Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1904
“Em cũng nghĩ vậy.” Lục Sênh Hạ khẽ gật đầu.”Hung thủ rõ ràng đã giết Niên Niên, nhưng lại không có ý muốn giết Tư Mã Ngọc Như. Nếu bà ta không tự mình ra tay thì còn ai vào đây nữa?”
Hứa Kiến Quân gắp một củ khoai lang đặt lên đống lửa: “Cũng có thể là hung thủ không muốn hành động theo lẽ thường. Không thể nào cùng một lúc lại có hai người muốn dùng anh đào để làm hại người khác đâu nhỉ? Trừ phi là bắt chước gây án.”
“Bắt chước gây án sao?” Hy Nguyệt và Lục Sênh Hạ nhìn nhau: “Chẳng lẽ người thứ hai vì Niên Niên bị hạ độc nên đã quyết định dùng anh đào để đối phó với Tư Mã Ngọc Như sao?”
Lục Sênh Hạ vỗ đầu nói: “Rất có khả năng, vốn dĩ người đó muốn dùng bột anh đào, nhưng lại thiếu điều kiện và dụng cụ để làm, cho nên chỉ có dùng anh đào vụn mà thôi.”
Hàng lông mày của Hy Nguyệt hơi nhướng lên: “Ai là người làm ra loại việc này chứ? Ngoại trừ vài người chúng ta, chắc Tư Mã Ngọc Như không có xung đột với người nào khác nữa, đúng không?”
Hai mắt của Tư Mã Ngọc Thanh sáng lên: “À đúng rồi, chiều ngày hôm kia, em lẻn vào phòng bếp của khách sạn để xem đầu bếp nấu ăn như thế nào, nhưng đã bị cô phát hiện ra. Cô nhéo tai em, đuổi em ra ngoài, còn ở trong phòng bếp lớn tiếng quát em, nói là làm đầu bếp không có tiền đồ, vừa bẩn vừa mệt, chỉ có những người không có bản lĩnh mới làm đầu bếp mà thôi.”
“Như vậy là đúng rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ đùi nhảy dựng lên.
“Đầu bếp chính, đầu bếp phó cùng rất nhiều người học việc và người phụ giúp trong phòng bếp, nếu có người nào đó đặc biệt để ý, ghi nhớ những lời này trong lòng, rất có thể sẽ muốn báo thù mẹ nhỏ.”
“Cho thuốc vào canh của cô ta, cho cô ta một bài học nhớ đời, cho cô ta biết hậu quả của việc xúc phạm đến đầu bếp.” Hy Nguyệt nói.
“Haizz.” Hứa Kiến Quân lắc đầu thở dài, trông giống như một người lớn.”Họa từ miệng mà ra, người có cái miệng xấu xa như bà ta đáng bị dạy dỗ.” Theo cách nhìn của cậu bé thì người này đang vì dân trừ hại.
“Nếu thực sự như vậy thì bảo anh trai đừng điều tra nữa, bà ta như vậy là tự chuốc họa vào thân, không trách ai được cả.” Lục Sênh Hạ chế nhạo.
Hy Nguyệt xua tay nói: “Chúng ta còn phải điều tra, chúng ta chưa tìm ra hung thủ đã hạ độc Niên Niên. Nếu hung thủ thứ hai biết chuyện gì thì sao?”
“Cứ cho là bà nhỏ xấu không tự hạ độc mình, bà ta cũng không thể nào thoát khỏi bị nghi ngờ đã đầu độc Niên Niên. Con thực sự nghi ngờ thứ mà bà ta lấy được ở cửa không phải thuốc, mà là bột anh đào.” Hứa Kiến Quân nghiêm túc nói.
Lục Sênh Hạ vô cùng đồng ý.
Đầu độc Niên Niên, khiến Kiều An hận chị dâu, báo thù chị dâu, đục nước béo cò, là người khởi xướng, có thể lợi dụng ngư ông đắc lợi.
“Nếu chuyện đầu độc Niên Niên thực sự là do mẹ nhỏ làm, thì việc bà bị hạ độc chính là quả báo.”
“Còn không phải sao, cái này gọi là quả báo kiếp này đến rất nhanh.” Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nói.
Hy Nguyệt xoa đầu cậu bé: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, dù sao thì Tư Mã Ngọc Như cũng là người thân, cũng là bề trên của hai đứa đó. Trong lời nói vẫn phải lễ phép, không được quá đáng như vậy.”
“Bà ta sắp giết chúng ta rồi, không thể nào lễ phép được.” Tư Mã Ngọc Thanh rũ đầu xuống.
Lục Sênh Hạ hai tay ôm ngực, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Trong mắt của bà ta, không có con, không có chồng, không có tình thân, chỉ có lợi nhuận cùng với một đống ảo tưởng phi thực tế mà thôi.”
“Đúng vậy.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu như gà mổ thóc.

Chương 1905
Hứa Kiến Quân lật số khoai lang trên giá: “Đã lớn tuổi như vậy rồi, cứ yên ổn trải qua tuổi già không phải rất tốt sao, sao phải tranh đấu như vậy chứ.”
“Còn không phải như vậy sao? Cô cũng nghĩ như vậy đấy. Bà ta cũng không còn là trẻ nữa, còn liều mình tranh đấu, nửa người đã ở dưới đất rồi, bà ta nên biết thân phận của mình. Bà ta cũng không phải là Võ Tắc Thiên, bà ta cũng không thể nào trở thành Võ Tắc Thiên của nhà họ Lục được, người nhà họ Lục ai ai cũng là rồng phượng, làm sao có thể để tài sản gia tộc rơi vào tay người ngoài được chứ?”
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Cái mà người ta muốn là buông rèm chấp chính, không phải là thay đổi triều đại, mọi người đừng nghĩ nhiều quá.”
“Cũng phải, người ta muốn mẹ dựa vào quý tử. Tuy nhiên, bố đã thoái vị, trở thành thái thượng hoàng rồi, có muốn mẹ dựa vào quý tử thì cũng là chị dâu, ở đâu mà đến lượt một người ngoài như bà ta chứ.” Sênh Hạ nói một cách chế giễu.
Tư Mã Ngọc Thanh nhấc khoai lang của mình lên và ăn chúng một cách thích thú.
“Khoai lang này thực sự rất ngọt, vừa nhiều bột vừa ngon.”
“Đây là khoai lang mọc trên núi, đương nhiên là ngon rồi.” Lục Sênh Hạ nói.
“Tại sao loại mọc hoang lại tốt hơn loại trồng ngoài đồng vậy?” Tư Mã Ngọc Thanh tò mò hỏi.
“Có một số món là như vậy đấy, nhưng trái cây thì khác. Một số loại trái cây dại thì có vị chua và không ngon, chúng cần được lai tạo thì mới trở nên ngọt được.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Làm sao chị biết?”
“Nhà chúng ta có một trang trại hoa quả trên núi mà. Khi còn nhỏ, chị thường đến đó chơi và nghe những người trồng cây ăn quả nói đấy. Ví dụ như cam, quýt, sơn trà đều cần phải lai tạo giống cả. Nếu không thì ra quả sẽ chua đến ê răng đấy.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Em biết thêm kiến thức rồi, chị họ, chị thật giỏi, cái gì chị cũng biết cả.” Tư Mã Ngọc Thanh giơ ngón tay cái lên.
“Đương nhiên rồi, chị đã là học sinh cấp ba, hai năm nữa chị sẽ lên đại học rồi đó nha.” Lục Sênh Hạ đắc ý nhướng đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của mình lên.
Bên trong khách sạn, Kiều An đi tìm Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, anh có thể đi thăm Niên Niên một chút không, thằng bé cứ khóc mãi, không biết có phải lại đau bụng không nữa?”
Lục Lãnh Phong đặt con gái trên tay xuống, giao cho vú nuôi chăm sóc rồi cùng cô ta bước ra ngoài.
Trong phòng, Kiều An vừa mở cửa liền nhìn thấy Niên Niên bò ra cửa, dường như muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Lãnh Phong, miệng cậu bé méo mó, kêu lên một tiếng, vội vàng bò về nôi, có vẻ như cậu bé rất sợ Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong luôn có một khuôn mặt rất lạnh lùng, thiếu đi sự thân thiết.
Trẻ con sợ anh thì cũng là chuyện bình thường.
“Bò nhanh như vậy, chắc không sao đâu.” Lục Lãnh Phong nói.
“Nhưng thằng bé cứ khóc mãi, em cũng không biết phải làm sao.” Kiều An bế con lên.
Cậu bé vừa khóc vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra và chỉ ra cửa.
Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Thằng bé chỉ muốn ra ngoài chơi mà thôi, cô chăm con như thế nào vậy, biểu hiện của thằng bé rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao?” Giọng nói của anh có chút châm chọc, sau khi nói xong liền mở cửa ra: “Cho thằng bé ra ngoài chơi với Kiến Diệp và Kiến Dao đi, có bảo mẫu trông coi, cô không cần phải lo lắng chuyện gì hết.”
