Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657

Khuôn mặt bé nhỏ nhắn đáng yêu, giống như thiên sứ tinh khiết, tuyệt vời.

Bé chính là một phần trong sinh mệnh cô, so với bản thân cô càng quan trọng hơn.

Cô không thể để bất cứ chuyện gì tổn thương đến bé.

Trong phòng làm việc của tập đoàn Đế Vương.

Finn đi vào.

“Sếp, lịch trình của ngày mai đã sắp xếp xong, anh có muốn xem qua một chút không?”

“Toàn bộ đẩy đi, tôi có sắp xếp khác.” Lục Lãnh Phong nói như chuồn chuồn lướt nước.

“Anh muốn hẹn hò với cô chủ sao?” Vẻ mặt Finn như trêu chọc.

“Cậu bớt nói nhảm lại.” Lục Lãnh Phong tức giận lườm anh ta một cái.

Finn giật môi, trong lòng anh ta vẫn chôn dấu một bí mật rất lớn, không biết sau khi nói cho anh, có thể bị đá ra đường hay không, hoặc là bị truy sát cả đời. ”

Sếp, anh có kinh nghiệm hẹn hò nào không?” Finn hỏi với một chút lo lắng.

Anh biết rất rõ rằng Lục Lãnh Phong chưa bao giờ hẹn hò với phụ nữ, từ trước tới nay đều không có.

Đối mặt với loại nghi vấn này, Lục Lãnh Phong có chút khó chịu: “Từ khi ông trời sinh ra là đã biết, còn cần kinh nghiệm sao?”

Về điều này, Finn không đồng ý.

Một núi băng lớn biến thành một quả cầu lửa, sợ là không có dễ như vậy.

“Boss, tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng, vì anh mà giải quyết những vấn đề khó. Tôi hy vọng anh có thể theo đuổi vợ của anh trở về thành công.”

“Cô ấy không quay lại, thì cũng phải quay lại.” Lục Lãnh Phong trở lại trạng thái bình thường của ma vương đại nhân, với giọng điệu vô cùng độc đoán.

Anh chỉ cho cô thời gian để bình tĩnh, nhưng anh sẽ không cho cô quyền lựa chọn.

Ngay sau khi Finn rời đi, văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, và sự im lặng khiến anh khó thích nghi.

Trong bốn năm qua, anh đã ở đây không biết bao nhiêu đêm, ở một nơi mà im lặng giống như cái chết mà sống qua ngày.

Kể từ khi cô xuất hiện, và từ khi nếm lại hương thơm quyến rũ của cô, sự im lặng này biến thành nỗi cô đơn, khiến anh khó chịu giống như đang có ngàn con kiến đốt lấy trái tim của anh vậy.

Lấy chìa khóa xe trên bàn, anh liền đi ra ngoài.

Trong khách sạn.

Hy Nguyệt sau khi tắm xong liền chuẩn bị đi ngủ.

Cô ấy rất mệt mỏi, mệt đến mức đầu cũng không thể cử động được nữa.

Vừa nằm xuống thì có tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa, cô đã rất sốc.

“Lục… Lục Lãnh Phong, đã muộn như vậy rồi, anh còn đến đây làm gì?”

Gặp anh hai lần một ngày, thật sự là vượt quá khả năng tâm lý của cô.

“Ngủ không được, em đi ngủ cùng tôi.” Anh nói đơn giản, trực tiếp, thẳng thắn, thô bạo.

“Tôi là Y Nhược, không phải Hy Nguyệt.” Cô ấy bé tiếng phản đối.
Chương 658
“Ở chỗ của tôi, em chính là Hy Nguyệt.” Anh nói một cách ngạo mạn và độc đoán.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể vùi đầu vào chăn bông.
Nếu như lúc đầu không phải vì bọn trẻ, cô sẽ không chấp nhận lời đề nghị kết hôn với Hứa Nhã Thanh.
Tiểu Quân dù sao cũng là con ruột của anh ấy, nó cần một người bố, cần một gia đình trọn vẹn.
“Chẳng phải anh luôn ghét tôi sao? Tôi kém như vậy, cả người tôi từ trên xuống dưới đều là những điểm mà anh cay độc. Bây giờ lại có con với người khác, anh cũng coi như tôi đã chết đi.”
Trên mặt lộ ra một tia buồn bực, có chút phiền muộn: “Thật là chán ghét, cô cái người phụ nữ phiền phức, trên người cô không có chỗ nào là để cho tôi cả.”
Cô vùi mặt vào gối và giấu hết những cảm xúc của mình vào đó: “Anh có thể xóa bỏ hộ khẩu của tôi, như vậy cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc. Anh có thể đi tìm được người mà có thể thỏa mãn anh, người phụ nữ mà môn đăng hộ đối với anh.”
Điều này dường như khiến anh phát cáu, anh vươn bàn tay của mình ra sau đầu cô bóp mạnh, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh: “Trong lòng cô, tôi không có chỗ đứng nào cả, phải không? Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều là được xếp ở trước tôi đúng không!”
“Trong lòng của anh, tôi cũng không có vị trí, tôi chỉ là một con rối.”
Đôi mắt ngấn nước của cô ấy tràn ra một tia oán hận.
Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật.
Cô ấy có, cô ấy có vị trí.
Trong lòng anh chưa bao giờ đặt bất kỳ người phụ nữ nào, cô là người duy nhất có khả năng xông vào trái tim anh, cô vững vàng chiếm giữ, không thể xua đuổi.
Nhưng anh không muốn cô biết.
Anh ấy là người đứng ở trên cao, là một người có tôn nghiêm tự cao tự đại không ai bì nổi, điều đó có thể khiến anh không thể nói một lời tử tế.
“Cô gả cho tôi rồi, thì chính là người của tôi, cô chạy trốn, thì cũng phải quay về.”
“Anh không chê tôi ở bẩn sao?” Cô ấy thốt ra hai từ rất khẽ.
“Tôi đã nói rồi, có thể không nhắc chuyện cũ.” anh nghiêm nghị nói.
“Tôi e rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa sau mùa thu.” Cô cong môi.
Đôi lông mày rậm, đẹp trai của anh cau lại, giơ tay lên, gõ lên trán cô: “Tôi là một người nói lời giữ lời.”
Cô hơi bối rối không biết nên làm như thế nào.
Cô luôn cho rằng, trong bốn năm qua, Lục Lãnh Phong không thay đổi chút nào, vẫn giống như trước đây.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện ra, rằng anh đã thực sự thay đổi, một sự thay đổi tinh tế cần được khám phá và trải nghiệm một cách cẩn thận.
“Tôi… tôi đi ngủ đây.” Cô vùi đầu vào sâu hơn, giống như một con đà điểu đang cố gắng thoát khỏi thế giới bên ngoài.
Anh cũng không nói nữa, đặt cằm lên trên đầu cô, rồi nhắm mắt lại.
Cô cuộn tròn trong vòng tay của anh, chợt nhận ra rằng lồng ngực anh thật ấm áp, dường như ấm từ trong ra ngoài, chứ không còn nóng ngoài trong lạnh giống như trước nữa, ngoài mặt thì ấm, nhưng là trong lòng luôn lạnh lùng, khiến cô cảm thấy mình như đang dựa vào một núi băng vậy.
Vô tình, cô đã ngủ thiếp đi.
Chương 659

Lục Lãnh Phong cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong bốn năm qua, anh chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon, thậm chí còn phải dựa vào thuốc ngủ để có thể đi vào giấc ngủ.

Đây là lần đầu tiên anh thực sự chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu và thoải mái.

Khi Hy Nguyệt tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh ấy vẫn còn ngủ.

Cô hơi kinh ngạc, nhớ tới lúc trước mở mắt ra, anh nhất định sẽ biến mất.

Bây giờ vậy mà lại có thói quen “ngủ nướng”.

Cô cẩn thận từng li từng tí bỏ cánh tay của anh để trên eo cô, cố gắng đứng dậy nhưng không ngờ lại bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo ra sau rồi lại nằm trở lại.

“Đừng nhúc nhích, ngủ với tôi một lát. Lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon như vậy.” Giọng anh trầm thấp, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là một giấc mơ mê man.

“Sao vậy, anh mất ngủ à?” Cô hỏi rất khẽ.

Anh không mở mắt, chỉ có đôi môi mấp máy, như trong tiềm thức trả lời câu hỏi của cô: “Nằm mơ, mơ thấy tôi đi khắp nơi đều không tìm thấy cô. Chỉ có ôm cô vào lòng, tôi mới cảm thấy thanh thản.”

Vòng tay anh hơi siết chặt, như thể lo lắng rằng cô sẽ lại biến mất ngay khi anh buông tay.

Trong lòng cô chợt rung động, nhẹ nhàng run lên, trong lòng có cảm giác như một trận động đất mười hai độ richter nổi lên, như thể cô sắp lật ngược mọi thứ trong quá khứ.

Người trước mặt có thực sự là Lục Lãnh Phong?

Có thực sự là một ma vương ngông cuồng, tự cao tự đại, độc đoán đây không? ”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta giống như một điều thần bí, khiến cô càng thêm khó hiểu.

Hơi thở của anh ấy đều và nhẹ nhàng, anh ấy dường như đã ngủ trở lại.

Mãi gần trưa anh mới dậy.

Anh bị đánh thức bởi cơn đau.

Đôi lông mày nhíu lại, anh đưa tay lên vuốt ve cái bụng đang đau nhức.

Làm phiền những giấc mơ đẹp của anh ấy, thật sự là quá đáng ghét mà.

Cô đã để ý thấy nó.

Trong thế giới đại dương, Lục Sênh Hạ đã nói rằng, anh ta mà say rượu chắc chắn sẽ bị bệnh dạ dày.

Sáng nay chưa ăn gì, bụng còn trống rỗng, chắc chắn sẽ rất đau.

“Tôi gọi cháo cho anh. Ăn trước một chút cho ấm bụng đi.”

Anh xuống giường, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên sô pha, chậm rãi phun ra hai chữ: “Đút cho tôi.”

Hy Nguyệt sặc sụa dữ dội, ho khan mấy tiếng mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh không phải trẻ con, còn cần người đút cho ăn sao. Tiểu Quân nhà chúng ta còn tự mình ăn đấy?”

Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Tôi bị bệnh dạ dày, nhưng cô không đau thì phải chuộc lại.”

Hy Nguyệt đang lộn xộn trong gió, trước mặt một hàng quạ đen bay ngang qua, cái này có phải gọi là nằm thôi cũng trúng đạn sao?

“Tại sao lại say rượu, tôi chết rồi, anh có buồn không?”

Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong lóe lên tia sáng.
Chương 660

Anh ta không buồn, vì anh ta đã trở thành một kẻ chết đi không còn linh hồn.

Nhưng tim anh đau nhức, nhức đầu, thần kinh toàn thân, đây là vết thương sau khi bị lột sạch linh hồn, khiến anh đau đớn hơn cả cái chết mỗi ngày, nếu không phải vì rượu gây mê, anh nhất định sẽ chết trong đau đớn.

Tất cả đều là do người phụ nữ này, cô ta chính là thủ phạm, cô ta phải bồi thường cho anh ta, trả nợ, chuộc lỗi!

“Đút mau lên, cô muốn hại tôi đau chết sao?”

Những lời này dường như thay đổi chủ đề để tránh né câu hỏi của cô.

Cô bất lực, vì anh đau bụng, cô chỉ biết cầm bát lên đút cho anh.

Sau khi ăn cháo, bụng của anh ấy cảm thấy tốt hơn.

“Buổi chiều, chúng ta cùng nhau ra biển.”

Một cơ trên mặt cô ấy đang co giật, cô ấy cảm thấy như mình đang chìm vào một vũng bùn không thể thoát ra khỏi nó.

“Tôi đến đây, là để nói về sự hợp tác.” Chứ không phải là kể lại tình cảm cũ.

Anh cau mày: “Nói chuyện trên du thuyền.” Anh sẽ không cho cô cơ hội từ chối.

Lái xe đến bến tàu, vừa lên du thuyền, anh khoác vai cô, lấy điện thoại ra bấm, không ngờ, một tiếng nổ liên tiếp vang lên.

“Anh làm sao vậy, còn cần lưu lại chứng cứ sao?”

Cô ấy nôn ra máu, nếu tấm ảnh này lộ ra, họ chắc chắn sẽ bị gán cho cái mác: kẻ ngoại tình, phụ nữ ngoại tình!

Lục Lãnh Phong gõ đầu của cô: “Tôi là chồng chính thức của cô, cô và Hứa Nhã Thanh mới gọi là ngoại tình!”

Trước đây họ chưa từng chụp chung một tấm ảnh nào, nên hôm nay phải chụp thêm ảnh để bù lại.

Hy Nguyệt không biết suy nghĩ của anh ở đâu, chỉ cảm thấy có một tiếng sét từ trên trời rơi xuống, đánh trúng vào đầu cô, khiến cô cả bên ngoài lẫn bên trong đều cháy đen: “Tôi bây giờ là Y Nhược, không phải Hy Nguyệt.”

Lục Lãnh Phong có chút khó chịu: “Cái tên khốn nạn Hứa Nhã Thanh này làm sao lại lấy cho cô cái thân phận giả này ở Bơ Ru Ni?”

Cô cũng không biết rõ lắm về điều này, hoặc thậm chí có một người phụ nữ tên là Y Nhược trên thế giới này nhưng…

“Chỉ cần không có vấn đề gì thì có thể dùng được mà.” Cô cong môi.

Có một ý nghĩ hung ác nham hiểm xẹt qua mắt anh: “Cô chính là bị lời nói ngọt ngào của Hứa Nhã Thanh lừa gạt rồi. Đầu óc của cô bé như hột nho vậy, thật đáng lo ngại.”

Dám lừa gạt vợ của mình, anh chắc chắn sẽ khiến Hứa Nhã Thanh phải trả giá.

“Anh ấy không nói dối tôi, là tôi cầu xin anh ấy cứu tôi thoát khỏi biển khổ.” Giọng cô trầm thấp, như đang thở, nhưng Lục Lãnh Phong vẫn nghe thấy.

“Ở cùng với tôi, có đến nỗi tệ như vậy không?” Hai hàng lông mày rậm đẹp đẽ của anh từ từ nhíu vào nhau.

“Còn tệ hơn nữa được không?” Cô ấy cực kỳ khẽ mà lẩm bẩm.

Trong ba tháng này, hầu như ngày nào cô ấy cũng sống trong cảnh túng quẫn.
Chương 661

Anh nắm lấy vai cô, vẻ mặt trở nên vô cùng trịnh trọng: “Tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại tất cả và quên đi quá khứ.”

Cô cụp mắt xuống, trong miệng giống như ngậm thuốc bắc vậy, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến nội tạng.

“Lục Lãnh Phong, tôi đã khác trước nhiều rồi. Giờ tôi đã là mẹ rồi. Tiểu Quân là tất cả đối với tôi. Tôi không thể bỏ con tôi mà đi cùng anh được. Tiểu Quân vẫn còn quá nhỏ. Nó cần tôi. Nếu tôi rời đi, Hứa Nhã Thanh sẽ tìm cho nó một người mẹ kế. Anh nên biết quan hệ lợi hại của nhà giàu. Để con mình có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, người mẹ kế sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đối phó với con riêng của chồng. Chẳng lẽ tôi sẽ để con mình sống trong nguy hiểm sao? “

Lục Lãnh Phong im lặng.

Trong bốn năm qua, cô ấy bước đi một cách liều lĩnh bởi vì giữa họ không có sợi dây ràng buộc nào.

Nhưng bây giờ, Tiểu Quân là vấn đề lớn nhất.

Cho dù anh bằng lòng chấp nhận để nó đi theo Hy Nguyệt về nhà họ Lục, thì nhà họ Hứa cũng không thể đồng ý được, gia đình giàu có đều rất thích con trai cả và con trai đích tôn.

“Trước khi tôi nghĩ ra một giải pháp có thể giải quyết được, tôi cho phép cô tiếp tục làm Y Nhược, nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Gọi tới là phải tới.” Anh ta nói với giọng ra lệnh, độc đoán.

Cô muốn khóc: “Anh là muốn tôi trở thành tội đồ đúng không?”

“Ngay từ đầu cô đã có tội rồi.” Anh ậm ừ, giọng điệu xen lẫn những cơn tức giận.

“Anh ở thành phố Long Minh, tôi lại không ở thành phố đó, không cách nào gọi tới là tới được?” Cô không dám phản đối quá quyết liệt, sợ rằng nếu anh nổi giận thì đến Y Nhược cô cũng không thể làm được nữa.

“Tôi sẽ đi tìm cô.” Anh trầm giọng nói.

Cô suýt ngã té ghế, cô biết rằng sau khi trở về nước, cuộc sống sẽ không bao giờ yên bình nữa.

Tất cả những gì cô ấy muốn là một cuộc sống đơn giản, bình dị.

“Lúc trước, anh nói tôi nợ anh hai trăm lần. Có phải là tôi đi cùng anh hai trăm lần, sau đó chúng ta sẽ giải quyết xong sao?”

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên khiến gương mặt anh trở nên vô cùng u ám.

Anh ấy luôn là người quyết đoán và dứt khoát, chưa bao giờ bỏ cuộc hay thỏa hiệp.

Lần này, anh đã thực hiện một thỏa hiệp chưa từng có.

Tuy nhiên, cô không những không biết ơn vậy mà còn muốn bỏ trốn.

“Hy Nguyệt, 200 lần là nợ của cô. Nếu trả hết, cô vẫn phải quay lại. Đừng có thử sức chịu đựng của tôi?” Anh ấy trong phút chốc đã khôi phục lại trạng thái của một ma vương đại nhân, toàn thân toát ra một sự lạnh lẽo.

Cô kịch liệt rùng mình một cái, quả nhiên không thể thương lượng điều kiện cùng ma vương, cô chỉ có thể tuân theo, không thể cự tuyệt.

“Lục Lãnh Phong, anh nói thật được không? Tôi là gì trong lòng anh?”

Anh duỗi cánh tay ra ôm lấy cô, nhìn chằm chằm thật sâu và nói: “Em là vợ tôi, là người phụ nữ của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK