“Không sao đâu.” Anh ta lại nói chuyện một cách qua loa: “Những con rắn đó sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện. Chắc chắn là có ai đó đã thả chúng ra. Em phải cẩn thận.”
“Em biết rôi.” Cô gật đầu.
Lục Lãnh Phong vòng tay qua vai cô: “Chuyện này anh nhất định phải tra ra manh mối, dám làm loạn ngay trước mắt anh thì quả thực là muốn chết mà.”
“Trên đời này có rất nhiều người sống không biết kiên nhẫn nên mới liên tục tự tìm đường tới cái chết như thế.” Tần Như Thông tức giận nói.
Anh ta cũng sẽ điều tra, nếu mục tiêu của người đó là Hy Nguyệt thì anh ta sẽ đào ba tấc đất của người đó lên mà băm xác ra thành nhiều mảnh.
Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười: “Chỗ của chị có thuốc đuổi rắn và chống muỗi do chị và Nhân Thiên cùng nhau nghiên cứu ra. Chị sẽ tặng cho mấy người vài lọ, sau này ra ngoài chơi thì sẽ xịt lên người.”
Tần Nhân Thiên rất thích phiêu lưu mạo hiểm, còn cô ta thì thường xuyên phải đi dã ngoại để nghiên cứu khoa học, vì vậy đương nhiên công tác phòng ngừa phải được hoàn thành tốt.
Đôi mi dài và dày của Hy Nguyệt khẽ chớp chớp, thoáng hiện lên một vẻ trêu chọc: “Chị Dĩ Nhiên, chị và anh hợp tác ăn ý với nhau như vậy, thật sự là một cặp trời sinh mà.”
“Đó là điều đương nhiên rồi.” Tần Nhân Thiên mỉm cười tiếp lời.
Hạ Dĩ Nhiên nhấp một ngụm sâm panh và nói bằng giọng bùi ngùi: “Chị là một nhà sinh vật học và không tin vào thần học. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng duyên phận của con người thực sự rất kỳ lạ. Con người có thể chung sống với nhau được bao lâu, có thể kết hôn với nhau hay không, dường như đã được định sẵn từ khi con người ta sinh ra. Nếu hai người không được ông Nguyệt se duyên thì dù có yêu nhau đến mấy cũng sẽ phải chia lìa.”
Lời nói như đi vào tận đáy lòng của Tần Như Thông và Hy Nguyệt.
Họ từng yêu nhau sâu đậm, nếu không phải em thì anh sẽ không cưới vợ và nếu không phải anh thì em sẽ không lấy chồng.
Nhưng một biến cố đã khiến họ sinh ly tử biệt và không bao giờ có thể đến với nhau được nữa.
Và mặc dù cô và Lục Lãnh Phong đã chia tay nhau được bốn năm, nhưng khi họ quay trở lại Long Minh thì giống như trò chơi bánh xe của số phận và cô lại được đưa đến bên cạnh anh.
Lục Lãnh Phong chính là người được số phận sắp đặt sẵn cho cô, đây là một số phận không thể tránh khỏi.
Lục Lãnh Phong cúi đầu hôn lên trán cô, như thể tuyên bố chiến thắng thuộc về anh.
“Một người phụ nữ bị sợi chỉ đỏ của ông tơ bà nguyệt trói thì sẽ không thể chạy thoát được đâu.”
Tần Như Thông cụp mắt xuống, anh ta cảm thấy chán nản đau thương vô cùng. Tất cả đều là lỗi của anh ta, nếu không phải anh ta trao đổi với Tần Nhân Thiên thì những tai họa đó đã không xảy ra. Như vậy thì có lẽ anh ta và Hy Nguyệt đã kết hôn từ lâu và có con rồi.
Tần Nhân Thiên cảm thấy thật có lỗi với em trai mình.
Trên thực tế, anh đã vô tình trở thành trợ thủ thần thánh của Lục Lãnh Phong.
Lần đó kế hoạch trên hòn đảo nhỏ đã thất bại.
Nếu Hy Nguyệt không bị mất trí nhớ và không có khả năng phản kháng thì Lục Lãnh Phong sẽ không có cơ hội làm cho bụng cô to ra được.
Anh ta luôn bị đánh bại bởi Lục Lãnh Phong, điều này thực sự rất tức giận.
Chương 1654
Anh ta phải tìm cách đền bù cho em trai mình mới được.
Nếu Hy Nguyệt cũng có thể sinh con cho em trai của anh ta thì tốt rồi.
Hy Nguyệt đi vào phòng nhà vệ sinh, khi đi ra thì gặp Tần Như Thông.
“Hy Nguyệt, chúng ta đi lên sân thượng một chút đi.”
“Được.” Cô gật đầu đợi anh ta đi rồi mới ra ngoài, để tránh gây ra những tin đồn không cần thiết.
Trong thế giới những người nổi tiếng không thiếu những người không hiểu chuyện, ở đây có hàng trăm con mắt luôn nhìn chằm chằm vào họ.
Một vầng trăng tròn trên bầu trời, lung linh xinh đẹp.
Sân thượng rất yên tĩnh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, trong mắt chỉ có ánh trăng chiếu rọi: “Anh thật sự là Thời Thạch sao?”
“Em nói gì vậy?” Anh lắc đầu bật cười.
Cô tựa vào lan can, liếc nhìn anh một cái: “Mấy ngày nay giống như đang nằm mơ vậy, nửa đêm lại tỉnh lại, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng chỉ là nằm mơ, còn anh thì thật sự không quay về.”
“Đồ ngốc.” Anh ta xoa đầu cô: “Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Cô khẽ thở dài, giọng nói nhỏ mê hoặc như gió đêm: “Tuy mới có tám năm nhưng cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, đã trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi, giàu có hay nghèo hèn em đã đều trải qua. Cuộc đời đúng là kỳ diệu, thay đổi quá nhanh, giống như đang ngồi tàu lượn vậy.”
Vẻ mặt của Tần Như Thông có chút u ám, trên mặt anh ta hiện lên một tia buồn bực khó tả: “Anh nghĩ ông trời đã bày ra một vở kịch kỳ quái như vậy chỉ để chia cắt chúng ta. Có lẽ cũng có ý tốt.”
“Nó không thể tách rời chúng ta. Dù không thể là vợ chồng nhưng chúng ta vẫn có thể là tri kỷ, là người thân.” Giọng điệu của cô thật kiên định và nghiêm túc: “Thực ra, làm bạn vẫn tốt hơn là vợ chồng, giữa vợ chồng luôn có những lúc tranh cãi, lo được lo mất, còn phải lo lắng rằng đối phương sẽ không yêu mình, đối phương sẽ phản bội mình, càng lo lắng rằng đối phương sẽ cảm thấy mệt mỏi vì mình. Nhưng bạn bè thì có thể hòa thuận dễ dàng chung sống mà không phải lo tranh chấp, cũng không phải lo lắng gì nhiều.”
Tần Như Thông thì không nghĩ như vậy.
Tranh cãi và lo lắng đều là vì quan tâm.
Nếu không quan tâm nữa, chắc chắn sẽ không tranh cãi, không lo lắng cho nhau nữa.
“Hy Nguyệt, em sẽ luôn là người anh yêu nhất, mãi mãi không bao giờ thay đổi.”
Cô đã in sâu vào tâm hồn anh ta, ngoại trừ cô, anh ta sẽ không yêu ai khác nữa.
Làn gió nhẹ khẽ thổi bay mái tóc đen của cô, cô nhẹ nhàng vén mái tóc rối trên trán lên: “Thời Thạch, em đã kết hôn rồi, đừng lãng phí tình cảm của anh nữa, tìm một người phụ nữ tốt hơn đi, người có thể ở bên anh cả đời, rồi yêu thương cô ấy thật nhiều.”
Trong miệng Tần Như Thông như đang ngậm một viên thuốc hoàng liên vậy, vị chua truyền từ đầu lưỡi đến tận bên trong cơ thể.
Con với người rất khác nhau, một đời, có người có thể yêu nhiều lần, có người chỉ yêu một lần mà thôi, cuối cùng anh ta vẫn là người đến sau.
“Đừng nói về anh nữa, bây giờ em và Lục Lãnh Phong có ổn không, anh ấy đã giải quyết xong chuyện của Kiều An chưa?”
Anh ta thay đổi chủ đề.
Cô nhún vai, trên mặt hiện lên một nét u buồn.
Chương 1655
Chuyện của Kiều An không thể giải quyết được, cô ta là một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
“Em không hề lo lắng chút nào cả. Nhà họ Lục là do em quản lý. Cô ta có muốn vào cũng không được.”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, cô cười với anh ta, nụ cười này ngay cả chính mình cũng cảm thấy thật giả tạo, cô làm sao có thể giấu được Tần Như Thông chứ?
“Hy Nguyệt, em còn nhớ không, từ trước đến này dù gặp phải vấn đề gì, em cũng sẽ tìm đến anh. Em đã nói ở trước mặt anh, em sẽ không cần phải kìm nén cảm xúc nào, cũng không cần che suy nghĩ của mình, bây giờ cũng vậy.”
Khóe miệng cô đông cứng lại, đôi mắt nhắm lại, hàng mi dài dày có chút u buồn cụp xuống. Một lúc lâu sau, khi cô lại ngước mắt lên, nụ cười lại nở trên khuôn mặt, tiếp tục che giấu tất cả cảm xúc của mình.
“Em thật sự không sao mà, chỉ cần không có ai làm gì, cuộc sống của em sẽ thoải mái hơn, còn về người tình nhân kia, em sẽ không để chuyện đó trong lòng đâu.”
Tần Như Thông cúi đầu thở dài, cuối cùng bọn họ vẫn không thể được như trước, bộc lộ tất cả tình cảm, không hề có một chút trở ngại nào.
“Nếu anh ấy dám quay lại với Kiều An, anh nhất định sẽ khiến anh ấy phải hối hận.”
Sâu trong bóng tối, có một bóng đen đang lén lút nhìn trộm họ.
Cô ta nheo mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường lạ lùng.
Trở lại sảnh của bữa tiệc, cô ta đi đến trước mặt Lục Lãnh Phong: “Tổng giám đốc Lục, sao anh lại ở đây một mình vậy, vợ anh đâu?”
“Đi trang điểm lại rồi.” Lục Lãnh Phong nhẹ giọng nói.
“Thật sao?” Cô ta nhướng mày: “Sao tôi lại thấy cô ấy đi ra ngoài với cậu Tần vậy nhỉ, hình như là lên sân thượng đấy. Không ngờ cậu Tần lại là mối tình đầu của cô ấy mới sống lại. Hai người họ ở bên nhau nhất định sẽ nhiều điều để nói nhỉ. Suy cho cùng, mối tình đầu vẫn là trải nghiệm cảm xúc khó quên nhất đối với người phụ nữ mà. Người phụ nữ sẽ luôn nhớ về người đàn ông đầu tiên của đời mình đấy.”
Sắc mặt Lục Lãnh Phong không chút cảm xúc, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ vậy, nhưng đôi mắt của anh lại tối tăm đến đáng sợ, giống như một hồ băng ở cực bắc vậy.
“Cô Đỗ à, chuyện đó không liên quan đến cô.” Anh cần một ly cocktail từ người phục vụ, uống một hơi, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Rượu có vị chua đến khó chịu, giống như nước chanh vậy, khiến vị giác của anh cảm thấy chua vô cùng.
Nhìn bóng lưng của anh, Đỗ Di Nhiên nở nụ cười độc ác.
Nhìn bề ngoài bọn họ có vẻ hạnh phúc như vậy, nhưng thật ra cục hôn nhân của họ hoàn toàn không phải là một viên đá kim cương không thể phá hủy mà chỉ là xác một quả trứng chim mà thôi, chỉ cần dùng tay gõ nhẹ vào nó thì vết nứt sẽ xuất hiện.
Cho nên cô ta đã lợi dụng lúc này để ra tay.
Ngay khi Lục Lãnh Phong đi tới cửa sảnh của bữa tiệc, thì nhìn thấy Hy Nguyệt đang đi ở hành lang.
Tần Như Thông không xuống cùng cô mà ở trên sân thượng thêm một lúc.
“Em đi đâu vậy?”
“Bên trong có chút nhàm chán, em đi ra ngoài hít thở.” Cô nhẹ nhàng nói.
Lục Lãnh Phong bất giác cau mày.
Cô còn học được cách nói dối anh rồi sao!
“Nếu em thấy buồn chán, vậy thì chúng ta về trước đi.”
Chương 1656
“Về trước như vậy, không tốt lắm đâu, phải không?” Cô nhún vai.
“Anh cũng muốn rời đi rồi.” Anh ôm lấy vòng eo thon của cô, có chút chiếm hữu và cứng rắn mà dẫn cô đi ra ngoài.
Trên đường đi, bên trong xe hoàn toàn im lặng.
Tốc độ lái xe của anh càng ngày càng nhanh, như thể đang bộc lộ cảm xúc nào đó của mình vậy.
Hy Nguyệt không nhận ra sự kỳ lạ đó nên nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Khi xe dừng lại, cô gần như đã ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra, cô nhìn ra cửa sổ ô tô, phát hiện đây không phải là biệt thự của anh ở Dương Hà, mà là một bãi biển hoang vắng.
“Sao anh lại lái xe đến đây?” Cô bất ngờ.
Anh đẩy cửa xe, bước ra, kéo cô ra khỏi xe, đè cô vào mũi xe.
Cô tái mặt, đấm vào vai anh: “Muộn rồi, em mệt lắm rồi, chúng ta trở về đi?”
Anh không nói lời nào, im lặng đến đáng sợ, ngang ngược cúi người xuống.
Dáng vẻ đó khiến cô sợ hãi: “Lục Lãnh Phong, đừng.”
“Em không muốn.”
Anh muốn cô phải nhớ cho kỹ, rằng ai mới là người sở hữu cô, ai mới là người đàn ông được phép đối xử với cô như thế này.
Sau một trận cướp bóc điên cuồng, cô gần như ngất đi.
Anh bế cô lên xe.
“Lục Lãnh Phong, anh là đồ khốn nạn.” Cô nói một cách yếu ớt.
“Không phải ngày đầu tiên em biết anh mà.” Đôi môi mỏng của anh tạo thành một đường vòng cung lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Cô không biết anh bị làm sao, cô cũng không thèm hỏi, tính tình của anh luôn xấu xa và không ổn định như vậy.
“Em mệt rồi, mau về thôi.” Cô hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt ngủ tiếp, mặc kệ anh.
Một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt anh: “Từ nay về sau không được phép một mình gặp gỡ Thời Thạch nữa.” Anh nói từng chữ từng chữ, ra lệnh cấm đoán cô, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, không thể để tro tàn lại cháy được.
Cô nhanh chóng mở mắt ra, hóa ra mình đã đụng vào chỗ nhỏ nhen đó của anh.
“Em là em gái của anh ấy, còn anh ấy là anh trai của em, tại sao lại không được gặp nhau chứ?”
“Anh nói không được là không được, bất kể mối quan hệ của hai người là gì.” Anh ngang ngược nói như một kẻ độc tài, không cho cô cãi lại dù chỉ một câu.
Những lời này khiến cô tức giận: “Lục Lãnh Phong, anh ấy là bạn của em, là người thân của em. Bọn em đã lâu không gặp nhau, cũng đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhiều năm như vậy rồi, bọn em vẫn chưa bao giờ vượt ra khỏi giới hạn. Trong lòng bọn em đã ngầm thừa nhận chỉ là bạn bè thôi. Cho nên, không ai có thể làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn em, anh nghĩ gì thì không quan trọng. Em không có gì phải sợ cả.”
Lông mày anh cau lại, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng vì kích động, như thể dung nham đang cuộn trào bên trong anh vậy, suýt chút nữa trào ra khỏi cơ thể.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị người phụ nữ này chọc giận chết mất thôi!
“Nhiều năm như vậy rồi, em đã quên Thời Thạch chưa?”
“Chưa hề, anh ấy là thân người thân của em, em làm sao có thể quên người thân được chứ? Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không quên mà, có phải không?”
Cô không chút do dự đáp lại, ánh mắt rất bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như lông vũ nhẹ rơi trên mặt đất, nhưng trái tim của anh lại như bị đánh hàng trăm cái vậy, bị thương nghiêm trọng.
“Trong lòng em, vị trí người thân còn quan trọng hơn cả chồng, đúng không?”
Cô lạnh lùng cười, trong tiếng cười tràn đầy sự châm chọc, vô cùng đau lòng, không thành lời: “Em hiểu rồi, chính anh còn không ngừng dây dưa với tình cũ, vấn vương mãi không thôi, âm thầm qua lại với nhau, nên anh mới cảm thấy người khác cũng không biết xấu hổ như anh, đúng không?”
Lục Lãnh Phong giống như bị sét đánh trúng đầu vậy, đôi mắt của anh nóng như bị lửa đốt.
Trong lòng anh như bị hàng trăm con dao găm đâm chém, ngàn con ngựa hoang đang phi nước đại giẫm đạp, khiến anh choáng váng, đau đớn quằn quại, từng tế bào đều bị đau nhức,