Kiều An chán nản, làm sao cô ta không biết đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi chứ, cô ta chỉ muốn kiếm cớ để anh đi gặp con, quan tâm đến hai mẹ con họ.
Chương 1906
“Thằng bé vừa bị trúng độc, em chỉ lo bụng của thằng bé không được thoải mái.” Cô ta thì thào.
Lục Lãnh Phong lười bận tâm, trực tiếp bước ra ngoài, cả cơ thể anh lạnh lẽo như gió tuyết ngoài cửa sổ, nhiệt độ toàn bộ căn phòng giảm xuống dưới 0 độ.
Kiều An rụt rè đi theo phía sau.
Nhìn thấy Kiến Dao và Kiến Diệp, Niên Niên bắt đầu vui vẻ cười.
Kiều An đặt cậu bé xuống, cậu bé bò đến bên cạnh Kiến Dao.
Kiến Dao đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ vào bụng cậu bé: “Niên Niên, bugnj còn đau không?”
Niên Niên dường như hiểu lời cậu bé, lắc đầu nguầy nguậy.
Kiều An nhân cơ hội nói: “Niên Niên thích cũng chơi với anh chị. Sau này em có thể thường xuyên đưa thằng bé đến chơi với Kiến Dao và Kiến Diệp được không?”
“Chuyện này nói sau đi.” Lục Lãnh Phong nhẹ giọng đáp.
Kiều An hơi thất vọng, đôi mắt cụp xuống.
Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong trở nên nghiêm túc hơn, anh gọi cô ta ra khỏi phòng.
“Sáng nay cô có vào phòng bếp không?”
Kiều An ngẩn người một lúc rồi gật đầu: “Anh biết mà, em bị dị ứng với bơ đậu phộng, lúc em đến đã từng nói với người phục vụ, em sợ cô ấy không nói lại với nhà bếp, nên em đặc biệt đến dặn họ không được bỏ bơ đậu phộng vào thức ăn.” Vừa nói, cô ta vừa bối rối hỏi:” Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì, thuận miệng hỏi thôi.” Lục Lãnh Phong nhún vai, nhẹ giọng nói.
Kiều An xoa xoa hai tay: “Nếu không có chuyện gì thì em về phòng trước nhé.” Nói xong, Lục Lãnh Phong chưa kịp phản ứng, cô ta đã xoay người đi về phía phòng của mình.
Lúc này Hy Nguyệt vừa đi đến hành lang, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ thì vô cùng kinh ngạc, kéo Lục Lãnh Phong sang một bên hỏi: “Không phải là anh đang nghi ngờ Kiều An đấy chứ?”
“Chỉ cần bất kỳ ai từng vào bếp đều là đối tượng bị nghi ngờ.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói.
Hy Nguyệt sờ sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ: “Kiều An không có lý do gì để hạ độc Tư Mã Ngọc Như cả, huống chi là hạ độc con trai của chính mình. Vừa rồi em cùng bọn nhỏ sắp xếp lại suy luận, đại khái cũng có chút manh mối. Bọn em cảm thấy người hạ độc Niên Niên không phải là người đã hạ độc Tư Mã Ngọc Như. Sau khi Niên Niên bị hạ độc, người đó đã bắt chước phương thức của hung thủ và hạ độc Tư Mã Ngọc Như.”
Cô nhịn không được nuốt nước miếng: “Ngọc Thanh nói, ngày hôm qua thằng bé đến phòng bếp xem đầu bếp nấu ăn, Tư Mã Ngọc Như liền khiển trách thằng bé trước mặt người trong bếp, còn sỉ nhục đầu bếp, nói bọn họ là những người không có tiền đồ nhất. Dường như có ai đó trong nhà bếp để ý những lời này và rất khó chịu với cô ta, muốn dạy cho cô ta một bài học.”
Một tia sắc bén hiện lên trong đáy mắt của Lục Lãnh Phong: “Nếu như là như vậy, điều quan trọng cần làm là phải tìm ra kẻ đã hạ độc Niên Niên.”
Hy Nguyệt gật đầu: “Tư Mã Ngọc Như là nghi phạm trong lòng em. Cô ta có động cơ và thời gian để gây án. Ngoài cô ta ra, em không nghĩ ra ai có thể ra tay hạ độc trẻ sơ sinh cả.”
Lục Lãnh Phong cũng nghĩ như vậy.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Tư Mã Ngọc Như đã tốt hơn rất nhiều.
Ông chủ của khu nghỉ mát nghe nói bọn họ xảy ra chuyện nên đã bay đặc biệt từ nước ngoài bay về để xin lỗi bọn họ.
Chương 1907

Kết quả là ông chủ bị Tư Mã Ngọc Như mắng một trận.

Cô ta nghiêm túc nghi ngờ người của phòng bếp đã bị Hy Nguyệt thu mua, hạ độc ở trong thuốc của cô ta, cô ta yêu cầu ông chủ phải đuổi việc toàn bộ người làm việc trong phòng bếp ngày hôm ấy, không được bỏ sót một ai.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Ông chủ có chút khó xử: “Nếu như đuổi toàn bộ người thì phòng ăn không thể tiếp tục hoạt động được. Mấy ngày nay có bão tuyết, tuyết rơi nhiều phủ kín khắp nơi, khách cũng sẽ dừng chân nghỉ tạm trong khu du lịch. Không có đầu bếp thì mọi người ăn cái gì đây?”

“Đó là chuyện của ông, ông tự nghĩ biện pháp đi, tóm lại không được giữ lại dù chỉ một người, nếu không tôi sẽ cho người đóng cửa nơi này của ông.” Thái độ của Tư Mã Ngọc Như hết sức cương quyết, không cho thương lượng đường sống.

Ông chủ không còn cách nào khác đành phải cầu xin Lục Vinh Hàn tha thứ.

Lục Vinh Hàn đốt một điếu xì gà: “Cứ như vậy đi, bên này tôi sẽ sắp xếp người phụ trách chuyên môn tiến hành khảo sát tất cả nhân viên của khách sạn, nếu có thể thông qua khảo nghiệm sẽ giữ lại, còn không qua được thì giao cho cảnh sát xử lý.”

“Được, làm như vậy đi, giữ trong lòng không thể dò xét được nhân viên, tôi nhất định nghiêm túc xử lý để cho mười tám đời tổ tông nhà nó cũng đừng nghĩ có thể sống tốt.”

Ông chủ gật đầu, dám quấy rối ở khu du lịch của ông ấy lại còn đắc tội nhân vật lớn, đúng là chán sống rồi. Nếu bắt được người phục vụ đã hạ độc thì ông ấy sẽ dạy dỗ người đó cho ra nhẽ, để người đó phải hối hận khi đã sống trên thế giới này.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc, chỉ trong một buổi tối đã phủ kín toàn bộ ngọn núi.

Buổi sáng, bọn nhỏ hào hứng chạy ra bên ngoài đắp người tuyết, chơi trượt tuyết.

Trong hang núi đặc biệt có sân trượt tuyết, nơi này cũng là địa điểm hợp lý để chơi trượt tuyết.

Lục Lãnh Phong chuẩn bị sau khi tuyết ngừng rơi sẽ dẫn con đi trượt tuyết.

Chỉ là tuyết vẫn rơi rất nhiều.

Nhiệt độ trong hang núi vô cùng thấp.

Giờ phút này bên ngoài đang dưới tám độ.

Hy Nguyệt lo lắng bọn họ bị cảm lạnh nên không để chúng chơi ở trong tuyết quá lâu.

Bọn nhỏ đắp một người tuyết rất lớn, Hứa Kiến Quân gọi nó là Lucy.

Đi vào bên trong phòng, vỗ tuyết trên người xuống, bọn nhỏ chạy tới trước lò sưởi vừa uống nước trái cây nóng hổi vừa nghe Lục Sênh Hạ kể chuyện.

Lục Sênh Hạ thích kể những câu chuyện đáng sợ, mặc dù Tư Mã Ngọc Thanh rất sợ nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe cô bé nói.

Ba túi sữa nhỏ ở trên giường bò tới bò lui giống như đang tranh giải cuộc đua ai bò nhanh hơn vậy.

Niên Niên đang nằm nhiệt tình gặm ngón chân của mình.

Tiểu Dao nhìn cậu nhóc cười to: “Thật là một con mèo nhỏ tham ăn, ngay cả ngón chân của mình mà cũng gặm được nữa.”

“Chị, nó biết mình vẫn là một đứa bé đấy.” Tiểu Diệp nghiêm túc nói.

“Lúc mình còn là một đứa bé cũng không gặm chân bao giờ cả.” Tiểu Dao nghiêng đầu nhỏ nói.

Hứa Kiến Quân nhìn bọn họ cười: “Bây giờ các em vẫn là em bé đấy, bao giờ lớn lên như anh trai thì mới gọi là người lớn cơ.”
Chương 1908
Tiểu Dao bò đến chiếc đàn dương cầm nhỏ trước mặt, bắt đầu đàn lên những bài hát đơn giản.
Tiểu Diệp thì cầm bút lên vẽ trên tờ giấy trắng.
Niên Niên đang gặm ngón chân nhỏ của mình thì leo lên chân của Hy Nguyệt, đưa đôi tay nhỏ bé kêu lên.
Hy Nguyệt biết chắc là nó cảm thấy chân mình không có mùi vị gì nên muốn gặm đồ chơi mài răng đây mà.
Cô cầm đồ chơi mài răng đưa cho nó, nó vui vẻ bò trở về chỗ vừa nhìn Tiểu Diệp vẽ vời vừa gặm đồ chơi mài răng.
Lục Lãnh Phong đi đến ngồi vào bên cạnh Hy Nguyệt.
“Bây giờ tuyết đang rơi nhiều, chỉ có thể chờ tuyết ngừng rơi thì trực thăng mới tới được.”
“Không sao cả, bọn nhỏ cũng đang chơi rất vui vẻ, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.” Hy Nguyệt cười nói.
“Một vài người chưa chắc sẽ dừng lại, chúng ta vẫn phải canh chừng một chút.” Lục Lãnh Phong nhắc nhở.
Tư Mã Ngọc Như trốn trong góc cách đó không xa đang lén nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung ác.
Cô ta hận đôi mắt mình không phải là mũi tên nhọn có thể xuyên thấu lòng của Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt.
Chỉ cần bọn họ chết, cô ta và Lục Vinh Hàn có thể trở lại nhà họ Lục một lần nữa, tiếp tục nắm giữ quyền lực quản lý, đến lúc đó con trai Ngọc Thanh sẽ là người thừa kế tiếp theo.
Nghĩ đến đây thì tâm trạng cô ta lại vui vẻ thêm.
Bây giờ là thời cơ tốt để ra tay, cô ta không thể bỏ qua được.
Cô ta lén lút trở về phòng lấy điện thoại, sắp xếp người em trai còn ở đây thực hiện theo lệnh của cô ta.
Lần này cô ta quyết liều mạng.
Buổi tối, Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là Lục Vinh Hàn.
“Hy Nguyệt, hôm nay con có thấy Ngọc Như ở đâu không?”
“Không có ạ, làm sao vậy?” Hy Nguyệt hỏi. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đã trễ như thế này mà cô ta vẫn chưa về, không biết chạy đi nơi nào rồi?” Lục Vinh Hàn nói.
“Không biết lại muốn giở trò gì đây?” Lục Lãnh Phong cười nhạo, kể cả Tư Mã Ngọc Như chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến anh.
“Cho dù cô ta đang suy nghĩ gì thì cũng không có khả năng muộn như vậy mà không quay về, ở bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều lắm.” Lục Vinh Hàn nói.
“Yên tâm đi, cô ta không có việc gì đâu, bố chưa nghe người ta từng nói người ác thì thường sống lâu sao?” Mặt Lục Lãnh Phong lạnh lùng.
Hy Nguyệt nhún vai: “Lúc ăn cơm trưa không phải bố ăn cùng một chỗ với cô ta sao?”
“Sau khi ăn cơm xong, bố trở về phòng ngay, cũng không biết cô ta làm gì mà đến giờ vẫn chưa quay về.” Lục Vinh Hàn nói.
“Bố lo lắng thì tự mình đi tìm đi, cô ta sống hay chết không liên quan gì đến chúng tôi cả.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lẽo, so với tiết trời đông giá rét ngoài cửa sổ còn lạnh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK