh lẽo, vô cùng âm u, vô cùng quái dị, vô cùng nghiêm túc.
Hy Nguyệt bật đèn lên: “Chồng, sao anh không bật đèn hả, đen sì sì, đang thưởng thức ánh trăng sao?”
Chương 1647
Lục Lãnh Phong mới không nhàn nhã như vậy, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
“Người phụ nữ ngốc, về sau không có lệnh của anh, em không được phép gặp mặt hai anh em nhà họ Tần.”
Cô biết lòng dạ của ma vương rất hẹp hòi mà.
“Mặc dù anh ấy đúng là Thời Thạch, nhưng bọn em làm anh em lâu như vậy cũng đã sớm quen thuộc rồi. Hiện tại anh ấy nhận tổ quy tông, trở thành cậu hai nhà họ Tần, quan hệ giữa bọn em sẽ không mảy may thay đổi gì cả, anh ấy vẫn là anh trai của em thôi.”
Ánh mắt của Lục Lãnh Phong thẳng tắp, gắt gao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén của báo săn.
“Người phụ nữ ngốc, em phải nói thật với anh, trong lòng em có còn Thời Thạch hay không, em có còn yêu anh ta hay không?”
Hy Nguyệt không né tránh chút nào nhìn thẳng vào mắt anh: “Chuyện Thời Thạch qua đời vẫn luôn là vết sẹo không thể nào khép lại trong lòng em, bây giờ anh ấy vẫn còn sống, vết sẹo của em đã không còn, trong tim em cũng không còn tiếc nuối. Giữa nam và nữ không phải chỉ có tình yêu, còn có tình thân và hữu nghị, em và Thời Thạch đã sớm trở thành cái sau, anh ấy là bạn của em, cũng là người thân của em. Những năm nay, bọn em vẫn luôn ở chung theo cách này, không có gì thay đổi, cũng không muốn thay đổi cái gì. Nếu như anh muốn cố gắng ngăn cản, ngược lại sẽ khiến quan hệ của bọn em trở nên phức tạp, không còn thuần túy.”
Ngữ điệu của cô thản nhiên, chân thành tha thiết mà trịnh trọng.
Đầu của Lục Lãnh Phong hướng ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu, giống như đang cân nhắc thứ gì, hồi lâu sau mới trầm thấp nói: “Về sau trước khi em gặp mặt anh ta, nhất định phải nói trước cho anh biết.”
Hy Nguyệt có chút nhẹ nhàng thở ra, dang hai tay vòng lấy cổ anh, chủ động đưa lên môi đỏ.
“Ma Vương Tu La, em biết anh không phải người hẹp hòi mà.”
Lục Lãnh Phong cũng không phải không ngại.
Mà là hiểu rất rõ nàng.
Cô chỉ là mèo hoang nhỏ bướng bỉnh, trời sinh đã muốn phản kháng. Đối đãi với cô nhất định phải dùng thủ đoạn lôi kéo, không thể quá mạnh mẽ. Nếu không sẽ giống như đập quả bóng da, lực càng lớn thì sức bật càng lớn.
Thời điểm nên phòng, anh nhất định sẽ phòng, tuyệt đối không thể để Thời Thạch đào góc tường, đoạt người phụ nữ của anh đi.
Hy Nguyệt đi đến quầy bar rót hai ly nước trái cây, đưa một ly cho anh.
“Ngày mai nhà họ Tần sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng ở Dương Hà, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
Đây là nhà họ Tần cố ý tổ chức cho Tần Như Thông.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Tần Như Thông giúp bố quản lý gia nghiệp, anh ta bình tĩnh hơn so với Tần Nhân Thiên, lại có đầu óc kinh doanh. Đương nhiên là nhà họ Tần sẽ cân nhắc đến việc để anh ta kế thừa gia nghiệp.
Mà bản thân Tần Nhân Thiên cũng nghĩ như vậy, anh ta thích đi du lịch khắp nơi, tự do tự tại, không thể lúc nào cũng ở trong văn phòng thảo luận các kế hoạch đầu tư khác nhau. Đối với anh ta mà nói, cách tốt nhất là trở thành một cổ đông tự do, người chỉ nhận tiền và không làm gì cả.
Lục Lãnh Phong gảy trán của cô: “Anh không đi cùng em thì chẳng lẽ để em đi một mình à?”
Đôi mi dài dày của cô khẽ động, hiện lên tia sáng xảo trá: “Anh không đi, em cũng không cô đơn nha, em có Kiến Quân, Hoa Phi, Đại Dao, Sênh Hạ và Chấn Diệp ở bên cạnh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK